Mạc Tiểu Nghiêu ở bên kia khóc nức nở, những người còn lại chỉ nhìn qua vài lần rồi đồng loạt lựa chọn lờ đi, tiếp tục nghe chúa tể Cõi Âm kể về nguyên nhân hậu quả của toàn bộ sự việc.
Sau khi hấp thụ 150 điểm thưởng đặc biệt từ Khương Yển và bát canh thần kỳ do đầu bếp nấu, dường như sức mạnh của chúa tể Cõi Âm đã được tăng cường. Y có thể dùng thân thể tượng đá để hành động và nói chuyện một cách tự nhiên.
"Như tôi vừa nói, chính vì tôi rơi vào giấc ngủ say mới khiến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy." Chúa tể Cõi Âm đứng ở phía trước, khuôn mặt vẫn bị che khuất bởi một luồng năng lượng thần bí khiến người khác không thể nhìn rõ dung mạo và biểu cảm thực sự của y: "Nếu tôi vẫn tỉnh táo, cho dù thế giới chúng tôi và thế giới mọi người có xảy ra không gian trùng điệp thì khi vô tình lạc vào thế giới chúng tôi, mọi người vẫn sẽ bình an tỉnh lại, sau đó chỉ nghĩ rằng mình vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ rồi sẽ nhanh chóng quên đi."
Về phía con người, Khương Yển là người có tiếng nói nhất. Phần lớn thời gian đều là anh nắm giữ quyền phát biểu, những người khác chỉ im lặng lắng nghe, khi nào cần thiết mới đưa ra câu hỏi.
Khương Yển ngồi trên ghế ở hàng đầu tiên, hai tay khoanh trước ngực, các ngón tay luồn qua khe hở giữa hai cánh tay, nhẹ nhàng v**t v* lớp áo trên người.
"Tôi vẫn luôn thắc mắc." Khương Yển chậm rãi lên tiếng, trong đầu không ngừng hiện lên những thông tin mà chúa tể Cõi Âm vừa nói: "Theo như lời ông nói, chúng ta gặp nhau là do ông ngủ say, cộng thêm việc hình chiếu của thế giới ông trùng với thế giới của chúng tôi. Vậy tại sao những cư dân bản địa mà chúng tôi nhìn thấy trong màn chơi đều có tạo hình bắt nguồn từ sinh vật, câu chuyện hoặc truyền thuyết trên Trái đất?"
Chúa tể Cõi Âm nhanh chóng giải thích: "Rất đơn giản. Bởi vì chúng tôi đều là những sinh vật vô hình. Chúng tôi đã tiếp xúc với rất nhiều hành tinh, trừ lần này ra thì chưa bao giờ bị phát hiện. Chúng tôi sẽ dựa theo hình thái ý thức của hành tinh đó để điều chỉnh bản thân, sau đó mới tiếp xúc với sinh vật bản địa, hấp thu những kiến thức mà chúng tôi muốn biết. Vì vậy việc cậu nhìn thấy một số người hoặc động vật có hình dạng giống với sinh vật trên Trái đất là chuyện bình thường."
"Cũng có những con quái vật xấu xí đến mức không giống sinh vật trên Trái đất." Khương Yển lạnh lùng hỏi tiếp: "Vậy ông giải thích thế nào về những thứ đó?"
Chúa tể Cõi Âm xòe hai tay, làm một động tác nhún vai rất giống con người: "Nếu cậu chưa chắc chắn mình đã xem qua toàn bộ hình ảnh minh họa về quái vật trên hành tinh của các cậu thì tốt nhất đừng vội đưa ra kết luận."
Khương Yển nheo mắt, sắc mặt không chút biểu cảm: "Tạm thời bỏ chuyện quái vật qua một bên, điều chúng tôi muốn biết là liệu ông có thể đưa tất cả chúng tôi trở về hay không."
Chúa tể Cõi Âm lắc đầu: "Khi thanh tỉnh, tôi có năng lực điều khiển cả hành tinh, tất nhiên có thể biến câu chuyện mọi người tiến vào thế giới của chúng tôi thành một giấc mơ. Tuy nhiên bây giờ tôi không làm được, như vừa rồi tôi đã nói, quả thật Trái đất không nổ tung nhưng người chết ở trong màn chơi lại là chết thật. Dù sau này tôi hoàn toàn tỉnh lại, tôi cũng chỉ có thể đưa những người còn sống trở về, thật đáng tiếc."
"Sau đó phải đối mặt với một gia đình tan vỡ?" Đậu Nhuệ đột nhiên ngắt lời, hai tay nắm chặt, lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc của mình: "Người Trái đất vô tội biết bao! Chỉ vì thế giới các ông xảy ra đảo chính mà bị cuốn vào một nơi quỷ quái này, không chỉ phải giãy dụa trên ranh giới sống chết mà còn phải nhìn đồng bạn của mình ngã xuống trước mắt. Bây giờ ông nhẹ nhàng nói một câu "thật đáng tiếc" là xong rồi?"
Chúa tể Cõi Âm phát ra một tiếng cười trầm lắng, mãi đến mười mấy giây sau y mới dần dần ngừng lại, ánh mắt nhìn Đậu Nhuệ không biểu hiện rõ ràng nhưng giọng nói lại đầy sự tò mò.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi thực sự không nhịn được, người Trái đất đều ngây thơ như vậy à? Dựa theo văn hóa của mọi người, mạnh được yếu thua vốn là chân lý. Hình như tôi cũng chưa từng thấy mọi người hối lỗi với việc hủy diệt sinh mệnh, tộc đàn, thậm chí văn minh của chủng tộc khác nhỉ?"
Nói xong, chúa tể Cõi Âm đứng lên đi đến trước mặt Đậu Nhuệ, cúi đầu nhìn người thấp hơn mình hai cái đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi bằng lòng ngồi xuống nói chuyện với mấy người không có nghĩa là chúng ta thật sự đứng ngang hàng đâu, loài người ngu xuẩn lại còn xảo trá. Có đôi khi tôi thật sự rất ngạc nhiên, vì sao hai loại đặc điểm trái ngược lại có thể đồng thời xuất hiện ở một cá thể như vậy."
"Thật không? Trái lại tôi rất tò mò vì sao chúa tể Cõi Âm luôn đứng trên cao lại hạ mình xuống nói chuyện với đám người phàm chúng tôi đấy."
Giọng Khương Yển vang lên sau lưng chúa tể Cõi Âm thu hút sự chú ý của y, Đậu Vọng thừa dịp này nhanh chóng kéo lấy người anh trai đang đứng ngẩn người, nhét anh ta vào chỗ của Điền Điềm và Tang Tử Thạch.
"Chuyện này không có gì phải giấu diếm cả." Chúa tể Cõi Âm không có ý định che giấu, hoặc nói đúng hơn là y khinh thường làm như vậy: "Khi trong các người xuất hiện Nhà truyền lửa có nghĩa là kế hoạch của tôi bắt đầu phát huy tác dụng, thức tỉnh cũng chỉ là vấn đề thời gian, bất kể là ngàn năm hay là vạn năm, đối với chủng tộc ý thức như chúng tôi mà nói thật ra đều không khác biệt lắm."
"Nhà truyền lửa?" Khương Yển cẩn thận suy nghĩ từ này, mở miệng hỏi: "Là chỉ những người có thể mang năng lượng về cho ông, ví dụ như tôi?"
Chúa tể Cõi Âm gật đầu khẳng định: "Không sai, cậu chỉ là một trong những Nhà truyền lửa, tôi cần mượn thể chất đặc thù của các cậu, mang năng lượng tôi cần trở lại du thuyền tôi quản lý."
Khương Yển mỉa mai nhìn y, nhướn mày: "Ông quản lý? Nói cách khác, còn có thứ không thuộc quyền quản lý của ông?"
"Đúng vậy, là những tên cấp dưới phiền phức của tôi." Giọng chúa tể Cõi Âm vẫn ôn tồn như cũ, không thể đoán được cảm xúc của y: "Người mạnh mẽ như tôi cũng không thể thực hiện chế độ chuyên chế, phải phân chia quyền lực và khu vực cai quản cho cấp dưới."
Khương Yển tiếp tục đặt câu hỏi, kiểm chứng khả năng mà anh và Mạc Tiểu Nghiêu đã phân tích: "Nếu Nhà truyền lửa ở trên thuyền của họ thì cũng có thể bổ sung năng lượng cho ông à?"
Chúa tể Cõi Âm hơi suy ngẫm: "Vậy phải xem rốt cuộc những tên cấp dưới đó đứng về phe nào, trên tất cả du thuyền đều có nhà thờ nhỏ nhưng tôi vẫn thích để Nhà truyền lửa mang năng lượng đến những màn chơi có tượng của tôi hơn. Nhà thờ thuộc loại phương án dự phòng, tôi không muốn sử dụng trừ khi thực sự cần thiết, hẳn là cậu hiểu ý tôi chứ?"
Tất nhiên Khương Yển hiểu ý của chúa tể Cõi Âm, nếu y xuất hiện trong nhà thờ thì đồng nghĩa với việc tiết lộ thế lực đằng sau con thuyền này cho những kẻ có ý đồ xấu. Hơn nữa cũng cho thấy chúa tể Cõi Âm đã có được lực lượng để thức tỉnh, kẻ địch sẽ lo lắng bất an, tình hình của y càng thêm nguy hiểm.
"Tôi rất tò mò, tại sao ông lại cảm thấy lúc này là thời điểm nguy cấp." Khương Yển đưa ra nghi vấn của mình, đồng thời nhân cơ hội quay đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu trông có vẻ đã ổn định lại tâm trạng.
"Bởi vì trên con thuyền này không chỉ xuất hiện Nhà truyền lửa là cậu mà còn xuất hiện Nhà ngoại cảm và hai Nhà liên kết linh hồn."
Lại thêm những danh từ mới.
Lần này Khương Yển không vội hỏi mà đứng lên nhường đường cho Mạc Tiểu Nghiêu và Vu Băng đi tới chỗ ngồi.
"Không sao chứ?" Khương Yển nghiêng đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, trên mặt đầy vẻ lo lắng: "Vừa rồi sao cô lại khóc?"
Mạc Tiểu Nghiêu không chỉ khôi phục lại tâm trạng mà còn có vẻ khá vui, khóe miệng không ngừng nhếch lên, trong giọng nói đều là sự vui sướng: "Không sao, lát nữa tôi sẽ kể cho anh."
Khương Yển nhìn cô mãi rồi mới "ừ" một tiếng, sau đó chuyển tầm mắt về phía chúa tể Cõi Âm rất kiên nhẫn.
"Xin hỏi, trong chúng tôi ai là Nhà ngoại cảm, ai là Nhà liên kết linh hồn?"
Hình như chúa tể Cõi Âm cũng biết, nếu muốn hợp tác với nhân loại thì tốt nhất nên giải thích rõ ràng những vấn đề của họ, còn nội dung trả lời có phải sự thật hay không, những nhân loại kia sẵn lòng tự mình phán đoán.
"Nhà ngoại cảm là cậu ta." Chúa tể Cõi Âm duỗi một ngón tay ra, chỉ vào một người.
"Hả?" Nhạc Âm chỉ vào bản thân, ngơ ngác nhìn xung quanh: "Tôi á?"
Chúa tể Cõi Âm gật đầu: "Cậu chính là Nhà ngoại cảm, có năng lực đưa ra lựa chọn dựa trên trực giác. Trải qua càng nhiều màn chơi trực giác này càng mạnh, cậu có thể dễ dàng tránh được nguy hiểm, dùng bản năng để lựa chọn cách an toàn và dễ dàng nhất để vượt màn chơi. Năng lực của Nhà ngoại cảm kết hợp với thể chất của Nhà truyền lửa sẽ là cặp đôi hoàn hảo nhất để tôi tìm kiếm sức mạnh linh hồn."
Nhạc Âm ngồi phía sau Khương Yển, im lặng không nói, dường như vẫn chưa hết kinh ngạc, chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân về thân phận này.
Khương Yển quay đầu lại nhìn Nhạc Âm, có bất ngờ cũng có cảm giác hiển nhiên. Từ trước khi đoàn chiến bắt đầu, sau khi kỹ năng của Nhạc Âm biến dị, vận may của anh ta ngày càng tốt, trực giác ngày càng chính xác, thậm chí đã vượt xa năng lực hiện tại của anh ta.
Vốn dĩ anh còn đang lo lắng liệu có phải có di chứng gì hay không, nhưng nếu như đây là sắp xếp của chúa tể Cõi Âm vậy thì không cần lo lắng nữa, vì chính y sẽ không để nhân loại nắm giữ năng lực Nhà ngoại cảm gặp vấn đề.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúa tể Cõi Âm nói thật.
Không đợi nhân loại lên tiếng, chúa tể Cõi Âm chủ động giải thích về Nhà liên kết linh hồn, đồng thời không hề che giấu việc y quyết định nói chuyện thẳng thắn là vì hai người họ.
"Nhà liên kết linh hồn có thể giao tiếp với ý chí của thế giới, ngay cả tôi cũng phải kiêng dè năng lực này. Tôi biết loài người mấy người tin tưởng khoa học, nhưng mỗi hành tinh nuôi dưỡng sinh vật có trí tuệ đều tồn tại ý chí riêng. Chỉ là cách thức thể hiện không giống nhau, rất nhiều sinh vật thông minh đến lúc diệt vong cũng chưa thể giao tiếp được với ý chí của hành tinh."
Giọng điệu của chúa tể Cõi Âm chậm rãi, nhấn nhá rõ ràng, dùng những từ ngữ dễ hiểu nhất. Y không thích giải thích nhiều lần, rất hy vọng có thể nói rõ mọi chuyện trong một lần này.
"Hai người họ có được năng lực giao tiếp với người chết."
Dưới ánh mắt của mọi người, chúa tể Cõi Âm chỉ vào Mạc Tiểu Nghiêu và Vu Băng.
"Tuy còn non nớt nhưng đúng là đã bước chân vào con đường trở thành Nhà liên kết linh hồn. Dùng một câu trên hành tinh của mọi người để giải thích thì là: Năng lượng không tự sinh ra cũng không tự mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác hoặc truyền từ vật này sang vật khác, còn tổng lượng năng lượng vẫn được bảo toàn."
"Ý ông là thật ra những người chết kia đều đã chuyển hóa thành năng lượng?" Mạc Tiểu Nghiêu nắm chặt tay Phương Kỳ Kỳ, từ lúc ngồi xuống đến giờ vẫn chưa buông ra: "Vậy có thể biến họ trở lại như cũ không?"
Chúa tể Cõi Âm lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Về lý thuyết là có, nhưng rất khó. Người sống có ý thức sử dụng tài nguyên của hành tinh, người chết vô tri vô giác sẽ biến thành năng lượng trả lại cho hành tinh, tuần hoàn như thế. Thiếu đi bất kỳ một mắt xích nào đều sẽ gây tổn hại cho hành tinh. Quá nhiều năng lượng mà không được tiêu hao, dẫn đến tràn ra ngoài cũng là một vấn đề rất phiền phức."
"Đương nhiên, nếu chỉ tái sinh một vài người thì tôi vẫn có cách. Nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải thức tỉnh trước đã."
Nghe được câu này, mắt Mạc Tiểu Nghiêu sáng lên, siết chặt tay Phương Kỳ Kỳ.