Chúa tể Cõi Âm không nói rõ phương pháp tái sinh cụ thể, dựa theo cách nghĩ của nhân loại, hẳn y coi thông tin này là một quân bài tẩy, không muốn tiết lộ sớm.
Ai mà chẳng có vài người thân hay bạn bè muốn hồi sinh?
Cho dù hiện tại không có, ai có thể đảm bảo sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ không có?
"Mọi người nghĩ thế nào là tự do của mọi người, tôi sẽ không giấu giếm ý định ban đầu coi mọi người như quân cờ. Nếu không phải Nhà truyền lửa, Nhà liên kết linh hồn và Nhà ngoại cảm cùng xuất hiện trên một con thuyền, tôi vẫn sẽ giữ bí mật này."
Nói xong chúa tể Cõi Âm xoay người đi về phía thần đàn rồi đứng ở vị trí ban đầu, tạo dáng như lúc trước, sau đó mới tiếp tục nói.
"Nhà liên kết linh hồn có năng lực rất mạnh, đây là lý do khiến tôi thỏa hiệp. Từ nay về sau, tôi sẽ sắp xếp những màn chơi cất giấu sức mạnh của tôi, mang chúng trở về là nhiệm vụ của mọi người."
Khương Yển đứng dậy, ngẩng đầu nhìn pho tượng cao lớn: "Ông gấp gáp như vậy khiến tôi nghi ngờ những lời ông nói lúc trước đấy."
"Tôi không vội." Chúa tể Cõi Âm đáp: "Nhưng sinh mệnh của loài người lại yếu ớt như hoa, thời gian nở rộ chỉ có một khoảng ngắn ngủi, muốn làm gì cũng phải làm trước khi mấy người lụi tàn."
Khương Yển không để tâm đến lời cảm thán này, anh biết dù có hỏi thêm cũng sẽ không nhận được câu trả lời hữu ích, suy nghĩ một lúc đành hỏi câu cuối cùng.
"Theo như lời ông nói, chỉ có Nhà truyền lửa mới mang năng lượng của ông về được, vậy những người khác thì sao? Có phải cũng bị ông sắp xếp vào màn chơi hay chỉ có bốn người chúng tôi là đặc biệt?"
Chúa tể Cõi Âm mở mắt, liếc nhìn mọi người trong phòng: "Dùng cách nói của loài người mấy người, bốn cô cậu là tướng chủ lực, bắt buộc phải có. Còn những người khác là tướng bổ trợ, tôi sẽ căn cứ theo nhu cầu của màn chơi mà sắp xếp họ hỗ trợ mấy người."
"Hừ!" Đậu Nhuệ cười lạnh: "Nói đi nói lại, ông vẫn chưa nói cho chúng tôi biết giúp ông thì được lợi ích gì."
Chúa tể Cõi Âm có vẻ hơi bất ngờ: "Đưa mọi người trở về Trái đất còn chưa đủ à?"
Đậu Nhuệ: "Chúng tôi vốn sống trên Trái đất, mấy người không đến, chúng tôi vẫn sống rất tốt."
Chúa tể Cõi Âm lắc đầu: "Muốn làm hay không là tùy mọi người, nhưng tôi hy vọng cậu hiểu, tôi sẽ không cho phép có quân cờ nằm ngoài tầm kiểm soát tồn tại, hơn nữa chúng còn biết toàn bộ kế hoạch hiện tại của tôi."
Đậu Nhuệ đẩy gọng kính trên sống mũi: "Ông đang uy h**p chúng tôi?"
Chúa tể Cõi Âm gật đầu: "Đây là sự thật, cậu muốn hiểu như vậy cũng được."
"Vậy thì không còn gì để nói nữa." Nói xong, Đậu Nhuệ xoay người rời đi: "Tôi đồng ý với điều kiện của ông nhưng chỉ đại diện cho bản thân. Bất kể là tướng chủ lực hay tướng bổ trợ, tôi sẽ cố gắng hết sức, không phải vì ông mà vì bản thân tôi."
Muốn sống thì phải vượt màn chơi, điều này không khác gì mục đích của chúa tể Cõi Âm. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, nên liều mạng để giúp đồng đội lấy điểm hay là bảo toàn mạng sống, Đậu Nhuệ vẫn chưa quyết định được.
Có điều cho dù lựa chọn thế nào, anh ta cũng không cần phải ở lại nói chuyện với chúa tể Cõi Âm nữa.
Đậu Nhuệ rời đi, Đậu Vọng đương nhiên cũng đi theo, sau đó là những người khác, chỉ còn lại Khương Yển, Nhạc Âm, Vu Băng và Mạc Tiểu Nghiêu. Phương Kỳ Kỳ là kỹ năng của Vu Băng, không thể tự mình rời đi nên cũng ở lại.
Mạc Tiểu Nghiêu đã nghe Khương Yển tóm tắt lại toàn bộ sự việc, cô không để ý đến thân phận Nhà liên kết linh hồn của bản thân, cũng không quan tâm đến việc Trái đất vẫn tồn tại, cô đang nghĩ đến một vấn đề khác.
"Giả sử ông ném cả bốn người chúng tôi vào màn chơi có năng lượng của ông nhưng làm sao chúng tôi biết được đâu mới là năng lượng của ông, trong màn chơi có rất nhiều thứ. Hơn nữa, ngoài Khương Yển, nếu những người khác tiếp xúc với năng lượng đó thì sao? Liệu có mang nó trở về được không?"
Rõ ràng chúa tể Cõi Âm đã suy nghĩ đến điều này từ lâu, lập tức trả lời: "Năng lượng đó có sức hấp dẫn đặc biệt với mấy người, thậm chí mấy người không cần suy nghĩ cũng biết đó là thứ bản thân cần. Kể cả khi nó là phần thưởng thuộc về bất kỳ ai trong số mấy người, chỉ cần cùng vào màn chơi với Nhà truyền lửa, mọi người đều có thể mang nó trở về."
"Vậy cái hộp chuyển phát nhanh này là buff chung à?" Mạc Tiểu Nghiêu như có điều suy nghĩ: "Người khác thì sao? Những người không có thân phận kia, cùng Khương Yển tiến vào màn chơi cũng sẽ được đối đãi như vậy hả?"
Chúa tể Cõi Âm gật đầu: "Đương nhiên."
Mạc Tiểu Nghiêu lại tiếp tục hỏi: "Còn những Nhà truyền lửa khác thì sao, ông đã nói không chỉ có một người, phe đối địch tạm thời không nói, phe ta mà bị họ bắt được thì sẽ bị mang về thuyền của họ à?"
Chúa tể Cõi Âm: "Đương nhiên. Nhưng tôi khuyên các cô cậu tốt nhất vẫn nên tự mình đi lấy, như vậy việc trả lại sức mạnh sẽ nhanh chóng hơn, không cần tôi tốn công sắp xếp đường khác, cũng tránh xảy ra biến cố."
Một ngày sức mạnh chưa trở lại, y nhất định phải phân tâm để ý, cho dù là sửa chữa lộ trình hay thay đổi điểm đến, muốn qua mắt người khác kiểu gì cũng có sơ hở, thường biến cố sẽ phát sinh trong những tình huống như vậy.
"Thật ra tôi vẫn luôn thắc mắc, ông đã lộ diện trên chiếc thuyền này rồi còn khởi động kế hoạch dự phòng gì đó, vì sao không đường đường chính chính đứng ra? Dù sao cũng đã bại lộ rồi còn gì?"
"Thực tế chỉ có một chiếc thuyền số hiệu 001 là vẫn nằm trong quyền khống chế của tôi." Giọng điệu chúa tể Cõi Âm rất bình thản, không hề giống như bị mạo phạm: "Số hiệu này có ý nghĩa đặc biệt với tôi, trên thực tế hình dạng thật sự của nó không phải du thuyền. Chuyện này liên quan đến quá nhiều kiến thức, nếu các cô cậu muốn biết hết, e là phải tìm hiểu từ cấu tạo chủng tộc của chúng tôi. Đó là một quá trình dài đằng đẵng, với tuổi thọ của mấy người mà nói, nên từ bỏ đi."
Mạc Tiểu Nghiêu nhún vai, cô không muốn lãng phí sinh mạng vào việc học tập, nên hỏi cũng đã hỏi, còn lại là những điều chưa nhớ ra, dù sao thứ này vẫn ở đây chẳng đi đâu cả, bao giờ nghĩ đến lại tới hỏi cũng chưa muộn.
"Một vấn đề cuối cùng, thời gian chúng tôi vào màn chơi vẫn cách mười lăm ngày à?"
Chúa tể Cõi Âm gật đầu: "Vì che mắt người khác."
"Được rồi." Mạc Tiểu Nghiêu duỗi lưng, đứng dậy chuẩn bị rời đi: "Vậy nâng cấp phòng chúng tôi lên phòng VIP đi? Ở cũng thoải mái, xem giới thiệu màn chơi cũng chi tiết hơn, miễn phí luôn tiền thuê phòng thì tốt quá."
Chúa tể Cõi Âm như không ngờ lại có người đưa ra yêu cầu như vậy, y bật cười, giọng nói trầm thấp đầy vui vẻ và chiều chuộng: "Đó là một đề nghị hợp lý, tôi sẽ thỏa mãn. Còn ở cửa hàng đặc biệt, tôi sẽ cố gắng điều chỉnh thứ tự trang bị, có lẽ sẽ có thứ thích hợp với mấy người hơn xuất hiện, nhớ thường xuyên ghé qua xem."
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu với y rồi phất tay, sau đó tay kéo Vu Băng, tay kéo Phương Kỳ Kỳ, ba người sóng vai đi ra cửa.
Khương Yển nhìn theo bóng lưng hai cô gái, chìm vào một loại cảm xúc đặc biệt nào đó, mãi đến khi Nhạc Âm chọc nhẹ vào lưng anh mới lấy lại tinh thần.
"Sếp Khương, Tiểu Nghiêu nhìn thấy ma à?" Tuy Nhạc Âm không nhìn thấy Phương Kỳ Kỳ, nhưng lại thấy rõ cảnh Mạc Tiểu Nghiêu ôm ấp hư không khóc lóc vừa rồi: "Trông dáng vẻ này, cô ấy còn muốn dính chặt lấy Vu Băng?"
"Ừ." Khương Yển bình tĩnh gật đầu, vẫn nhìn về phía trước, cho đến khi bóng dáng hai người biến mất ở khúc quanh mới quay đầu nói với Nhạc Âm: "Về phòng đi, nên luyện tập thì luyện tập, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, đừng để ý đến chuyện vừa rồi."
Nhạc Âm cười ngây ngô, gãi đầu: "Không để ý, không để ý. Dù sao đến giờ tôi cũng không rõ mình nên làm gì, chỉ biết sau này sẽ thường xuyên lập đội với mọi người, đến lúc đó nghe theo mọi người là được."
Cha già Khương Yển: ...
Sao bỗng có cảm giác như nuôi một đứa con trai thế nhỉ?
Mệt tim quá.
Những ngày sau đó giống như Khương Yển đã nói, mọi người đều nghiêm túc làm việc của mình, những người từng gặp chúa tể Cõi Âm đều ngầm giữ kín chuyện này trong lòng, không ai nhắc đến.
Chẳng ai ngu ngốc, mọi người đều hiểu chuyện này giống như lời nguyền, cứ nhắc mãi sẽ gặp chuyện không may. Thần tiên đánh nhau, người chịu thiệt thòi luôn là những người thường như họ. Thay vì nghi thần nghi quỷ cả ngày thì tranh thủ thời gian nâng cao năng lực bản thân, tránh để mình trở thành vật hi sinh còn hơn.
Hơn nữa, có lời hứa của chúa tể Cõi Âm, những người này coi như có thêm một mạng, tuy chưa chắc đã chết nhưng tính mạng được bảo đảm ai mà không vui chứ?
Vì vậy nên oán thầm thì cứ oán thầm, nên luyện tập thì vẫn phải luyện tập, điều chỉnh tâm lý coi mình như lính đánh thuê còn hơn là tự than thân trách phận. Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, sao cứ mặt ủ mày chau làm gì, vui vẻ lên mà sống.
Mười lăm ngày trôi qua trong nháy mắt, "Gametoday" kỳ mới đúng giờ xuất hiện trong phòng của mọi người. Điểm khác biệt duy nhất là phần giới thiệu màn chơi của những người được chọn đều trở nên chi tiết hơn do được nâng cấp phòng, hơn nữa trên tờ rơi màu sắc sặc sỡ của một số người còn bị người ta dùng bút đỏ khoanh một vòng tròn lớn ở một màn chơi nào đó.
Đó chính là màn chơi tiếp theo họ sẽ bước vào.
"Chuyến du ngoạn vui vẻ? 4,5 sao?"
Mạc Tiểu Nghiêu đọc tên màn chơi, ánh mắt lướt qua bức tranh hoạt hình trông khá vô hại, cảnh vật bên trên trừu tượng như tranh vẽ bằng bút sáp của trẻ mẫu giáo. Chắc chắn có nguy hiểm nhưng ít ra không giống màn chơi ma quái.
"Xem ra họ rất coi trọng chúng ta..."
Cô khẽ cảm thán, cẩn thận đọc đoạn giới thiệu màn chơi tuy chỉ vỏn vẹn hai trăm chữ.
"Hoàng Hậu Đen mời mọi người đến vườn hoa tại tòa thành mới của bà ta để du ngoạn, bà ta đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn và trò chơi thú vị, còn lấy cả bảo vật của mình ra để làm phần thưởng cho người xuất sắc nhất, hy vọng mọi người có thể vui vẻ cùng nhau."
Mạc Tiểu Nghiêu lẩm bẩm, luôn cảm thấy ý tưởng này quá ngây thơ, không thể nào thực hiện được. Nhưng cũng chỉ nghĩ bụng vậy thôi, cô tiếp tục đọc.
"Tất cả mọi người đều muốn tham gia nhưng vé vào cửa có hạn, chỉ cần vào được là trở thành khách."
Phần giới thiệu đến đây là kết thúc, Mạc Tiểu Nghiêu cầm bút viết tên mình vào bên dưới chữ ký, sau đó đột nhiên có một dự cảm kỳ lạ, chỉ sợ lần này cô sẽ không phải là khách có thư mời chính thức.