Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 137

Bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng muốt, rừng rậm xanh biếc, con đường vàng rực.

Sau khi hồi sinh, Mạc Tiểu Nghiêu xuất hiện ở một nơi tuyệt đẹp như vậy, nhất là mặt trời trên bầu trời kia xoay tròn như hương muỗi, thật sự là quá đỗi thân quen, khiến cô có cảm giác như trong nháy mắt mình đã trở lại lớp mẫu giáo vậy.

Ừm... Khi đó hình như thỉnh thoảng cô vẫn tè dầm?

Không không không, quên chuyện này đi.

Mạc Tiểu Nghiêu lắc đầu gạt phăng ý nghĩ kỳ quái bất chợt nảy ra, sau đó mới kiểm tra bản thân trước.

Cũng may lần này không bị đổi thân thể, cũng không bị rút ngắn tuổi tác, chỉ là nhìn có vẻ hơi xuề xòa.

Giống như bức tranh được tô màu bằng bút sáp của trẻ con vậy.

Nhìn những mảng màu không đều trên cánh tay mình, Mạc Tiểu Nghiêu bĩu môi, cũng không biết dáng vẻ này của mình có dọa người khác hay không. Hay nói đúng hơn là căn cứ theo hình ảnh trên sách hướng dẫn trước đó, liệu cô có bị lũ NPC kia dọa sợ hay không?

Không biết Khương Yển đã cày ải đến đâu rồi, trước khi vào màn chơi chúa tể Cõi Âm đã nói với cô lần này là màn chơi hai người, không cần tất cả mọi người cùng vào, những người khác đã có sắp xếp khác, để hai người họ tự mình cố gắng.

Mạc Tiểu Nghiêu không có ý kiến gì với việc này nhưng lại rất có ý kiến với việc không xếp hai người họ vào cùng một chỗ. Thẻ thân phận đều đã sáng rồi, vậy mà còn không xếp đồng đội vào cùng một chỗ, rốt cuộc là y muốn làm gì? Không thể vừa vào đã liên lạc để thảo luận đối sách, còn phải tìm được đối phương trước rồi mới có thể hành động tùy cơ ứng biến, ngón tay vàng của chúa tể Cõi Âm cũng quá gân gà rồi.

Thôi thôi không nghĩ nhiều nữa, đi về phía trước xem sao, xem thử rốt cuộc kích hoạt nhiệm vụ chính như thế nào. Nghe nói màn chơi cấp bậc càng cao nhiệm vụ chính càng rắc rối, nghe đồn còn có một nhóm người bị mắc kẹt trong màn chơi, nguyên nhân chính là mãi mà không kích hoạt được nhiệm vụ chính, cho đến khi thời gian cạn kiệt tuyệt vọng bỏ mạng.

Thực ra trong lúc đang oán thầm chúa tể Cõi Âm, Mạc Tiểu Nghiêu đã bắt đầu quan sát bốn phía. Rừng rậm có thể đi vào, hai đầu con đường màu vàng cũng có thể đi. Mỗi đường Mạc Tiểu Nghiêu đều đi khoảng trăm bước, cuối cùng lại quay trở về điểm xuất phát.

"Con đường màu vàng..." Mạc Tiểu Nghiêu đứng ở nơi hồi sinh ban đầu, hai tay khoanh trước ngực, một tay vuốt cằm: "Trong trí nhớ hình như chỉ có con đường dẫn đến xứ sở Oz trong truyện Phù thủy xứ Oz là màu vàng kim... Nhưng thật sự không nhớ rõ nơi nào có Hoàng Hậu Đen."

Bài toán khó đầu tiên khi tiến vào màn chơi: Trong tình huống không có người hướng dẫn, bản đồ và biển báo, rốt cuộc nên đi đường nào?

Dù giờ đây tầm nhìn và hệ thống đều không giới hạn thời gian Mạc Tiểu Nghiêu tìm đường, nhưng đã là tiệc trà thì chắc chắn có giới hạn thời gian, nếu quá thời gian quy định mà cô vẫn chưa đến nơi...

Vậy thì tiêu đời rồi.

Mạc Tiểu Nghiêu vỗ trán, cảm thấy sau khi bị biến thành tranh vẽ bằng bút sáp thì đầu óc cũng trở nên ngốc nghếch. Cô s* s**ng túi xách, thấy vẫn còn sử dụng được, bèn lôi từ trong đó ra một chiếc chăn được cuộn thành một cục, trải phẳng ra.

Thảm bay bốn người.

Cô bước lên thảm, điều khiển nó bay lên cao, chỉ trong vài giây toàn bộ khu rừng và địa hình xung quanh đã hiện rõ trong tầm mắt.

Phía Đông và Tây là rừng rậm, phía Nam và Bắc là đường cái.

Rừng rậm phía Tây trải dài bất tận, cuối cùng là dãy núi trùng điệp. Rừng rậm phía Đông gần đường cái có một khoảng đất trống khá lớn, trong đất trống có vẻ như là một ngôi làng nhỏ có vài hộ gia đình.

Phía Bắc có thể nhìn thấy một tòa thành nguy nga tráng lệ, bên dưới tòa thành là bức tường thành cao ngất khiến người ta không thể nhìn trộm vào bên trong. Nhưng với thị lực của Mạc Tiểu Nghiêu và độ cao hiện tại, cô có thể nhìn thấy bên trong tường thành là vườn hoa rực rỡ sắc màu, có rất nhiều người hầu đang bận rộn trang trí thứ gì đó.

Đó hẳn là nơi cô cần đến, vườn hoa của Hoàng Hậu Đen.

Còn con đường phía Nam, đi chưa được bao xa là một bãi cát trắng xóa và biển cả xanh biếc, phong cảnh hữu tình, nếu là ở Trái đất thì chắc chắn đã được khai phá thành khu nghỉ dưỡng rồi.

Nghĩ đến việc trên người mình không có lấy một xu dính túi, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy mình cần phải đi tìm thứ gì đó giống như thiệp mời trước đã. Nếu thực sự không tìm được thì mới cân nhắc đến việc trèo tường, cải trang, xông vào bằng những thủ đoạn phi pháp.

Rừng rậm phía Tây không cần phải đi, tòa thành phía Bắc tạm thời chưa cần đi vội, Mạc Tiểu Nghiêu quyết định đến ngôi làng nhỏ kia xem trước. Nếu không có manh mối gì thì sẽ đến bờ biển xem thử, đây là màn chơi truyện cổ tích, nhỡ đâu lại nhặt được nàng tiên cá hay gì đó thì sao?

Kém hơn một chút, cho dù là cá mập nhỏ cô cũng có thể xử lý được.

Nghĩ đến đây, Mạc Tiểu Nghiêu điều khiển thảm bay di chuyển về phía ngôi làng nhỏ ở phía Đông, thế nhưng khi sắp bay ra khỏi con đường màu vàng thì dường như va phải một bức tường vô hình, không cách nào vượt qua được.

Mạc Tiểu Nghiêu thử đưa tay về phía bức tường vô hình, bàn tay dễ dàng xuyên qua nhưng điều khiển thảm bay thì không được.

Cô đừng lại suy nghĩ vài giây, dứt khoát điều khiển thảm bay bay dọc theo con đường màu vàng về phía biển rộng. Một đường thông suốt, cho đến khi cô đến cuối con đường, bước tiếp theo là phải bước qua ranh giới để vào bãi cát thì lại một lần nữa va phải bức tường vô hình.

"May mà mình cẩn thận." Mạc Tiểu Nghiêu lẩm bẩm, nếu như vừa rồi không biết mà lao thẳng vào, đến cả việc phanh lại cũng không kịp, chẳng phải cô sẽ đâm sầm vào vách ngăn rồi dán cả người lên đó à?

Mạc Tiểu Nghiêu điều khiển thảm bay từ từ hạ xuống chạm đất, cô không vội cất thảm bay đi mà cẩn thận bước về phía trước một bước, rồi lại một bước, đợi đến khi cả hai chân đều đặt trên bãi cát mềm mại, lúc này cô mới thực sự chắc chắn suy đoán trong lòng.

Chỉ có thể bay trên con đường màu vàng, những nơi khác đều là khu vực cấm bay, không biết là chỉ cấm không hay cả những thú cưỡi trên mặt đất khác cũng bị hạn chế.

Mặc kệ thế nào, muốn dựa vào một chiếc thảm bay để gian lận bay khắp bản đồ là điều không thể.

Mạc Tiểu Nghiêu thở dài, cuộn chiếc thảm bay đã bị biến thành tranh vẽ bằng bút sáp lại, cất vào túi xách, sau đó mới dẫm lên bãi cát mềm mại đi về phía trước vài bước.

Dù sao cũng đã đến biển rồi chi bằng đi dạo xung quanh một chút, nếu không có gì thì quay lại, cô cũng không đi xa, sẽ không lãng phí mấy phút đồng hồ.

Trước đó vì đứng xa nên Mạc Tiểu Nghiêu không nhìn rõ lắm, đến gần mới phát hiện màu trắng trên bãi cát là màu trắng tinh khiết, giống như một đứa trẻ ngây thơ dùng bút sáp màu trắng tô lên tờ giấy trắng vậy.

Nước biển ở phía xa cũng chỉ một màu xanh biếc, không hề có tí phản quang, khúc xạ hay chuyển màu nào, thậm chí khi sóng đánh vào bãi cát trắng cũng không hề xảy ra biến đổi.

Nhìn như vậy khiến người ta cảm thấy hơi không được tự nhiên.

Màu sắc của cảnh vật tuy tươi sáng không hề có một chút u ám nào, nhưng nhìn bãi cát và nước biển không hề có sự chuyển màu này, trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu luôn cảm thấy kỳ quái một cách khó hiểu.

Chúng không có bóng.

Đây là điều mà Mạc Tiểu Nghiêu chợt nhận ra sau khi nhìn thấy một tảng đá nhô lên trên bãi cát. Có điều với tính cách và thói quen của cô, đáng lẽ ngay từ đầu khi vừa mới hồi sinh và nhìn thấy khu rừng bên cạnh là đã phải nhận ra điều bất thường rồi.

"Nó đang đồng hóa tư duy của mình hay là thiết lập của màn chơi?"

Mạc Tiểu Nghiêu vừa mới lẩm bẩm hai câu thì cảm thấy đầu óc cứng đờ, hai mắt đờ đẫn như bị treo máy, ngây người đứng im ba giây, đợi đến khi cô hoàn hồn thì đã không còn để ý đến vấn đề về cái bóng cũng như nỗi sợ hãi với những mảng màu nữa.

Bãi biển rất yên tĩnh, không có nàng tiên cá, không có cá mập, cũng không có cá chép, cá trích hay cá vàng. Ngoại trừ tiếng sóng biển đơn điệu vỗ vào bờ cát, thứ duy nhất đáng chú ý chính là những vỏ sò còn sót lại sau khi thủy triều rút đi.

Mạc Tiểu Nghiêu dẫm lên bãi cát mềm mại đi về phía trước vài bước, giống như một cô gái lần đầu tiên đến biển chơi, cúi người nhặt những vỏ sò bị sóng biển đánh dạt vào bờ.

Hiện tại cô vẫn chưa biết những thứ này có tác dụng gì nhưng là một game thủ kỳ cựu, chỉ cần chơi game nhập vai là nhất định phải lật tung tất cả hũ hay rương, không muốn bỏ sót bất kỳ trang bị nào, trực giác mách bảo Mạc Tiểu Nghiêu rằng có lẽ lát nữa sẽ dùng đến những vỏ sò này. Vì vậy cô cố gắng nhặt những vỏ sò còn nguyên vẹn, có hoa văn hoặc màu sắc đẹp mắt, cất vào trong túi áo.

Nhân tiện nói thêm, hiện tại cô không mặc bộ trang phục thuận tiện hành động của mình mà là một bộ váy dài tay bó sát, kiểu dáng thường thấy trong truyện cổ tích, còn có cả phần yếm trước ngực, nhìn khá giản dị không lộng lẫy chút nào. So với những nàng công chúa hay tiểu thư đài các yếu đuối thì càng giống một cô hầu gái hay cô gái nông thôn thường xuyên phải làm việc nặng nhọc hơn.

Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy bộ quần áo này khá thực dụng, tay áo vừa vặn, váy không quá dài, đôi giày trên chân cũng rất thoải mái, dù chạy trốn, trèo tường hay là đá người đều rất thuận tiện. Hơn nữa phần yếm trước ngực còn là một chiếc túi khá lớn và sâu, có thể đựng được rất nhiều thứ.

Khỏi cần nói, vỏ sò có chỗ chứa rồi. Tuy rằng cảm thấy có thể vỏ sò sẽ có ích nhưng Mạc Tiểu Nghiêu cũng không lãng phí quá nhiều thời gian ở đây, sau khi nhặt đại khái khoảng ba mươi cái, cô lại lựa chọn ra hơn mười cái ưng ý nhất rồi chuẩn bị rời khỏi bãi biển.

Cuối cùng cô đưa mắt quan sát xung quanh một lượt, xác định không còn gì đặc biệt, cũng không kích hoạt được nhiệm vụ chính thì dứt khoát xoay người quay trở lại, quyết định mục tiêu tiếp theo là ngôi làng trong rừng rậm phía bên kia.

Bước lên thảm bay, Mạc Tiểu Nghiêu điều khiển thảm bay dọc theo con đường màu vàng, đến khi bay đến đoạn thẳng hàng với ngôi làng thì mới nhảy xuống. Lần này cô cuộn thảm bay lại cất vào túi xách, đề phòng có người đi ngang qua nhìn thấy rồi lấy mất, thứ này lại không thể khóa lại, nếu bị mất thì tiếc lắm.

Sau đó Mạc Tiểu Nghiêu nhân lúc bốn bề vắng lặng mà triệu hồi cuốn sổ thẻ bài ra, hiện thực hóa thẻ bài "Hộp phấn", dùng một viên phấn có màu tương phản với màu vàng để vẽ một vòng tròn lớn trên mặt đất, bên trong vòng tròn viết vài dòng chữ.

[Gửi Khương Yển:

Phía Tây là núi và rừng rậm. Phía Nam là biển (đã kiểm tra, nhặt được vỏ sò, chưa rõ công dụng). Phía Bắc là tòa thành và vườn hoa, phỏng đoán là địa điểm làm nhiệm vụ. Tôi đi về phía Đông, có một ngôi làng nhỏ, vị trí nằm trên đường thẳng với vị trí tin nhắn này.]

Tuy không biết Khương Yển có đến đây hay không nhưng có thể để lại tin nhắn thì tốt nhất vẫn nên để lại, nhỡ đâu anh nhìn thấy thì sao.

Viết xong viên phấn tự động biến mất, Mạc Tiểu Nghiêu phủi tay, cất bước đi vào rừng rậm, dọc theo con đường mòn nhỏ hẹp cố gắng đi thẳng về hướng trong trí nhớ, rất nhanh đã biến mất trong rừng cây rậm rạp.

Khoảng năm phút sau khi Mạc Tiểu Nghiêu rời đi, Mạnh Đan Dương hồi sinh trên con đường này, anh ta nhìn quanh, lấy từ trong túi xách ra một con diều hâu bằng gỗ rồi ném lên không trung.

Con diều hâu như có linh tính, vỗ cánh bay một vòng quanh Mạnh Đan Dương, mười mấy giây sau nó quay đầu về hướng Đông và rơi xuống đất.

Mạnh Đan Dương thả nhiên cúi người nhặt con diều hâu lên, ngẩng đầu nhìn về khu rừng chỉ toàn một màu xanh lá và nâu xỉn, sau đó lại cúi đầu nhìn cơ thể giống như được vẽ bằng bút sáp của mình, không chút do dự sải bước đi về phía khu rừng phía Đông.

Màn chơi lần này chính là cơ hội ngàn năm có một, anh ta đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Bình Luận (0)
Comment