Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 138

Mạc Tiểu Nghiêu đi trong rừng, không nghe thấy tiếng côn trùng kêu cũng chẳng có tiếng chim hót, điều này khiến cô cảm thấy lo lắng, trong lòng cứ bồn chồn không yên.

Nếu là rừng rậm thật thì không nên yên tĩnh đến vậy.

Ý nghĩ ấy chợt lóe lên rồi vụt tắt, bản thân cô còn bị biến thành tranh vẽ bằng bút sáp, đây chắc chắn không phải rừng rậm thật. Nhưng nếu rừng rậm là giả, vậy ngôi làng kia thì sao? Người vẽ nên những bức tranh bằng bút sáp này liệu có vẽ thêm NPC không? Hay đó chỉ là vật trang trí?

Mạc Tiểu Nghiêu lóe lên vài suy nghĩ nhưng rất mơ hồ, dường như cô chỉ mới sờ được một chút manh mối, còn lâu mới tìm ra được chân tướng sự việc.

Dù sao đi nữa, đây không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy nên Mạc Tiểu Nghiêu rất bình tĩnh. Càng bình tĩnh, cô lại càng hy vọng có thể gặp được người quen ở ngôi làng phía trước.

Thế nhưng người quen thì chưa thấy đâu, trái lại cô gặp một người đàn ông như được vẽ bằng bút sáp vừa đi vừa huýt sáo, còn dắt theo một con bò méo mó với màu sắc loang lổ. Ông ta đột ngột bước ra từ bụi cây bên đường dọa Mạc Tiểu Nghiêu giật bắn mình.

Lý do rất đơn giản, do vẻ ngoài của người đàn ông ấy, nếu ông ta xuất hiện trong truyện cổ tích thì chắc chắn không phải người tốt. Hay nói đúng hơn, càng trong truyện cổ tích thì vẻ ngoài của ông ta càng không thể là người tốt.

"Bầy ong mật tháng năm

Chỉ đáng giá bằng một đống cỏ khô

Bầy ong mật tháng sáu

Đáng giá bằng một chiếc thìa bạc

Bầy ong mật tháng bảy

Thua cả một con ruồi..."

Người đàn ông nhìn thấy Mạc Tiểu Nghiêu, tiếng huýt sáo trong miệng đột ngột im bặt, con ngươi ông ta đảo liên tục đánh giá Mạc Tiểu Nghiêu từ trên xuống dưới, bộ râu dê trên cằm rung rung càng thể hiện rõ ràng rằng ông ta không phải người tốt.

"Chào cô bé, cháu đi một mình à?" Giọng người đàn ông khàn khàn khó nghe nhưng dường như ông ta không hề nhận ra điều đó, vẫn tiếp tục bắt chuyện với Mạc Tiểu Nghiêu: "Chỗ bác có nhiều đồ tốt lắm, cháu có muốn xem qua không?"

Mạc Tiểu Nghiêu rất nghèo, cô không có tiền, hơn nữa còn đang vô cùng nhớ Khương Yển.

"Ông có gì, lấy ra xem thử."

Không có tiền vẫn có thể xem hàng, đây là chân lý hiển nhiên, đương nhiên Mạc Tiểu Nghiêu có tự tin nói ra câu đó.

"Cái gì cũng có, chỉ cần cháu trả nổi tiền." Người đàn ông đội mũ lấy một cái túi từ trên lưng bò để xuống đất, cởi bỏ dây thừng màu nâu buộc miệng, lộ ra hàng hóa chất đầy bên trong: "Nhìn xem, những bảo bối này thật tuyệt..."

Mạc Tiểu Nghiêu cúi đầu nhìn vào trong túi, phát hiện cũng không phải đồ vật lộn xộn chen chúc cùng một chỗ như cô nghĩ mà là ẩn giấu huyền cơ, không khác thế giới trong bình của Hiên Viên Kiếm là mấy.

"Cô bé, có muốn xem thử không?" Tên đội mũ làm động tác mời Mạc Tiểu Nghiêu, thấy đối phương chẳng những không tới gần mà trái lại còn cảnh giác lùi về sau nửa bước, ông ta chợt bật cười bằng cái giọng khàn đặc của mình: "Khặc khặc khặc, đừng lo lắng, cô bé, tôi là nhà buôn đứng đắn."

Nói xong, ông ta kéo quần áo nhăn nhúm trên người mình, lộ ra một cái huy hiệu nhỏ lóng lánh ánh vàng trước ngực: "Nhìn thấy chưa? Đây chính là huy hiệu của Hiệp hội thợ rèn người lùn, tôi là nhà buôn lữ hành đã trải qua đăng ký chứng nhận, sẽ không hại người."

Mạc Tiểu Nghiêu càng cảnh giác hơn: "Hiệp hội thợ rèn người lùn không phải là hiệp hội sản xuất sao? Ông là nhà buôn, nên gia nhập Hiệp hội nhà buôn chứ?"

Mạc Tiểu Nghiêu có được những tin tình báo này ở trong thị trấn suối nước nóng trước đó, chúa tể Cõi Âm cũng từng nhắc sơ qua phạm vi thế lực của thế giới họ. So sánh với tình báo của hai bên, nội dung không sai biệt lắm, đoán chừng hẳn là thật.

Hiển nhiên nhà buôn lữ hành không ngờ Mạc Tiểu Nghiêu lại tìm được sơ hở trong lời ông ta nhanh như vậy, vừa định nói thêm đôi câu chắp vá thì bỗng thấy đối phương lấy cung tên từ đâu đó ra, mũi tên lạnh lẽo nhắm thẳng vào cổ mình.

"Đừng lấy cớ giả dối để lừa tôi." Tay Mạc Tiểu Nghiêu giữ tay rất vững, ánh mắt cũng sắc bén, mặc dù cung tên của cô lúc này thoạt nhìn khá ngây thơ buồn cười nhưng cảm giác trên tay nói cho cô biết vẫn là hàng thật, có thể lấy mạng người.

"Ông nói nơi này của ông cái gì cũng có, chắc hẳn có huy hiệu của Hiệp hội thợ rèn cũng không phải việc khó gì, cấm nhúc nhích!"

Bàn tay duỗi về phía túi tiền của nhà buôn lữ hành cứng đờ, hiện tại ông ta rất tức giận, tại sao lại đột nhiên đụng phải một kẻ khó chơi như vậy chứ, không phải người của thế giới khác đều là kẻ ngu à? Sao lần này lại xảo trá như vậy!

Chẳng dễ đối phó chút nào hết!

Là một nhà buôn lữ hành dựa vào mưu ma chước quỷ và bốc phét để đi lại khắp thế giới, ông ta chẳng hề e ngại bất cứ ai, trước nay không hề cảm thấy sức chiến đấu quá yếu có gì không tốt, nhưng giờ khắc này ông ta vô cùng hối hận vì lúc trước mình khinh miệt việc thuê bảo tiêu và tiếc tiền.

Nếu như lúc này ông ta thuê một số binh lính lá bài từ Hoàng Hậu Đen, có lẽ đã không phải rơi vào tình huống khó xử thế này rồi.

Đáng tiếc, ngay cả ông ta cũng chưa từng có được thứ quý hiếm mang tên thuốc hối hận.

"Được rồi, được rồi, tôi nói thật." Nhà buôn lữ hành chán nản rũ vai, biểu tình trên mặt cũng trở nên uể oải giống như đã khuất phục dưới uy h**p của Mạc Tiểu Nghiêu, định nói ra hết: "Tôi là kẻ xui xẻo bị Hiệp hội nhà buôn trục xuất, bởi vì họ cho rằng hàng hóa tôi bán ra không tương xứng với số tiền nhận được. Thế nhưng không tương xứng thì sao chứ? Khách hàng của tôi bằng lòng bỏ tiền ra, liên quan đếch gì đến họ?"

Mạc Tiểu Nghiêu không có bình luận gì về việc này, vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm ông ta.

Thấy Mạc Tiểu Nghiêu không nói lời nào, nhà buôn lữ hành duỗi hai tay lục lọi cái túi, sau đó một luồng sáng b*n r*, hàng chục món đồ hiện lên trên không trung, dường như có một kệ hàng trong suốt đang xoay tròn khiến chúng xoay theo.

"Nhìn đi quả táo này đáng yêu cỡ nào? Nhưng mà cắn một miếng sẽ chết người đấy. Còn có cái lược gỗ được điêu khắc tinh xảo này nữa, tốt nhất đừng dùng nó để chải đầu. Ừm, để tôi xem... Đồ mọc ra hai chân chắc cô không cần, thích ma dược uống vào sẽ có được giọng nói tuyệt mỹ không?"

Mạc Tiểu Nghiêu cười lạnh: "Vậy sao ông không uống trước để cải thiện cái giọng nói của mình đi?"

Bàn tay đang lựa hàng hóa trên không trung của nhà buôn lữ hành chợt cứng đờ ra, sau đó ông ta khàn giọng nói: "Tôi là nhà buôn lữ hành, cô bé, mỗi một món hàng hóa đều phải bỏ ra giá cao mới mua được, sao có thể tự mình dùng, quá lãng phí, quá lãng phí."

Mạc Tiểu Nghiêu không tiếp lời, nhìn đống hàng hóa: "Nếu tôi nói tôi không có tiền, giao dịch giữa chúng ta còn có thể thực hiện không?"

"Nếu như cô có bảo bối tốt, chúng ta có thể trao đổi."

Nụ cười trên mặt nhà buôn lữ hành lập tức vơi đi một nửa, giả sử Mạc Tiểu Nghiêu lại nói cô cũng chẳng có bảo bối gì, phỏng chừng ông ta sẽ thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này ngay và luôn.

Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ ngợi một lát rồi thu cung tên, lấy ra một vò Túy Tuyền từ trong túi xách, nâng trong tay cho nhà buôn lữ hành xem: "Túy Tuyền, ông biết chứ?"

Nhà buôn lữ hành lộ vẻ mặt tham lam, đưa tay muốn giật lấy vò rượu trong tay Mạc Tiểu Nghiêu nhưng cô nhanh chóng thu tay về nên chỉ chộp được không khí.

"Cấm lộn xộn!" Mạc Tiểu Nghiêu vừa cầm Túy Tuyền vừa giơ giày cao gót, cảnh cáo: "Nếu không tôi sẽ dùng đế giày đánh chết ông!"

Nhà buôn lữ hành cười gượng, cũng biết mình hấp tấp, ánh mắt đảo qua đảo lại kiếm cớ cho hành vi vừa rồi của mình: "Dù sao tôi cũng phải kiểm tra hàng thật hay giả chứ? Thời buổi này lừa đảo như cỏ dại ven đường! Nếu trong vò rượu của cô chỉ có nước thì tôi chịu thiệt lớn à?"

"Mở ra rồi nó sẽ không còn giá trị nữa." Mạc Tiểu Nghiêu lắc vò rượu, ánh mắt chuyển tới hàng hóa vẫn đang trôi nổi trên không trung: "Ông nói trước đi, cái này có thể đổi được gì?"

Nhà buôn lữ hành vung tay lên, hàng hóa xoay chuyển càng nhanh hơn, sau đó một phần xoay tròn trở lại trong túi của ông ta, một phần còn lưu lại giữa không trung, đứng yên.

"Một vò Túy Tuyền chỉ có thể đổi một trong số những món đồ này. Chọn một cái đi, cô bé." Nhà buôn lữ hành xoa tay, hất cằm về phía trước chỉ vào những món hàng kia: "Đều là thứ tốt, cần tôi giới thiệu từng cái cho cô không?"

"Không cần." Mạc Tiểu Nghiêu có thể nhìn thấy nhãn mác của những đồ vật này, chỉ cần ánh mắt của cô dừng lại ở một vật nào đó quá ba giây, nó sẽ tự động hiện ra tên gọi trên không trung cùng với chủ nhân cũ là ai.

[Táo độc

Giới thiệu: Quả táo độc của Vương hậu.]

[Một lọ bong bóng

Giới thiệu: Bạn có tin không? Trước kia nó là một nàng tiên cá.]

[Bộ rìu

Giới thiệu: Rìu vàng, rìu bạc, rìu gỗ, chiếc nào mới là của bạn?]

[Quả cầu vàng

Giới thiệu: Đây là thứ được vớt lên từ trong giếng.]

[Giọng hát tuyệt vời

Giới thiệu: Sau khi uống có thể hát ra bài hát hay nhất.]

...

Mạc Tiểu Nghiêu đảo mắt nhìn qua những hàng hóa này một vòng, đưa tay chỉ: "Tôi muốn cái kia."

[Bò sữa trắng muốt

Giới thiệu: Jack và con bò sữa của mẹ cậu ấy.]

Sau khi thấy rõ món đồ mà Mạc Tiểu Nghiêu chỉ vào, nửa nụ cười còn sót lại của nhà buôn lữ hành cũng biến mất: "Ồ ồ, cô bé, cái đó không thể đổi, đó không phải là hàng hóa."

"Nhưng ông không cất nó vào trong túi." Mạc Tiểu Nghiêu bắt được sơ hở trong lời nói của nhà buôn lữ hành: "Chính ông nói, một vò Túy Tuyền chỉ có thể đổi một trong số những món đồ này. Nếu nó ở đây, tôi có thể đổi."

Nhà buôn lữ hành lộ vẻ khó xử: "Nhưng đó là hàng không bán."

Mạc Tiểu Nghiêu nhếch môi: "Chẳng phải ông đã dùng năm hạt đậu để đổi nó từ Jack à?"

Nhà buôn lữ hành nheo mắt.

Mạc Tiểu Nghiêu thu hồi vò rượu và giày cao gót, lại giơ cung tên lên.

Hai bên giằng co vài giây, nhà buôn lữ hành giơ tay đầu hàng.

"Được rồi, được rồi, nó là của cô. Đưa rượu đây, tôi muốn kiểm tra thật giả."

Mạc Tiểu Nghiêu lấy Túy Tuyền ra: "Tay giao tiền, tay giao hàng." Thật ra cô vẫn còn nhưng phải tiết kiệm một chút, trước khi gặp lại Khương Yển, có lẽ cô còn phải dùng rượu này đi đổi đồ với những người khác.

Nhà buôn lữ hành chán nản đi đến bên con bò sữa rồi dắt nó tới, vừa đưa dây cương cho Mạc Tiểu Nghiêu vừa chìa tay qua muốn nhận Túy Tuyền.

Hai người nhanh chóng hoàn thành giao dịch, Mạc Tiểu Nghiêu nhận được bò sữa, nhà buôn nhận được vò rượu.

Cả hai xác nhận đều không muốn ở lại nhìn mặt nhau thêm nữa, bèn dứt khoát một người thu dọn túi đi về phía Tây, một người dắt bò sữa đi về ngôi làng ở phía Đông.

Sau khi hai người tách ra khoảng một phút, nhà buôn lữ hành rất vui vẻ nghênh đón vị khách thứ hai của mình. Còn Mạc Tiểu Nghiêu thì thấy một cậu bé vẻ mặt buồn bã, hai tay đút túi, vừa đi vừa nhìn đông ngó tây.

"Giao dịch đã hoàn thành rồi, mình phải đi đâu tìm nhà buôn lữ hành đây?" Cậu bé lẩm bẩm, sau khi nhìn thấy Mạc Tiểu Nghiêu đang dắt bò sữa thì hai mắt sáng rỡ: "Chúa tể Cõi Âm trên cao, là con bò sữa! Đây là bò của cháu, cô có thể trả nó lại cho cháu không? Nếu không mang nó về, mẹ cháu nhất định sẽ rất thất vọng!"

Mạc Tiểu Nghiêu cúi đầu nhìn cậu bé đang chạy đến chỉ cách mình hai, ba bước chân, nhíu mày trả lời: "Không, cô từ chối."

Bình Luận (0)
Comment