Mạc Tiểu Nghiêu từ chối, một phần là vì lợi ích, một phần khác là vì cảnh giác với quy tắc. Cô không cho rằng sự xuất hiện của nhà buôn lữ hành là ngẫu nhiên, ngoài việc cung cấp một số trang bị nhất định, có lẽ ông ta còn ngầm ám chỉ một loại quy tắc nào đó.
Hoặc là mua, hoặc là đổi.
Tuy rằng giải thích có hơi gượng ép nhưng cẩn thận vẫn hơn, hơn nữa Mạc Tiểu Nghiêu vốn không định nhận không, cô chọn con bò sữa này chính là để đổi lấy hạt đậu thần trong tay Jack.
Đó là thứ có thể đưa người ta lên trời, có nó trong tay, trèo tường hay làm gì cũng rất đơn giản. Cô vốn có thảm bay nên không để ý đến độ cao của tường thành, song lần thử nghiệm vừa rồi khiến cô từ bỏ ý định này, đừng quên con đường màu vàng kim kia kéo dài đến tận cửa thành, và xung quanh chẳng có gì cả.
Ai cũng biết muốn trèo tường phải tìm chỗ vắng vẻ, có ai lại đi trèo tường từ cổng chính bao giờ?
Cậu bé chắp hai tay trước ngực, cầu xin Mạc Tiểu Nghiêu: "Xin cô hãy thương xót, cháu rất cần con bò sữa này, nhà cháu đã hết sạch đồ ăn rồi, nếu không mang nó về đổi lấy một cái giá tốt, cháu và mẹ sẽ chết đói mất."
Mạc Tiểu Nghiêu không hề nao núng: "Con bò này bây giờ là của cô, cháu muốn mang nó về cũng được, phải đổi bằng một thứ gì đó."
Cậu bé Jack luống cuống lục lọi túi áo nhưng tìm một hồi lâu vẫn không thấy gì: "Nhưng cháu không còn gì nữa."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Vậy những thứ mà cháu đã đổi lấy con bò sữa này thì sao?"
Jack trả lời: "Bị mẹ ném ra vườn rồi ạ."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô có thể về nhà với cháu, cháu đưa chúng cho cô rồi cô sẽ trả bò lại. Trên đường đi, nếu cháu có thể kể thêm cho cô nghe một số chuyện, cô sẽ tặng cháu một cây kem vị mứt quả rêu."
Cây kẹo m*t vị quả rêu đã bị làm mới ở màn chơi trước, kết quả thay thế cho vị trí của nó là một cây kem cùng vị, Mạc Tiểu Nghiêu đã từng nếm thử loại kem này rồi, dù sao cô cũng không muốn ăn lần thứ hai.
"Là loại được bán ở rạp xiếc của ngài A ạ? Woa! Cháu chưa được ăn bao giờ." Jack mừng rơn, có vẻ như còn vui hơn cả việc lấy lại được bò sữa: "Vậy chúng ta đi thôi, trời sắp tối rồi, có lẽ chúng ta có thể về làng ăn trưa."
Mạc Tiểu Nghiêu: Không phải cháu nói nhà cháu đã hết đồ ăn rồi hả? Tính bám riết lấy cô à?
Tuy trong lòng oán thầm nhưng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn bước đi trên con đường nhỏ quanh co, theo sau Jack đang vừa đi vừa nhảy chân sáo. Cô vừa dắt bò sữa không rời vừa cố gắng dò hỏi tình hình thế giới này trong âm thầm.
"Cô nghe nói Hoàng Hậu Đen muốn tổ chức tiệc trà đúng không?" Mạc Tiểu Nghiêu hỏi, thật ra cô cũng không rõ Hoàng Hậu Đen là ai. Truyện cổ tích đã khá xa vời với cô, ngoài những câu chuyện thường được nghe thì thực sự không nhớ nổi những câu chuyện khác.
Mà hình như trong những câu chuyện cổ tích phương Tây, hoàng hậu thường là người xấu, trừ khi là kiểu hoàng hậu mới được sắc phong chưa lâu.
"Vâng ba giờ chiều mai sẽ diễn ra tiệc trà, nhưng thiệp mời không dễ có đâu, trong làng này chẳng ai được mời cả." Giọng Jack đầy ngưỡng mộ: "Ước gì cháu cũng được đi xem, cháu sẽ cầu xin Hoàng Hậu Đen ban cho chúng cháu một ít đồ ăn."
Mạc Tiểu Nghiêu nhướn mày: "Hoàng Hậu Đen sẽ đồng ý mọi yêu cầu à?"
"Đương nhiên rồi, Hoàng Hậu Đen là vị hoàng hậu nhân từ nhất, thậm chí chiếu thư do bà ấy ban hành có thể đáp ứng yêu cầu của những người đến từ thế giới khác, đó chính là thứ mà mọi người muốn có nhất ngoài đồng xu màu vàng tím."
Nghe thấy ba chữ "thế giới khác", tim Mạc Tiểu Nghiêu chợt lỡ một nhịp, tay phải cô đặt lên túi xách, cảnh giác nhìn Jack đang đi trước.
"Nhiệm vụ phụ 1: Ngụy trang thân phận
Jack đã nhìn thấu thân phận của bạn, cậu ta sẽ đưa bạn trở về làng trong vòng ba phút nữa. Nếu không thể che giấu thân phận trước khi vào làng, bạn sẽ phải đối mặt với sự tấn công của toàn bộ dân làng."
Dường như Jack không nhận ra vẻ thù địch của Mạc Tiểu Nghiêu, cậu ta vẫn vừa đi vừa nhảy chân sáo về phía trước, miệng còn ngân nga một bài hát thiếu nhi, giai điệu vui tươi ca từ dễ nhớ.
"Khi vua Arthur cai trị vùng đất này
Ngài là một vị vua vĩ đại
Ngài đã lấy trộm ba túi yến mạch
Để làm một món chiếc pudding khổng lồ.
Trong món pudding ngài làm
Có rất nhiều nho khô
Và một miếng bơ to
To bằng hai ngón cái của ngài
Hoàng hậu đã ăn phần của mình
Ăn cả phần của các quý tộc xung quanh
Và ăn cả phần không nên ăn vào tối hôm đó
Sáng hôm sau, Hoàng hậu bị chiên trong dầu~"
...
Bài ca dao này được Jack hát đi hát lại, giống như có ma chú, khiến Mạc Tiểu Nghiêu không kìm lòng được đi về phía trước. Dựa theo nhiệm vụ, nhiều nhất còn hai phút nữa cô sẽ đến làng.
Liên tưởng đến nhà buôn lữ hành vừa gặp và dáng vẻ của Jack, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy gợi ý đã rất rõ ràng, cô cũng phải hát một bài đồng dao để chứng minh mình không phải người của thế giới bên ngoài.
Tìm được gợi ý rất đơn giản, không đơn giản là cô nên hát bài đồng dao nào. Thử xem sao, Mạc Tiểu Nghiêu ngân nga "Hai chú hổ" nhưng mà không có động tĩnh gì, lại thử "Vịt mẹ dẫn đàn con" nhưng cũng không được.
Jack vẫn vui vẻ đi về phía trước, làng đã xuất hiện ở cuối con đường. Mạc Tiểu Nghiêu chỉ còn cách cánh cửa lớn kia khoảng ba mươi bước chân.
Năm đó Tào Thực bảy bước thành thơ, hôm nay cô phải ba mươi bước thành khúc.
Cách làng ngày càng gần, thời gian càng gấp gáp, Mạc Tiểu Nghiêu chỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng, adrenalin k*ch th*ch khiến đại não cô xoay chuyển rất nhanh.
Khi họ đến gần, trước cửa làng bắt đầu xuất hiện từng NPC lá bài, tất cả đều là lá J bích màu đen, tay cầm mâu, mắt đỏ hoe, không hề phù hợp với phong cách thế giới bút chì màu này.
Bảy bước.
Số lượng NPC lá bài tăng lên gấp đôi.
Sáu bước.
Thân hình Jack dẫn đường bắt đầu thay đổi.
Năm bước.
Trong rừng rậm đột nhiên nổi lên gió lớn, cây cối lay động kịch liệt.
Bốn bước.
Dưới sự gia tăng của adrenalin, trong đầu Mạc Tiểu Nghiêu chợt lóe lên tia sáng, đột nhiên cô nhớ tới một bài đồng dao "Chuyện kể cho bé trước giờ ngủ" từng rất thịnh hành.
Ba bước.
"Thỏ Cả ngã bệnh
Thỏ Hai thăm khám
Thỏ Ba mua thuốc
Thỏ Tư sắc thuốc
Thỏ Năm chết rồi
Thỏ Sáu khiêng đi
Thỏ Bảy đào hố
Thỏ Tám chôn cất
Thỏ Chín ngồi khóc
Thỏ Mười hỏi tại sao
Thỏ Chín đáp lời
Thỏ Năm đã một đi không trở lại!"
Hai bước.
Mạc Tiểu Nghiêu hát xong bài đồng dao.
Một bước.
Tất cả NPC lá bài đều biến mất, gió trong rừng rậm ngừng thổi, khôi phục sự yên tĩnh như trước. Jack lại trở thành cậu bé nhảy nhót tưng bừng, giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì, tất cả chỉ là ảo giác của Mạc Tiểu Nghiêu.
"Hoàn thành nhiệm vụ phụ 1: Ngụy trang thân phận
Từ giờ trở đi, bạn chính là một con thỏ."
Thỏ cái nỗi gì!
Giọng hệ thống vang lên trong đầu, khóe miệng Mạc Tiểu Nghiêu giật giật, tuy đã cược đúng nhưng cô không hề cảm thấy vui vẻ chút nào. Đôi tai dài ngoe nguẩy trên đầu, Mạc Tiểu Nghiêu giơ tay lên gãi gãi lông tơ trên mặt, thấy quần áo vẫn là bộ lúc trước mới thở phào nhẹ nhõm.
Chắc là kiểu người thỏ, ít nhất không đến nỗi nào.
"Cô Thỏ, đến làng rồi ạ, cô đến nhà cháu trước đi." Jack quay đầu lại nói với Mạc Tiểu Nghiêu, trên mặt lộ vẻ ngây thơ: "Có lẽ mẹ không có bánh mì chiêu đãi cô nhưng ít nhất chúng cháu có cỏ khô của bò sữa."
Mạc Tiểu Nghiêu: "... Không cần phiền phức, cô lấy đậu rồi đi ngay."
Ăn cỏ khô? Còn là đồ thừa của con bò?
Ha ha!
Nói thật, Mạc Tiểu Nghiêu hơi hối hận rồi, bài đồng dao vừa rồi chưa chắc đã xuất phát từ "Chuyện kể cho bé trước giờ ngủ", trên mạng có rất nhiều giả thuyết về câu chuyện mười chú thỏ. Có người cho rằng đó là câu chuyện trong "Chuyện kể cho bé trước giờ ngủ", có người lại cho là nó được diễn sinh từ "Mười người da đen bé nhỏ".
Lẽ ra cô nên đọc bài đồng dao "Mười người da đen bé nhỏ" nhưng đáng tiếc bài đó dài quá, không thể nào đọc xong trong 3 bước, cô đành vội vàng chọn "Mười chú thỏ".
May thay dù là bản gốc hay bản diễn sinh, hệ thống đã công nhận câu chuyện đó rồi cho cô một thân phận, ít nhất chứng tỏ cô đã vượt qua cửa ải đầu tiên. Về phần phía sau còn gì, Mạc Tiểu Nghiêu không thể nào đoán trước được, có thể khẳng định là đêm nay sẽ không yên ổn.
Jack vừa nói, ba giờ chiều mai sẽ tổ chức tiệc trà, bây giờ là mấy giờ còn chưa rõ nhưng đây là thời gian hệ thống dành cho người chơi tìm kiếm thiệp mời hoặc tìm cách thức khác để tham gia.
Mạc Tiểu Nghiêu vừa suy tư vừa đi theo Jack. Từ sau khi cô đọc xong bài đồng dao, đôi chân đã không còn bị hạn chế nữa có thể tự do hoạt động.
Làng nhỏ vẫn rất náo nhiệt, tuy rằng nhà cửa và mọi người trông khá giống tranh vẽ bằng bút sáp nhưng quần áo và thần thái rất tỉ mỉ, không hề ảnh hưởng đến giao tiếp.
"Này, Jack, mẹ cháu tìm cháu cả buổi rồi đấy."
"Đó là con bò sữa đúng không, cháu thật sự mang nó về từ chỗ nhà buôn lữ hành đấy à?"
"Cô Thỏ đi cùng cháu là ai vậy? Hình như bác chưa gặp cô ấy bao giờ."
...
Tiếng chào hỏi và thắc mắc không ngớt, chỉ một đoạn đường ngắn ngủi mà Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy ít nhất có hơn mười người chào hỏi Jack.
"Xem ra cháu rất được mọi người yêu quý." Mạc Tiểu Nghiêu hỏi Jack: "Nhà cháu còn xa không?"
Jack cười khúc khích, giơ tay chỉ vào một căn nhà hơi khuất ở cuối làng: "Kia là nhà cháu... Mẹ ơi! Con mang bò sữa về rồi!"
Cậu ta vừa dứt lời, một người phụ nữ cao lớn đi ra từ trong sân, gương mặt hầm hầm trông chẳng thân thiện chút nào.
"Đừng có ồn ào! Nhanh dắt bò vào đi... Con Thỏ phía sau mày là ai? Nhà chúng ta không thừa bánh mì đâu!"
Jack đẩy cửa gỗ ra, giới thiệu Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô Thỏ mua bò sữa từ chỗ nhà buôn lữ hành, cô ấy muốn đổi lấy đậu của con... Mẹ để đâu rồi ạ?"
"Ném trong sân đấy." Mẹ Jack quan sát Mạc Tiểu Nghiêu từ trên xuống dưới, nhìn chằm chằm vào túi áo trên bụng cô một lúc rồi mới đẩy cửa đi vào nhà: "Cô vào nhặt đậu đi, nhặt xong thì đi luôn, đây không phải chỗ cho cô ở lại."
Mạc Tiểu Nghiêu nhíu mày đáp một tiếng, cùng Jack đi tìm đậu thần khắp sân. Cô không rõ tình hình lắm, luôn cảm thấy mẹ Jack có ý gì đó nhưng lại không nghĩ ra là gì.
Bởi vì đôi khi đuổi cô đi chưa chắc đã là người xấu, giữ cô ở lại cũng chưa chắc đã là xuất phát từ lòng tốt.
Mạc Tiểu Nghiêu ngẩng đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, còn có bóng đen lướt qua khe rèm cửa sổ, càng cảm thấy mình phải ở lại.
Đừng quên nhiệm vụ chính đến giờ vẫn chưa thấy đâu, nhỡ đâu nó không được kích hoạt, dù cô có lẻn vào lâu đài hoàn thành bài kiểm tra của Hoàng Hậu Đen thì hệ thống cũng sẽ không công nhận.
Không có nhiệm vụ đồng nghĩa với việc không có mục tiêu, và không thể kết thúc trò chơi, làm nhiều đến đâu cũng là công cốc, cuối cùng vẫn bị xóa sổ.