Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 140

Mạc Tiểu Nghiêu đi dạo trong sân nhà Jack, tâm trí không hoàn toàn đặt vào việc tìm đậu, dù sao cũng có một nhân công miễn phí, cậu ta không tìm được thì đừng hòng lấy lại bò sữa.

Nếu tiệc trà được tổ chức vào xế chiều ngày mai, vậy tối nay cô nhất định phải ở lại trong làng. Nhưng nhìn dáng vẻ của mẹ Jack, ở lại nhà họ là điều không thể rồi, xem ra phải đi dạo trong thôn tìm chỗ nào đó tá túc... Còn phải hỏi Jack xem ở đây có kiêng kỵ gì không, ví dụ như buổi tối tốt nhất đừng ra ngoài hoặc là có giới nghiêm gì đó.

Không tuân thủ quy tắc sẽ chết, Mạc Tiểu Nghiêu đã biết điều này từ ngày đầu tiên bước vào màn chơi, hơn nữa cô càng thấm nhuần hơn về quy tắc này trong màn chơi thị trấn suối nước nóng.

"Tìm thấy rồi!" Giọng nói vui mừng của Jack vang lên bên tai, trên bàn tay lấm lem bùn đất là năm hạt đậu thần trông rất khác thường: "Cô cầm đi ạ, giao dịch hoàn tất."

Mạc Tiểu Nghiêu nhận lấy đậu, cúi đầu nhìn thông tin trang bị, xác nhận không có vấn đề mới trả dây cương cho Jack đang nhìn cô với vẻ trông mong.

[Đậu thần x5

Ném xuống đất, không cần đến một đêm đã có thể phát triển thành cây đậu, đây chính là giống đậu mới được cải tiến.]

Cô cất đậu thần vào túi, chào tạm biệt Jack đang nhiệt tình mời cô ở lại ăn cỏ khô, rời khỏi căn nhà đó.

Cánh cửa gỗ thấp bé đóng sập lại sau lưng, Mạc Tiểu Nghiêu nheo mắt, tinh ý nhận ra cái làng này có gì đó khác so với lúc cô mới vào.

Nhiều người hơn.

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Mạc Tiểu Nghiêu, sau đó cô phát hiện không chỉ có người mà nhà cửa cũng nhiều hơn.

Thú vị, Mạc Tiểu Nghiêu vừa nghĩ vừa đi, sau đó cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng lẫn trong đám người mặc đồng phục giống phục.

Khương Yển.

Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Khương Yển nghiêng đầu nhìn sang, liếc mắt một cái đã nhận ra cô Thỏ đặc biệt kia, hơn nữa còn nhìn thấu thân phận thật của cô.

Sau khi thì thầm vài câu với đồng đội, anh sải đôi chân dài trong chiếc quần đồng phục màu đen đi về phía cô. Tới khi dừng lại cạnh Mạc Tiểu Nghiêu, anh nghiêng đầu nhìn cô vài giây, bỗng bật cười đưa tay mân mê đôi tai xù xì mềm mại của của cô.

Mạc Tiểu Nghiêu lắc tai, động tác tự nhiên như thể nó vốn là một phần trên cơ thể cô: "... Anh sờ nữa là tôi giận đấy!"

Khương Yển vội rụt tay về như bị điện giật, thản nhiên hỏi: "Sao cô lại biến thành thỏ thế?"

Mạc Tiểu Nghiêu không trả lời mà đánh giá người đàn ông mặc áo đồng phục đỏ từ trên xuống dưới, hỏi ngược lại anh: "Anh đọc bài đồng dao gì?"

Khương Yển nhướn mày, ném câu hỏi lại cho Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô cũng đọc à?"

"Ừ." Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu: "Còn gặp cả nhà buôn lữ hành nữa. Nếu anh cũng gặp, vậy chứng tỏ trước đó chúng ta đang ở trong các mạch truyện cá nhân khác nhau, sau khi vào làng hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn đầu, không gian mới được hợp nhất... Có phải anh không nhìn thấy tin nhắn tôi để lại không?"

Khương Yển lắc đầu: "Không thấy. Sau khi được làm mới, tôi đã đi quan sát xung quanh, phía Nam là biển, phía Bắc là lâu đài, phía Đông và Tây đều là rừng rậm. Tôi không dám đi sâu vào, đang lúc do dự thì gặp được một nhà buôn đội mũ trùm đầu."

Trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu dâng lên dự cảm chẳng lành: "Anh mua hết đồ của ông ta rồi?"

Khương Yển cười khẽ, trong mắt lóe lên vẻ tinh ranh: "Ông ta rất muốn tôi mua hết, nhiệt tình đến mức đáng ngờ, cho dù trước đó tôi có ý định đó thì cũng phải suy nghĩ kỹ xem có bẫy gì không... Cuối cùng tôi chỉ mua một món."

Mạc Tiểu Nghiêu bĩu môi: "Một đồng xu vàng tím mà chỉ mua được một món á? Giao dịch này lỗ vốn rồi, sếp Khương."

Khương Yển cười như con cáo già: "Không lỗ, tôi bảo ông ta thối tiền thừa lại."

Mạc Tiểu Nghiêu cạn lời, giơ ngón cái với Khương Yển, thành thật nói: "Cao tay, dùng đồng to để lấy đồng lẻ, tuyệt vời. Mà anh mua cái gì thế?"

Khương Yển cúi đầu nhìn ngón tay đầy lông của Mạc Tiểu Nghiêu, kìm nén h*m m**n muốn sờ một cái, thản nhiên nói: "Một chiếc thắt lưng, trên đó có ghi một đòn chết bảy."

Mạc Tiểu Nghiêu: "Sau đó thì sao? Anh gặp anh thợ may tí hon chưa?"

Khương Yển trầm ngâm: "Thì ra đó là thợ may à?"

Mạc Tiểu Nghiêu: "... Anh không biết câu chuyện cổ tích này mà cũng dám chọn?"

Khương Yển ngẩng đầu nhìn cô, thành thật trả lời: "Tôi thấy so với mấy thứ nhìn là biết lừa đảo kia, một đòn chết bảy nghe uy phong hơn."

Mạc Tiểu Nghiêu trợn mắt: "Anh không sợ đeo nó vào người xong bị ép đánh một phát chết bảy người hả?"

Khương Yển sững người, nghiêm túc gật đầu: "Cũng không loại trừ khả năng này nhưng hệ thống sẽ không sắp đặt tình huống không thể phá giải, chắc chắn có cách... Cùng lắm thì tôi ném một đồng xu vàng tím ra để họ tranh giành là được."

Mạc Tiểu Nghiêu đỡ trán: "... Được rồi. Mà anh còn chưa nói lúc đó anh đọc bài đồng dao gì?"

Khương Yển sờ bộ râu mỏng trên cằm, nói: "Hồi bé tôi không chú ý đến mấy bài đồng dao lắm, chỉ nhớ giáo viên dạy tiếng Anh từng dạy một bài đồng dao rất dễ nhớ, tôi đọc đại bài đó."

Mạc Tiểu Nghiêu rất hứng thú: "Đọc thử xem nào?"

Khương Yển hắng giọng, nhìn thẳng về phía trước, dùng chất giọng trầm ấm nửa đọc nửa hát một bài đồng dao đơn giản, vui nhộn.

"Humpty Dumpty sat on a wall

Humpty Dumpty had a great fall

All the king’s horses and all the king’s men

Couldn’t put Humpty together again..."

Mạc Tiểu Nghiêu đánh giá Khương Yển từ trên xuống dưới: "Sao anh không biến thành Humpty Dumpty mà lại mặc bộ đồ này?"

Khương Yển nhún vai: "Có lẽ vì bài đồng dao này có quá nhiều nhân vật, tôi là một trong số "all the king's men" cũng nên. Sao thế, cô rất muốn thấy tôi biến thành Humpty Dumpty à?"

Mạc Tiểu Nghiêu quay mặt đi, lảng sang chuyện khác: "Này, tiệc trà của Hoàng Hậu Đen diễn ra vào ba giờ chiều mai, anh biết rồi chứ? Tôi không có thiệp mời, định lẻn vào."

Khương Yển không vạch trần ý đồ đổi chủ đề của Mạc Tiểu Nghiêu, gật đầu: "Nghe nói rồi, tôi có thiệp mời."

Mạc Tiểu Nghiêu: ???

Vô lý! Từ bao giờ mà Khương Yển lại thoát khỏi thân phận quỷ xui xẻo trở thành vua may mắn thế này?

Khương Yển vờ như không nhìn thấy vẻ mặt "từ bạn thành thù" trong nháy mắt của Mạc Tiểu Nghiêu, tự mình phân tích: "Tôi đoán thân phận có liên quan đến đồng dao, nếu lúc đó cô nghĩ đến bài nào có thân phận cao quý hơn một chút, có lẽ đã được nhận thiệp mời rồi."

Mạc Tiểu Nghiêu lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ: "Không đúng! Anh chỉ là một binh lính trong đội quân, sao lại có thiệp mời được! Thân phận này không đủ mà?"

Khương Yển giơ tay trái tháo mũ xuống để ra sau lưng, tay phải vẽ mấy đường cong xinh đẹp trên không trung, hành lễ với Mạc Tiểu Nghiêu như một quý ông: "Quốc vương bệ h* th*n yêu của tôi nhận được hai tấm thiệp mời, ngài ấy sẽ coi một trong hai tấm đó là phần thưởng, ban tặng cho thuộc hạ trung thành nhất dưới trướng."

Mạc Tiểu Nghiêu liếc anh: "Anh nói thẳng là bản thân anh không được à?"

Khương Yển lắc đầu: "Nói chính xác thì tôi vẫn chưa nhận được thiệp mời, cuộc thi sẽ diễn ra vào sáng mai nhưng tôi cảm thấy chắc chắn nó là của tôi."

"Hứ!" Mạc Tiểu Nghiêu phát ra tiếng cười chế giễu chua loét.

Khương Yển móc túi, cố gắng dùng tiền tài dỗ dành cô Thỏ trước mặt này: "Chỗ này có lều vải ở được, cho cô tiền này, cô tự tìm chỗ nghỉ ngơi đi, những người không có chỗ ở đều sẽ bị đuổi đi trước khi trời tối. Quốc vương bệ hạ nói buổi tối sẽ có bạo loạn, có vẻ đội quân của chúng tôi đến ngôi làng này cũng vì thế."

Mạc Tiểu Nghiêu không từ chối, chộp lấy cuộn tiền thông dụng, nhìn sơ qua độ dày mỏng rồi nhét vào túi: "Còn tin tức gì khác không? Vừa rồi mẹ Jack khuyên tôi nên rời khỏi ngôi làng này, có thể liên quan đến cuộc bạo loạn buổi tối không?"

Khương Yển suy nghĩ một lát: "Có lẽ là vậy. Tốt nhất là ở trong nhà nhưng tôi đoán tám mươi phần trăm chúng ta sẽ phải ra ngoài hỗ trợ dẹp loạn."

"Không phải tám mươi mà là chắc chắn trăm phần trăm phải ra ngoài." Mạc Tiểu Nghiêu ngẩng đầu, ánh mắt từ bên người Khương Yển dời về phía sau: "Bỏ đi, nhìn phía sau anh kìa."

Khương Yển xoay người thấy Mạnh Đan Dương đang đi về phía này, bước chân rất vững vàng, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt lướt qua họ như chưa từng quen biết.

Nghĩ đến đội quân của quốc vương còn một nhóm đang ở gần đây, Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu nhìn nhau, đều cảm thấy anh ta sẽ không ngu ngốc đến mức chọn thời điểm này ra tay. Đây đâu phải nhân vật max cấp trong game quay lại khu vực cấp thấp, xem việc tàn sát NPC của phe đối địch là thú vui.

Quả nhiên Mạnh Đan Dương không chớp mắt đi ngang qua họ, xem ra là muốn đến nhà Jack, Mạc Tiểu Nghiêu kéo tay áo Khương Yển, nhìn anh rồi bĩu môi về phía khác, ra hiệu đổi chỗ vì đứng đây quá dễ bị chú ý.

Khương Yển không có ý kiến gì, hai người bàn bạc một chút quyết định đi tìm chỗ nghỉ chân cho Mạc Tiểu Nghiêu trước. Mục tiêu rất rõ ràng, họ đến nhà anh thợ may tí hon kia xem sao, nếu còn phòng trống thì xem có thể trả tiền thuê một đêm không.

"Nói mới nhớ, cô vẫn chưa trả lời tôi, sao cô lại biến thành thỏ?" Trên đường đi, Khương Yển vừa hỏi Mạc Tiểu Nghiêu vừa mỉm cười gật đầu với những người dân chào hỏi anh, thậm chí còn nhận một bông hoa từ tay một cô gái e thẹn đưa cho.

Mạc Tiểu Nghiêu liếc anh: "Ngon đấy sếp Khương, anh được yêu thích phết nhỉ."

Khương Yển dời mắt: "Giữ mối quan hệ tốt đẹp với NPC là điều cần thiết."

Mạc Tiểu Nghiêu rung tai: "Tôi lại thấy anh không phải giữ quan hệ tốt mà là muốn thu ong hút bướm thì có."

Khương Yển giải thích: "Họ chỉ là thích bộ đồng phục đỏ này thôi, cô ghen à?"

Mạc Tiểu Nghiêu nghiêm mặt: "Không, tôi đang ăn chanh đấy."

Khương Yển không nhịn được cười thành tiếng, giơ tay lên sờ tai thỏ của Mạc Tiểu Nghiêu, thấy cô định xù lông thì vội vàng kéo đề tài về: "Cô đọc bài đồng dao nào?"

Hai tai thỏ của Mạc Tiểu Nghiêu cụp xuống, tuy không tình nguyện nhưng cô biết đây là trao đổi thông tin, cũng không có gì mà giấu giếm: "Bài đồng dao đen tối về Mười chú thỏ, chính là thỏ Cả chết rồi thỏ Hai đi chôn ấy, từng rất nổi tiếng trên mạng, rất nhiều người đã dựa vào đó để tưởng tượng ra một câu chuyện kinh dị."

Khương Yển nghiền ngẫm: "Tôi chưa từng nghe qua nhưng nếu cô đã nói là chuyện kinh dị… Vậy cô đoán xem, cuộc bạo loạn tối nay sẽ xảy ra chuyện gì?"

Mạc Tiểu Nghiêu thuật lại toàn bộ bài đồng dao cho anh nghe, sau đó kể chi tiết những suy đoán của mọi người trên mạng về bài đồng dao này, cuối cùng mới nói: "Xảy ra chuyện gì không quan trọng, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc tôi là con thỏ nào. Là bị bệnh, là đi mua thuốc, là chết rồi, hay bị mang đi không rõ sống chết..."

"Thật ra không sao cả, nếu chúng thực sự xuất hiện mà ngoan ngoãn thì thôi, nếu dám gây phiền phức..." Khương Yển dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, tiện tay đẩy cánh cửa sân đang hé mở, nghiêng người cười dịu dàng với Mạc Tiểu Nghiêu: "Tới rồi. Có lẽ sáng mai chúng ta có thể mượn bếp của anh thợ may tí hon hầm canh thỏ uống."

Bình Luận (0)
Comment