Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 144

"Cốc, cốc, cốc!"

Có người đang gõ cửa, Mạc Tiểu Nghiêu đứng bên cạnh cửa, đầu tiên ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, người thợ may nhỏ đang ở trên đó nhưng dường như không có ý định xuất hiện. Không biết là do anh ta không nghe thấy, giả vờ không nghe thấy hay là đã không còn ở trong màn chơi này nữa.

"Cốc, cốc, cốc!"

Tiếng gõ cửa lại vang lên, gấp gáp hơn rất nhiều so với trước đó. Mạc Tiểu Nghiêu lùi về sau nửa bước, hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu xua tan cơn choáng váng, không hiểu sao cô lại thấy hơi bồn chồn.

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, trên cánh cửa bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ. Mạc Tiểu Nghiêu biết mình không thể chần chừ thêm nữa, nếu để cho đám kia tông cửa xông vào, e rằng hậu quả sẽ là "mở cửa giết người" thật.

Cô tiến lên một bước, đặt tay lên tay nắm cửa, không cho kẻ bên ngoài cơ hội gõ cửa lần thứ tư đã đột ngột mở tung cửa ra.

Thỏ.

Chín con.

Tính cả cô thì vừa đủ mười.

Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng nhìn đám "đồng loại" trước mặt, không hề bất ngờ. Biết ngay là sẽ kích hoạt loại màn chơi cá nhân này mà, đáng lẽ lúc trước cô nên học thuộc thêm vài bài đồng dao, chọn một câu chuyện nào bớt nguy hiểm thì hơn.

Bọn thỏ không nói gì, đồng loạt quay người đi ra ngoài. Mạc Tiểu Nghiêu mím môi, lặng lẽ đi theo sau cùng. Họ cứ đi mãi đi mãi, cho đến khi đến khu chợ nằm giữa làng mới chịu dừng lại.

Sau đó con thỏ già dẫn đầu chợt lên tiếng: "Tôi bị bệnh rồi."

Trong đàn thỏ vang lên những tiếng xôn xao, tiếng thở dài, tiếng nức nở. Ngay sau đó, một con thỏ trông không có gì nổi bật bước ra từ trong đàn.

"Để tôi khám bệnh cho anh." Nó vừa nói vừa tiến lại gần thỏ Cả, bắt đầu hành hạ thỏ Cả thô bạo khiến Mạc Tiểu Nghiêu không khỏi giật mình. Nói là khám bệnh, không bằng nói là muốn mạng người ta thì đúng hơn.

Thỏ Cả cứ nằm im thin thít mặc cho nó giày vò, không hề chống cự cũng không né tránh. Thậm chí Mạc Tiểu Nghiêu còn chẳng nhìn ra được chút cảm xúc nào trong mắt nó, cảm giác đó còn ngột ngạt hơn cả sự chai sạn vô hồn.

Sau một hồi hành hạ, trước khi thỏ Cả tắt thở, thỏ Hai khám bệnh mới đọc ra phương thuốc mà ai cũng rõ như lòng bàn tay.

"Cần một trái tim của đồng loại."

Dứt lời, như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, nó nhắm mắt khom người, hai tai cụp xuống áp sát vào lưng.

Đến lúc này lại có hai con thỏ nối đuôi nhau bước ra. Đầu tiên chúng khom người chào thỏ Cả đang thoi thóp trên mặt đất, sau đó lại cúi đầu chào cả đàn thỏ.

"Tôi đi mua thuốc." Thỏ Ba lên tiếng, giọng nói đầy bi thương. Nói xong nó nhắm mắt lại từng bước tiến về phía đàn thỏ.

"Tôi đi sắc thuốc." Vừa dứt lời, một cái nồi thuốc nhỏ và một cái lò thuốc nhỏ xuất hiện bên cạnh thỏ Tư.

Mạc Tiểu Nghiêu nhìn thỏ Ba đang lia mắt khắp đàn thỏ, thỉnh thoảng còn liếc qua người cô. Cô thầm hạ quyết tâm, nếu nó chọn trúng mình cô sẽ lập tức rút cung tên ra liều mạng với chúng.

Tiếng khóc lóc trong đàn thỏ càng lúc càng lớn, có thể thấy chúng vô cùng sợ hãi, hai tai run lên bần bật như thạch jelly bị xóc nảy trong đĩa. Thế nhưng chẳng có con nào bỏ chạy, cùng lắm chỉ xích lại gần nhau hơn một chút, mượn hơi ấm của nhau để tự sưởi ấm.

Thỏ Ba đã bắt đầu lựa chọn. Đến khi nó chọn trúng thỏ Năm xui xẻo, Mạc Tiểu Nghiêu mới phát hiện hóa ra đây không phải là ý muốn thật sự của thỏ Ba. Trên đỉnh đầu thỏ Năm có một hình mũi tên chỉ xuống, quyết định ai sẽ đóng vai nạn nhân đáng thương trong bài đồng dao quái dị và đáng sợ này.

Sau khi số phận đã được định đoạt, thỏ Năm đột nhiên bình tĩnh trở lại. Nó thở dài một tiếng rồi bước ra khỏi đàn, thản nhiên đối mặt với cái chết sắp ập đến.

Thỏ Ba không để nó phải đợi lâu, cũng không nói những lời giả dối kiểu như "xin lỗi" hay "tôi cũng chẳng muốn làm vậy", mà vươn bàn tay thỏ đã biến thành móng vuốt sắc nhọn ra đâm thẳng vào ngực thỏ Năm, sau đó móc ra một trái tim đẫm máu còn đang bốc hơi nóng hổi trong tiếng thét đau đớn của nó.

Thỏ Ba ném trái tim cho thỏ Tư đang ngoan ngoãn canh giữ bên bếp lò, sau đó quay về đứng cạnh thỏ Hai đã hoàn thành nhiệm vụ.

Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng nhìn thỏ Sáu bước ra khỏi đàn, nói là khiêng thì không bằng nói là vác, vác thỏ Năm đặt lên vai mình.

Không biết từ bao giờ trong tay thỏ Bảy đã có thêm một chiếc xẻng, nó đang hì hục đào đất. Sau khi thỏ Sáu đặt thỏ Năm đã chết vào hố, thỏ Tám nhận lấy chiếc xẻng từ thỏ Bảy rồi bắt đầu lấp đất xuống hố.

Ngoại trừ Mạc Tiểu Nghiêu, NPC thỏ duy nhất còn lại ngồi bệt xuống đất gào khóc thảm thiết.

Ba mươi giây trôi qua.

Như thể có một cơ quan nào đó vừa được kích hoạt, ngoại trừ thỏ Năm đang nằm trong hố, tất cả bọn thỏ đều đồng loạt dừng động tác, đứng im tại chỗ quay đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu đang khoanh tay đứng một bên với vẻ mặt lạnh lùng từ nhiều góc độ khác nhau.

Bị tám đôi mắt đỏ ngầu của đàn thỏ nhìn chằm chằm, Mạc Tiểu Nghiêu bỗng thấy hơi mất tự nhiên. Xem kịch hay một hồi bỗng chốc phát hiện, hóa ra mình không phải khán giả mà là một trong những diễn viên.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khuôn mặt đàn thỏ dần chuyển sang vẻ hắc ám, trông khá giống với nhân vật Kirenenko trong bộ phim hoạt hình "Usavich" mà Mạc Tiểu Nghiêu từng xem. Sau khi biến hình, có lẽ đám thỏ trước mắt chính là phiên bản hắc hóa hoàn chỉnh của Kirenenko.

Nhớ lại mức độ đáng sợ của Kirenenko sau khi biến hình, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy, cho dù là cô e rằng cũng không thể một mình đánh lại chín con thỏ như vậy.

Nghĩ đến câu cuối cùng trong bài đồng dao, lại nhìn khuôn mặt của đàn thỏ sắp hắc hóa hoàn toàn, Mạc Tiểu Nghiêu không dám chần chừ thêm nữa. Cô bước nhanh đến bên cạnh thỏ Chín vẫn đang ngồi bệt trên mặt đất, khom lưng thốt ra câu thoại: "Sao cậu lại khóc?"

Vừa dứt lời, vẻ mặt đám thỏ lập tức trở lại bình thường, như thể cảnh tượng hắc hóa vừa rồi chỉ là ảo giác của Mạc Tiểu Nghiêu.

Thỏ Chín vẫn rất nhập tâm vào vai diễn của mình, thút thít trả lời: "Thỏ… thỏ Năm… một đi không trở lại…"

Trong bài đồng dao, câu nói này tượng trưng cho sự kết thúc của câu chuyện. Hình như trong màn chơi cá nhân mà Mạc Tiểu Nghiêu đang trải qua cũng vậy, đám thỏ xuất hiện đột ngột thế nào thì biến mất cũng nhanh chóng thế ấy. Sau câu đó, thoáng cái trước mắt Mạc Tiểu Nghiêu chỉ còn lại khu chợ trống trơn và cái hố dùng để chôn thỏ Năm.

Đúng vậy, thỏ Năm nằm trong hố cũng biến mất, lớp đất được lấp phía trên lún xuống để lộ ra một cái hố nông hình con thỏ.

Mạc Tiểu Nghiêu lặng lẽ bước tới bên hố, ngồi xổm xuống đưa tay bốc một nắm đất có màu sắc không đồng đều như màu sáp vẽ, hai ngón tay miết nhẹ, cảm nhận lớp đất cát sần sùi đặc trưng.

"Không giống ảo giác lắm…"

Mạc Tiểu Nghiêu lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên cao, thấy nó không có vẻ gì là muốn biến thành mặt trời bèn đứng dậy phủi đất trên tay, xoay người đi về phía căn nhà nhỏ của anh thợ may.

Cô muốn xem thử rốt cuộc màn chơi cá nhân này muốn làm gì. Cửa khép hờ, sau khi vào trong Mạc Tiểu Nghiêu không vội lên lầu mà ngồi ngay xuống trước cửa, nhìn ra ngoài qua khe hở.

Năm phút sau.

Đàn thỏ lại đột ngột xuất hiện trước cửa, tiếng gõ cửa "cốc, cốc, cốc" lại vang lên, tần suất và lực đạo không khác gì lần trước.

Mạc Tiểu Nghiêu không đợi chúng gõ cửa lần thứ hai mà mở cửa đi ra ngoài luôn. Câu chuyện mười con thỏ lại được diễn ra một lần nữa, chỉ khác là lần này các diễn viên đã đổi vai.

Lần này, Mạc Tiểu Nghiêu là thỏ Bảy phụ trách đào hố.

Giống như dải băng Mobius, cứ cách mười phút câu chuyện về mười con thỏ lại được lặp lại một lần. Trong đó, năm phút để diễn, năm phút để nghỉ ngơi.

Lặp đi lặp lại tuần hoàn không dứt, các vai diễn thay phiên nhau, còn ngày mai dường như vĩnh viễn chẳng bao giờ tới.

Mạc Tiểu Nghiêu đã thử qua hầu hết các vai, bao gồm thỏ Cả ngã bệnh, thỏ Hai thăm khám, thỏ Ba mua thuốc và thỏ Tư sắc thuốc.

Đến khi bị chọn vào vai thỏ Năm, Mạc Tiểu Nghiêu lấy cung tên trong ba lô ra bắn chết thỏ Ba đang tiến lại gần, sau đó dùng bắn liên tục vào đám thỏ định xông tới cứu viện. Cuối cùng, cô dùng giày cao gót đập nát sọ thỏ Cả đang nằm thoi thóp trên mặt đất.

Thủ pháp gọn gàng dứt khoát, không chút thương xót.

Năm phút sau câu chuyện lại được tái hiện, đám thỏ bị giết lại tập trung ở khu chợ.

Mạc Tiểu Nghiêu nhìn chúng với vẻ mặt vô cảm, sau đó quay đầu bỏ đi. Đi được vài bước cô bắt đầu tăng tốc, từ bước nhanh chuyển sang chạy, tốc độ ngày càng nhanh, chạy về phía cổng làng mà lúc trước cô đi vào.

Chạy khoảng một phút, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn thấy cái giếng nằm giữa khu chợ, xung quanh có chín con thỏ đang đứng.

Được rồi. Cô thầm nghĩ, xem ra màn chơi này chính là vòng lặp giết chóc vô tận. Nhưng tại sao giá trị san của cô không giảm? Theo lẽ thường sau khi trải qua nhiều lần tuần hoàn màn chơi cá nhân như vậy, cộng thêm cả lần giết chóc vừa rồi, lẽ ra giá trị san của cô phải giảm xuống 0 khiến cô phát điên mới đúng chứ?

Khoan đã! Hay là cô đã phát điên rồi?

Mạc Tiểu Nghiêu nghiêng đầu nhìn chín con thỏ trước mặt, giật giật đôi tai dài mà cô chưa bao giờ có, sau đó nhìn đám thỏ đối diện cũng làm theo hành động của mình.

"Nếu mình đã điên rồi…" Mạc Tiểu Nghiêu nghiêng đầu, thè cái lưỡi màu hồng nhạt còn vương hơi nóng: "Vậy thì cứ điên cho trót đi."

Nếu nỗi sợ hãi và k*ch th*ch từ việc giết chóc không thể khiến giá trị san giảm, hoàn thành nhiệm vụ phụ lại khiến giá trị san giảm, vậy có thể suy ngược lại không?

"Sau khi vào màn chơi này, có lẽ giá trị san của mình vẫn luôn giảm. Dù chỉ giảm rất ít nhưng lại giống như kiểu nước ấm nấu ếch."

Mạc Tiểu Nghiêu ngồi xuống đất duỗi thẳng hai chân, chống khuỷu tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao được vẽ bằng bút sáp màu vàng trên bầu trời đêm.

"Mình vẫn luôn cho rằng mình tỉnh táo nhưng thật ra mình đã phát điên từ lâu rồi, cho nên mới nhìn đâu cũng thấy bất hợp lý. Mình không để ý là vì 'lý trí' của mình nói cho mình biết đây là màn chơi, cái gì cũng có thể xảy ra nên mình đã bỏ qua tất cả những điểm bất hợp lý đó. Không đúng, có lẽ mình đã nhận ra nhưng lại giống như bị mất trí nhớ, chẳng nhớ được gì cả."

Nói đến đây, Mạc Tiểu Nghiêu lắc đầu, nhìn con thỏ đang đi về phía mình, cô tiếp tục nói: "Có lẽ giá trị san bị trừ khi hoàn thành nhiệm vụ phụ là một nghịch lý, sức mạnh đó không thể thay đổi quá nhiều thứ nên mới tạo ra điểm mâu thuẫn như vậy."

"Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không dám để giá trị san của mình tiếp tục giảm nữa, bởi vì khi nó về 0 người ta sẽ phát điên. Đáng tiếc là mình đã phát điên rồi, nếu không thì mình đã sớm nhận ra rằng hệ thống chưa từng giải thích tác dụng của giá trị san. Điều này không phù hợp với phong cách của nó. Thế nên mình muốn nhanh chóng rời khỏi màn chơi cá nhân này, xem thế giới thực tại rốt cuộc là như thế nào."

"Mình sẽ chết nhưng không phải chết trong vai thỏ Năm."

Nói xong, Mạc Tiểu Nghiêu lấy một mũi tên ra, tay phải nắm chặt lấy phần gần đầu mũi tên. Tuy tay run rẩy nhưng trên mặt vẫn là nụ cười tươi, rồi sau đó cô cắm thẳng mũi tên vào đầu.

Bình Luận (0)
Comment