Khi mở mắt ra, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn thấy bầu trời thực sự, tuy có hơi nhiều mây nhưng vẫn dễ chịu hơn nhiều so với bầu trời giả tạo được vẽ bằng bút sáp.
Giây phút ấy, Mạc Tiểu Nghiêu biết mình đã cược đúng.
Ngay sau đó, cô đưa tay lên sờ thái dương, cảm nhận được bề mặt nhẵn nhụi không hề có vết thương nào mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
"Phù… Cmn k*ch th*ch quá."
Mạc Tiểu Nghiêu chẳng buồn đứng dậy, cô cảm thấy cứ nằm thế này thư giãn một chút cũng tốt, tốt nhất là Khương Yển có thể đến tìm cô luôn. Nghĩ đến đây, cô không khỏi thắc mắc không biết tình hình của Khương Yển thế nào rồi. Hơn nữa cô còn rất nghi ngờ, sau khi phát điên liệu cô có thực sự gặp Khương Yển và Mạnh Đan Dương không?
Liệu có khi nào tất cả chỉ là ảo giác của cô? Ảo giác ra Khương Yển thì còn dễ hiểu nhưng tại sao lại là Mạnh Đan Dương? Cho dù nhất định phải có nhân vật khác xuất hiện thì cũng không nên là anh ta chứ.
Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ mãi không ra cũng lười nghĩ nữa, chỉ nằm đó thả lỏng tinh thần, ngẩn ngơ nhìn trời xanh mây trắng.
Sau đó tiếng bước chân vang lên, từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.
Mạc Tiểu Nghiêu hơi nghiêng đầu, thấy Khương Yển đang cau mày bèn giơ tay vẫy vẫy, trông chẳng khác nào con mèo chiêu tài.
"Lại đây nghỉ ngơi chút đi, mệt rồi phải không?" Cô hỏi một câu.
Khương Yển mím môi không đáp, vẻ mặt cau có chuyển thành vẻ quan tâm, sau đó anh ngồi xuống bên cạnh Mạc Tiểu Nghiêu.
"Nhìn cô có vẻ còn mệt hơn cả tôi sau khi vượt màn chơi."
Mạc Tiểu Nghiêu nghiêng đầu nhìn anh, áp một bên má xuống đất hít hà mùi hương của đất cỏ: "Đúng vậy, còn mệt hơn cả đánh một trận."
Khương Yển đưa tay gạt đám cỏ gần mũi Mạc Tiểu Nghiêu ra: "Kể tôi nghe đi, tranh thủ lúc chưa có ai."
Mạc Tiểu Nghiêu nheo mắt, như người mộng du kể lại toàn bộ những gì mình đã trải qua, nhấn mạnh vào mấy bài đồng dao và những gì Mạnh Đan Dương đã nói, cuối cùng là đưa ra suy đoán của bản thân.
"Dựa theo lý giải của tôi bây giờ, cái gọi là giá trị san không phải là giá trị lý trí mà chúng ta biết, trái lại nó là giá trị điên cuồng. Từ khi bắt đầu tiến vào màn chơi, thật ra chúng ta đã dần dần tích lũy giá trị điên cuồng rồi, nhưng đây là một phần trong hệ thống cho nên không có bất cứ thông báo nào cả... Không, nói đúng hơn là ngay từ ban đầu, chúng ta tiến vào nơi này đã có giá trị san tối đa. Như vậy mới có thể giải thích vì sao sau khi tôi làm nhiệm vụ phụ sẽ giảm giá trị san mà không phải tăng lên. Bởi vì chỉ có giảm xuống, tôi mới có thể khôi phục lý trí thật sự và tỉnh táo lại."
Nói một lèo xong cả đoạn dài, Mạc Tiểu Nghiêu vươn tay về phía Khương Yển, mượn lực của anh ngồi dậy, lắc lắc mái tóc hơi rối rồi tiếp tục phân tích.
"Ở trong màn chơi một người, thời gian càng dài số lần tuần hoàn càng nhiều, giá trị điên cuồng trong âm thầm kia sẽ càng lúc càng lớn. Tôi hoài nghi đợi đến khi nó đạt tới 100 thì tôi sẽ thật sự phát điên, hoàn toàn bị kẹt trong màn chơi không ra được, tất nhiên cũng không thể qua ải.
Hơn nữa trong đó còn bị người ta động tay động chân, sau khi giá trị điên cuồng giảm xuống đến một mức độ nhất định sẽ dụ dỗ tôi, đồng thời che đậy cảm quan khiến tôi sinh ra ảo giác rằng mình thật sự sắp điên rồi.
Người bình thường gặp phải loại chuyện này đều sẽ e ngại hoặc cẩn thận, chắc chắn không dám làm nhiệm vụ phụ, hơn nữa cũng sẽ không điên đến mức muốn tự sát."
Nói đến đây, Mạc Tiểu Nghiêu hơi không chắc chắn nhìn về phía Khương Yển.
"Nói đi, tình huống anh gặp phải có giống tôi không?"
Vẻ mặt Khương Yển khá nghiêm túc nhưng ánh mắt anh lại đầy thương cảm: "Không, người cô gặp trong màn chơi ác mộng đó không phải là tôi. Dù cô tin hay không, tôi chỉ vừa mới vào màn chơi thôi, sau đó nhìn thấy tin nhắn cô dùng phấn viết để lại cho tôi trên mặt đất nên vào tìm cô."
Biểu cảm trên mặt Mạc Tiểu Nghiêu rạn nứt: "Ý anh là bây giờ cách lúc chúng ta vào màn chơi thật ra không lâu?"
Khương Yển gật đầu: "Tôi cảm thấy nhiều nhất cũng chỉ một, hai phút trôi qua thôi."
Mạc Tiểu Nghiêu đứng bật dậy xoay người đi ra khỏi rừng, muốn xem bên ngoài có phải là nơi mình đã vào hay không. Khương Yển thấy thế cũng không nói nhiều mà đi theo sau cô, hai người nhanh chóng đi ra khỏi khu rừng.
Vẫn là con đường màu vàng đó, vẫn là khu rừng rậm rạp xanh um tươi tốt đó, nhưng không còn là phong cách tranh vẽ bằng bút sáp màu trong ấn tượng của Mạc Tiểu Nghiêu nữa mà biến thành cảnh tượng chân thật hơn rất nhiều.
Quả nhiên trên mặt đất còn có chữ viết của Mạc Tiểu Nghiêu, trên lý thuyết thì chỉ có người để lại lời nhắn và người nhận tin nhắn mới có thể nhìn thấy nó.
Mạc Tiểu Nghiêu cố ý chỉ vào một chỗ cách dòng tin nhắn một khoảng, nói với Khương Yển: "Anh đọc lại một lần xem."
Khương Yển nhìn cô đầy nghiền ngẫm, đi đến vị trí chính xác, đọc chính xác từng câu từng chữ được viết bằng phấn không thể nói là đẹp trên mặt đất.
"Thế nào, tin tôi là thật chưa?"
Mạc Tiểu Nghiêu lắc đầu, thẳng thắn nói: "Tôi không biết. Vừa rồi anh có đi dò xét nơi khác không?"
"Không." Khương Yển đưa ra câu trả lời phủ định: "Sau khi nhìn thấy lời nhắn của cô thì tôi đi tìm cô ngay."
Mạc Tiểu Nghiêu nghi ngờ nhìn anh: "Vậy cần đến một, hai phút à?"
Khương Yển bất đắc dĩ: "Cộng thêm cả thời gian nói chuyện với cô nữa, cô có nghĩ tới việc có lẽ chỉ mình cô gặp phải màn chơi một người đó không?"
Mạc Tiểu Nghiêu trợn mắt: "Vì sao chứ?"
Khương Yển bình tĩnh hỏi: "Có lẽ bởi vì cô là Nhà liên kết linh hồn chăng?"
Mạc Tiểu Nghiêu: "... Nhà liên kết linh hồn thì đáng chịu xui xẻo à?"
Khương Yển nhún vai, Mạc Tiểu Nghiêu lặng lẽ nhìn anh, tay trái thò vào túi quần móc ra một vỏ sò.
Vỏ sò theo phong cách tranh vẽ bằng bút sáp màu.
"Muốn tôi giết anh hay anh tự biến mất?" Mạc Tiểu Nghiêu nhẹ giọng hỏi, nhìn Khương Yển chằm chằm không chớp mắt.
Khương Yển đầu tiên là lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó dần dần chuyển thành tán thưởng dưới ánh mắt chăm chú của Mạc Tiểu Nghiêu. Anh chỉnh lại quần áo trên người, tuy vẫn mang dáng vẻ của Khương Yển nhưng bất luận là thần thái động tác hay cái gì khác đều không giống như một con người nữa.
"Quý cô xinh đẹp, tôi có thể hỏi thăm một chút nơi nào đã để lộ sơ hở không?"
Mạc Tiểu Nghiêu mân mê vỏ sò trong tay, cụp mắt: "Màn hóa thân của anh gần như hoàn mỹ. Có một điểm, anh biến tất cả những gì tôi đã nói với Khương Yển thành hiện thực nhưng lại không thể thay đổi những thứ tôi chưa từng nói ra. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là…"
"Là gì?" "Khương Yển" kia lộ ra vẻ tò mò: "Tôi thừa nhận mình đã bỏ sót điểm này, lẽ ra tôi nên cẩn thận hơn. Thế nhưng ngoài điểm đó ra, chẳng lẽ còn sơ hở nào khác à? Xin rửa tai lắng nghe."
"Anh không nên thừa nhận sớm như vậy."
Mạc Tiểu Nghiêu cất vỏ sò, nghiêng đầu lấy cung tên từ trong túi ra, đồng thời dùng suy nghĩ ngưng tụ một mũi tên phá ma.
"Tôi cứ tưởng anh phải chối cãi biện bạch vài lần, bảo tôi đưa ra thêm bằng chứng, hoặc cho rằng tôi phát điên rồi, dùng càng nhiều lời nói khiến tôi mê muội hỗn loạn... Kết quả anh lại thừa nhận ngay từ câu hỏi đầu tiên của tôi... Không thể không nói, tuy là đối thủ nhưng tôi rất tán thưởng sự thẳng thắn của anh đấy."
"Khương Yển" đột nhiên im lặng, ánh mắt nhìn Mạc Tiểu Nghiêu có thể nói là vô cùng phức tạp. Chưa kịp nói thêm gì, mũi tên đã lao đến, dù đã biết đối phương là người ra tay dứt khoát nhưng "Khương Yển" vẫn không tránh khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ cô không muốn moi thông tin về màn chơi này từ chỗ mình ư?
Không muốn, ma mới biết lời anh nói là thật hay giả.
Nếu Mạc Tiểu Nghiêu có thể biết được suy nghĩ của đối phương trước khi biến mất thì nhất định cô sẽ đáp lại như vậy. Có điều nếu đã biến mất thì có nói hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mạc Tiểu Nghiêu lạnh mặt buông cung tên xuống, một giây sau khung cảnh lại thay đổi, ban ngày biến mất màn đêm buông xuống, cô lại đứng giữa quảng trường phiên chợ, bên cạnh chính là cái giếng đó.
Còn có chín con thỏ đang ngây người nhìn cô.
Bà đây chịu đủ rồi!
Thế nhưng chưa kịp để cô giương cung lên, chín con thỏ kia đã chạy tán loạn cứ như nhìn thấy thú dữ, nói đúng hơn là nhảy chứ không phải chạy như con người.
Mạc Tiểu Nghiêu: "..."
Đuổi cũng không kịp, cô cũng chẳng muốn đuổi theo, bèn dứt khoát cất cung tên rồi chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ quay về nhà anh thợ may tí hon, muốn xem năm phút sau liệu đám thỏ đó có xuất hiện nữa không.
Thế nhưng lần này người cô đợi được không phải đàn thỏ mà là Khương Yển với vẻ mặt mệt mỏi.
"Tôi đến tìm anh thợ may tí hon."
Đằng sau Khương Yển là một người trứng gà đang khóc nức nở, trên đầu nó là một vết nứt to có thể nhìn thấy lòng đỏ và lòng trắng trứng, vừa khóc vừa ôm chặt mảnh vỏ trứng trong ngực.
Mạc Tiểu Nghiêu lùi lại một bước nhường đường cho anh, đánh giá Khương Yển nhưng không nói gì, trước khi chưa rõ chân tướng sự việc cô không muốn lãng phí thêm cảm xúc nữa.
"Bên ngoài rất hỗn loạn, tốt nhất đừng ra ngoài, có một kẻ điên cầm rìu chém người loạn xạ, chắc là đã sụp đổ tinh thần rồi."
Khương Yển dặn dò Mạc Tiểu Nghiêu một câu, sau đó dẫn người trứng gà lên lầu, ngay khi anh vừa đặt chân lên bậc thang, Mạc Tiểu Nghiêu thấy đèn trên lầu sáng lên.
Vậy là cô đã hoàn thành màn chơi cá nhân của mình, sau đó có được năng lực kết nối với màn chơi cá nhân của người khác? Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ, ngẩng đầu nhìn người trứng gà đi theo Khương Yển biến mất ở đầu cầu thang.
Chẳng lẽ là muốn tìm người thợ may tí hon khâu vỏ trứng cho nó?
Lỡ đâm một cái, nó vỡ nát hơn thì sao?
Nghĩ một lát, Mạc Tiểu Nghiêu không để ý đến lời Khương Yển nữa, tuy tinh thần đã rất mệt mỏi nhưng cô vẫn ra khỏi nhà anh thợ may tí hon, đi dọc theo con đường đến quảng trường chợ mà cô đã rời đi năm phút trước, muốn xem thử ngôi làng bây giờ ra sao. Dù sao năm phút trước, ngoại trừ đàn thỏ, cô còn chưa từng thấy một bóng người sống nào.
Thế nhưng vừa đi ra ngoài chưa được hai bước, Mạc Tiểu Nghiêu chợt phát hiện ngôi làng bây giờ vô cùng náo nhiệt. Đủ loại nhân vật cổ tích mà cô từng nghe nói đến hoặc chưa từng nghe nói đến đều xuất hiện, phần lớn bọn chúng đều đang đuổi theo người khác với mục đích rõ ràng, nhưng cũng có một số ngơ ngác đứng im tại chỗ không biết phải làm sao.
Thấy tạm thời chưa có NPC nào chú ý đến mình, Mạc Tiểu Nghiêu lập tức dừng bước quay đầu, chạy như bay về nhà anh thợ may tí hon với tốc độ nhanh hơn lúc đến rất nhiều.
Tuy rằng có thể giúp người khác hoàn thành nhiệm vụ màn chơi nhưng Mạc Tiểu Nghiêu tự nhận mình không có cái sở thích đó, giả sử bây giờ cô đã thật sự thoát khỏi màn chơi cá nhân thì việc cần làm chính là ngủ và đợi đến ngày mai.
Đừng quên, điều kiện tiên quyết để cô vào được căn nhà này chính là "trả tiền, ở lại đây một đêm". Nếu không nhắm mắt ngủ, làm sao có thể coi là "ở một đêm" được?
Nghĩ vậy, Mạc Tiểu Nghiêu liếc nhìn căn phòng của anh thợ may tí hon vẫn còn sáng đèn một lần nữa, sau đó xoay người về phòng mình, không cởi giày đã leo lên giường. Chiếc gối như được yểm bùa, ngay khi đầu vừa chạm vào, mí mắt cô đã tự động khép lại chìm vào giấc ngủ bị ma thuật bao trùm.
Cho đến khi cô nghe thấy tiếng gà gáy và mở mắt ra, trời đã sáng.