Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 157

Gã Hề đi rồi, chỉ còn lại nhóm Mạc Tiểu Nghiêu và cây cầu parkour kia.

"Được rồi... Ai đi trước đây?" Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu lại nhìn các đồng đội: "Tốt nhất là chia thành nhóm hai hoặc ba người, hỗ trợ lẫn nhau."

Tất cả đều đã trải qua tái cấu trúc gen, những chướng ngại vật hai ba mét chẳng là gì với họ. Rắc rối nằm ở chỗ những chướng ngại này xếp san sát nhau, không có quy tắc và đều là vật ba chiều. Không chỉ thử thách thể chất mà còn thử thách khả năng phản ứng của con người, bởi vì điểm đặt chân trước có thể ở phía dưới nhưng điểm tiếp theo có thể ở ngay trên đỉnh đầu.

"Để tôi."

Đậu Vọng luôn xung phong đi đầu trong loại công việc đòi hỏi thể lực và không cần đầu óc này. Gã nói xong, chưa đợi mọi người phản đối đã định xông lên, kết quả bị Mạc Tiểu Nghiêu nhanh tay túm cổ áo lại.

"Khoan đã, cầm lấy cái này!"

Mạc Tiểu Nghiêu nhét điện thoại vào tay Đậu Vọng, đây là thứ cô đã dùng thủy tinh tự do tạo ra khi còn ở nhà gã Hề nhân lúc chưa quá nửa đêm. Dù sao họ cũng không còn ở trên thuyền nữa, sẽ có lúc phải tách ra hành động, có điện thoại để liên lạc vẫn tốt hơn.

"Tôi đã lưu số của mọi người vào rồi, anh qua đó gọi vào số nào cũng được, khoảng cách xa như vậy có gào khản cổ chúng tôi cũng chưa chắc nghe thấy, hơn nữa gây ra động tĩnh lớn lại rước thêm phiền phức."

"Được, mọi người chờ điện thoại của tôi nhé." Đậu Vọng không từ chối, cất điện thoại vào túi rồi tăng tốc chạy lên cầu. Tuy nhiên vừa chạy được một đoạn gã đã dừng lại, quay đầu hét lớn với những người phía sau: "Mọi người cẩn thận, trên cầu có gió xuôi, đã lên cầu là phải đi tiếp, hệ thống không cho phép quay đầu lại!"

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng, vừa nãy gã Hề hoàn toàn không nhắc đến thông tin này, ý nghĩa ẩn chứa trong đó rất đáng để suy ngẫm.

Nếu như vì bản thân gã Hề là người bản địa nên không bị hạn chế hoặc là gã đã quen với việc lên cầu rồi phải đi tiếp, cảm thấy không cần thiết phải nói thì không sao.

Nhưng nếu như gã cố ý thì sao? Vậy họ phải cẩn thận hơn.

Bất kể là nguyên nhân gì, hiện tại điều này đã gây khó khăn cho họ, nếu biết lên cầu rồi sẽ không được phép quay đầu, họ nhất định sẽ không để Đậu Vọng hành động thiếu suy nghĩ như vậy.

Đậu Nhuệ lúc này chỉ biết nhìn em trai mình chằm chằm, từ trước đến nay chưa từng thấy anh ta căng thẳng như vậy. Hai tay siết chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch, không biết đang dùng bao nhiêu sức.

Trạng thái của những người khác lúc này cũng không khác Đậu Nhuệ là bao, ánh mắt họ dõi theo bóng dáng di chuyển lên xuống của Đậu Vọng, ngay cả nhịp thở cũng gần như đồng bộ với nhau. Trừ khi tâm lý có vấn đề, nếu không ai lại mong đồng đội của mình gặp chuyện chẳng lành chứ?

Mạnh Đan Dương mới gia nhập không có giao tình gì với Đậu Vọng nên đương nhiên không quá quan tâm. Anh ta chăm chú quan sát bóng dáng kia vài giây, sau đó lặng lẽ rời khỏi đám người đi về một góc khác.

Mạc Tiểu Nghiêu chú ý đến hành động của anh ta nhưng không ngăn cản, chỉ liếc một cái rồi tập trung sự chú ý vào Đậu Vọng đã đi được nửa đoạn cầu.

Không thể không nói, là người có tố chất vận động xuất sắc ngay từ khi mới lên du thuyền, Đậu Vọng không phụ lòng mong đợi của mọi người. Gã vượt qua nửa quãng đường đầu rất suôn sẻ nhờ chọn những vị trí mà gã Hề đã đi qua trước đó, cố gắng mô phỏng theo như đúc.

Tuy gã không thường hay vận động đầu óc nhưng điều đó không có nghĩa là gã ngu ngốc. Tất cả họ đều đã tái cấu trúc gen, muốn ghi nhớ một loạt hình ảnh trong thời gian ngắn không phải việc khó khăn, vừa rồi gã đã nhìn thấy và đương nhiên có thể nhớ kỹ.

Khó khăn thực sự nằm ở chỗ làm sao để mô phỏng lại chính xác nhất, dù sao quan sát từ xa và tự mình trải nghiệm là hai việc khác nhau. Điều gã cần làm là dùng chính cơ thể của mình để thăm dò đường đi cho các đồng đội đi sau. Về sau còn rất nhiều việc cần đầu óc, Đậu Vọng cảm thấy gã chỉ có thể cống hiến cho tập thể vào lúc này thôi.

Thật ra sau khi đã quen với tốc độ hiện tại, Đậu Vọng không còn cảm thấy cây cầu này khó đi nữa. Dưới tác động của gió, thậm chí gã còn cảm nhận được niềm vui sướng khi chơi parkour. Cảm giác không cần suy nghĩ, chỉ cần tăng tốc chạy về phía trước, nhìn thấy chướng ngại thì nhảy qua hoặc né tránh sau đó tiếp tục tăng tốc, thực sự... Rất tuyệt vời!

Hơn nữa, tuy tốc độ rất nhanh nhưng hình như trên cầu có một lớp bảo vệ vô hình, Đậu Vọng không hề thấy khó mở mắt, cơ thể cũng không có cảm giác chạy nhanh quá bị gió thổi bay mà trái lại còn rất sảng khoái.

Khi hai chân đặt vững lên đầu cầu bên kia, phản ứng đầu tiên của Đậu Vọng không phải lấy điện thoại ra báo cho mọi người biết mà là trong lòng trỗi dậy mong muốn được quay lại chạy thêm một lần nữa.

Cũng may gã đã kìm nén được h*m m**n này, đầu tiên quay người lại vẫy tay với mọi người, sau đó mới lấy chiếc điện thoại mà Mạc Tiểu Nghiêu đưa cho ra bấm gọi vào số đầu tiên.

Chuông điện thoại vừa reo một tiếng đã được kết nối, giọng nói cố tỏ ra bình tĩnh của Đậu Nhuệ vang lên từ trong điện thoại: "Alo?"

"Anh! Em không sao, để mọi người qua đây đi!" Đậu Vọng vừa gọi điện thoại vừa bắt đầu nói cảm nhận với anh trai mình: "Sau khi lên cầu sẽ có một luồng gió bọc lấy người giống như mặc đồ bảo hộ, tăng tốc cho anh, còn ngăn không cho gió thổi vào mắt. Dọc đường cũng không có gì khó khăn, cứ chạy theo tuyến đường của gã Hề là được, rất đơn giản. Còn nữa anh, em nói với anh này, chạy trên cây cầu này sảng khoái lắm! Nếu chúng ta không phải quay về, em thật sự muốn vòng lại rồi chạy với anh thêm một lượt nữa rồi. Thật đấy, anh đến thử một chút là biết, không lừa anh đâu!"

Bên Đậu Nhuệ mở loa ngoài, sắc mặt những người vây quanh dần trở nên kỳ lạ khi nghe tiếng tán thưởng không ngừng của Đậu Vọng, họ nhìn Đậu Nhuệ đầy đồng cảm. Có một cậu em trai ngốc nghếch như vậy, chắc hẳn mấy năm nay anh ta sống vất vả lắm nhỉ?

Đậu Nhuệ không để ý ánh mắt của mọi người, thản nhiên cầm điện thoại di động, mở miệng nói với em trai: "Biết rồi, em đừng có ồn ào ở bên kia nữa, tìm một chỗ chờ bọn anh, qua ngay đây."

Nói xong, anh ta lạnh nhạt cúp điện thoại trả lại cho Mạc Tiểu Nghiêu. Không còn cách nào khác, số lượng không đủ, sau này chắc chắn phải chia nhóm để sử dụng, đến lúc đó anh ta và em trai dùng chung một cái là được.

Xác nhận trên cầu không có nguy hiểm, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Đan Dương cũng ung dung trở về cung cấp tin tức từ mấy NPC.

"Lúc trước họ xây cây cầu này để chơi đùa, vốn không có nguy hiểm gì, nếu có kẻ ngốc nào ngã xuống cũng sẽ bị gió xoáy dưới đáy vực thổi ngược trở lại. Lúc trước có một số người rất thích nhảy nhót trên đó, sau này bị cấm nên mới không còn ai làm như vậy nữa."

Mạnh Đan Dương đút tay trong túi quần, vẻ mặt vô cùng thả lỏng, biết em gái sẽ không gặp chuyện do trò parkour này, anh ta cũng lười truy cứu chuyện gã Hề lừa họ.

Đối với chuyện Mạnh Đan Dương đi tìm hiểu tin tức, phần lớn mọi người đều hơi ngạc nhiên, đồng thời cũng bớt chút thù địch nhờ hành động chủ động hòa nhập vào nhóm này. Dù sao ở lần trước gặp mặt họ còn đánh nhau túi bụi tôi sống anh chết, có vài loại cảm xúc không phải nói buông là có thể buông ngay được.

Đã xác nhận từ hai phía đều không có nguy hiểm, thứ tự lên cầu cũng không còn quan trọng nữa, mọi người vui vẻ oẳn tù tì quyết định thứ tự rồi dùng cách thức của mình để qua cầu. Thậm chí còn có người rảnh rỗi dụ như Đạt Tam Giang và Thông Tứ Hải, vậy mà lại bình luận xem tư thế của ai đẹp mắt hơn.

Emmmmmm, lạc quan thật đấy.

Thật ra như vậy cũng rất tốt, Mạc Tiểu Nghiêu đến bên kia cầu, tâm trạng cũng không còn nặng nề như trước. Sống chết có số, cố gắng hết sức là được, đi thi mà căng thẳng quá rất dễ mắc sai lầm. Thả lỏng không có nghĩa là lơ là, nên chú ý vẫn phải chú ý, thần kinh căng thẳng quá mức cũng dễ đứt lắm chứ chẳng đùa.

Sau khi xác nhận tất cả mọi người đều đã qua cầu an toàn, Mạc Tiểu Nghiêu chia điện thoại trước. Số lượng thẻ có hạn, không thể chia cho mỗi người một cái nên đành phải chia theo từng nhóm nhỏ.

Hai anh em Đậu Nhuệ và Đậu Vọng một nhóm. Ba người Khương Yển, Mạc Tiểu Nghiêu và Nhạc Âm một nhóm. Đạt Tam Giang, Thông Tứ Hải và Bảo Hoành một nhóm. Điền Điềm và Tang Tử Thạch một nhóm. Mạnh Đan Thu và Mạnh Đan Dương một nhóm. Xét thấy Vu Băng có kỹ năng đặc biệt, cô ta được hành động một mình.

Sau khi xác nhận xong người liên lạc trong điện thoại, mọi người bắt đầu đi về phía tấm biển có hình cây búa và cái đe. Cũng không xa lắm, với tốc độ của họ chỉ khoảng một phút đã đến trước cửa tòa nhà.

Cổng lớn của Hiệp hội thợ rèn vô cùng nguy nga, bên ngoài được chạm khắc các loại bánh răng và họa tiết phức tạp với tông màu kim loại. Khi bước vào sảnh lớn rồi ngoái nhìn lại, hàng trăm hàng nghìn bánh răng và dây chuyền kết nối được phô bày trước mắt mọi người như muốn khẳng định đây là "trụ sở chính của Hiệp hội thợ rèn".

Rõ ràng, cánh cổng lớn này không phải do sức người điều khiển.

Nhìn vào trong sảnh lớn, khắp nơi nhộn nhịp rộn ràng vô cùng, mà kỳ lạ thay, rõ ràng lúc đứng bên ngoài nhìn vào lại không thấy một ai hay nghe được một tiếng động nào.

"Ốc vít bằng vàng tinh chất, 10 đồng tiền thông dụng một nắm! Chỉ bán cho người có duyên!"

"Túi đeo hông bằng vải lanh, sản phẩm mới có hai tư ngăn, chỉ cần 2000 đồng tiền thông dụng!"

"Đi qua đường lại đừng bỏ lỡ, vòng cổ răng thú, thỏa mãn mọi mong muốn về sức mạnh!"

"Nếu chúng ta do dự ở cửa, không dám đi vào do mù tịt tình huống bên trong, e là sẽ lại bị lộ nhỉ?"

Điền Điềm len lỏi giữa đám đông người bản địa, nhỏ giọng lẩm bẩm, nhận về sự đồng tình sâu sắc từ Đạt Tam Giang bên cạnh.

"Tôi thấy chúng ta bây giờ giống như đóng giả nhân viên đi vào tòa nhà văn phòng tìm người ấy, càng ngang nhiên càng tốt, không dễ bị ngăn lại. Cứ rón ra rón rén, khách sáo hỏi han bảo vệ thì càng không vào được."

Điền Điềm quay đầu nhìn người đàn ông trung niên chẳng khác nào người vô hình này, tò mò hỏi: "Chú, trước kia chú làm nghề gì vậy?"

Đạt Tam Giang cười khà khà: "Ban đầu là nhân viên bán hàng, sau này dành dụm được chút vốn liếng thì tự mình làm chủ, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới."

Ngay khi Điền Điềm vừa định hỏi thêm gì đó thì phía trên đại sảnh bất ngờ vang lên tiếng nổ lớn, âm thanh ồn ào trong sảnh vì thế mà im bặt nhưng chỉ một giây sau đã khôi phục như cũ, mọi người lại tiếp tục làm việc của mình.

Cùng lắm chỉ có vài nhân viên công tác trêu chọc lẫn nhau một câu "phát minh của Hội trưởng lại thất bại rồi" sau đó không còn tí động tĩnh gì nữa, dường như loại tiếng nổ này đã trở thành chuyện hết sức bình thường.

Nhóm Mạc Tiểu Nghiêu nhìn nhau, đồng thời quyết định tản ra. Họ len lỏi qua đám đông, cố gắng nhích từng chút một trong biển người đông đúc chẳng khác nào khu du lịch nổi tiếng hút khách dịp lễ tết.

Mục tiêu của họ rất rõ ràng, tầng 2 của sảnh, nơi vừa phát ra tiếng nổ. Theo như lời nhân viên công tác dưới lầu, "Hội trưởng Hiệp hội thợ rèn" mà gã Hề nhắc tới hẳn đang ở đó.

Bình Luận (0)
Comment