Quá trình chen chúc khá gian nan nhưng không quá khó với nhóm Mạc Tiểu Nghiêu. Tuy lúc đến được cửa vào tầng 2, người ngợm ai nấy đều hơi nhếch nhác nhưng cuối cùng mọi người cũng đã tập hợp đông đủ.
Sau đó, họ bị bảo vệ chặn lại ở đầu cầu thang.
"Người không phận sự không được phép lên tầng 2." Bảo vệ là một gã trên đầu đầy bánh răng, nhìn thế nào cũng không giống người máy mà chỉ đơn thuần là một kẻ cuồng bánh răng.
"Chúng tôi có việc muốn tìm ngài Hội trưởng."
Bình thường mấy chuyện thương lượng đều do Khương Yển phụ trách, lần này cũng không ngoại lệ, anh bước lên một bước đứng trước mặt bảo vệ.
"Làm phiền anh thông báo một tiếng, biết đâu ngài Hội trưởng bằng lòng gặp chúng tôi thì sao? Chúng tôi là khách hàng lớn đấy."
Khương Yển vừa nói vừa lấy ra một đồng xu màu vàng tím tung lên tung xuống, không có ý đưa cho bảo vệ. Bất ngờ thay, đồng xu vàng tím trăm phát trăm trúng lại mất tác dụng ngay lúc này, thậm chí bảo vệ còn không thèm liếc mắt mà từ chối rất dứt khoát.
"Tâm trạng của ngài Hội trưởng đang không tốt, gần đây ngài ấy không tiếp bất kỳ ai. Mọi người về đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí."
Trong lúc nói, bánh răng trên đầu bảo vệ bắt đầu chuyển sang màu đỏ, mắt thấy NPC trung lập (có tên vàng) sắp biến thành NPC kẻ thù (có tên đỏ), Mạc Tiểu Nghiêu thình lình lấy ra một chiếc tất.
"Đây là đồ của ngài Hội trưởng các anh, chắc hẳn ngài ấy muốn lấy lại lắm đúng không?" Mạc Tiểu Nghiêu kẹp chiếc tất bằng hai ngón tay, giơ lên thật cao, tuy biết không thả nó xuống đất thì sẽ không có tác dụng nhưng cô vẫn rất ghét bỏ: "Hay là anh muốn tôi ném nó xuống đất?"
Ngay khi nhìn thấy chiếc tất, bánh răng trên đầu bảo vệ chợt điên cuồng xoay chuyển, lắp ráp thành một biểu cảm kinh hãi.
Ngay sau đó, không biết là ai ở dưới sảnh tầng 1 nhìn thấy cảnh này mà la thất thanh: "Bít tất của ngài Hội trưởng xuất hiện rồi!!!!"
Trong nháy mắt, cả sảnh như chìm trong u ám, khách khứa la hét chen chúc nhau chạy ra khỏi cổng Hiệp hội thợ rèn. Sảnh lớn vốn đông nghìn nghịt giờ trở nên vắng tanh chẳng khác nào cái chợ tan sớm. Chỉ còn lại mười mấy nhân viên công tác quần áo xộc xệch mặt mày ngơ ngác, muốn chạy trốn nhưng lại không dám tự ý rời khỏi vị trí làm việc, đành đứng im tại chỗ.
Khi nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, thái độ của bảo vệ đã khác hẳn lúc trước, trong mắt tràn đầy kính sợ, giọng nói cũng mềm mỏng hơn rất nhiều, gần như có thể xem là nịnh nọt.
"Ngài Hội trưởng vẫn luôn tìm chiếc tất này, vì thế mà còn tức giận rất lâu… Mời mọi người lên trên, chắc chắn ngài ấy sẽ rất vui khi nhìn thấy nó, ngài ấy vui vẻ thì chúng tôi cũng được nhờ."
Nói xong, bảo vệ nhường đường lên cầu thang tầng 2, đợi sau khi mọi người Mạc Tiểu Nghiêu đều đã đi qua, anh ta mới do dự lên tiếng: "Xin hỏi…"
Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu lại: "Chuyện gì?"
"Mọi người đã dùng chiếc tất này chưa?"
"Ồ, anh nói cái này à." Mạc Tiểu Nghiêu thản nhiên đáp: "Đã dùng rồi, hơn nữa còn dùng rất nhiều lần."
Lần này không chỉ người bảo vệ mà ngay cả những nhân viên công tác khác đang đứng xem cũng lộ vẻ mặt kính nể. Có thể thấy uy lực của chiếc tất lớn đến nhường nào và nó đã từng hành hạ họ trong bao lâu.
Lên cầu thang đến tầng 2, đi theo con đường mà bảo vệ chỉ lúc trước hoặc có thể nói là lần theo tiếng ồn ào, nhóm Mạc Tiểu Nghiêu đi tới trước một căn phòng đang khép hờ.
"Để tôi gõ cửa cho."
Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu nói với Khương Yển, một tay cầm chiếc tất, tay kia giơ lên định gõ thì cánh cửa bỗng bị kéo ra từ bên trong, xuất hiện trước mặt họ là một nhóc shota chỉ cao đến eo Mạc Tiểu Nghiêu.
Đôi mắt to tròn hai mí rõ ràng, hàng mi dài, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm kèm mái tóc óng ả hơi xoăn nhẹ màu nâu hạt dẻ. Tuy nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu nhưng ánh mắt Mạc Tiểu Nghiêu lại trượt từ khuôn mặt xuống đôi bàn chân trắng nõn không mang giày dép của nhóc shota.
Cô vô thức nhíu mũi, luôn cảm thấy mùi hương thoang thoảng đâu đây hơi quen thuộc.
Sau đó, cô nghe thấy nhóc shota lên tiếng, giọng rất ngang ngược: "Lũ ngốc ngoài kia không quản nổi cơ thể mình rồi hả? Tôi đã nói không cho phép bất kỳ ai đến quấy rầy tôi làm thí nghiệm cơ mà! Bây giờ mấy người cút đi còn kịp đấy, nếu không tôi sẽ băm vằm cả đám ra làm nguyên liệu trộn vào phát minh mới của… Ơ, sao cô lại cầm bít tất của tôi?"
Mạc Tiểu Nghiêu nhướn mày, giơ cao cánh tay đang cầm chiếc tất lên, đảm bảo nhóc shota có nhón chân cũng không thể lấy được. Đương nhiên, nếu ông ta nhảy lên hoặc dùng thủ đoạn nào khác thì Mạc Tiểu Nghiêu chỉ đành chịu, ai bảo người ta là Hội trưởng Hiệp hội thợ rèn cơ chứ, mọi chuyện đều có khả năng.
"Chúng ta có thể vào trong nói chuyện được không? Ngài Hội trưởng." Khương Yển thấy cứ giằng co như vậy cũng không phải cách, sau khi xem cảnh nhóc shota với tay muốn giật bít tất nhưng thất bại, anh đề nghị: "Tôi đảm bảo cô ấy sẽ trả lại tất cho ngài."
Hình như câu nói này đã thức tỉnh vị Hội trưởng đang mải mê với trò chơi "cướp tất", ông ta ho khan một tiếng, vờ như không thèm để ý xoay người đi vào trong phòng, tuy không nói gì nhưng lại mở cửa đủ rộng để mọi người đi vào.
Có thể nói là vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng tại sao vị Hội trưởng Hiệp hội thợ rèn được gã Hề công nhận là có thể giúp đỡ họ lại có dáng vẻ này? Rồi hành động trẻ con vừa nãy của ông ta nữa, là xuất phát từ nội tâm hay đang che giấu điều gì?
Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển và Đậu Nhuệ nhìn nhau, sau đó cùng nhìn sang Mạnh Đan Dương, đè nén nghi hoặc trong lòng xuống, đẩy cửa bước vào.
Không gian bên trong rộng lớn ngoài sức tưởng tượng của họ, giống như đã đập thông cả tầng 2 của Hiệp hội thợ rèn. Ở giữa phòng là một cỗ máy khổng lồ đang hoạt động "ầm ầm", thoạt nhìn không khác gì một cái vại rượu lớn.
Xung quanh phòng bày la liệt rất nhiều linh kiện máy móc, cũng có không ít thứ nhìn giống như sản phẩm đang làm dở. Mạc Tiểu Nghiêu tinh mắt nhận ra vài món đồ mà cô đã từng thấy trong cửa hàng miễn thuế đặc biệt, tất cả đều là những món đồ vô cùng đắt đỏ.
"Tùy tiện tìm chỗ ngồi đi, không được động vào đồ của tôi… Còn cái người đi cuối kia, nhớ khóa cửa lại."
Giọng nhóc shota non nớt trong trẻo, kết hợp với ngoại hình nhỏ bé khiến người khác khó lòng liên tưởng ông ta với hai chiếc tất bốc mùi đáng sợ kia.
"Tôi biết mấy người đến tìm tôi làm gì, nhưng mà dựa vào đâu tôi phải giúp mấy người?" Ngài Hội trưởng ngồi trên một đống vật liệu mềm mại giống như sofa lười, gác hai tay lên thành ghế, ra vẻ ông cụ non: "Làm như vậy rất nguy hiểm, nếu mấy người không đưa ra thứ gì khiến tôi hài lòng, tôi sẽ không làm gì hết."
Nói đến đây, ông ta chỉ vào chiếc tất trong tay Mạc Tiểu Nghiêu: "Chiếc tất đó là của tôi, trả lại cho chủ nhân là chuyện đương nhiên rồi. Tôi chỉ có thể cho mấy người chọn một món đồ trong phòng này làm quà cảm ơn, không thể xem là thứ để mặc cả."
"Nhiệm vụ phụ 4: Nhận được sự công nhận của Hội trưởng Hiệp hội thợ rèn.
Muốn được Hội trưởng Hiệp hội thợ rèn vô cùng tài giỏi công nhận, các bạn phải thể hiện sự chân thành tuyệt đối và năng lực lớn nhất của mình.
Tiến độ: 50/100."
"Ông không muốn thế giới này trở lại như trước kia à?"
Người hỏi là Đậu Nhuệ, sau khi nhận được nhiệm vụ phụ, anh ta xác nhận vị Hội trưởng trước mắt này là một NPC trung lập then chốt, muốn thử thuyết phục từ căn nguyên.
"Không muốn, tôi không giống với những kẻ ngu xuẩn kia, tôi thích hình dạng sau khi cố định này."
Giọng điệu trả lời của nhóc shota vô cùng máy móc, Mạc Tiểu Nghiêu cảm giác hình như ông ta hơi khác trước kia, chưa kịp suy nghĩ kỹ đã thấy nhóc shota giơ ngón tay lên ra hiệu Đậu Nhuệ đứng sang bên kia.
"Câu hỏi của anh đã kết thúc, sang bên kia đi, mọi người còn mười hai người, mười hai cơ hội có thể lay động tôi. Sau khi từng người đều lên tiếng, tôi sẽ kết thúc buổi gặp mặt này."
Mạc Tiểu Nghiêu bừng tỉnh, đây là trò chơi nhỏ trong màn chơi, bởi vì không có gợi ý nên Đậu Nhuệ đã phí một cơ hội công cốc. Tệ nhất người lãng phí lại là Đậu Nhuệ, biết vậy còn không bằng ném vấn đề kia cho Đậu Vọng.
Có vết xe đổ của Đậu Nhuệ, những người còn lại không ai dám dễ dàng mở miệng, nhất là những người không am hiểu mảng này đều mắt to trừng mắt nhỏ, trông mong ai đó có thể đưa ra ý kiến để làm theo.
Nhưng không kịp chờ ai đó đưa ra ý kiến, nhóc shota đã tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, lấy từ dưới mông mình ra một chiếc điều khiển từ xa ấn vài cái, sau đó một con robot đồng hồ nhảy tới bám lấy Đậu Vọng.
Đậu Vọng giật mình né tránh theo bản năng, song dù gã có di chuyển thế nào trong phòng thì con robot đồng hồ vẫn bám riết lấy, không có ý định buông tha.
Lúc này nhóc shota lại thong dong ngồi xếp bằng trên sofa lười, chống cằm, say sưa quan sát như đang xem một tiết mục thú vị nào đó.
Đậu Vọng càng né càng bực nhưng trong tiếng cảnh cáo của anh trai, gã không dám ra tay với con robot đồng hồ, cũng không dám giẫm lên các trang bị và linh kiện khác trong phòng, thậm chí cũng không dám chạm vào tờ giấy bị vò một cục nghi là rác trên sàn.
"Không được động vào đồ của tôi."
Đây là lời vị Hội trưởng Hiệp hội thợ rèn đã nói trước đó, cũng là quy tắc trò chơi được giấu kín. Những người có mặt đều là tay kỳ cựu, dù ban đầu không kịp phản ứng nhưng giờ ai nấy đều hiểu ra, lập tức lên tiếng nhắc nhở.
"Không cần trốn nữa, trốn mãi thì nhàm chán lắm." Nhóc shota lười biếng lên tiếng: "Con robot đồng hồ này sẽ không làm hại mấy người, nó chỉ có tác dụng tính giờ thôi, nếu không mọi người cứ suy nghĩ mãi thì tôi cũng phải đợi mãi à? Thế nên tôi đã cài đặt thời gian cho nó, đến lượt ai phát biểu thì nhất định phải nói trong vòng ba phút."
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn ông ta chằm chằm: "Vượt quá thời gian sẽ thế nào?"
Nhóc shota giơ hai bàn tay trắng trẻo ra, khoa tay múa chân mô tả một vụ nổ: "Bùm!!!"
Mạc Tiểu Nghiêu: "Không phải ông nói sẽ không làm chúng tôi bị thương à?"
"Lúc bám vào người thì không nhưng nếu mọi người cứ im lặng vi phạm một quy định khác, dĩ nhiên sẽ nổ tung rồi."
Nói đến đây, nhóc shota cầm điều khiển từ xa ấn thêm vài cái, sau đó vài tấm chắn mờ đục với đủ loại hình dạng mềm mại kỳ quái được nâng lên từ mặt đất, tách mười ba người đang tụ tập lại ra khiến họ không thể nhìn thấy nhau nữa.
"Tôi ghét nhất trở thành con rối của người khác, phải nghe theo tiếng lòng của mình thì mới có thể tạo ra những trang bị thú vị được. Vì vậy, quy tắc đầu tiên của Hiệp hội thợ rèn là phải tự mình suy nghĩ."
Vừa dứt lời, robot đồng hồ đã bám chặt lấy Đậu Vọng không còn đường trốn. Sau đó tiếng "tíc tắc" vang lên bên tai mọi người, tuy không nhìn thấy nhưng họ đều hiểu cơ hội thuyết phục ngài Hội trưởng của Đậu Vọng đã bắt đầu.