Nhạc Âm nhận lấy khúc nhạc, nhìn lướt qua rồi cho Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển xem. Anh ta không hiểu vì sao thứ này lại ở chỗ Hoàng Hậu Đen, nhưng đã có phần cuối rồi vậy có thể diễn tấu từ đầu đến cuối.
Sau khi tiến vào tháp Trung Tâm, nhiệm vụ phụ 2 đã được tuyên bố hoàn thành nhưng không có bất kỳ phần thưởng nào. Nhiệm vụ phụ 3 hiện tại cũng giống vậy, chỉ thông báo hoàn thành chứ không cho bất cứ thứ gì.
"Hoàn thành nhiệm vụ phụ 3: Thu thập các khúc nhạc bị thất lạc."
Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển đi tới phối hợp với Nhạc Âm, đóng vai trò như giá nhạc giúp anh ta cầm khúc nhạc, thay phiên nhau lật trang. Nhạc Âm cũng không khách sáo, cầm lấy dùi trống Mạc Tiểu Nghiêu đưa cho trước đó, dùng trống trận diễn tấu các giai điệu trên khúc nhạc.
Dù không có bất kỳ nhạc cụ nào khác đệm theo nhưng nhịp trống lại không hề đơn điệu dưới từng lượt gõ của Nhạc Âm, lúc chậm rãi, lúc dồn dập, lúc nhanh lúc chậm đan xen.
Dần dần, trong tiếng trống, Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển đang cầm khúc nhạc như nhìn thấy từng hình ảnh sống động, tái hiện lại những trải nghiệm của họ kể từ khi lên du thuyền.
Khúc dạo đầu: Lưu vong.
Người Trái đất không hề đề phòng, bị người ngoài hành tinh xâm nhập tinh thần, trải qua màn chơi người mới hoặc lên thẳng du thuyền.
Tiếng chuông báo tang than khóc.
Các loại bẫy rập chết người trong màn chơi, đám quái vật xấu xí đáng sợ truy sát, con người tuyệt vọng chạy trốn khắp nơi nhưng không thể tìm thấy con đường dẫn đến ánh sáng.
Điệu van-sơ bi thương.
Họ sống sót trở về thuyền, tưởng chừng như đã cường hóa thể chất có được kỹ năng, thậm chí thành lập nên từng tổ chức từng công hội, xây dựng lại trật tự xã hội và tiếp tục sinh tồn. Thế nhưng, sau ánh phồn hoa giả dối vẫn là số phận không thể trốn thoát.
Ngục giam tăm tối, tên tù nhân đeo gông cùm.
Trên mỗi con thuyền, mỗi căn phòng đều có một tù nhân mạnh yếu khác nhau, đeo gông cùm mang tên tiến hóa, nhảy múa trên lằn ranh sống chết.
Lênh đênh vô tận, ánh sáng nhân từ.
Người chết tuyệt vọng lang thang trong màn chơi, có suy nghĩ và cảm xúc như người bình thường nhưng chỉ có thể lặp lại cuộc sống không chút tự do ngày này qua năm khác, mãi cho đến khi tiếng trống vang lên mới có hy vọng giải thoát.
Cuộc đào vong thắng lợi, đoạn kết: Sinh mệnh mới.
Hình ảnh chuyển đổi đến tháp Trung Tâm, Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện nhóm mình đã trở thành nhân vật chính trong hình ảnh. Bóng dáng những người đồng đội đang chiến đấu với đám b**n th** ở từng tầng một cũng lần lượt hiện ra.
Đến lúc này, bản nhạc đã đến hồi kết, tiếng trống vang lên dồn dập tạo thành từng gợn sóng màu vàng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Những gợn sóng này lan rộng ra, xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển, đánh nát ba chiếc ghế của ba vị Hoàng Hậu. Ngay sau đó những gợn sóng này lan xuống phía dưới, Mạc Tiểu Nghiêu thấy trong hình ảnh còn chưa biến mất, trên người các đồng đội đều được bao phủ bởi một lớp hào quang màu vàng chói mắt.
Người bị thương đã bình phục, kẻ đang chiến đấu giằng co như được buff, bất ngờ chiếm ưu thế. Mạc Tiểu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần hình ảnh này là thật, ít nhất hiện giờ những đồng đội của cô vẫn còn sống.
Chỉ cần còn sống, tiếp tục kiên trì, chờ họ giải quyết xong chuyện bên này sẽ cùng nhau xuống xử lý đám b**n th** kia.
Chiếc ghế trói buộc ba vị Hoàng Hậu vỡ tan, họ lập tức đứng dậy, khí thế thay đổi, hình dáng khuôn mặt cũng trở nên mơ hồ.
"Thật ra không cần các vị diễn tấu bản nhạc này, chỉ cần đưa cho tôi, tôi có thể tự cởi bỏ gông cùm trói buộc chúng tôi. Thế nhưng dưới tác động của một thế lực nào đó, Nhà truyền lửa, Nhà ngoại cảm và Nhà liên kết linh hồn, các vị đã đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình."
Khuôn mặt Hoàng Hậu Đen đã trở nên mờ ảo, giọng nói cũng không còn rõ ràng nhưng lại khiến người nghe biết rõ là bà ta đang nói.
"Khúc nhạc bị thất lạc này là thánh vật cổ xưa đã tồn tại trong chủng tộc chúng tôi từ khi bắt đầu có ý thức, ngay cả chúng tôi cũng chưa nghiên cứu rõ ràng rốt cuộc nó ẩn chứa sức mạnh gì. Nhưng có một điều chắc chắn, ai diễn tấu khúc nhạc này sẽ thể hiện ra những trải nghiệm của người đó, đồng thời mang đến sự giúp đỡ hữu ích cho người hoặc vật mà người đó quan tâm."
Hoàng Hậu Đỏ đi tới bên cạnh Hoàng Hậu Đen, Hoàng Hậu Trắng bước sang bên kia, ba người đứng cạnh nhau, hai tay chắp trước ngực tạo thành tư thế cầu nguyện truyền thống.
"Đi đi, người Trái đất, đi gặp những đồng đội của các vị, chuyện tiếp theo hãy để ba chị em chúng tôi hoàn thành. Đi đi, hãy tham gia lễ hội hóa trang ở Vương Thành, tất cả sẽ có câu trả lời khi màn đêm buông xuống."
Giọng nói ba chiều vang vọng khắp nơi, Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển và Nhạc Âm nhìn nhau, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi chạy xuống lầu. Nếu nhiệm vụ chính đã hoàn thành, chuyện còn lại chỉ là trận chiến giữa các chúa tể, tôm tép nhãi nhép như họ tốt nhất nên tự tìm đường lui thân.
Lúc xuống lầu, Nhạc Âm định nói gì đó nhưng thấy ba vị Hoàng Hậu đang thực hiện nghi thức kỳ quái nên anh ta bèn nuốt xuống, lặng lẽ cất đồ vào túi rồi đi theo sau Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển.
Vu Băng đang chật vật chiến đấu, chiếc áo đẫm máu của Phương Kỳ Kỳ cũng đã phai thành màu hồng nhạt.
Rõ ràng, tuy Chử Thiên Thụy luôn miệng nói mình đã phụ lòng Vu Băng thế nào nhưng dính vào chuyện liên quan đến tính mạng của bản thân, y vẫn ra tay không chút lưu tình.
Song Vu Băng không còn là cô gái yếu đuối khi xưa nữa, hầu hết những màn chơi cô ta trải qua đều là đơn lẻ, các lộ tuyến và nhiệm vụ màn chơi nhận được cũng không giống những người khác. Là Nhà liên kết linh hồn thức tỉnh từ khi mới bước lên du thuyền, năng lực điều khiển linh hồn của Vu Băng đã đạt đến trình độ Mạc Tiểu Nghiêu không thể nào sánh bằng.
Trước khi tiếng trống của Nhạc Âm vang lên, hai người xem như ngang tài ngang sức, Vu Băng hơi yếu thế hơn một chút. Chờ đến khi được bao phủ bởi buff hào quang màu vàng, Vu Băng bắt đầu phản công. Chẳng qua trước đó cô ta đã tiêu hao quá nhiều, cũng không thể liên tục phát động tấn công tinh thần nên chỉ có thể dần dần ổn định thế trận, không thể lập tức chiếm ưu thế.
Bây giờ thì khác rồi, Khương Yển và Nhạc Âm xông thẳng đến chỗ Chử Thiên Thụy, hai người bù đắp vào chỗ trống về sát thương vật lý mà Vu Băng đang thiếu.
Trong tiếng gầm giận dữ "Cưng đang chơi với lửa đấy!" của Khương Yển, hai nắm đấm của anh bao trùm trong ngọn lửa địa ngục cực nóng, nhân lúc Chử Thiên Thụy không đề phòng đã đấm thẳng vào mặt bên phải của y.
"A a a a a a a a!" Có lẽ Chử Thiên Thụy chưa từng chịu tổn thất nào lớn như vậy kể từ khi lên du thuyền đến nay, kỹ năng "Kiêu Ngạo" phản phệ giáng cho y một đòn chí mạng ngay vào thời khắc mấu chốt.
Nếu không phải vì kiêu ngạo, y đã không xem thường Khương Yển. Nếu không xem thường Khương Yển, y đã không chỉ né nắm đấm có vẻ mềm yếu kia để rồi bị ngọn lửa bất ngờ thiêu đốt.
Nếu không bị bỏng mặt, y đã không nhắm mắt phải lại vì đau, để rồi không kịp tránh dùi trống đánh úp từ điểm mù.
Nhạc Âm đã sử dụng dùi trống làm vũ khí rất thành thạo, khả năng giáp lá cà của anh ta không mạnh nhưng phối hợp với Khương Yển lại rất ăn ý, luôn có thể tung ra những đòn tấn công đẹp mắt từ nhiều góc độ khác nhau.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Mạc Tiểu Nghiêu cũng không đứng yên, cô đã giương cung lắp tên, vốn để đề phòng Chử Thiên Thụy chạy trốn, bây giờ vừa hay nhân cơ hội này cho y một đòn chí mạng.
"Tránh ra!"
Nghe thấy tiếng gọi của Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển và Nhạc Âm đồng thời né sang hai bên, nhường đường cho Chử Thiên Thụy đang tạm thời mất đi thị lực.
Y vùng vẫy muốn né tránh nhưng đã không kịp rồi, mũi tên bạo liệt rít gió găm thẳng vào ngực y.
"Ầm!!!"
Tiếng nổ vang lên, cao thủ một phương Chử Thiên Thụy còn chưa kịp để lại lời trăng trối đã bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ. Những phần thi thể còn sót lại bị lực chấn đánh bay tứ tung, phần lớn xuyên qua bức tường sương mù rơi xuống thế giới bên ngoài.
Ít nhiều gì cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của Vu Băng.
"Kỳ Kỳ! Cậu không sao chứ?" Mạc Tiểu Nghiêu cất cung tên, không đến chỗ Vu Băng đang được Khương Yển và Nhạc Âm đỡ dậy mà chạy vội đến bên cạnh Phương Kỳ Kỳ. Chiếc áo đẫm máu của cô ấy chỉ còn lại màu hồng nhạt, cô rất sợ cô bạn thân của mình cứ thế biến mất.
May thay chuyện đáng sợ như vậy đã không xảy ra, Phương Kỳ Kỳ chỉ suy yếu không thể tiếp tục chiến đấu, chứ vẫn có thể duy trì sự tồn tại của mình.
Mạc Tiểu Nghiêu muốn truyền chút năng lượng cho Phương Kỳ Kỳ nhưng lại không biết phải làm thế nào. Cô vội vàng lấy kẹo cầu vồng ra nhưng không đút cho cô ấy ăn được, chỉ có thể sốt ruột đi vòng quanh.
"Trở về cơ thể tôi đi, Kỳ Kỳ." Vu Băng đã khá hơn nhiều, cô ta chỉ tiêu hao năng lượng tinh thần còn cơ thể không bị thương, ăn kẹo cầu vồng xong thì tinh thần cũng hồi phục đôi chút, có thể tự do hoạt động mà không cần người khác dìu nữa: "Đừng lo Tiểu Nghiêu, để cô ấy trở về nghỉ ngơi, giờ này ngày mai là có thể ra ngoài nói chuyện với em rồi."
Nhìn Phương Kỳ Kỳ trở lại cơ thể Vu Băng, Mạc Tiểu Nghiêu mới ngượng ngùng cười một chút, quan sát từ trên xuống dưới chỉ thấy sắc mặt cô ta hơi kém, trên người không có vết thương gì nghiêm trọng, lúc này mới yên tâm dẫn đầu đi xuống lầu.
"Sao tôi có cảm giác bọn mình kéo nhau đi hội đồng ấy nhỉ?" Nhạc Âm đi theo sau Khương Yển, để Vu Băng đi sau mình, vừa lẩm bẩm vừa quay đầu lại nói với cô ta: "Chị, lát nữa chị nghỉ ngơi là được, cứ để chúng tôi lo."
Vu Băng mỉm cười nhận lấy lòng tốt của anh ta, đi theo xuống lầu, mãi đến khi tầm mắt gần như ngang bằng với mặt đất mới quay đầu nhìn những phần thi thể còn sót lại trên sàn nhà. Nói thật, cô ta vẫn luôn nghĩ rất có thể mình sẽ chết ở chỗ này, không ngờ nhiệm vụ của nhóm Mạc Tiểu Nghiêu lại thuận lợi như vậy, còn xuống tiếp ứng một tay.
Chắc có lẽ đây là kết cục tốt đẹp nhất rồi.
...
Hai anh em Đậu Vọng và Đậu Nhuệ cũng không khá khẩm hơn là bao, Việt Vũ đã mất hẳn lý trí, gã ta giống một cỗ máy chiến đấu hơn là con người.
Cỗ máy thì không biết đau, chỉ có cách đánh gãy khớp xương mới có thể ngăn cản tốc độ tấn công và sức mạnh của gã ta. Thế nhưng cơ thể Việt Vũ rất cứng cáp, dường như toàn bộ quá trình tái cấu trúc gen đều dồn hết vào việc tăng cường sức mạnh. Ngay cả Đậu Vọng đóng vai trò khiên thịt cũng có cảm giác không biết nên tấn công từ đâu, toàn phải dựa vào đòn tấn công từ xa của Đậu Nhuệ hỗ trợ.
Đối phương có máu trâu, phòng thủ dày và tốc độ nhanh. Là một DPS tầm xa, để tránh vô tình gây thương tích cho em trai mình, Đậu Nhuệ luôn phải cẩn thận hết sức nên số đòn tấn công hiệu quả không nhiều. Ban đầu anh ta định tiêu hao sức sống đối phương từ từ, nhưng khi tiếng trống vang lên hào quang màu vàng lóe sáng, anh ta ngạc nhiên thấy sát thương của mình bất ngờ tăng gấp đôi, đòn tấn công bình thường trở nên mạnh như đòn chí mạng.
Không biết hiệu ứng hào quang màu vàng này sẽ kéo dài bao lâu, Đậu Nhuệ dứt khoát hét lớn với em trai, thay đổi chiến thuật. Hai anh em coi Việt Vũ đã mất lý trí như một AI trong game offline, dẫn dụ gã ta chạy vòng quanh bức tường.
Như vậy, không còn em trai đứng chắn phía trước, Đậu Nhuệ có thể tấn công thoải mái hơn, gần như dốc toàn bộ hỏa lực mà không cần lo lắng đến việc kéo dài trận chiến. Anh ta chỉ muốn tận dụng lúc buff còn hiệu lực để hạ gục kẻ địch trong một đợt tấn công.
Lúc nhóm Mạc Tiểu Nghiêu đi xuống thì nhìn thấy cảnh này, Đậu Nhuệ thu hút cừu hận của Việt Vũ, vừa đánh vừa lui. Đậu Vọng ở bên cạnh chờ thời, ngăn cản hành động quá nhanh của Việt Vũ hoặc tìm cơ hội đẩy gã ta ra ngoài, xem có thể đẩy vào trong bức tường sương mù khiến gã ta rơi chết hay không.
Như này còn gì để nói nữa?
Mạc Tiểu Nghiêu đứng ở đầu cầu thang, không cần Khương Yển và Nhạc Âm ra tay, tự mình giương cung lắp tên nhắm thẳng vào Việt Vũ đang quay người đối diện với mình. Mũi tên bạo liệt bay vun vút, trúng mục tiêu.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cơ thể Việt Vũ đúng là đủ cứng cáp, gã ta không nổ tung mà chỉ thủng một lỗ đen ngòm nơi lồng ngực, máu tươi phun trào nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất.
Cho đến lúc này, dường như Việt Vũ mới khôi phục lại chút tỉnh táo. Gã ta cúi đầu nhìn cơ thể mình rồi ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Tiểu Nghiêu, môi khẽ mấp máy, loạng choạng lùi lại mấy bước sau đó đổ ầm xuống ngã vào trong bức tường sương mù, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Mẹ kiếp, xong rồi..."
Đó là khẩu hình cuối cùng của Việt Vũ trước khi chết, cũng là câu nói cuối cùng mà gã ta không thể thốt ra khỏi miệng.