"Xuống dưới trước đã, muốn nghỉ ngơi thì tập hợp lại một chỗ rồi nghỉ."
Giải quyết xong Việt Vũ, Mạc Tiểu Nghiêu không dám chậm trễ, ai biết cái tòa tháp quỷ quái này còn ẩn chứa nguy hiểm gì, bây giờ mà dừng lại nghỉ ngơi nhỡ lát nữa không xuống được thì sao?
"Nghỉ ngơi cái gì, đi đi đi, đi giúp anh em nhà họ Mạnh." Đậu Vọng vung tay, chạy thẳng về phía cầu thang xoắn ốc: "Nhanh chóng xử lý hết lũ kia cho xong, tầng tầng lớp lớp thế này phiền chết đi được!"
Không ai phản đối, đúng là rất phiền phức, mà bây giờ cũng không phải lúc nghỉ ngơi hay than vãn, mọi người im lặng nối đuôi nhau chạy theo Đậu Vọng.
Hai anh em nhà họ Mạnh ở tầng dưới đang bị vây đánh tơi bời.
Ngoài chị Hoa, Cương Thi còn triệu hồi ra một đám Nhóc Cương Thi lít nha lít nhít, có vẻ như muốn dùng chiến thuật biển người để tiêu diệt Mạnh Đan Dương và Mạnh Đan Thu.
Bản thân gã bị Mạnh Đan Dương bám riết lấy, áp sát tấn công. Anh ta không phóng bài poker bay tới bay lui nữa mà kẹp chúng giữa hai ngón tay, gây ra rất nhiều phiền toái cho Cương Thi. Hơn nữa gã có trốn thế nào cũng bị bám theo, gọi thêm cả bầy Nhóc Cương Thi ra cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhưng nếu điều vũ khí tối thượng là chị Hoa kia tới, cô em gái mà Mạnh Đan Dương luôn âm thầm bảo vệ kia sẽ bắt đầu tấn công bầy Nhóc Cương Thi. Tuy chúng đều là hàng thay thế rẻ tiền nhưng do tạm thời chưa bổ sung được nguồn hàng, gã vẫn thấy xót ruột vô cùng.
Chậc chậc, đúng là hai tên phiền phức, xem ra chỉ có thể thay đổi chiến thuật.
Cương Thi quả quyết điều thêm Nhóc Cương Thi sang phía Mạnh Đan Thu, còn bản thân thì kéo Mạnh Đan Dương đến một khoảng trống. Gã không dùng roi điều khiển xác nữa mà biến ra móng tay sắc bén, đánh giáp lá cà.
Xác chết cũng được phân chủng loại, gã tự nhận mình là loại mạnh nhất, không chỉ móng tay sắc nhọn có độc mà chỉ cần gã ghé sát thổi một hơi cũng đủ khiến người ta choáng váng.
Chỉ bằng chiêu này, không biết đã có bao nhiêu người bị gã âm thầm hại chết.
Đáng tiếc đối thủ lần này là Mạnh Đan Dương, là đồng đội cùng thuyền, còn là người sở hữu kỹ năng thiên phú có liên quan trong cùng một màn chơi người mới, anh ta không có lý do gì mà không tìm hiểu đối phương.
Vì vậy Cương Thi muốn chơi bẩn với Mạnh Đan Dương là điều không thể, trái lại bởi vì nhen nhóm ý định đổi thuyền từ sớm, Mạnh Đan Dương đã bí mật mô phỏng vô số lần cảnh so chiêu với nhóm người này. Ngoại trừ chưa nắm chắc thắng được Chử Thiên Thụy, còn lại anh ta đã nghiên cứu ra một bộ chiêu thức khắc chế từng người.
Chẳng qua lần này có em gái bên cạnh nên anh ta phải chú ý đến tình hình của em gái, trong lòng có phần kiêng dè.
Nhóm Mạc Tiểu Nghiêu đến rất đúng lúc, vừa nhìn thấy đám Nhóc Cương Thi kia là cơn giận của cô bùng lên dữ dội. Nói là Nhóc Cương Thi nhưng không có nghĩa đều là trẻ con, trái lại đủ loại già trẻ lớn bé, chỉ có điều năng lực chiến đấu rất bình thường, đều là vật hi sinh cả.
Chính vì vậy mới khiến cô tức giận, có lẽ xuất phát từ cảm xúc đồng cảm giống như "thỏ chết, cáo thương". Cô chỉ muốn băm vằm những kẻ vô cớ làm nhục thi thể đồng loại như này thành muôn mảnh.
Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ vậy và cũng làm vậy. Cô để Đậu Vọng chen vào đưa Mạnh Đan Thu có vẻ kiệt sức ra, bản thân thì tạm thời cản phía trước, rồi gọi Mạnh Đan Dương bảo anh ta chuẩn bị sẵn sàng, tìm cơ hội rút lui tập hợp về phía cô.
Cô nói nhỏ với Khương Yển vài câu, lấy cung tên ra bắt đầu nhắm bắn. Đậu Nhuệ ở phía xa cũng rút súng lục hỗ trợ em trai giảm bớt áp lực.
Lời Mạc Tiểu Nghiêu nói với Mạnh Đan Dương và cả hành động đưa Mạnh Đan Thu ra đều bị Cương Thi nghe và thấy hết. Gã cũng chẳng để tâm mà vẫn tiếp tục bám riết lấy Mạnh Đan Dương, đồng thời cắn răng triệu hồi thêm một lượng lớn Nhóc Cương Thi dự trữ, lấp đầy chỗ trống vừa bị Đậu Vọng đánh tan.
Kế hoạch thì hay đấy nhưng lại gặp phải quá nhiều đối thủ. Thấy có người đến giúp, em gái cũng an toàn, tâm lý Mạnh Đan Dương thoải mái hơn hẳn, anh ta càng đánh càng hăng, không hề do dự tung ra rất nhiều chiêu thức mà trước đây anh ta cho rằng quá nguy hiểm. Nhịp độ thay đổi đột ngột khiến Cương Thi trở tay không kịp.
Đến lúc này gã mới nhận ra câu nói "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" không hề sai. Mạnh Đan Dương hiểu rõ gã mồn một, còn sự hiểu biết của gã chỉ dừng lại ở bề nổi… Không, thậm chí không phải bề nổi, gã chỉ biết được bề mặt đối phương cố tình cho mọi người thấy mà thôi.
Mạnh Đan Dương nắm bắt cơ hội bất chợt tấn công dồn dập, liều mạng ném bài poker trong tay về phía tên Cương Thi. Sau đó nhân lúc gã luống cuống tay chân, anh ta nhanh chóng thoát thân chạy về phía cầu thang dưới sự yểm trợ của Đậu Nhuệ và Mạc Tiểu Nghiêu.
"Rất tốt, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!"
Lúc này không phải lúc để ý đến xấu hổ hay không, Khương Yển chớp thời cơ phát động kỹ năng tấn công, mục tiêu là chị Hoa bên phía Đậu Vọng. Ban đầu kỹ năng biến người thành pho tượng kim cương sáng chói này chỉ có tác dụng trong ba giây, tuy nhờ sự khổ luyện của anh đã tăng lên thành năm giây nhưng cũng chỉ được một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Dùng lên người chị Hoa đã mất đi ý thức là vừa đẹp, năm giây đủ để Đậu Vọng rút lui an toàn. Còn nếu dùng lên Cương Thi thì hơi ngắn, bởi vậy Khương Yển để dành một kỹ năng phiên bản nâng cấp khác cho gã.
"Bé yêu tinh giày vò người khác này!"
Lời vừa dứt, một nhóc yêu tinh bỗng hiện ra, trên tay bê cối đá ném thẳng vào Cương Thi vừa né được tên của Mạc Tiểu Nghiêu và đạn của Đậu Nhuệ. Lúc này gã đang ở giữa không trung nên không kịp né tránh.
Trúng đích!
Bởi vì kỹ năng này quá mức xấu hổ nên Khương Yển luôn giữ kín như bưng, ngoài Mạc Tiểu Nghiêu và Nhạc Âm thì không ai biết thêm thông tin gì khác. Ngay cả sau này khi mọi người đã thành lập liên minh và chia sẻ thông tin với nhau, anh cũng chỉ nói sơ qua về hiệu quả của nó chứ không hề nhắc đến câu thần chú khởi động.
Vì vậy Cương Thi vốn đã quen thuộc với đủ loại kỹ năng công kích và cường hóa không nghĩ tới trên đời lại có kỹ năng quái gở đến vậy. Gã tấn công nhóc yêu tinh theo bản năng, nhưng lại không ngờ cối đá kia mới là trọng tâm của kỹ năng.
Sau khi trúng cối đá sẽ bị nhóc yêu tinh kia quấn lấy ít nhất mười lăm giây, tạo ra hiệu ứng khống chế hoàn toàn.
Điều Mạc Tiểu Nghiêu muốn là loại kỹ năng khống chế này. Tay trái cô cầm cung, tay phải thò vào túi lấy ra mấy viên "Bi ve của Búp Bê", áng chừng phương hướng rồi giơ tay ném vèo vèo.
Thật ra nếu không sợ uy lực vụ nổ quá lớn sẽ gây ảnh hưởng đến mọi người thì cô đã chẳng tiếc rẻ gì ném quách cả hộp cho xong chuyện.
Cô vừa ném xong, Nhạc Âm bên cạnh cũng tung "Một đám sương mù" mà Mạc Tiểu Nghiêu đưa cho mình. Mọi người lập tức đứng im, giảm thiểu tác động từ sóng xung kích do vụ nổ gây ra.
Tuy sương mù không phải lá chắn bảo vệ, nhưng qua thử nghiệm Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện ra rằng nếu mọi người đứng im trong quá trình nó phát huy tác dụng thì vẫn có thể giảm thiểu được một chút sát thương. Tác dụng tuy nhỏ nhưng có còn hơn không.
[Bi ve của Búp Bê (thẻ trang bị)
Giới thiệu: Bi ve mà Búp Bê yêu thích nhất, một hộp gồm năm viên, có năm màu khác nhau.
Công dụng: Chạm vào vật gì sẽ phát nổ sau khi ném ra ngoài hoặc có thể chôn một viên xuống, bóp nát một viên cùng màu khác trong phạm vi năm trăm mét, viên được chôn cũng sẽ phát nổ.
Ghi chú: Bi ve biết nổ là thú vị nhất, hì hì~]
Thứ này có hai cách sử dụng, lần này Mạc Tiểu Nghiêu dùng cách đầu tiên. Trong tháp liên tục vang lên tiếng nổ ầm ầm, khói bụi bay mù mịt. Chờ đến khi bụi tan hết, trong phòng không có máu me nhưng tay đứt chân cụt văng khắp nơi, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Về phần Cương Thi, gã đã hồn bay phách tán chỉ còn lại vũng máu dưới đất. Đám Nhóc Cương Thi kia đã bị luyện hóa nên không còn máu thịt.
Tới lúc này, dù cảnh tượng có thảm khốc đến đâu thì nhiệm vụ ở tầng này cũng đã hoàn thành. Mạc Tiểu Nghiêu và mọi người cử động cơ thể để xua tan hiệu ứng sương mù, liếc mắt nhìn nhau cùng thở phào nhẹ nhõm, dù trên người ai cũng có một số vết thương.
Một trong những lý do khiến Mạc Tiểu Nghiêu dám liều lĩnh như vậy là vì cô biết mọi người đều đã trải qua quá trình tái cấu trúc gen, cơ thể đã được cường hóa. Nếu đổi lại là người thường, chưa nói đến việc bị nổ chết, chỉ cần dư chấn của vụ nổ thôi cũng đủ thổi bay ra xa mấy mét rồi.
Chống lại vụ nổ trực diện là điều không thể, còn chống lại dư chấn thì không quá khó với họ. Thật ra nếu Cương Thi không đứng ở ngay trung tâm thì bi ve của cô chỉ đủ làm gã bị thương nặng mà thôi.
Dù sao thì "Bi ve của Búp Bê" cũng khác mũi tên bạo liệt, cái thứ nhất là trang bị bình thường còn cái thứ hai là kỹ năng được hệ thống tăng cường. Nếu so sánh, uy lực của mũi tên bạo liệt mạnh hơn "Bi ve của Búp Bê" nhưng nó chỉ có thể tấn công đơn lẻ, dù có nổ đối phương thành trăm mảnh cũng không ảnh hưởng đến những người xung quanh.
"Được rồi, lại giải quyết xong một tên, xuống lầu thôi."
Người đầu tiên hồi phục tinh thần là Đậu Vọng, loại người da dày thịt béo như gã luôn là người được lợi nhất trong tình huống này. Gã quét mắt nhìn quanh, xác định anh trai không sao thì đề nghị xuống lầu, dù sao phía dưới còn hai tầng nữa cần xử lý.
Mọi người cũng không có ý kiến gì, đưa tay quệt khói đen trên mặt, nhét đại một viên kẹo cầu vồng vào miệng rồi nối đuôi nhau men theo cầu thang xoắn ốc đi xuống.
Sau đó họ nhìn thấy năm người Đạt Tam Giang, Thông Tứ Hải, Bảo Hoành, Điền Điềm và Tang Tử Thạch đang ngồi th* d*c trên mặt đất. Cách đó không xa là thi thể không còn nguyên vẹn của Lão Quỷ và cả sợi dây xâu đầu lâu đã tắt lửa.
"Ui chao! Đánh xong rồi à? Tuyệt vời ông mặt trời!"
Thấy mọi người đều bình an không thiếu một ai hết, Đậu Vọng cười toe toét, mọi sự mệt mỏi tan biến hết, trong lòng gã tràn đầy cảm xúc vui sướng chỉ muốn ôm ai đó xoay vòng vòng.
Những người khác cũng vậy, thần kinh căng thẳng được thả lỏng như trút được gánh nặng, cơ thể bỗng chốc không chịu đựng nổi. Ai nấy đều tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi băng bó vết thương, định bụng sẽ trao đổi thông tin với nhau rồi bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo.
"Ba vị Hoàng Hậu đều đã được thả ra rồi." Mạc Tiểu Nghiêu mở lời, cố gắng dùng ngôn ngữ ngắn gọn súc tích nhất để thuật lại mọi chuyện: "Tiếp theo là màn đấu đá nội bộ của họ, chúng tôi không nhúng tay vào được cũng chẳng muốn nhúng tay. Tôi lo lắng cho mọi người nên quyết định nghe lời họ đi xuống dưới hỗ trợ."
"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Điền Điềm lên tiếng, sau khi cô ấy và Tang Tử Thạch giải quyết xong tên Biên Đài b**n th** kia, nhiệm vụ chính xem như đã hoàn thành. Hai người bàn bạc một chút rồi quyết định lên tầng trên hỗ trợ, vừa mới giúp xử lý Lão Quỷ chưa được bao lâu thì nhóm Mạc Tiểu Nghiêu đã xuống tới nơi.
"Hình như là muốn chúng ta rời khỏi đây, ra ngoài chờ tin tức." Nhạc Âm cúi đầu nhìn Tang Tử Thạch đang điều khiển Biên Đài trong game Ghosts 'n Goblins, thế rồi anh ta ngẩng đầu lên nói, nghĩ một lúc lại bổ sung: "Hình như tầng dưới đã sập rồi nhỉ? Giờ đánh xong rồi, hay chúng ta đi xem thử có còn cầu thang khác không?"
"Đi thôi, đừng ở đây nghỉ ngơi nữa."
"Ừ, xuống dưới trước đã."
"Ra ngoài thôi, ở đây làm tôi thấy lo lắng lắm."
...
Mọi người nhao nhao tán thành, đứng dậy đi xuống. Đến tầng của Điền Điềm và Tang Tử Thạch, họ phát hiện cầu thang xoắn ốc vẫn còn nhưng chỉ đến đây là hết, phía dưới vẫn là vực sâu thăm thẳm.
Không có lối ra.