Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 24

Mạc Tiểu Nghiêu chưa bao giờ đau như vậy, lúc bị móng vuốt sắc nhọn của thằn lằn bay xuyên qua vai, cô đau đến suýt ngất đi, may mà cơn đau chỉ kéo dài trong nháy mắt, chờ sau khi bay lên thì cảm giác cũng không còn gì khác biệt.

Gió nhẹ thổi qua mặt làm Mạc Tiểu Nghiêu phải nheo mắt lại, cô điều khiển thằn lằn bay từ từ hạ xuống, không vội vàng trở về đài cao mà quay trở lại vị trí vốn nên bị dây thừng treo ngược xuống.

Bị thằn lằn bay nắm lấy, Mạc Tiểu Nghiêu đứng thẳng giữa không trung, sợi dây trói chân treo lơ lửng một bên, không có khái niệm dài ngắn. Nhìn xuống gai băng không biết từ đâu xuất hiện, cô ra lệnh cho thằn lằn bay dừng lại, liếc mắt nhìn sợi dây thừng, xem chiều dài là biết nếu lần này không có thẻ bài là cô toi mạng chắc rồi.

Quả nhiên nên chọn lá bài The Empress xuôi kia, lá bài mình biến ra không thể thay thế được quẻ bói của phù thủy.

Mạc Tiểu Nghiêu thầm cảm thấy may mắn, nghĩ đến thời gian thằn lằn bay tồn tại, cộng thêm việc mình không có thịt cho nó ăn, cô bèn điều khiển nó bay vòng về phía nam cũng chính là nơi cô bị hệ thống đưa đến lúc trước.

Người đàn ông trung niên hiện đang nằm vắt vẻo trên gai băng, chết vô cùng thê thảm. Gai băng chọc thẳng vào miệng gã, xuyên qua cơ thể rồi chui ra ở eo, thoạt nhìn trông chẳng khác nào một con cá chết bị xiên trên cành cây chờ nướng, không còn sức sống.

Mạc Tiểu Nghiêu không nhìn nữa, trong lòng không khỏi nảy sinh cảm giác xót thương cho đồng loại, nhưng phần nhiều vẫn là nhẹ nhõm, ít nhất cô và Khương Yển vẫn còn sống.

Sợ hành vi sử dụng thẻ bài của mình bị hệ thống phán đoán không thông qua, Mạc Tiểu Nghiêu kiên nhẫn chờ đợi dây thừng trên chân lại siết chặt rồi được từ từ kéo về đài cao, khi ấy mới chỉ huy thằn lằn bay phối hợp bay chậm lên theo. Cô không dám thả nó rời đi lúc này, nhỡ đâu dây thừng đột nhiên đứt giữa chừng, kết cục của cô không cần nói cũng biết.

Có lẽ hệ thống không muốn lừa người nữa, cũng có thể nó cảm thấy có thằn lằn bay ở đây rồi thì lừa cũng vô ích, tóm lại Mạc Tiểu Nghiêu bình an vô sự được đưa về đài cao. Cái xác kia cũng hoàn thành quá trình biến đổi, vừa cười quái dị vừa nhảy lên không trung, đi theo đồng bạn bay về phía "Túp lều bói toán của phù thủy".

Mạc Tiểu Nghiêu không dám trì hoãn thêm, ra lệnh cho thằn lằn bay tự rời đi. Cô không muốn chờ đến khi hết thời gian, phải dùng thịt mình đút cho con quái vật này ăn.

Thằn lằn bay phát ra tiếng kêu bực bội, há cái miệng dài về phía Mạc Tiểu Nghiêu, nó vỗ cánh định lao lên nhưng rồi lại dừng lại, giống như bị một bức tường vô hình ngăn cản khiến nó không thể tiến lên. Đôi mắt sáng quắc của nó nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Nghiêu, đảo vài vòng như muốn ghi nhớ hình dáng của cô, sau đó mới lưu luyến không rời ngẩng đầu thét dài, vỗ cánh bay về phía bầu trời âm u.

Chờ đến khi thằn lằn bay hoàn toàn biến mất, Mạc Tiểu Nghiêu mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn người chủ trì của trò chơi - quý ngài Mũ Cao, chờ đối phương tuyên bố kết thúc trò chơi.

Quý ngài Mũ Cao không vội lên tiếng mà chậm rãi đẩy mũ lên để lộ ra đôi mắt khác màu, sau khi nhìn kỹ Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển một lần, nó chợt phát ra một tràng cười vang vọng như có âm thanh vang lại: "Thú vị, thật sự rất thú vị. Không ngờ kết thúc ba vòng lại còn hai người sống sót, hay là chúng ta chơi thêm một hiệp phụ nhé? Hai người tách ra thành hai đội, sau đó..."

Không đợi nó nói hết, Khương Yển đột nhiên bước lên chắn trước mặt Mạc Tiểu Nghiêu, anh lấy từ trong túi ra một đồng xu màu vàng tím, gõ nhẹ vào đó rồi phóng về phía quý ngài Mũ Cao.

"Tôi từ chối, đàm phán thất bại."

[Sếp Tổng Bá Đạo

Cho dù Trái đất nổ tung, sếp tổng vẫn là sếp tổng.

Năng lực 1: Có tiền mua tiên cũng được

Mỗi lần vào màn chơi, dựa vào độ khó sẽ tự động tạo ra từ 1 đến 3 đồng xu màu vàng tím.

Mỗi đồng xu có thể từ chối một yêu cầu vô lý nằm ngoài quy tắc của NPC. Đồng xu sẽ biến mất sau khi rời khỏi màn chơi, không thể tích lũy.

Trong quá trình đàm phán, sếp tổng có quyền nói "không".]

Sắc mặt quý ngài Mũ Cao trở nên khó coi, nó không muốn nhận đồng xu kia nhưng không cách nào khống chế tay mình, chỉ biết trơ mắt nhìn tay phản chủ tự động đưa về phía trước, xòe ra, để đồng xu kia vững vàng rơi vào lòng bàn tay.

"Sao anh lại có đồng xu màu vàng tím của chúa tể Cõi Âm?" Đôi mắt khác màu của quý ngài Mũ Cao nheo lại, hai bên má mơ hồ xuất hiện ria mép.

Khương Yển cười khẽ, khoanh tay lười biếng nói: "Tại sao tôi phải trả lời? Lúc nhận được đồng xu, tôi đâu biết phải trả lời những câu hỏi ngu ngốc như này."

Con ngươi quý ngài Mũ Cao càng lúc càng hẹp, ria mép hai bên má càng trở nên rõ ràng hơn, nó phớt lờ sự chế nhạo của Khương Yển, chỉ tập trung vào câu hỏi của mình: "Tôi cũng từng biểu diễn cho chúa tể Cõi Âm xem, tại sao không có?"

Khương Yển nheo mắt, nghiêng đầu đánh giá quý ngài Mũ Cao đang dần biến thành mèo, nhếch mép thờ ơ: "Có thể là vì... Ông xấu quá chăng?"

"Meo!"

Câu nói này đâm trúng tim đen của quý ngài Mũ Cao, nó lập tức lao về phía Khương Yển, người sau lùi lại nửa bước, nâng chân lên nhưng không đá ra.

Bởi không cần thiết.

Quý ngài Mũ Cao cũng bị một bức tường vô hình chặn lại giống như thằn lằn bay lúc nãy, hai tay quào loạn trên không trung, mặt đã hoàn toàn biến thành mặt mèo, há miệng lộ răng nanh sắc nhọn nhưng không làm gì được Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu.

"Hình như tôi nghe thấy du khách thân yêu của tôi gặp rắc rối nhỏ thì phải?"

Trong lúc giằng co, giọng ngài A đột nhiên vang lên, giọng điệu vẫn tràn ngập ý cười như trước nhưng lời nói ra lại khiến quý ngài Mũ Cao run bần bật, hoảng sợ chạy vòng vòng tại chỗ, có vẻ như đang muốn tìm chỗ trốn.

"Những đứa trẻ vi phạm quy tắc, cản trở khách tham quan tận hưởng niềm vui trong rạp xiếc là những đứa trẻ hư, phải bị trừng phạt."

Vừa dứt lời, quý ngài Mũ Cao đã cuộn tròn người trên mặt đất không dám động đậy, miệng kêu "meo meo" thảm thiết như đang cầu xin tha thứ.

Mạc Tiểu Nghiêu chợt kéo áo Khương Yển, chỉ tay về phía Túp lều bói toán của phù thủy: "Nhìn kìa."

Khương Yển nhìn theo, thấy giữa không trung có bốn chấm đen đang bay đến gần, rất nhanh đã tới nơi, hóa ra là bốn nhân vật trong bài Tarot. Không biết có phải trùng hợp hay không, chúng chính là bốn cái xác đã biến đổi thành lá bài lúc nãy, ngay cả thứ tự đáp xuống bên cạnh quý ngài Mũ Cao cũng giống hệt.

Bốn lá bài Tarot cười "khà khà" vây quanh quý ngài Mũ Cao, vừa bay vừa thu nhỏ vòng tròn lại. Thân hình quý ngài Mũ Cao cũng nhỏ dần theo, cho đến khi chỉ còn bằng những lá bài Tarot, bốn lá bài mới dừng lại.

Sau đó như thể nhận được tín hiệu gì đó, chúng đồng loạt nhảy lên bốn chi của quý ngài Mũ Cao, mỗi chi một lá, nhấc bổng quý ngài Mũ Cao lên không trung như chim nhỏ tha mồi, bay về phía Túp lều bói toán của phù thủy.

Đợi đến khi thân hình quý ngài Mũ Cao hoàn toàn rời khỏi đài cao, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy mắt mình loá lên, một giây sau cô phát hiện mình đã đứng ở lối ra của trò chơi "Tín ngưỡng bay vọt".

Khương Yển đứng ngay bên cạnh, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng lấy vé vào cửa rạp xiếc ra, nhìn thấy trên mục thu thập ở mặt sau dần dần hiện lên một huy hiệu mới.

Vài nét vẽ trên đó tạo thành một bức tranh nhìn từ mặt đất lên cao, một hình người que bị buộc dây từ trên cao rơi xuống.

Mạc Tiểu Nghiêu nhìn vé vào cửa vài lần, theo thói quen ngẩng đầu nhìn bầu trời.

13:58:45

"Còn tám tiếng nữa." Mạc Tiểu Nghiêu nói: "Xem ra mỗi lần tham gia trò chơi cần đóng dấu sẽ tốn mất hai tiếng rưỡi, thế nên không thể đợi đến phút cuối cùng mới hoàn thành, phải làm trước, nếu không sẽ không kịp tham gia buổi bế mạc của rạp xiếc."

Khương Yển không tiếp lời, anh cau mày quan sát Mạc Tiểu Nghiêu từ trên xuống dưới, đặc biệt là nhìn chằm chằm vào hai bên vai cô, thấy không có vết máu mới mở miệng hỏi: "Tôi thấy con thằn lằn bay đó quắp lấy vai cô, không sao chứ?"

Mạc Tiểu Nghiêu ngây người một lúc, sau đó lắc đầu: "Lúc đầu chỉ hơi đau một chút, sau đó thì không sao nữa, cũng không chảy máu."

Lúc này sắc mặt Khương Yển mới dịu đi một chút: "Thứ đó là con quái vật ở màn chơi trước hả?"

Mạc Tiểu Nghiêu cúi đầu nhìn bản đồ thu nhỏ của rạp xiếc trên vé vào cửa, nghe thấy anh hỏi, chỉ "ừ" một tiếng coi như trả lời.

Khương Yển thấy thế cũng không hỏi thêm nữa, dù sao hai người bọn họ cũng đã để lộ phần nào kỹ năng của mình trước mặt đối phương, ít nhất là một phần, coi như là khởi đầu của việc tăng cường hợp tác, nhìn chung không tệ lắm.

"Thực ra..." Mạc Tiểu Nghiêu ngẩng đầu, do dự nhìn Khương Yển, không biết có nên nói hay không.

Khương Yển: "Thời gian là vàng bạc, thưa quý cô."

Mạc Tiểu Nghiêu: "... Vừa rồi tôi có một suy đoán, tôi ở trong túp lều bói toán của mụ phù thủy tổng cộng nhận được năm lá bài, đã dùng ba lá và chứng minh được tính chính xác của chúng. Vốn tưởng rằng hai lá còn lại sẽ không có đất dụng võ, bây giờ xem ra có lẽ là dùng cho phần thi phụ mà nó nói."

Khương Yển nhíu mày: "Nói thẳng đi, ý cô là gì?"

Mạc Tiểu Nghiêu thở dài: "Ý tôi là, anh không cần phải trả đồng xu đó."

Khương Yển cười nhạo: "Cô chắc chắn được bao nhiêu phần trăm?"

Mạc Tiểu Nghiêu do dự vài giây: "Chín phần."

Khương Yển khoanh tay nhìn cô: "Lỡ như sự thật nằm trong một phần còn lại thì sao? Đã có phương pháp an toàn tuyệt đối lại không dùng, sao cứ thích mạo hiểm vậy? Tôi khuyên cô đừng lãng phí mạng sống có hạn của mình vào những việc liều lĩnh vô ích."

Mạc Tiểu Nghiêu không bộc lộ cảm xúc nhìn Khương Yển, trong lòng đang nghĩ nên dùng giày cao gót của mình tạo ra một lỗ hổng ở đâu trên đầu anh mới không ảnh hưởng đến vẻ ngoài.

"... Nhưng, đôi khi mạo hiểm một chút cũng cần thiết, rủi ro luôn song hành với cơ hội. Dù sao cũng đã vượt qua trò chơi, có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, chi bằng chúng ta tập trung vào hiện tại." Bản năng Khương Yển mách bảo cô gái trước mặt đang tỏa sát khí dày đặc, là một người có khao khát sống sót mãnh liệt, anh lập tức đổi chủ đề: "Chúng ta tách ra đi, thế nào?"

Khương Yển biết mình không thể chơi "Bể cá quỷ", trò đó quá nguy hiểm, nếu không có ai đáng tin cậy ném bóng, anh không dám thật sự ngồi lên. Ai mà biết được người không có phiếu xếp hàng sẽ bị phân vào những chỗ như thế nào?

Mạc Tiểu Nghiêu thu hồi ánh mắt nhìn Khương Yển, khẽ "ừ" một tiếng rồi cúi đầu xuống, nếu không cô không biết phải che giấu nụ cười nơi khóe môi kiểu gì.

Cô tốt hơn Khương Yển một chút, trò chơi "Đập chuột đất" có thể chơi một mình, hơn nữa cô cũng đã nắm được quy luật cơ bản, coi như là nắm chắc một nửa huy hiệu thứ ba trong tay rồi. Hơn nữa Mạc Tiểu Nghiêu đã kiếm đủ đồng token mà mình cần rồi, nên cô tính đi lấy huy hiệu trước, sau đó đi hỏi thăm về vị trí của buổi bế mạc. Nếu xong xuôi mọi việc mà thời gian vẫn còn dư dả, cô sẽ đi tìm con của phù thủy để hoàn thành nhiệm vụ phụ.

Hai người vừa định tách ra, bỗng từ nơi nào đó truyền tới tiếng sói tru vang vọng khắp rạp xiếc.

"À hú!!!"

Khương Yển lập tức cảnh giác: "Chuyện gì vậy?"

Mạc Tiểu Nghiêu quay lưng về phía anh, đảo mắt nhìn khắp nơi trên trời dưới đất nhưng không thấy gì xuất hiện: "... Không biết, tôi không thấy gì cả, bên anh thì sao?"

Khương Yển: "Cũng không có gì."

Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ ngợi vài giây, dựa trên kinh nghiệm chơi game phong phú của mình, cô đưa ra một khả năng: "Liệu có khi nào đây là một điềm báo nguy hiểm không? Bắt đầu chỉ là tiếng sói tru, một lúc nữa sẽ có cả một đàn sói xuất hiện."

"Có khả năng." Khương Yển không hiểu nhiều về trò chơi, chỉ đơn giản cảm thấy Mạc Tiểu Nghiêu nói rất có lý.

Mạc Tiểu Nghiêu: "Cẩn thận một chút, chúng ta vẫn chưa biết điều kiện để kích hoạt việc bị tấn công, nếu gặp người chơi khác thì hỏi xem họ đã nghe thấy tiếng sói tru nào trước đó chưa. Dù sao chúng ta vừa mới ra khỏi trò chơi, có khi đã bỏ sót manh mối gì đó cũng không biết chừng."

"Tôi biết rồi, cô cũng phải cẩn thận." Khương Yển cũng dặn dò Mạc Tiểu Nghiêu, người đồng đội này rất hợp ý anh, nếu có thể, anh không muốn phải thường xuyên thay đổi đồng đội.

Biết thời gian eo hẹp, hai người không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, sau khi hẹn gặp nhau ở cổng vào khu vực diễn ra lễ bế mạc, họ đường ai nấy đi.

Trò chơi "Đập chuột đất" nằm ở phía Tây Nam của "Tín ngưỡng bay vọt", đối diện với trò chơi "Vớt cá vàng". Sau khi tách khỏi Khương Yển, Mạc Tiểu Nghiêu đi thẳng đến đó, không mất quá nhiều thời gian đã đến được cổng trò chơi.

Mạc Tiểu Nghiêu dùng đồng token mua vé vào cửa, dựa theo hướng dẫn của Khương Yển, rất nhanh đã nắm được quy luật xuất hiện của "Chuột chúa", dễ dàng đạt đủ điểm để qua màn.

Vì có bí kíp của Khương Yển trong tay, ban đầu cô không cần mất quá nhiều thời gian để quan sát, tuy điểm số cuối cùng vẫn không thể vượt qua người xếp thứ hai là Khương Yển nhưng ít nhất cũng hơn được một số NPC, xếp ở vị trí thứ ba.

Bình Luận (0)
Comment