Lần này ngài A không xuất hiện, có vẻ như đang ẩn nấp ở nơi nào đó phía sau hậu trường, song giọng nói của ông ta vẫn vang vọng khắp nơi thông qua mic.
"Buổi biểu diễn đặc sắc của ban nhạc Lôi Đình đã kết thúc, hy vọng mọi người yêu thích màn trình diễn của họ. Tiếp theo là một hoạt động truyền thống của rạp xiếc chúng tôi, để cảm ơn các nhân viên thân yêu đã luôn làm việc chăm chỉ, hy vọng mọi người có thể dùng những đồng token không thể mang đi làm phiếu bầu chọn ra người mà các bạn yêu thích nhất.
Người được bình chọn nhiều nhất sẽ có một ngày nghỉ ngơi, tuy không phải phần thưởng gì to lớn nhưng đối với họ mà nói, đó chính là ngày nghỉ quý giá nhất.
Bây giờ, bắt đầu nào!"
Vừa dứt lời, những NPC bóng mờ còn sống sót đang ngồi trên ghế đồng loạt đứng dậy, nối đuôi nhau đi ra khỏi lều theo lối đi nhỏ.
Bọn chúng không có đồng token, tiết mục này vốn dĩ không liên quan gì đến chúng, chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi đây,chờ đợi buổi biểu diễn tiếp theo không biết khi nào mới diễn ra.
Những người chơi khác đều ngồi im trên ghế, người không có đồng token thì không cần bàn tới, những người có thì dè dặt quan sát xung quanh, muốn tìm một người dẫn đầu đi lên xem thử chuyện gì sẽ xảy ra.
Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển không hề do dự, hai người liếc nhìn nhau, sau đó cùng đứng dậy đi về phía sân khấu. Nhìn những NPC đang đứng trên đó, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy phần lớn trong số đó đều quen mặt, quen thuộc nhất chính là phù thủy đang nhìn cô bằng ánh mắt âm trầm và gã Hề lộ vẻ mặt mong đợi.
Về phần quý ngài Mũ Cao, cô không nhìn thấy nó.
Mạc Tiểu Nghiêu đã quyết định sẽ đưa tiền cho ai, tuy phù thủy có vẻ rất lợi hại nhưng vì nhiều nguyên nhân, quan hệ giữa bà ta và cô e là đã đạt đến mức thù hận rồi nhỉ? Chỉ với mấy đồng token ít ỏi trong tay, Mạc Tiểu Nghiêu không tin là có thể cải thiện được mối quan hệ giữa hai người.
Đã là kẻ thù thì không cần phải lấy lòng, vì vậy Mạc Tiểu Nghiêu lướt qua phù thủy mà không thèm dừng bước, ném hết toàn bộ số token còn lại cho gã Hề.
"Theo như thỏa thuận, cho anh." Mạc Tiểu Nghiêu lên tiếng nhắc nhở, tránh cho tên này trở mặt không chịu đưa phần thưởng.
Khóe môi gã Hề vốn đã được tô vẽ thành nụ cười giờ càng thêm rộng tới mang tai, gã cất tiền, sau đó cúi người chào Mạc Tiểu Nghiêu: "Thưa quý cô cao quý, cô đã nhận được sự kính trọng của tôi."
Mạc Tiểu Nghiêu đợi vài giây nhưng không nhận được bất kỳ thông báo nào từ hệ thống, cô đành nhún vai nhảy xuống khỏi sân khấu, đi đến con đường đất vàng gần khu vực ghế VIP, đứng chờ Khương Yển.
Khương Yển cũng lựa chọn giống Mạc Tiểu Nghiêu, ném hết số token còn lại cho gã Hề. Thật ra anh không có ân oán gì với phù thủy nhưng anh cũng không muốn dây dưa gì với kẻ thù của đồng đội. Lỡ như đối phương cảm kích, ban bố nhiệm vụ bất lợi cho Mạc Tiểu Nghiêu thì sao?
Nhận thì chắc chắn là không thể nhận, nhưng như vậy chẳng khác nào lãng phí đồng token, với tư cách là một người sở hữu kỹ năng đàm phán của Sếp tổng bá đạo, sao anh có thể làm ăn thua lỗ được?
Cho nên, hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện, đưa hết cho gã Hề là xong.
Sau khi nhận được cái cúi chào và "lời kính trọng" từ gã Hề, Khương Yển nhảy xuống khỏi sân khấu đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Nghiêu, nhướng mày hỏi: "Ra ngoài nhé?"
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu: "Ở đây cũng chẳng còn gì mong đợi nữa, ra ngoài thôi, tiện thể xem giờ."
Hai người nhanh chóng thống nhất ý kiến về lịch trình tiếp theo, sau đó mặc kệ ánh mắt dò xét của những người chơi khác, mặt lạnh tanh đi ra khỏi lều.
Mạnh Đan Thu vẫn luôn ngồi trên ghế VIP, thấy vậy do dự một chút rồi cũng đi theo, dù sao trên người cô ấy đã không còn một đồng nào, ở lại cũng chỉ có thể ngồi không, chi bằng đi theo ra ngoài xem sao.
Cô ấy cũng không biết vận may của mình là tốt hay xấu, tuy thiếu nợ một khoản đồng vàng không nhỏ nhưng trong cái rủi lại có cái may. Khu vực ghế VIP rất ít khi bị lốc xoáy và sấm sét tấn công, muốn trốn cũng không khó.
Hồi nãy đã có không ít người chú ý đến tình huống bên này, đều muốn đến gần để "hưởng ké" nhưng lại bị chặn ở bên ngoài khu vực VIP không vào được. Điều này khiến Mạnh Đan Thu càng thêm cảm thấy may mắn, từ đó cũng có thêm một cái nhìn mới về độ "lừa đảo" của màn chơi.
Ra khỏi lều, Mạc Tiểu Nghiêu lập tức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phát hiện những cây kim giờ trên mặt đồng hồ trắng bệch kia đã chỉ đến 21:59:15, chỉ còn bốn lăm giây nữa là đến giờ đóng cửa.
Khương Yển đứng bên cạnh cô, sau khi đi ra thấy hai người như vậy, Mạnh Đan Thu cũng tự giác đứng sang một bên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đồng hồ. Thế là ba người giữ nguyên một tư thế đứng, cùng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trong khoảng thời gian này cũng có những người chơi may mắn sống sót khác đi ra khỏi lều, nhưng tất cả đều lựa chọn đi vòng qua ba người này. Tuy rằng sau khi đi đến một chỗ khác họ cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đồng hồ, nhưng trong lòng lại cảm thấy bản thân không giống với ba kẻ thần kinh kia.
Ngay khi kim giây trùng với vị trí số mười hai trên mặt đồng hồ, giọng nói của ngài A vang vọng khắp rạp xiếc.
"Tuy hơi tiếc nuối nhưng đã đến lúc phải chia tay rồi. Cảm ơn các vị khách đã đến với rạp xiếc của tôi, mong rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau."
Vừa dứt lời, những ánh đèn rực rỡ trong rạp xiếc đồng loạt vụt tắt, khi tất cả cảnh vật chìm vào bóng tối, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy trước mắt tối sầm, sau khi nhìn rõ lại, cô đã trở về căn phòng của mình.
Màn chơi hoàn thành, cô sống sót trở về.
Mạc Tiểu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt nằm ngửa trên giường, vài giây sau cô mới trở mình ngồi dậy, đưa hai tay lên xoa mặt vài lần để tỉnh táo, lúc này mới bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm từ màn chơi. Khác với màn chơi dành cho người mới trước đó, lần này phần thưởng không hiện trong đầu mà hiện lên trong không khí trước mặt, người chơi cần phải chạm tay vào mới có thể nhận.
[Hoàn thành màn chơi "Rạp xiếc của ngài A", đang thống kê phần thưởng…
Thưởng đồng vàng: 50
Trang bị nhận được: Chuột đất x1, Huy hiệu rạp xiếc x1, Bộ bài Tarot của phù thủy x1
Nhiệm vụ chính đã hoàn thành: Thỏa sức vui chơi trong rạp xiếc.
Nhiệm vụ phụ đã hoàn thành: Lời ủy thác của phù thủy.
Nhiệm vụ ẩn đã hoàn thành: Sự kính trọng của gã Hề, ban ơn siêu độ.
Thưởng vượt màn chơi: Bánh quy may mắn x3, Mảnh ghép x1
Thưởng nhiệm vụ phụ: Đồng vàng x50, Mảnh ghép x1, Bánh quy may mắn x1
Thưởng nhiệm vụ ẩn: Đồng vàng x100, Mảnh ghép x2, Bánh quy may mắn x2, Danh thiếp của gã Hề x1, Lênh đênh vô tận x1
Đã kết toán xong.]
Mạc Tiểu Nghiêu híp mắt nhìn phần thưởng đang lơ lửng trong không khí trước mặt, giơ ngón trỏ tay phải lên lần lượt chạm vào từng mục từ trái sang phải, sau đó đứng dậy đi đến ghế sofa ngồi xuống, cúi đầu kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.
Đồng vàng sau khi nhận sẽ tự động được chuyển vào thẻ phòng, còn những thứ khác thì được sắp xếp ngay ngắn trên bàn trà theo thứ tự mà Mạc Tiểu Nghiêu đã chạm vào. Cô bỗng tò mò, nếu như có một ngày cô nhận được rất nhiều phần thưởng, liệu có khi nào bàn trà không đủ chỗ để đặt hết không?
Bánh quy may mắn vẫn như mọi khi, Mạc Tiểu Nghiêu không hề do dự bẻ từng cái cho vào miệng ăn, mảnh giấy nhỏ bên trong được cô xếp thành một chồng, gấp lại rồi đặt sang một bên, tạm thời không để ý tới.
Bánh quy vừa vào bụng, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy một luồng nhiệt nóng bốc lên trong cơ thể, thay đổi rõ rệt nhất chính là thị lực, cảnh vật xung quanh trở nên rõ ràng hơn, còn những thay đổi tăng cường khác thì phải đợi đến khi cô đến phòng tập gym mới có thể kiểm tra chi tiết.
Tiếp theo là bốn mảnh ghép có hoa văn khác nhau, được xếp theo thứ tự từ trên xuống dưới, Mạc Tiểu Nghiêu thuận tay cầm mảnh trên cùng lên, xem phần giới thiệu.
[Mảnh ghép (Bình thường)
Giới thiệu: Một mảnh ghép trò chơi.
Cách dùng: Ghép tôi lại!
Công dụng: Sau khi ghép hoàn chỉnh, bức tranh sẽ biến thành màn chơi may mắn dành cho một người, chỉ được dùng một lần, vượt ải thất bại không bị phạt, có thể mời đồng bạn hay không tùy thuộc vào nội dung màn chơi.
Ghi chú: Số mảnh ghép càng nhiều, độ khó càng lớn.]
Nhìn mặt trước đen sì của mảnh ghép trên tay, Mạc Tiểu Nghiêu thật sự không tài nào nhận ra nổi rốt cuộc nó thuộc về màn chơi nào, tới lúc lật qua mới phát hiện phía sau được đánh dấu một hàng chữ nhỏ.
[Thảo nguyên mù sương: 1/10]
Mạc Tiểu Nghiêu đoán chắc đây là tên của màn chơi một người, còn số mười phía sau là tổng số mảnh ghép của trò chơi. Nghĩ vậy, cô cầm ba mảnh ghép còn lại lên, đau đầu phát hiện chẳng có mảnh nào giống nhau.
"Xem ra nếu chỉ dựa vào bản thân mà muốn gom đủ thì khó rồi đây.”
Mạc Tiểu Nghiêu đặt tất cả mảnh ghép vào tay phải, nhẹ nhàng ước lượng, vừa nghe âm thanh trong trẻo phát ra khi những mảnh ghép được làm từ chất liệu gì đó không biết tên va chạm vào nhau, vừa lẩm bẩm.
"Yếu tố thu thập kiểu này, trong game thường phải bỏ tiền mua hoặc trao đổi để hoàn thành, chứ lỡ gặp ai đen đủi thì có mà chơi đến khi máy chủ đóng cửa cũng chưa chắc đã gom đủ một bộ. Còn nếu là trên du thuyền, e là ngoài việc trao đổi còn phải đề phòng kẻ xấu ra tay cướp đoạt, dù sao cũng là phần thưởng vượt ải, ai mà tin trong tay đối phương sẽ không có. À, ngoại trừ màn chơi dành cho người mới. Cùng lắm cũng chỉ là không biết trong tay người khác có bao nhiêu mảnh thôi, quả nhiên vẫn là tiền bạc không thể để lộ ra ngoài."
Mạc Tiểu Nghiêu thở dài, lật tay phải úp tất cả mảnh ghép trò chơi trong tay lên bàn trà, sau đó cầm một cái cốc úp chặt con chuột đất đang nhúc nhích, bỏ qua huy hiệu rạp xiếc và bộ bài Tarot của phù thủy đã sớm biết rõ thuộc tính, cầm lấy một cuộn thẻ tre mở ra xem xét kỹ lưỡng.
[Lênh đênh vô tận (Bản nhạc)
Giới thiệu: Một bản nhạc trong tuyển tập bài hát đã thất lạc.
Ghi chú: 10-6]
Mạc Tiểu Nghiêu ngây người, không ngờ lại là một bản nhạc, nhìn kỹ hơn mới phát hiện chữ viết trên đó cực kỳ nhòe, ngoài phần giới thiệu thì không thể nào nhận ra được gì khác.
"10-6, có phải là muốn nói tổng cộng có 10 chương, đây là chương 6, phải thu thập đủ mới có thể biết được công dụng cụ thể?"
Mạc Tiểu Nghiêu cầm cuộn tre suy nghĩ một hồi, không có manh mối nào, đành phải đặt nó sang một bên, để dành đến lúc cần dùng rồi tính.
Hiện tại những thứ cô chưa xem chỉ còn danh thiếp của gã Hề, Mạc Tiểu Nghiêu đặt ngón trỏ và ngón giữa tay phải lên trên tấm danh thiếp, đẩy nó dọc theo mặt bàn về phía mép bàn trà, đợi khi góc thẻ lộ ra mới dùng hai ngón tay kia nhấc nó lên.
[Danh thiếp của gã Hề (Hoàn hảo)
Giới thiệu: Chỉ những vị khách giành được sự kính trọng của gã Hề mới có tư cách nhận được tấm danh thiếp này.
Cách dùng: Tìm trên bản đồ.
Công dụng: Nếu có thể dựa theo địa chỉ ghi trên đó tìm đến nhà của gã Hề, bạn sẽ nhận được đồ ăn và chỗ ở miễn phí, vì trước giờ gã luôn là một chủ nhà nhiệt tình hiếu khách.
Ghi chú: Điều kiện then chốt là bạn có thể tìm được nhà của gã Hề nha~]
Được rồi... Lại là một thứ cần phải tìm.
Mạc Tiểu Nghiêu cạn lời, mặt trước danh thiếp của gã Hề có in tên, công ty và chức vụ của gã: Gã Hề, rạp xiếc của ngài A, người canh gác lều vải. Mặt sau là một tấm bản đồ giống như Google Map, trên đó có ghi chú tòa nhà X, đường X, khu phố X, kèm theo biểu tượng mặt hề nhỏ đang cười để biểu thị vị trí chính xác.
Nếu dựa theo tấm bản đồ này, nhất định có thể thuận lợi tìm thấy hoặc hỏi thăm được nhà của tên Hề, vấn đề nằm ở chỗ Mạc Tiểu Nghiêu phải biết đây rốt cuộc là nơi nào trước đã.
Không bàn đến việc cô còn chưa khám phá thế giới này, cho dù là trước khi Trái đất nổ tung, đưa đại cho cô một tấm bản đồ viết "đường Trung Sơn giao với đường Xây Dựng" thì cô cũng chẳng biết đó là thành phố nào!
Xem xong tất cả phần thưởng, Mạc Tiểu Nghiêu hơi chán nản, phần lớn đều là thứ tạm thời không dùng được, may mà còn có đồng vàng được cộng vào tài khoản, nếu không làm sao có thể an ủi được tâm hồn đang bị tổn thương của cô chứ.
Nghĩ đến đồng vàng, Mạc Tiểu Nghiêu sờ lên tấm thẻ trên tay, triệu hồi thẻ phòng của mình, quả nhiên nhìn thấy mục đồng vàng có thay đổi, hơn nữa ở phía dưới còn nhiều thêm một dòng chữ.
[Họ tên: Mạc Tiểu Nghiêu
Phòng: Tầng 8 phòng 8019, phòng hướng biển
Đồng vàng: 285
Số lần vượt ải: 2
Toàn thể thuyền viên chúc bạn có một chuyến du ngoạn vui vẻ trên du thuyền tận thế.]
Phòng hướng biển bị trừ 3 đồng vàng mỗi ngày, Mạc Tiểu Nghiêu tính sơ, trừ khi cô mua quá nhiều đồ ở cửa hàng miễn thuế đặc biệt, còn không số đồng vàng hiện có đã đủ để cô không cần làm gì cũng có thể sống đến khi bước vào màn chơi tiếp theo.
Ngước mắt nhìn thời gian, từ lúc cô vào màn chơi đến giờ cũng không lâu, có lẽ dòng thời gian ở bên ngoài và trong màn chơi không giống nhau. Nếu là đêm khuya rồi, chi bằng cứ ngủ một giấc thật ngon, có cảm nhận gì thì để đến ngày mai rồi trao đổi.
Nghĩ vậy, Mạc Tiểu Nghiêu cầm mảnh ghép trò chơi bỏ vào két sắt trong phòng. Suy nghĩ một lát, cô lại cất những thứ khác vào túi xách, đợi ngày mai sắp xếp lại xem nên mang theo cái gì.
Cô vươn người đi về phía chiếc giường lớn êm ái, nhưng ngay khi vừa vứt một chiếc giày ra, cô chợt nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.