Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 32

Mạc Tiểu Nghiêu cảnh giác tiến lại gần cửa, qua mắt mèo nhìn thấy Nhạc Âm đi một mình mới hơi thả lỏng, mở cửa cho anh ta vào. Bên trong phòng tuyệt đối an toàn, đây là điều hệ thống đã nói, Mạc Tiểu Nghiêu cũng không sợ có người giả dạng thành Nhạc Âm.

"Sao thế?"

Mạc Tiểu Nghiêu nhường đường cho Nhạc Âm loạng choạng đi vào rồi tiện tay đóng cửa lại, nhìn anh ta ngồi phịch xuống ghế sofa như một bãi bùn nhão, vùi đầu vào hai tay ôm lấy đầu gối, cơ thể run bần bật.

"Xảy ra chuyện gì?"

Nhạc Âm vẫn không trả lời, cả người trông có vẻ không ổn. Trong phòng không có ấm trà, Mạc Tiểu Nghiêu không thể pha trà cho Nhạc Âm để anh ta bình tĩnh, chỉ có thể ngồi ở mép giường đối diện sofa nhìn anh ta, chờ anh ta tự mình ổn định lại.

Qua khoảng vài phút Nhạc Âm mới ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn sáng ngời trong phòng, Mạc Tiểu Nghiêu rất dễ dàng nhìn thấy tia máu trong mắt anh ta.

"Mẫn Tử chết rồi." Nhạc Âm khàn giọng nói, âm cuối vẫn còn run rẩy: "Tôi tận mắt nhìn thấy."

Mạc Tiểu Nghiêu im lặng, cô không biết cách an ủi người khác, bèn nói: "Chia buồn với anh."

Nhạc Âm không tài nào nén nổi bi thương, ngược lại cảm xúc dao động càng thêm kịch liệt, anh ta đứng phắt dậy đi tới đi lui trong phòng: "Tôi đã nhìn thấy! Mẫn Tử bị chị Hoa g**t ch*t!"

Mạc Tiểu Nghiêu cau mày, không an ủi Nhạc Âm mà đi về phía tủ đầu giường cầm lấy điện thoại, bấm số phòng của Khương Yển.

"... Alo?"

Trong điện thoại truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn pha lẫn âm mũi dày đặc, như thể chủ nhân đã ngủ rồi nhưng bị đánh thức.

"Dậy đi, tôi là Mạc Tiểu Nghiêu, qua đây một chút, có việc."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó giọng nói rõ ràng hơn rất nhiều: "Chuyện gì vậy? Đêm dài thao thức không ngủ được? Hay là… cô muốn tìm bạn giường?"

Mạc Tiểu Nghiêu cười khẩy: "Yên tâm, tôi không có hứng thú ngủ chung giường với người chết." Nói xong cô cúp điện thoại ngay, đi đến bên cạnh cửa khoanh tay dựa vào tường, đợi mở cửa cho Khương Yển.

Mấy phút sau, quả nhiên Khương Yển đến, dù biết an toàn nhưng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn xác nhận trước rồi mới mở cửa cho anh vào theo thói quen.

"Ồ! Còn một người nữa à?"

Khương Yển nhướn mày, không ngờ Nhạc Âm cũng ở đây, vừa nãy anh tưởng Mạc Tiểu Nghiêu muốn nghiên cứu phần thưởng màn chơi với mình, còn thấy khó hiểu vì sao cô lại nôn nóng như thế.

Lúc này tâm trạng Nhạc Âm đã tốt hơn nhiều, song cả người vẫn ủ rũ, không còn dáng vẻ anh trai hàng xóm nhiệt tình năng động nữa.

"Lưu Mẫn chết rồi." Mạc Tiểu Nghiêu không tàn nhẫn đến mức ép Nhạc Âm nói ra câu này: "Anh ta nói là bị chị Hoa giết, chi tiết thế nào thì tôi chưa hỏi."

Khương Yển nghe vậy sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, đi vòng qua bàn trà ngồi xuống bên cạnh Nhạc Âm đang sầu não, giơ khuỷu tay huých anh ta.

"Kể xem nào, cứ buồn bã mãi cũng vô dụng, có phải chị Hoa gì đó uy h**p anh không?"

Nhạc Âm nhận lấy khăn Mạc Tiểu Nghiêu đưa cho để lau qua mặt, nhìn Khương Yển rồi lại nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, sau khi ném khăn lên bàn trà, anh ta mới khàn giọng nói: "Tôi thật sự rất hối hận, lúc trước nên kéo Mẫn Tử đi với hai người. Chị Hoa đó vốn là yêu quái ăn thịt người!"

Nghe Nhạc Âm kể lại, Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển mới biết được sự thật, lúc ấy dưới sự thuyết phục của Lưu Mẫn, Nhạc Âm cả tin đã đi theo bạn mình gia nhập tổ chức của chị Hoa.

Ban đầu quả thật rất tốt, Nhạc Âm biết được rất nhiều thông tin từ tổ chức đó, có một số thông tin được phép chia sẻ, anh ta còn hào hứng chạy đến tìm Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển, kể hết những gì có thể kể cho họ nghe.

Mãi cho đến trước khi vào màn chơi, những gì Nhạc Âm cảm nhận được đều là sự ấm áp từ đại gia đình trong tổ chức. Ở đây anh ta như được trở về thời điểm ban nhạc chưa tan rã, mỗi ngày không cần phải nghĩ ngợi gì, chỉ cần vui vẻ trò chuyện, vận động cùng những người bạn mới quen biết hoặc là tìm một bộ trống gõ cho thỏa thích.

Mãi đến khi "Gametoday" xuất hiện, Nhạc Âm mới nhận được nhiệm vụ của mình, được chị Hoa phân công đi cùng Lưu Mẫn, cùng ả vào màn chơi "Tượng sáp".

Ngoài họ ra, chị Hoa còn chọn thêm mấy người khác nhưng người sống sót đi ra chỉ có chị Hoa và Nhạc Âm.

"... Những bức tượng sáp đó đều sống lại, nhìn y như người thật, tôi hoàn toàn không phân biệt được đâu là Mẫn Tử, đâu là tượng sáp của cậu ấy. Lúc đó khi cậu ấy gọi tôi, tôi đang trốn trong một cái tủ không dám lên tiếng. Trước đó tôi đã từng thấy một người lên tiếng, kết quả là bị tượng sáp bẻ gãy cổ, làm sao còn dám ra ngoài."

Nói đến đây, Nhạc Âm có vẻ vẫn còn sợ hãi, cúi người lấy khăn trên bàn trà lau mồ hôi trên cổ, rồi bỗng cảm thấy khô miệng rất muốn uống nước.

Vì thế anh ta cầm lấy ấm trà sứ màu trắng trên bàn, lật ba cái cốc đã được chuẩn bị sẵn trên bàn lên, lần lượt rót đầy nước vào.

Mạc Tiểu Nghiêu trợn tròn mắt, không phải nói không thể mang đồ ăn thức uống ra khỏi nhà hàng hả? Vậy nước trong ấm này ở đâu ra?

Nhạc Âm thấy biểu cảm trên mặt của cô, tưởng cô tiếc đồng vàng nên vội đặt cốc nước đã giơ đến bên miệng xuống, triệu hồi thẻ phòng của mình từ trên cổ tay, định chuyển tiền cho cô: "Ấm nước này hết 1 đồng vàng, em gái Tiểu Nghiêu, để tôi chuyển khoản cho cô."

Mạc Tiểu Nghiêu liếc anh ta, khinh bỉ nói: "1 đồng vàng tôi vẫn bỏ ra được, tôi chỉ tò mò thôi."

Nhạc Âm cất thẻ phòng, gãi đầu: "Ngày mai cô đến cửa hàng miễn thuế đặc biệt xin một bảng giá, chỉ có đồ uống, những gì viết trên đó đều có thể mua và được thêm vào ấm trà này, chỉ cần thanh toán bằng thẻ phòng."

Vừa rồi nói một hơi dài, tâm trạng của anh ta đã tốt hơn nhiều, đến đoạn mấu chốt nhất lại muốn né tránh theo bản năng nên mới giải thích cho Mạc Tiểu Nghiêu nguồn gốc của ấm nước và cách thức sử dụng.

Khương Yển nhận ra sự trốn tránh trong lòng Nhạc Âm, ánh mắt tối sầm lại, song anh không thúc giục anh ta, chỉ ngồi bên cạnh gật đầu, muốn xem rốt cuộc cần bao lâu thì anh ta mới có thể tự mình thoát ra.

Nhạc Âm vòng vo tam quốc hơn năm phút vẫn không nhận được phản hồi, lúc này mới chậm rãi ngậm miệng, hai tay bưng cốc trà, cúi đầu nhìn chăm chú mặt nước vỡ ra thành từng gợn sóng vì tay run.

"... Giọng của Mẫn Tử lúc đó nghe hơi méo mó, bây giờ nghĩ lại chắc cậu ấy sợ lắm." Giọng Nhạc Âm rất trầm thấp nhưng đã ổn định hơn trước nhiều: "Cậu ấy nhanh chóng chạy đến chỗ tôi trốn, tôi tưởng cậu ấy là tượng sáp nên vẫn ngồi im không nhúc nhích, chỉ len lén nhìn ra ngoài qua khe tủ."

Nói đến đây, Nhạc Âm lại dừng, có vẻ sự kiện kế tiếp khiến anh ta rất khó mở miệng. Tuy nhiên lần này đã tốt hơn, anh ta chỉ để Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu đợi vài giây, nuốt nước miếng một cái rồi lại tiếp tục.

"Mẫn Tử đứng tại chỗ quay vài vòng, sau đó chị Hoa xuất hiện, lúc đó Mẫn Tử rất vui, không biết cậu ấy nhận ra chị Hoa là người thật không phải tượng sáp thế nào. Tôi nghe họ nói chuyện với nhau mấy câu, vừa định ra khỏi tủ đi cùng thì thấy chị Hoa thừa lúc Mẫn Tử không đề phòng mà ấn cậu ấy lên tường.

Lúc đầu tôi còn tưởng hai người bọn họ có gì đó mờ ám với nhau nên không tiện lên tiếng, định chờ họ tình tứ xong chuồn êm thì tôi lại ra ngoài, cũng đỡ cho mọi người ngại ngùng. Nhưng đợi mấy giây tôi chợt cảm thấy không đúng, giọng Mẫn Tử nghe khác quá, cứ ú ớ như muốn gọi mà không gọi được vậy.

Đến lúc tôi muốn ra ngoài thì đã không kịp nữa rồi, chị Hoa xoay người nhìn về phía tôi, ở phía sau ả, Mẫn Tử, Mẫn Tử… Như một tấm da người từ từ trượt xuống… Trên đó toàn là máu, xương cũng không còn, cứ thế nằm một đống trên mặt đất…"

Nhạc Âm suy sụp, cốc trà trong tay cũng bị ném xuống thảm, hai tay ôm mặt khóc nức nở. Hiển nhiên anh ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào đáng sợ như vậy trong cuộc đời mình, hơn nữa còn không phải xem qua tin tức trên máy tính mà là nhìn thấy tận mắt, người gặp nạn còn là bạn tốt của anh ta.

Khương Yển thở dài, vỗ vai Nhạc Âm, sau đó dang tay ôm lấy vai anh ta. Lúc này có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể dùng hành động để an ủi đối phương.

Một lúc sau, Nhạc Âm cười gượng gạo, nhìn có vẻ khá hơn nhiều: "Cảm ơn, tôi không sao." Để chứng tỏ mình thật sự ổn rồi, anh ta còn đùa: "Tôi còn tưởng sẽ nhận được sự quan tâm của phái nữ, kết quả lại là một tên đực rựa."

Khương Yển buông tay, nhướng mày nhìn anh ta: "Xin lỗi nhé, giới tính của tôi trùng với anh."

"Vậy là tốt lắm rồi." Nhạc Âm cúi đầu nhặt cốc trà đặt lại lên bàn trà: "Chờ ả đi rồi, tôi đợi thêm một lúc nữa mới dám ra khỏi tủ. Mẫn Tử đã chết, tôi lại không đủ can đảm mang thi thể cậu ấy về, chỉ có thể cuộn cậu ấy lại đặt trong tủ, ít nhất không bị thứ khác làm bẩn…"

Mạc Tiểu Nghiêu im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Bây giờ anh tính sao? Gia nhập phe phái đó phải ký khế ước hả?"

Nhạc Âm ngẩng đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, cười khổ: "Tôi muốn báo thù cho Mẫn Tử, nhưng hiện tại tôi không làm được. Trước khi vào màn chơi tôi đã ký khế ước, là loại vĩnh viễn trung thành. Hơn nữa cho dù tôi có liều mạng cũng không đánh lại bọn họ, tôi quá yếu."

Khương Yển nhướng mày: "Biết mình biết ta, chưa muộn."

Nhạc Âm không hiểu ý anh.

Khương Yển đứng dậy, khoanh tay nhìn Mạc Tiểu Nghiêu: "Ngày mai tôi đi thương lượng, hỏi xem giá chuộc tên ngốc này là bao nhiêu."

Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ một chút: "Tôi đi cùng anh."

Khương Yển: "Không nỡ xa tôi à?"

Mạc Tiểu Nghiêu trừng mắt: "Phải là sợ anh chết mất dạng mới đúng."

Khương Yển: "Chậc chậc, vậy là không tin tưởng vào năng lực của tôi rồi."

Mạc Tiểu Nghiêu tiếp tục khịa: "Đâu, tôi rất có niềm tin vào khả năng tìm đường chết của anh đấy."

Khương Yển sờ cằm: "... Dạo này mị lực của tôi giảm sút rồi à, sao tôi lại có cảm giác cô đang mỉa mai tôi vậy?"

Mạc Tiểu Nghiêu cười khẩy: "Biết mình biết ta, chưa muộn."

Khương Yển thăm dò: "... Có phải vì cuộc điện thoại vừa nãy không?"

Mạc Tiểu Nghiêu: "Hừ!"

Khương Yển: ... Thôi được rồi, đều tại cái miệng hại cái thân, giờ biết làm thế nào? Đành tự chịu thôi.

Nhạc Âm nhìn Mạc Tiểu Nghiêu rồi lại nhìn Khương Yển, mặc dù họ đang bàn chuyện chuộc thân cho mình, nhưng không biết vì sao anh ta lại có cảm giác mình hơi thừa thãi.

Bình Luận (0)
Comment