Trêu chọc nhau một hồi, đề tài lại quay về chuyện chuộc thân cho Nhạc Âm, Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển vẫn rất coi trọng người đồng đội thuở xưa này, mặc dù ban đầu anh ta ngu ngốc chọn sai đường nhưng họ không thể nào trơ mắt nhìn anh ta chết được.
"Vậy quyết định như thế đi, ngày mai chúng ta cùng đi tìm chị Hoa đó, hỏi xem cần gì mới chuộc anh ra được. “Bánh quy may mắn” ăn hết rồi, tôi chỉ còn một món vũ khí với mảnh ghép."
Khương Yển không hề che giấu, thẳng thắn nói ra chiến lợi phẩm của mình. Dù sao trong căn phòng này, Mạc Tiểu Nghiêu là người anh tin tưởng, còn đối với Nhạc Âm thì coi như một phép thử, xem rốt cuộc anh ta có thật lòng đứng về phía họ hay là do chị Hoa phái đến dò la.
Tuy họ quen biết nhau qua màn chơi từ trước, nhưng mấy ngày sau đó không phải lúc nào cũng dính lấy nhau, Nhạc Âm thường đến chia sẻ thông tin với họ, song cũng không thể nói là hiểu biết nhiều.
"Vũ khí của tôi không cho được, nhưng mảnh ghép thì có thể, đồng vàng cũng không thành vấn đề." Mạc Tiểu Nghiêu cũng không giấu diếm, tuy không tiện nói thẳng ra kỹ năng Kẻ Xui Xẻo Liều Mạng của mình, nhưng bóng gió vài câu thì vẫn ổn: "Còn trang bị, sáng mai tôi sẽ nói cho hai người biết tôi có thể lấy ra cái gì."
Khương Yển nhìn cô, biết rõ là có chuyện khó nói nên cũng không ép buộc, chỉ gật đầu, lúc đi đến cửa mới quay người lại nói: "Vậy quyết định như thế đi, chín giờ sáng mai gặp ở quán bar chỗ sảnh chính."
"Ừm, đúng lúc tôi cũng muốn ngủ thêm một chút." Mạc Tiểu Nghiêu đồng ý, quay đầu nhìn Nhạc Âm, vẻ mặt như muốn nói "sao anh còn ở đây, mau đi đi".
Nhạc Âm vô thức đi theo đến cửa, sau đó mới hiểu ra họ vừa nói gì, cảm động đến mức nói năng lộn xộn: "Cảm ơn, cảm ơn hai người, tôi, tôi cũng không biết, không biết nên báo đáp hai người thế nào."
Mạc Tiểu Nghiêu chỉ liếc anh ta chứ không nói gì, phẩy tay với Khương Yển ra hiệu anh mau mở cửa ra ngoài.
Khương Yển nhận được ám hiệu của ai đó, cười tủm tỉm mở cửa rồi tiện tay kéo Nhạc Âm ra ngoài, khoác vai bá cổ anh ta như thể thân thiết lắm.
"Không cần cảm ơn, đợi khi nào được chuộc ra, anh lại ký khế ước nô lệ với tôi là được…"
Thấy hai người rời khỏi phòng, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn ra hành lang, đứng tại chỗ gọi to: "Khương Yển!"
Thảm trải sàn hành lang rất mềm, Khương Yển lại đi dép lê nên cô không nghe thấy tiếng bước chân của anh, nhưng mấy giây sau gương mặt anh đã xuất hiện ở cửa.
"Còn gì nữa hả?"
"Ừm." Mạc Tiểu Nghiêu cũng học theo anh, khoanh tay đứng bên trong, giữa hai người là một cánh cửa mở ra, còn có một lối đi nhỏ trong phòng.
"Chuyện gì?" Khương Yển bước sang một bước để lộ cơ thể mình trong tầm mắt của Mạc Tiểu Nghiêu, đồng thời cánh tay dùng sức ôm lấy cổ Nhạc Âm, để anh chàng cũng lộ ra nửa cái đầu ở cạnh cửa.
Mạc Tiểu Nghiêu thản nhiên lên tiếng: "Đóng cửa lại cho tôi."
Khương Yển ngẩn người, còn tưởng rằng cô có chuyện gì quan trọng quên nói, kết quả hóa ra là chuyện này? Anh bật cười, tuy không thành tiếng nhưng khóe môi cong lên cùng ý cười trong đáy mắt đủ để chứng minh tâm trạng hiện giờ của anh rất tốt.
Khương Yển buông cánh tay đang ôm cổ Nhạc Âm ra, đi vào trong phòng hai bước, nắm lấy tay nắm cánh cửa đang hướng vào phía trong, chính thức tạm biệt Mạc Tiểu Nghiêu: "Nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon nhé."
"Ngủ ngon."
Mạc Tiểu Nghiêu đợi mọi người đóng cửa lại, sau khi nghe thấy tiếng "lạch cạch" vang lên cô mới thả lỏng người, không nghĩ ngợi gì nữa mà quay lại giường, hai chân gác lên mép giường, đá bay chiếc giày còn lại chưa kịp cởi, xong xuôi mới lăn một vòng vào giữa giường lớn.
Mạc Tiểu Nghiêu triệu hồi cuốn sổ thẻ của mình ra, suy nghĩ vài giây, tạm thời không vội mở ra mà lôi Bộ bài bói toán của phù thủy từ trong túi xách ra trước, mở hộp gỗ nhỏ, làm theo hướng dẫn lấy ra một lá bài.
[Quẻ Trung Cát*
Điều kiện kích hoạt: Lộn người về phía trước ba lần.]
*Quẻ bói Omikuji của Nhật Bản, dùng để bói vận mệnh, tiền tài cá nhân. Thứ tự quẻ: Đại cát → Trung cát → Tiểu cát → Cát → Vô cát → Hung → Đại hung.
Mạc Tiểu Nghiêu dứt khoát ném lá bài trong tay sang một bên, đưa tay vào trong hộp gỗ muốn lấy thêm một lá, lại nhận được lời nhắc [Mỗi người chỉ được rút một lá trong vòng hai tư giờ].
Cô nhặt lá bài dưới đất lên, trầm ngâm nhìn lá bài trong tay.
Thôi, thử xem sao, dù gì trong phòng cũng không có ai. Vài phút sau, Mạc Tiểu Nghiêu nhảy xuống giường lớn, không mang dép mà cứ thế đi chân trần đến bên cửa sổ, ước chừng khoảng cách đến cửa đủ để cô lộn người ba vòng, lúc này mới ngồi xổm chống hai tay xuống đất, nhún hai chân dùng sức lộn người.
Sau khi hoàn thành ba vòng lộn người, lá bài hóa thành điểm sáng màu vàng rồi dung nhập vào mu bàn tay phải của Mạc Tiểu Nghiêu. Cô ngẩng lên nhìn, là một đồng hồ đếm ngược màu vàng hiển thị 23:59:58, chắc là thời gian hiệu lực của buff trung cát này.
"Quẻ Trung Cát, ít nhất cũng là cát." Mạc Tiểu Nghiêu lẩm bẩm, trở lại giường nằm xuống, triệu hồi cuốn sổ thẻ ra, vừa lật sang trang đầu tiên đã thấy ba thẻ bài mới.
"Con trai của sương mù" là thẻ Mạc Tiểu Nghiêu từng dùng qua, hiệu quả không tồi, cô rất hài lòng khi lại rút được thêm một lá. Khi nhìn sang hai lá còn lại, cô phát hiện là thẻ mới.
[Thảm bay bốn người (Thẻ tiêu hao)
Giới thiệu: Sản phẩm của Hiệp hội thợ may, dệt thủ công bằng len lông cừu nguyên chất.
Công dụng: Phương tiện bay có thể điều khiển trong ba mươi phút, tối đa chở được bốn hành khách.
Ghi chú: Thời gian có thể tạm dừng hoặc cộng dồn, tính giờ từ khi toàn bộ hành khách lên và xuống thảm bay.]
[Dùi trống (Thẻ trang bị)
Giới thiệu: Tay nghề chế tác và chất lượng bình thường, thích hợp cho người mới và trẻ em. Sau lần đầu tiên sử dụng sẽ bị ràng buộc với người dùng, không thể giao dịch.
Công dụng: Tấn công vào yếu điểm có thể gây sát thương chí mạng.
Ghi chú: Gõ vào mặt trống hay gõ vào đầu lâu, tùy sở thích.]
Trông có vẻ đều không tồi, Mạc Tiểu Nghiêu sờ lá bài "Dùi trống", quyết định ngày mai sẽ hỏi Khương Yển và Nhạc Âm xem ai cần vũ khí thì đưa cho người đó. Có điều Khương Yển đã có "Búa đập chuột" rồi, nếu Nhạc Âm cũng có vũ khí tiện dụng thì phải nghiên cứu xem làm thế nào để tối đa hóa lợi ích của thứ này.
Mạc Tiểu Nghiêu rất hài lòng với đôi giày cao gót của mình, thứ này cũng đã bị ràng buộc với cô, dùng rất thuận tay, lực công kích khá tốt, trước khi có được vũ khí lợi hại hơn, cô chưa muốn vội vàng thay nó.
Màn chơi đầu tiên coi như xong, bởi vì đã vượt qua thêm một màn chơi nên đương nhiên cuốn sổ thẻ đã tăng thêm trang. Tiêu đề của trang thứ hai là [Rạp xiếc của ngài A], hình minh họa chắc là cổng vào chính thức của rạp xiếc, có bảng hiệu, có đèn, còn có nhân viên.
Bên dưới hình minh họa vẫn là ba lá bài, Mạc Tiểu Nghiêu chỉ liếc mắt qua đã thấy hơi cạn lời.
[Hamburger bò (Thẻ tiêu hao)
Giới thiệu: Hamburger kẹp hai miếng thịt bò.
Công dụng: Giúp no bụng.
Ghi chú: Món ăn được du khách yêu thích nhất, chỉ cần chưa cạp miếng nào thì có thể bảo quản rất lâu.]
[Bong bóng bay (Thẻ tiêu hao)
Giới thiệu: Một quả bong bóng bay màu đen, chỉ cần không vỡ, có thể bay lơ lửng một tháng.
Công dụng: Không.
Ghi chú: Nhớ nắm chặt dây, đừng buông tay.]
[Bể cá xách tay (Thẻ trang bị)
Giới thiệu: Bể cá có thể mang theo bên người, cho dù nghiêng cũng không bị đổ nước, bên trong có một chú cá chép nhỏ đang bơi qua bơi lại.
Công dụng: Có thể giảm bớt căng thẳng và áp lực cho sinh vật sống trong bán kính năm mét tính từ bể cá, giúp thư giãn tinh thần, nếu tập trung quan sát sẽ mang lại hiệu quả cao hơn.
Ghi chú: Đây chính là Cá Chép Vua nổi tiếng, hiếm có hơn cả cá vàng.]
Nghĩ đến nội dung phong phú trong rạp xiếc và vô số thứ mình chưa từng thấy qua, Mạc Tiểu Nghiêu chợt cảm thấy thoải mái hơn. Mẫu số càng lớn, khả năng xuất hiện đồ tốt càng nhỏ, hiện tại trong ba lá bài của cô có một lá dùng được, xem như không uổng ba vòng lộn người vừa rồi.
Lần này Mạc Tiểu Nghiêu không khóa thẻ, cô nhận ra khóa hay không khóa cũng như nhau, bản thân cô không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, sẽ dùng đến lá nào, thôi thì cứ chờ đến lúc kết thúc màn chơi hãng khóa cũng chưa muộn.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sau một hồi loay hoay đã gần hai giờ sáng, nghĩ đến những việc cần làm vào ngày mai, Mạc Tiểu Nghiêu cất cuốn sổ thẻ, tắt đèn đi ngủ.
Ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau đồng hồ sinh học đánh thức cô dậy đúng giờ, sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô xuống nhà hàng ăn sáng một mình.
Khi đến nhà ăn, Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện ra điểm bất thường.
Trước đây tất cả món ăn trong nhà hàng đều được bổ sung liên tục, hệ thống sẽ tự động cung cấp thêm mà không có sự gián đoạn, không bao giờ có tình trạng đĩa trống.
Thế nhưng bây giờ chỉ sau vài bước chân, Mạc Tiểu Nghiêu đã thấy ít nhất bốn cái đĩa trống không. Hơn nữa, khi cô dùng kẹp gắp miếng bánh phô mai cuối cùng vào đĩa của mình, chiếc đĩa thứ năm cũng đã hết sạch.
Thức ăn không đủ.
Đó là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Mạc Tiểu Nghiêu, nó cứ quẩn quanh trong tâm trí khiến cô ăn bữa sáng mà trong lòng không yên, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có liên quan đến Trạm bổ sung. Nếu như du thuyền không thể tiếp tục di chuyển, e rằng tất cả mọi người sẽ phải chết đói.
Đói bụng - thể trạng không ổn - không thể vượt qua màn chơi - du thuyền không thể di chuyển - lại đói tiếp.
Đây là một vòng tuần hoàn “ác tính” không có lời giải, nếu muốn thoát khỏi nó, Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ, phải nhanh chóng vượt qua tất cả các màn chơi trên "Gametoday" trước khi mọi người không còn đủ thức ăn nữa. Không biết có bao nhiêu người phát hiện ra vấn đề này, Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ thầm, có lẽ rất ít nhưng chắc chắn không chỉ có mình cô.
Ăn sáng xong, Mạc Tiểu Nghiêu đi thẳng đến điểm hẹn của ba người, không ngờ người đầu tiên cô chạm mặt lại là Mạnh Đan Thu, người mà cô từng gặp trong màn chơi trước.
"Tuyệt quá, lại tìm được một người rồi." Vừa nhìn thấy Mạc Tiểu Nghiêu, mắt Mạnh Đan Thu sáng lên, cô ấy chen qua đám người mới sáng sớm đã say bí tỉ để đi tới bên cạnh Mạc Tiểu Nghiêu: "Bạn của cô đâu? Tôi muốn trả tiền cho anh ấy."
Mạc Tiểu Nghiêu biết Mạnh Đan Thu đang nói đến chuyện Khương Yển cho mượn đồng token lúc trước, khi đó Khương Yển không để lại tên hay số phòng, chỉ biết phòng của đối phương. Cô đoán anh sẽ tự mình đến đòi, không ngờ cô gái này lại chủ động đi tìm người như vậy.
Cô mím môi, dưới ánh mắt nghi hoặc của Mạnh Đan Thu, giơ tay chỉ ra phía sau cô nàng, Khương Yển và Nhạc Âm đã xuất hiện, chỉ còn cách họ năm đến sáu bước chân.
Nhìn theo hướng tay Mạc Tiểu Nghiêu, Mạnh Đan Thu phát hiện ra Khương Yển, vui vẻ đi tới trả nợ: "Cảm ơn anh đã giúp tôi lúc trước, thẻ phòng của anh đâu? Tôi chuyển khoản cho."
Nhìn thấy Mạnh Đan Thu, Khương Yển cũng ngẩn người. Anh vốn định để chuyện này qua bốn năm ngày, quan sát xem đối phương có ý định chủ động trả tiền hay không rồi mới dựa theo số phòng đi tìm cô ấy đòi nợ, xem cô ấy có ý định quỵt nợ không.
Kết quả Mạnh Đan Thu lại chủ động như vậy, khiến anh có cái nhìn khác về cô gái này. Dù ở thời điểm nào, giữ chữ tín luôn là một phẩm chất tốt, nếu muốn tìm thêm đồng đội hợp tác, Mạnh Đan Thu chính là lựa chọn hàng đầu.
Vì lúc đó bọn họ chỉ là thỏa thuận miệng, không hề thông qua sự giám sát của hệ thống, cho dù Mạnh Đan Thu quay về du thuyền rồi chối bay chối biến, người cho cô ấy mượn token cũng chỉ có thể tự mình ngậm ngùi chịu thiệt. Đương nhiên, nếu muốn nhằm vào hoặc trả thù cô ấy thì lại là chuyện khác.
Đối phương sảng khoái như vậy, Khương Yển cũng không dài dòng, lập tức triệu hồi thẻ phòng ra, hai người tìm một chiếc máy trống, chỉ tốn vài phút đã quẹt thẻ xong, hoàn thành giao dịch.
"Xong rồi, lại thanh toán được một khoản." Mạnh Đan Thu lấy một cây bút và một cuốn sổ nhỏ trong túi ra, gạch một đường dài, sau đó ngẩng đầu lên cười rạng rỡ với Khương Yển: "Vậy tôi đi trước đây, lần sau nếu còn gặp chuyện như vậy, nhất định phải nhớ uy tín của tôi rất tốt đấy nhé."
Dứt lời, Mạnh Đan Thu vẫy tay chào tạm biệt Khương Yển rồi quay người tìm Mạc Tiểu Nghiêu và Nhạc Âm, cũng vẫy tay chào họ xong mới rời đi.
Khương Yển dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô nàng một lúc, sau đó mới xoay người sải bước đi về phía Mạc Tiểu Nghiêu, trong lòng thầm nghĩ có nên thảo luận với họ về chuyện kết nạp thêm thành viên hay không.