Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 36

Vu Băng cũng phát hiện ra Mạc Tiểu Nghiêu, cô ta tháo tai nghe vui vẻ chào hỏi cô. Mạc Tiểu Nghiêu cũng không thể phớt lờ cô ta, tuy rằng bị động nhưng sau nhiều lần tiếp xúc như vậy hai người không thể coi là người xa lạ nữa, mối quan hệ giống như đồng nghiệp đã làm việc cùng nhau một thời gian.

"Em tập xong rồi à?" Vu Băng không dừng đạp xe, nhịp thở hơi gấp gáp nhưng không hề gắng sức: "Ở lại tập cùng chị nhé?"

Mạc Tiểu Nghiêu lấy khăn mặt trên cổ lau mồ hôi, lắc đầu: "Không được rồi, lát nữa em còn có việc."

"Vậy à, thế thì thôi." Vu Băng cười tủm tỉm, như sực nhớ ra điều gì bèn nói thêm: "Em mới đi ăn cơm về đấy hả? Có nhận ra điều gì khác lạ không?"

Mạc Tiểu Nghiêu thoáng khựng lại rồi chợt thả lỏng, chỉ cần là người tinh mắt đều có thể nhận ra thức ăn không được bổ sung kịp thời. Vu Băng không ngốc, cũng không phải là người sống lay lắt qua ngày, cô ta chú ý đến chuyện này là điều bình thường.

"Ý chị là đồ ăn à?" Mạc Tiểu Nghiêu giơ tay vuốt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán: "Em đoán là có liên quan đến Trạm bổ sung, chắc hiện tại mấy ông lớn của các tổ chức đang họp bàn về chuyện này đấy."

"Phù… phù…" Vu Băng th* d*c điều chỉnh hơi thở, cúi đầu nhìn thời gian, thấy còn chưa đến nửa phút nữa nên không bỏ dở giữa chừng: "Ừ, không biết lần này họ sẽ đưa ra quyết định tồi tệ gì nữa đây, mà chị cũng không tính làm theo ý họ đâu."

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, cô cũng nghĩ như vậy. Lần trước cô thuận theo lựa chọn của họ là vì muốn xem kết quả sẽ ra sao, hơn nữa luôn tồn tại một nhóm người có bản tính cực kỳ xấu, một khi lợi ích của họ không bị đả động đến thì dù trước mặt có xuất hiện lựa chọn đúng đắn, phân tích rõ ràng đến đâu, họ vẫn cố tình làm như không thấy thôi.

Trừ phi họ biết rõ còn tiếp tục làm bậy nữa sẽ chết.

Thế nên trước khi giây phút đó tới, có khuyên bảo nhiều cỡ nào cũng vô ích.

Vu Băng dừng đạp xe, cầm lấy chiếc khăn để trên tay lái lau mồ hôi. Mạc Tiểu Nghiêu để ý thấy ngay cả khăn mặt cô ta cũng chọn màu đỏ, không biết là thích màu này đến mức nào nữa.

Thấy Mạc Tiểu Nghiêu nhìn chằm chằm khăn mặt của mình với vẻ mặt suy tư, Vu Băng không hề che giấu, thẳng thắn thừa nhận: "Kỹ năng của chị có liên quan đến màu sắc."

"... Da chị trắng mà." Mạc Tiểu Nghiêu mấp máy môi, an ủi Vu Băng theo kiểu con gái: "Mặc màu đỏ cũng đẹp, nổi bật lắm."

Vu Băng cười khúc khích, hai mắt cong cong: "Em biết nói chuyện thật đấy. Có muốn trao đổi thông tin màn chơi với nhau không?"

"Được." Mạc Tiểu Nghiêu sảng khoái đồng ý, tuy rằng sau này có thể sẽ không đụng phải màn chơi giống nhau, nhưng hiểu thêm một chút về cách thức chơi khăm của hệ thống đồng thời tích lũy thêm kinh nghiệm, tỷ lệ sống sót cũng có thể tăng lên đôi chút.

Hai người hẹn địa điểm gặp mặt sau đó tạm biệt nhau. Trong trường hợp không có gì đặc biệt, cả hai đều không thể chịu đựng được việc cả người đầy mồ hôi ngồi tán gẫu với nhau, tất nhiên là phải đi tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi mới ra ngoài gặp người khác.

Lúc Khương Yển đến thư viện, nơi này đã bị phong tỏa, các tổ chức đều cử người đi tuần tra xung quanh, người không được mời sẽ không được phép vào, tránh cho việc có người nghe lén rồi tiết lộ thông tin ra ngoài.

"Cậu em này là do tôi mời." Chị Hoa dựa người vào khung cửa thư viện, hai tay khoanh trước ngực, những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh kẹp điếu thuốc lá đang cháy, cả người lẫn giọng đều toát lên vẻ thủng thẳng: "Đừng coi thường cậu ta, tuy ít người nhưng đều là cao thủ đã vượt ải màn chơi hai lần đấy. Em trai, cậu nói xem có đúng không nào?"

Khương Yển thản nhiên bước sang một bên tránh làn khói chị Hoa phả ra, mỉm cười đi vào trong: "Chị Hoa nói đùa, chúng tôi chỉ là mấy người bạn tụ tập lại làm loạn một chút, sao có thể so sánh với phái Hợp Hoan của chị được? Vụ giao dịch trước với chị cũng làm chúng tôi tổn thất nặng nề đấy."

Chị vạch trần thực lực của tôi, tôi sẽ vạch trần lai lịch của chị, Khương Yển mỉm cười lịch sự nhưng trong lòng lại đề cao cảnh giác.

Cũng lạ thật, không biết đám người đứng đầu các tổ chức này bị làm sao, đặt tên toàn là kiểu như trong tiểu thuyết võ hiệp, khiến cho người đã quen làm việc với các công ty như anh có cảm giác muốn phì cười.

Chị Hoa còn định nói thêm vài câu, bên trong thư viện đã vang lên một tiếng cười sang sảng: "Nếu đã đến rồi thì vào nói chuyện đi."

Nghe vậy, chị Hoa thu hồi ánh mắt đang nhìn Khương Yển, xoay người sải bước vào trong đồng thời tiện tay ném điếu thuốc còn đang cháy dở xuống đất. Bước tiếp theo, chiếc giày cao gót giẫm lên điếu thuốc, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng khi nhấc chân lên tàn thuốc đã hóa thành bột phấn.

Khương Yển khẽ nhếch môi, im lặng đi theo vào thư viện được sử dụng làm phòng họp. Ánh mắt đảo qua một lượt, anh biết những nhân vật có máu mặt trên thuyền đã đến đông đủ, ai nấy đều đã tìm cho mình một chỗ ngồi.

Bố cục trong thư viện đã bị thay đổi, khác với lúc anh đến vào buổi sáng. Mấy chiếc bàn xếp lại giống như khi tổ chức liên hoan ở trường học, hai đầu mỗi chiếc bàn được ghép lại vào nhau tạo thành hình bán nguyệt, tạm thời tạo thành một hình tròn.

"Anh bạn, tìm chỗ ngồi đi."

Người lên tiếng là người đàn ông có tiếng cười sang sảng vừa rồi, nước da ngăm đen, thân hình cường tráng, cách lớp áo vẫn có thể nhìn thấy đường nét cơ bắp cuồn cuộn.

Khương Yển cười gật đầu với gã, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Người đàn ông kia tên là Đậu Vọng, người đàn ông có nước da nhợt nhạt, đeo kính gọng vàng ngồi bên cạnh là anh trai của gã, Đậu Nhuệ. Hai anh em một văn một võ, một người đứng trước một người đứng sau, cùng nhau gây dựng nên bang Mãnh Hổ, cũng giữ chặt quyền lực trong tay không san bớt ra ngoài.

Bên phải Đậu Nhuệ là một ông lão nho nhã, tóc hoa râm, mí mắt hơi trễ xuống, ít nhất cũng phải ngoài sáu mươi tuổi, hai tay đang cầm một chiếc bình giữ nhiệt, dáng vẻ như đã quen thuộc với những buổi họp mặt thế này. Thấy Khương Yển nhìn mình, ông lão mỉm cười gật đầu với anh, nhìn thế nào cũng giống một cán bộ văn phòng đã nghỉ hưu hơn là ông trùm của một tổ chức.

Tuy nhiên, những người có thể ngồi ở đây đều không phải là người đơn giản. Ông lão này tên là Bảo Hoành, đã tập hợp gần như tất cả những người lớn tuổi trên thuyền để lập thành một tổ chức có tên là "Tuổi Già Chí Lớn", ngoài việc chú ý đến nhiệm vụ hàng ngày ra thì không thấy có động tĩnh gì đặc biệt.

Ngồi cạnh Bảo Hoành là chị Hoa, phái Hợp Hoan của ả chỉ chiêu mộ nam nữ trẻ tuổi.

Kế bên chị Hoa là một thiếu niên đang đeo tai nghe nằm dài ra ghế, kiểu tóc của cậu ta khá phổ biến trong giới trẻ hiện nay nhưng lại bị cấm ở trường học, ngoài ra còn nhuộm màu xanh xám, kết hợp với làn da trắng trẻo và gương mặt thanh tú, cũng có thể bù đắp phần nào cho dáng ngồi không mấy lịch sự.

Lúc này thiếu niên đang chăm chú nhìn vào chiếc máy chơi game cầm tay, hai ngón tay cái liên tục bấm nút, cực kỳ tập trung, hoàn toàn không để ý đến việc bên cạnh có người ngồi xuống.

Khương Yển biết cậu ta, Tang Tử Thạch, mười sáu tuổi, bằng cá tính lôi cuốn và thủ đoạn đặc biệt của mình, cậu ta đã trở thành thủ lĩnh của đám thanh thiếu niên trên thuyền. Tên tổ chức của họ cũng rất thú vị, gọi là "Love She Mother Who Who", viết tắt là LW, rất độc đáo.

Hai người ngồi bên phải Khương Yển cũng rất thú vị, không phải anh em ruột nhưng tình cảm còn hơn cả anh em. Điều thú vị nhất là họ quen biết nhau sau khi lên thuyền, chỉ nói chuyện vài câu đã trở thành tri kỷ, nửa tiếng sau đã dập đầu kết nghĩa anh em. Tuy không có làm lễ cúng bái nhưng nghe nói cũng rất long trọng, thành tâm.

Hai người này, một người tên là Thông Tứ Hải, một người tên là Đạt Tam Giang. Nghe nói, chủ đề đầu tiên mà họ nói khi gặp nhau chính là việc cha đặt tên cho mình quá tùy tiện, và cuộc sống khổ sở ra sao khi phải mang cái tên ấy vì gia đình năm lần bảy lượt cương quyết không cho đổi.

Bên tay phải Đạt Tam Giang là Tô Vạn Phúc, mà bên phải Tô Vạn Phúc là Đậu Vọng, chín người vừa vặn ngồi quanh thành một vòng tròn.

"Sẽ không có ai đến nữa chứ?" Tô Vạn Phúc cười tủm tỉm dựa vào ghế, hai tay đặt trên bụng: "Nếu không còn ai, chúng ta đóng cửa lại nói chuyện chính đi."

Sắc mặt Đậu Vọng không vui, song dưới ánh mắt của anh trai, gã không lên tiếng mà chỉ khẽ phất tay, lập tức có người giúp họ đóng cửa thư viện, ngăn cách toàn bộ âm thanh bên trong và bên ngoài.

Chị Hoa bỗng mở miệng, ngón tay xoay điếu thuốc lá màu xanh nhạt: "Tô Vạn Phúc, đại diện Tô, tôi nhớ từ lúc tôi lên thuyền, ông đã nói với tôi ông là "người đại diện". Có điều hội nghị tập thể cũng đã tổ chức vài lần rồi, tôi càng ngày càng tò mò, rốt cuộc là ai bổ nhiệm ông, hay nói đúng hơn thì ông... Là "người đại diện" của ai?"

Chẳng ai ngờ rằng chị Hoa lại đột nhiên lên tiếng chất vấn, câu hỏi còn sắc bén như vậy, thật ra những người đang ngồi đây dù ít hay nhiều cũng từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng sau khi quan sát và thăm dò xong họ đã tạm thời chọn cách né tránh. Lúc này đề tại lại đột ngột bị chị Hoa "lôi lên mặt bàn", khiến những người đó có cảm giác như nhận được "niềm vui bất ngờ".

"Dì Hoa nói đúng, lúc tôi lên đây, ông ta cũng nói với tôi như vậy." Không biết từ lúc nào, Tang Tử Thạch đã đặt chiếc máy chơi game cầm tay xuống, tai nghe cũng tháo ra. Tuy đang nói chuyện nhưng cậu thiếu niên không hề ngẩng đầu, chỉ chăm chú dùng tay quấn một sợi dây hết vòng này tới vòng khác quanh một cái đồ quấn dây hình xương cá.

Chị Hoa nghiêng đầu bực bội nói: "Tiểu Tang, nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là chị Hoa, đừng gọi là dì Hoa."

"Không được, mẹ tôi bảo phải tôn trọng người lớn tuổi." Tang Tử Thạch bĩu môi: "Hơn nữa, dì Hoa còn lớn tuổi hơn mẹ tôi, tôi không có chị gái nào già như dì."

Cơn giận lóe lên rồi biến mất trên mặt chị Hoa, bất kỳ người phụ nữ nào bị người khác chế giễu già trước mặt bao người cũng sẽ không vui vẻ gì.

Khương Yển vốn tưởng rằng chị Hoa sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, không ngờ ả lại nhịn cơn tức này, hờn dỗi nói: "Trẻ con nói năng không biết suy nghĩ, tôi không chấp với cậu." Sau đó ả làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Vạn Phúc.

Đối mặt với sự nghi ngờ từ mọi người, Tô Vạn Phúc vẫn giữ nụ cười trên mặt, thong dong nói: "Tôi đúng là "người đại diện" nhưng tôi chưa từng nói tôi là "người đại diện" của mấy người."

"Rầm!" Đậu Vọng đập bàn đứng dậy chỉ vào mặt Tô Vạn Phúc, quát hỏi: "Ông có ý gì? Nói rõ ràng!"

Tô Vạn Phúc chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng gạt ngón tay đang chỉ vào mình của Đậu Vọng, đứng dậy phủi phủi bộ vest đen trên người, sau khi đảo mắt nhìn một lượt những người đang ngồi đây, ông ta mới chậm rãi lên tiếng: "Xin cho phép tôi được giới thiệu lại bản thân.

Tôi là Tô Vạn Phúc, quản lý của du thuyền này, cũng là người đại diện của chúa tể Cõi Âm."

Bình Luận (0)
Comment