Khương Yển nhíu mày, đây không phải lần đầu tiên anh nghe thấy cái tên chúa tể Cõi Âm này. Trong rạp xiếc, quý ngài Mũ Cao đã từng nhắc đến, Mạc Tiểu Nghiêu nói cô cũng nghe được từ chỗ phù thủy, giờ lại nghe thấy cái tên này từ miệng Tô Vạn Phúc, có lẽ đó chính là kẻ thống trị không gian kỳ dị này chăng?
Tuy có nghi vấn nhưng Khương Yển không định hỏi ngay lúc này, anh im lặng ngồi đó, lạnh lùng quan sát biểu cảm kinh ngạc, ngỡ ngàng, tức giận của những người khác trong phòng. Rất có thể tất cả đều là giả vờ, anh không tin những kẻ có thể ngồi ở đây lại không biết gì.
Sau khi Tô Vạn Phúc giới thiệu xong thì ngồi xuống, vẫn giữ nụ cười tủm tỉm nhưng lúc này nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái khó chịu.
"Mọi người có thắc mắc gì cứ việc hỏi, tôi sẽ cố gắng giải đáp, dù sao sau này chúng ta còn phải hợp tác, nếu tồn tại quá nhiều hiềm khích vô căn cứ sẽ không có lợi cho mối quan hệ giữa chúng ta. Lỡ mà gây ra chuyện ồn ào như nhóm du khách trước, tôi lại phải để họ quay về điểm xuất phát."
Đậu Nhuệ tái mặt dỗ dành người em trai đang nóng nảy của mình, nhìn thẳng vào Tô Vạn Phúc: "Nhóm du khách trước? Họ đang ở đâu?" Giây phút đi hết cầu thang lên thuyền, bệnh tình của anh ta đã khỏi hẳn nhưng thói quen bao năm khiến giọng nói của Đậu Nhuệ vẫn nhẹ bẵng, không chút sức lực.
"Chết hết rồi." Tô Vạn Phúc xoa mu bàn tay trái, thản nhiên đáp: "Lần trước, cuối cùng họ vẫn không đến được Trạm bổ sung, thức ăn cạn kiệt, vì tranh giành tài nguyên mà lao vào đánh nhau."
Đậu Nhuệ: "Không phải trên du thuyền không thể giết người à?"
Tô Vạn Phúc gật đầu: "Đúng vậy, nhưng có thể bẻ gãy tay chân rồi ném sang một bên mà đúng không? Có điều sau khi giết người cướp thức ăn, những tên may mắn còn sống sót ấy lại không tập hợp đủ số người tối thiểu để mở màn chơi, dẫn tới thuyền không thể di chuyển. Thời tiết cũng ngày một xấu, chờ tới khi bão tố và lốc xoáy ập đến, thuyền tức khắc lật úp. Chậc, nội việc vớt thuyền lên rồi lau dọn lại đã tốn của tôi không ít công sức rồi đấy, thế nên mọi người đừng dẫm vào vết xe đổ nhé."
Căn phòng chìm vào im lặng, lời nói của Tô Vạn Phúc chứa đựng rất nhiều thông tin khiến họ không khỏi suy nghĩ. Khương Yển nhanh chóng rút ra kết luận trong đầu, nếu liệt kê tỉ mỉ thì bao gồm những điểm sau:
1. Những điều được viết trên thông báo là sự thật, chỉ khi tất cả màn chơi được kích hoạt, thuyền mới có thể di chuyển.
2. Nếu thuyền không đến được Trạm bổ sung, lương thực và nước uống sẽ giảm dần theo tốc độ tiêu thụ, không thể bổ sung.
3. Thuyền không di chuyển, màn chơi không được mở, dẫn đến00 thời tiết thay đổi, nghiêm trọng nhất có thể dẫn đến bão tố và lốc xoáy, phá hủy con thuyền, không một ai trốn thoát được.
4. Sau khi diệt đoàn, con thuyền sẽ khởi động lại, đón những hành khách mới, Gametoday cũng sẽ bắt đầu tính toán lại từ kỳ đầu tiên.
Thú vị thật, ánh mắt Khương Yển sâu thẳm, cúi đầu nhìn mép bàn trước mặt. Anh lên thuyền khá muộn, cứ tưởng Tô Vạn Phúc là người đại diện được những kẻ cầm đầu này cùng nhau đề cử, nhưng xem ra ngay cả họ cũng không hề hay biết. Vậy thì, Tô Vạn Phúc đã lừa gạt nhóm người lên thuyền đầu tiên bằng cách nào?
Chậc, không quan trọng. Quan trọng là biết được tất cả mọi người đều bị ông ta lừa gạt là được rồi.
"Ông chú này, như vậy là không được đâu." Tang Tử Thạch ném chiếc máy chơi game xuống bàn, vẫn là vẻ cà lơ phất phơ như thường lệ: "Chính ông nói với tôi là có thể ở trên du thuyền chờ chết mà, thế chẳng phải là cố ý lừa tôi hả?"
Tô Vạn Phúc nhìn Tang Tử Thạch, trên khuôn mặt non nớt của thiếu niên là vẻ khinh thường. Ông ta không để tâm, có lẽ là rộng lượng, có lẽ là không quan tâm đến thái độ của những con kiến hôi, vẫn cười tủm tỉm đáp: "Cậu nhóc, đây không phải là ý của tôi, mà là ý của vị khách đầu tiên lên thuyền. Tôi đã giới thiệu cho anh ta những điều được phép nói trong khuôn khổ quy tắc, lúc nghe đến hai chữ cưỡng chế tiến vào, anh ta đã quyết định sẽ ở lì trên thuyền."
"Thú vị thật."
Đậu Nhuệ ho khan hai tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một mảng ửng đỏ như mắc bệnh, anh ta cũng không biết tại sao lại như vậy, theo lý mà nói bệnh trên người đã khỏi hẳn nhưng mỗi lần ho khan lại khiến anh ta có cảm giác như trở về giường bệnh năm xưa.
Đậu Vọng rất quan tâm đến anh trai mình, thấy anh trai ho khan thì vội vàng vỗ lưng cho anh ta như thường lệ, đợi anh ta bình tĩnh lại mới thở phào nhẹ nhõm, song lông mày gã vẫn nhíu chặt, rõ ràng là đang lo lắng cho anh trai.
Đậu Nhuệ hít thở sâu vài lần, sau đó tiếp tục câu chuyện dang dở: "Vậy nên ông đã dùng cách này lừa gạt tất cả chúng tôi, trở thành người đại diện được công nhận?"
Tô Vạn Phúc cười mà không nói.
Đậu Nhuệ cũng không nhất định phải có được câu trả lời của ông ta, chuyển chủ đề sang vấn đề mà mọi người đều quan tâm: "Phiền ông nói cho chúng tôi biết, làm cách nào để con thuyền di chuyển, tốt nhất là đừng bỏ quên hay lừa gạt bất cứ chuyện gì nữa đấy, ông Tô ạ."
"Rất đơn giản, chỉ cần kích hoạt tất cả các màn chơi trong kỳ "Gametoday" tiếp theo, du thuyền sẽ di chuyển." Tô Vạn Phúc lập tức trả lời.
Đậu Nhuệ: "Nếu, tôi nói là nếu, tỷ lệ thương vong của chúng tôi quá cao, không đủ số người tối thiểu để mở màn chơi thì sao?"
Tô Vạn Phúc: "Trạm bổ sung không chỉ bổ sung tài nguyên, mà còn bổ sung cả người."
Tang Tử Thạch chen ngang: "Trái Đất đã nổ tung rồi, ông chú, ông muốn bổ sung người ngoài hành tinh cho chúng tôi à?"
Tô Vạn Phúc cười bí hiểm: "Chúa tể Cõi Âm sẽ mở cánh cổng lớn."
Chúa tể Cõi Âm, lại là cái tên ấy, có điều lần này khi Đậu Nhuệ hỏi Tô Vạn Phúc rốt cuộc đó là ai thì chỉ nhận được câu trả lời không thể nói.
Những điều cần hỏi đã hỏi xong, tiếp theo là cuộc nói chuyện giữa những kẻ cầm đầu. Tuy rằng vẫn chưa biết trong kỳ "Gametoday" tiếp theo sẽ có bao nhiêu màn chơi, nhưng tất cả tổ chức cùng quyết định mỗi sẽ cử người tham gia, còn về việc tự mình vượt ải hay hợp tác với nhau, đến lúc đó sẽ bàn sau.
Đây không phải lúc cần Khương Yển lên tiếng, tuy rằng được chị Hoa mời đến tham dự nhưng những người ở đây đều không xem anh ra gì. Những người hòa nhã như Tứ Hải, Tam Giang và Bảo Hoành ít nhất còn mỉm cười chào hỏi khi anh ngồi xuống, chứ với những tên lạnh lùng như Tang Tử Thạch thì từ đầu đến cuối không thèm nhìn anh lấy một cái.
Họ đều hiểu rõ, chị Hoa đưa một người mới đến đây chỉ là muốn gây chú ý với mọi người mà thôi. Loại chuyện này, nhắm mắt làm ngơ là được, dù sao những gì bàn bạc ở đây lát nữa đều phải thông báo cho tất cả thành viên trong tổ chức, cũng không sợ bị rò rỉ thông tin.
Còn về Khương Yển cùng với hội nhóm phía sau anh, đợi khi nào rảnh rỗi phái người đi điều tra là được.
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, những kẻ cầm đầu lần lượt đứng dậy chuẩn bị rời đi, Khương Yển cũng đứng dậy theo, nhưng lại mở miệng hỏi Tô Vạn Phúc câu hỏi đầu tiên kể từ lúc bước vào đây.
"Ngoài chúng tôi ra còn có chiếc du thuyền nào khác không?"
Bước chân Đậu Vọng đang đi về phía cửa bỗng khựng lại, gã quay đầu nhìn Khương Yển đầy kinh ngạc, những người khác cũng vậy, ngay cả Tang Tử Thạch đang cầm máy chơi game cũng ngẩng phắt đầu lên nhìn anh.
Tô Vạn Phúc không hề xem nhẹ Khương Yển, với những câu hỏi nằm trong phạm vi cho phép, ông ta tất nhiên sẽ trả lời: "Đương nhiên là có."
Khương Yển hỏi tiếp: "Chúng tôi sẽ gặp nhau sao?"
Tô Vạn Phúc: "Sẽ."
"Vậy giữa chúng tôi có cạnh tranh không? Dễ hiểu hơn thì liệu chúng tôi có bị sắp xếp để cùng tham gia một màn chơi không?" Đây là câu hỏi thứ ba của Khương Yển.
Tô Vạn Phúc đưa tay vuốt cằm: "Là cạnh tranh hay hợp tác, tôi không nói trước được, tất cả đều phụ thuộc vào ý muốn của chúa tể Cõi Âm. Mà giờ cậu lo lắng chuyện này hơi sớm, chỉ khi nào đến Điểm tham quan, cảng mới cho phép vài chiếc du thuyền cùng cập bến."
Khương Yển trầm ngâm vài giây, đưa ra câu hỏi cuối cùng: "Vậy bọn tôi có cơ hội đổi thuyền không?"
Tô Vạn Phúc cười đầy ẩn ý: "Về lý thuyết thì có. Nhưng dựa theo xác suất, tôi khuyên cậu đừng nghĩ nhiều làm gì, chiếc du thuyền này có gì không tốt sao?"
Đúng vậy, rất tốt, Khương Yển nghĩ thầm, không biết tại sao anh lại có cảm giác, trở ngại lớn nhất khi muốn đổi thuyền chính là Tô Vạn Phúc nhỉ? Anh hơi hối hận vì đã không rủ Mạc Tiểu Nghiêu đến cùng, vốn tưởng chỉ là một buổi trao đổi thông tin đơn giản, ai ngờ lại hóng được một chuyện lớn như vậy, thật đúng là niềm vui bất ngờ.
Song loại niềm vui như này, mai mốt vẫn nên ít xuất hiện thì hơn.
Thấy Khương Yển không nói gì, những người định rời đi lại tiếp tục di chuyển, nối đuôi nhau ra khỏi thư viện. Lúc đi ngang qua Khương Yển, họ đều nhìn anh, đặc biệt là Bảo Hoành, thậm chí còn mỉm cười hiền hòa mời anh khi nào rảnh rỗi thì cùng nhau uống trà.
Chỉ từ lúc này họ mới thực sự công nhận sự tồn tại của Khương Yển, thực lực tạm thời không bàn đến, ít nhất đầu óc đủ tiêu chuẩn.
Khương Yển nhún vai, không hề có ý định rời khỏi thư viện, anh đợi mọi người đi hết và lệnh giới nghiêm bên ngoài được dỡ bỏ, lúc này mới tìm đại một góc khuất, tiện tay rút một cuốn sách trên giá gần mình nhất rồi ung dung ngồi đọc.
Mạc Tiểu Nghiêu đương nhiên không hề hay biết chuyện này, thậm chí cô còn không biết Khương Yển đã tham gia một cuộc họp như vậy. Sau khi trao đổi thông tin về màn chơi với Vu Băng, hai người tạm biệt nhau ai làm việc nấy.
Bệnh viện mà Vu Băng chọn có vẻ khá điên cuồng, trong đó có thiết lập ma quỷ. Tuy là màn chơi độ khó 1 sao, ma quỷ muốn làm hại người chơi phải tuân theo rất nhiều điều kiện bắt buộc, còn bị hạn chế đủ đường, không được giết người vô tội vạ. Nhưng với những người mới chưa có bất kỳ biện pháp nào để đối phó với ma quỷ, đây là một thử thách vô cùng khó khăn, dẫn đến số người vào màn chơi không ít nhưng số người vượt ải trở về không hề nhiều.
Mạc Tiểu Nghiêu thầm ghi nhớ điều này, đồng thời nghĩ xem có nên tìm hiểu một số phương pháp đối phó với ma quỷ hay không. Nơi duy nhất trên thuyền có khả năng bán những thứ này chính là cửa hàng miễn thuế đặc biệt, có điều không biết khi nào hàng hóa mới được làm mới, cô cũng không thể ngồi lì trong cửa hàng chờ đợi mãi.
Ôm tâm lý xem thử, Mạc Tiểu Nghiêu đi đến cửa hàng miễn thuế đặc biệt, ánh mắt lướt qua những món hàng trên kệ, cô phát hiện ra bốn món đồ có liên quan đến ma quỷ song lại chẳng có tác dụng gì.
Ba món đầu tiên, không cần nhìn đến công dụng, chỉ cần nhìn đến dãy số 0 trên nhãn giá là biết ngay không phải là thứ cô có thể mua nổi. Còn món cuối cùng, giá cả thì rẻ thật nhưng phần mô tả lại giống như đang đùa vậy.
[Bít tất của ai đó 0/10 (Thô sơ)
Giới thiệu: Bít tất bị lột xuống từ chân người nào đó, đặt trên đất phẳng có thể đứng vững không đổ.
Cách dùng: Lấy ra, dựng đứng là được. Trong quá trình sử dụng không thể di chuyển, không giới hạn thời gian, nếu muốn có thể để ở đó mãi. Có thể sử dụng lặp lại mười lần, hiệu quả giảm dần sau mỗi lần, hết mười lần sẽ biến mất.
Công dụng: Khiến tất cả sinh vật không có ác ý quá lớn không muốn đến gần trong phạm vi năm mét, thậm chí bao gồm cả hồn ma đã không cần thở.
Ghi chú: Hương "thơm" nồng nàn, mong người sử dụng sẽ không ngất xỉu.]
Đôi tất này chỉ bán 10 đồng vàng, tuy không đẹp nhưng trong số những món đồ ít nhất từ bốn số 0 trở lên thì đã xem như rất rẻ.
Mạc Tiểu Nghiêu đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cũng vượt qua rào cản tâm lý trong lòng, bỏ ra 10 đồng vàng mua món đồ này. Cũng may hệ thống có tặng kèm túi đựng ngăn mùi, điều này khiến Mạc Tiểu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cô sẽ không có cảm giác bài xích quá mãnh liệt khi cầm đôi tất cho vào túi.