Xe buýt dừng hẳn, cửa xe mở ra, hướng dẫn viên du lịch xương khô bước xuống đầu tiên, trên tay còn cầm một lá cờ nhỏ hình tam giác màu cam. Nếu không nhìn mặt và dáng người, trông cô ta không khác gì một hướng dẫn viên du lịch bình thường.
Mạc Tiểu Nghiêu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lướt qua hàng loạt hành lý được đặt trên giá, do dự một chút rồi quyết định không vội động vào. Cô vỗ nhẹ lên người, kiểm tra xem có giấy tờ chứng nhận gì không.
Lúc này cô đang mặc một chiếc áo ba lỗ dài tay màu xanh đậm, bên ngoài là một chiếc áo khoác ngắn, phía dưới là quần thể thao đen thoải mái, chân đi giày thể thao bình thường.
Cả áo ba lỗ và áo khoác đều không có túi, nơi duy nhất có thể có manh mối là túi quần nhưng bên trong lại trống không, đừng nói là điện thoại hay ví tiền, ngay cả một cái kẹo cao su cũng không có.
Mạc Tiểu Nghiêu hơi đau đầu, cô nghe rất rõ lời hướng dẫn viên nói - không được chen lấn, không được lấy đồ lung tung, phải làm theo thứ tự. Mặc dù không biết thời gian để họ tìm hành lý của mình là bao lâu, cũng không biết hậu quả của việc chen lấn hay lấy đồ lung tung là gì, nhưng có một điều chắc chắn là nếu muốn sống sót thì tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Mạc Tiểu Nghiêu lại ngồi xuống, bỗng thở phào nhẹ nhõm, bởi ngay mới nãy thôi khi cô cúi đầu xuống đã nhìn thấy trong túi dựa của ghế ngồi trước mặt có một chiếc điện thoại di động đang cắm tai nghe.
Chắc là của cái người mà cô đang nhập vai này rồi. Nghĩ vậy, Mạc Tiểu Nghiêu lấy điện thoại ra khỏi túi dựa, theo thói quen dùng ngón trỏ tay trái ấn lên khóa vân tay ở mặt sau điện thoại, màn hình lập tức sáng lên và mở khóa thành công.
Ngón tay lướt nhanh qua màn hình, Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện trong điện thoại này chỉ có vài ứng dụng, ngoài camera, đèn pin, ghi chú, danh bạ... được cài đặt sẵn thì chỉ còn lại một ứng dụng trò chuyện.
"Sạch sẽ thật." Mạc Tiểu Nghiêu khẽ lẩm bẩm, khóe mắt liếc sang thấy cô gái mặt tròn bên cạnh cũng đã tìm được điện thoại của mình, đang cầm xem nội dung.
Nghĩ ngợi một lúc, Mạc Tiểu Nghiêu mở kho ảnh ra, định xem thử có manh mối gì không, kết quả thật sự để cô tìm được một bức ảnh, nhìn góc độ là ảnh tự sướng, gương mặt giống hệt với gương mặt phản chiếu trên màn hình điện thoại tối đen khi tắt ngúm.
Cô gái này trông rất bình thường, mắt một mí, mũi tẹt, được cái da rất trắng, hình dáng môi cũng đẹp, nhìn chung không khiến người ta có cảm giác gai mắt.
Cô gái trong ảnh đội mũ lưỡi trai màu đen, tai đeo tai nghe, trên lưng cõng một chiếc ba lô màu xanh đậm căng phồng, ngoài ra trên tay và xung quanh không còn hành lý nào khác.
Mạc Tiểu Nghiêu nhanh chóng lướt xem vài bức ảnh, xác nhận trong tất cả các bức ảnh tự sướng đều không xuất hiện vật dụng mới, bèn quyết đoán đứng dậy, nhón chân kéo một chiếc ba lô màu xanh đậm giống hệt trong ảnh từ trên giá hành lý.
Cô kéo khóa mở ba lô, trên cùng nhét một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, Mạc Tiểu Nghiêu lấy nó ra đội lên đầu, sau đó mới kéo khóa lại, nhấc quai đeo bên trái của ba lô lên choàng vào tay phải, cho ba lô ra sau lưng, tay trái thuận thế luồn vào quai đeo bên kia, đeo kiện hành lý duy nhất của mình lên vai.
Bây giờ chỉ cần chờ xuống xe theo thứ tự là được. Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ thế, vừa định ngồi xuống lại thấy cô gái mặt tròn bên cạnh đứng dậy, nở nụ cười thân thiện với mình.
"Bạn học, bạn có thể nhường đường cho mình ra ngoài lấy hành lý được không?"
Mạc Tiểu Nghiêu im lặng né sang một bên, sau đó nhìn cô gái mặt tròn lấy một chiếc ba lô màu đỏ đen từ giá hành lý xuống, gần quai đeo còn buộc một chú gấu bông nhỏ xinh xắn.
Cô gái ôm ba lô của mình ngồi trở lại chỗ, lúc này ước chừng hai phần ba số người trong xe đã tìm được hành lý của mình, song không có ai dẫn đầu đi về phía cửa xe. Nhân cơ hội này Mạc Tiểu Nghiêu tranh thủ thời gian kiểm tra hành lý, rất nhanh đã tìm thấy giấy tờ tùy thân, xác nhận thông tin về nhân vật hiện tại của mình.
Hướng dẫn viên xương khô dường như đã mất kiên nhẫn, cô ta giẫm lên bậc thang cửa xe rồi thò đầu nhìn vào trong, miệng giục mọi người nhanh lên một chút.
"Mời các bạn tranh thủ thời gian, chúng ta nhất định phải đến suối nước nóng trước chín giờ, nhanh chóng xuống xe theo thứ tự nào!"
Một học sinh nam dáng người nhỏ gầy lấy hết can đảm, lớn giọng hỏi: "Theo thứ tự gì ạ?"
Hướng dẫn viên du lịch nghiêng hộp sọ, trong hốc mắt sâu lõm bùng lên ngọn lửa màu xanh lam: "Dĩ nhiên là bắt đầu xuống xe từ hàng cuối cùng, chứ còn thứ tự gì khác nữa đâu?"
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, có gợi ý còn hơn không, thế là dưới sự thúc giục của hướng dẫn viên du lịch, sáu người ngồi liền kề nhau ở băng ghế cuối cùng tức tốc cầm hành lý của mình, nối đuôi nhau đi theo lối đi chật hẹp giữa các dãy ghế, chậm rãi tiến về phía cửa xe.
Khi người đầu tiên xuống xe, gần như tất cả ánh mắt trên xe đều đổ dồn vào người đó, sau khi thấy người đó bình an vô sự thì mới hơi thả lỏng một chút. Đợi đến khi năm người còn lại cũng xuống xe đứng bên cạnh hướng dẫn viên du lịch, bầu không khí trong xe lập tức thoải mái hơn, người ở hàng thứ hai từ dưới lên không đợi hướng dẫn viên giục nữa, lần lượt xách hành lý của mình đi xuống theo thứ tự.
Trong xe tổng cộng có sáu hàng ghế, ngoại trừ hàng cuối cùng là sáu ghế, còn lại đều là bốn ghế, chia thành hai bên trái phải. Mạc Tiểu Nghiêu ngồi hàng thứ tư, rất nhanh đã đến lượt cô và cô nàng mặt tròn bên cạnh, hai người đeo ba lô, cũng đi theo đoàn người xuống xe.
Chờ đến khi ba mươi người trên xe đều xuống hết, hướng dẫn viên xương khô bảo mọi người đợi một chút, cô ta bắt đầu đi một vòng quanh mọi người, chẳng mất bao lâu đã túm cổ ba người kéo ra ngoài. Hàm trên hàm dưới của cô ta va "lập cập" vào nhau, không biết vì sao mà mọi người ở đây lại có thể nghe ra trong giọng nói của cô ta pha lẫn chút vui sướng.
"Ba người cầm lộn hành lý rồi, thật là không ngoan chút nào, tôi đã nhắc nhở nhiều lần như vậy mà cứ muốn phá rối trật tự, nhất định phải chịu trừng phạt."
Sắc mặt ba người lập tức trắng bệch, Mạc Tiểu Nghiêu đứng xem cũng thầm lo lắng, sợ rằng trong ba người xui xẻo này có Nhạc Âm và Khương Yển. Cô vẫn chưa tìm thấy hai người đó, nếu cô đã thay đổi diện mạo vậy chắc chắn họ cũng thế, chỉ là không biết là ai trong số những nam sinh kia.
"Chúng tôi không cố ý, chúng tôi đổi lại ngay đây." Một nam sinh hơi mập nói xong, vội vàng quay sang hai người bạn đồng hành, đưa hành lý trong tay về phía họ, nức nở nói: "Của ai thì lấy đi... Trong tay hai người cái nào là của tôi vậy? Mau đưa tôi..."
Hai người kia cũng vội vàng trao đổi hành lý, thế nhưng sau khi đổi xong ba kiện hành lý cho nhau, hướng dẫn viên xương khô vẫn không có ý định tha cho họ.
"Đã làm sai thì tức là sai, cứu vãn cũng vô ích!" Nói xong câu đó, hướng dẫn viên du lịch xương khô bỗng nhiên búng tay.
Ngay giây sau, ngọn lửa màu xanh trông như đến từ địa ngục lạnh lẽo chợt bùng lên từ dưới chân ba người, nhoáng cái đã bao trùm lấy họ.
Những người khác có thể nhìn thấy vẻ mặt đau đớn và cơ thể dần dần biến mất do bị ngọn lửa màu xanh thiêu đốt của ba người, song lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào, cứ như thể đang xem phim câm thời kỳ đầu khi nền điện ảnh mới phát triển, họ chỉ còn nước trơ mắt nhìn sinh mệnh biến mất trong im lặng.
Cấu tạo sinh lý của con người khiến hình ảnh đi kèm âm thanh thường gây tác động mạnh hơn hình ảnh không có tiếng động, hệt như xem phim ma mà tắt âm thanh đi, chỉ nhìn mỗi hình ảnh thì cảm giác kinh dị sẽ bớt hơn phân nửa.
Có điều trường hợp lần này hoàn toàn ngược lại, sự chấn động đến từ cái chết trong im lặng của ba người kia còn lớn hơn cả những tiếng la hét sợ hãi. Có lẽ là do hoang mang, hay tuyệt vọng, mà cũng có thể vì đang trong hoàn cảnh "cùng chung số phận" đã khiến mấy người đứng xem kích động lây.
Nỗi sợ hãi và kinh hoàng lan tràn khắp đáy lòng, dù đã bị đè nén nhưng một khi hạt giống sợ hãi đã được gieo xuống, nó sẽ luôn tìm được thời điểm thích hợp để nảy mầm.
Ngọn lửa màu lam chỉ thiêu đốt cơ thể ba người, quần áo bên ngoài và hành lý xách trên tay lại không hề hấn gì. Đợi đến khi quần áo trống không rơi xuống che lấp đi lớp bụi đất, lúc này hướng dẫn viên xương khô mới xoay hộp sọ một trăm bốn mươi độ, nhìn về phía những người còn lại.
"Mời mọi người đi theo tôi, còn năm phút nữa là đến chín giờ, xin hãy nhanh chân lên, những người không thể vào đến khách sạn đúng giờ sẽ bị coi là nuốt lời đấy."
Không ai dám hỏi hậu quả của việc nuốt lời là gì, tất cả mọi người đều đồng loạt bước đi, bám sát theo sau hướng dẫn viên xương khô. Mặc dù cô ta càng đi càng nhanh, mọi người cũng cắn răng kiên trì đuổi theo, thà chạy đến thở hồng hộc cũng không chịu bỏ cuộc.
Chết không đáng sợ, song chết kiểu đó thì có hơi kinh khủng.
Cơ thể của Mạc Tiểu Nghiêu đã trải qua hai lần cường hóa, hay nói đúng hơn là ba lần, thêm vào đó cô vẫn luôn không ngừng rèn luyện thể lực, bây giờ chạy như vậy cũng không tính là quá sức.
Cô không chắc có bao nhiêu người trên du thuyền đã hoàn thành nhiệm vụ phụ và nhiệm vụ ẩn nhưng chắc chắn số lượng không nhiều. Vì đây là màn chơi 1,5 sao, chắc chắn hệ thống sẽ không để họ mệt chết ngay từ đầu.
Như vậy nhiệm vụ của cửa ải này hẳn là dùng tốc độ hiện tại chạy liên tục khoảng ba tới năm phút, điểm đến là một khách sạn suối nước nóng nào đó nằm trong thị trấn. Nếu vượt quá năm phút, tức những người bị tụt lại phía sau không vào được sảnh khách sạn trước chín giờ sẽ bị loại bỏ.
Mạc Tiểu Nghiêu chạy khá thoải mái, đến chỗ rẽ cô còn hơi quay đầu nhìn lại, phát hiện chỉ trong hai phút ngắn ngủi đoàn người đã chia làm ba nhóm.
Nhóm đầu tiên là nhóm nhỏ do hướng dẫn viên xương khô dẫn đầu chạy đằng trước, số lượng ước chừng sáu, bảy người bao gồm cả cô, ngoài cô nàng mặt tròn bên cạnh thì không có gương mặt quen thuộc nào.
Phía sau là nhóm thứ hai tụt lại khoảng năm, sáu bước, đội hình vẫn còn khá tập trung, ước lượng sơ qua có khoảng mười ba, mười bốn người. Có lẽ là những người có năng lực trung bình nhưng cũng không loại trừ khả năng có người đang giấu nghề, cố ý lẫn vào trong đám đông để che giấu bản thân.
Cách nhóm thứ hai khoảng ba, bốn bước chân là nhóm thứ ba, số lượng tương đương với nhóm đầu tiên nhưng tình trạng thể lực kém hơn rất nhiều.
Mạc Tiểu Nghiêu đoán những người này hẳn là những người bình thường chưa từng vào màn chơi lần nào, thể lực chưa trải qua cường hóa. Trừ khi có nền tảng thể lực tốt từ trước khi bước vào thế giới này, nếu không khoảng cách sẽ ngày càng lớn, dưới áp lực tâm lý ngày càng căng thẳng và sức ép sinh tồn khủng khiếp, những người có tâm lý không vững vàng rất có thể sẽ sụp đổ giữa chừng, không thể kiên trì đến đích.
Sau một hồi suy tính, Mạc Tiểu Nghiêu không nghĩ tiếp nữa mà tập trung chạy theo hướng dẫn viên xương khô tiến về phía trước. Lúc rẽ vào khúc cua, cô có cảm giác như vừa bước qua một kết giới, trước mắt đột ngột xuất hiện một thị trấn nhỏ mang phong cách cổ kính.
Trên cổng vào thị trấn có treo một tấm biển lớn, trên đó viết năm chữ to.
[Thị trấn suối nước nóng.]