Có kỹ năng của Nhạc Âm, Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển đánh giá lại hang động này một lần nữa. Trong hang chỉ có duy nhất một hồ nước lớn, bên ngoài hang có một con đường nhỏ, bên đường cũng có một hồ nước, nhìn qua có vẻ như là một ngã rẽ lựa chọn giữa hai bể.
Mạc Tiểu Nghiêu hỏi Nhạc Âm: "Cậu dựa vào đâu để phán đoán vậy?"
Nhạc Âm bước vào hang đá, đưa hai tay chỉ về phía hồ nước và con đường nhỏ: "Đi đường này hay là đi đường kia, trực giác của tôi đều nói là có thể đi được. Nếu đã như vậy, phải chăng là đang nói cho chúng ta biết suối nước nóng này có thể ngâm được?"
"Tiện thật đấy." Mạc Tiểu Nghiêu bước đến, cẩn thận xem xét tấm bảng giới thiệu bên cạnh hồ nước một lần nữa, đọc kỹ từng câu từng chữ. Đúng như lời Nhạc Âm nói, không thể nào dựa vào những thông tin ít ỏi này để tìm ra cạm bẫy nằm ở đâu.
Nghĩ một lúc, Mạc Tiểu Nghiêu lấy hộp gỗ nhỏ đựng bài bói toán từ trong túi xách ra. Vì phải vào màn chơi nên trước đó cô vẫn chưa rút bài, buff trên người Nhạc Âm cũng biến mất sau khi vào màn chơi, xem ra hệ thống không công nhận những buff nhận được bên ngoài màn chơi.
Nếu đã như vậy thì bây giờ thử vận xem thế nào.
"Chờ đã." Khương Yển ngăn không cho Mạc Tiểu Nghiêu rút bài, lắc đầu: "Đừng rút vội, tránh rước thêm phiền phức."
Lỡ rút phải thẻ Hung, điều kiện kích hoạt là ngâm suối nước nóng thì sao?
Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ một chút, thấy Khương Yển nói có lý. Tuy cô chưa chắc sẽ xui xẻo đến mức rút trúng thẻ Hung như anh nhưng ai mà biết được? Tuy nhiên, nếu cứ vậy thì hộp bài này chẳng khác nào đồ bỏ đi, làm cô thấy nhiệm vụ phụ đó thật lãng phí.
Khương Yển nhìn ra suy nghĩ của Mạc Tiểu Nghiêu, an ủi: "Cứ giữ lại đi, tôi có cảm giác sẽ dùng đến."
Mạc Tiểu Nghiêu cười gượng cất thẻ bài đi, chỉ vào suối nước nóng: "Xuống thôi ha? Hai mươi đến bốn mươi độ, chắc không đến nỗi bị luộc chín hay đóng băng đâu nhỉ?"
Theo như cách của tên xui xẻo kia, chạm vào mép nước chắc là không được tính. Nếu không thì loại bẫy này quá dễ né tránh, hệ thống sẽ không để lỗ hổng lớn như vậy.
Chưa đợi Khương Yển trả lời, Nhạc Âm đã cười với hai người rồi đi thẳng đến bậc thang, bước xuống nước trước, chẳng cho họ thời gian phản ứng.
"Xuống đi, không sao đâu." Nhạc Âm ngâm cả cơ thể mũm mĩm trong nước, cảm nhận nhiệt độ dễ chịu của suối, cười rạng rỡ với Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển: "Có cả thanh tiến độ kìa, chắc là đợi đến khi nào đầy mới được ra ngoài."
Khương Yển thở dài trước sự thiện lương của Nhạc Âm. Anh hiểu Nhạc Âm muốn thăm dò giúp mọi người nên mới giành xuống trước. Dù đã xác nhận nhiều lần là không có vấn đề gì nhưng người đầu tiên xuống nước bao giờ cũng phải chịu rủi ro cao hơn.
Mạc Tiểu Nghiêu cũng nghĩ vậy. Cô nhìn Nhạc Âm một ái thật sâu, chậm rãi bước xuống hồ ngồi lên bậc thang xi măng nhô ra cạnh anh ta, nơi này hẳn là để cho mọi người ngồi nghỉ.
Khương Yển cũng xuống theo. Ba người ngồi cạnh nhau, trước mặt mỗi người đều xuất hiện một thanh tiến độ chỉ mình họ nhìn thấy, phía sau còn có dòng chữ "Say sưa tận hưởng cảnh đẹp suối nước nóng 0/1".
"Coi như uổng công mua rượu rồi." Khương Yển cảm thán. Nhìn thấy dòng chữ này, anh đã hiểu ra. Chữ "say" ở đây chỉ là một cách miêu tả mỹ miều, không cần phải uống rượu thật, chỉ cần ngâm đủ thời gian là được: "Trên này ghi rõ là hàng đã bán, miễn đổi trả."
"Vậy thì uống thôi." Nhạc Âm đề nghị: "Giữ lại cũng chẳng làm gì, nhìn mà tiếc."
Trên đường đi anh ta đã biết giá của vò rượu bé bằng bàn tay này, cũng thấy xót ruột. Bởi tổng số tiền của ba người gộp lại chỉ có hai ngàn năm trăm tệ, giờ khi không lại mất toi năm trăm rưỡi, bảo sao anh ta không tiếc.
Mạc Tiểu Nghiêu cũng thấy đề nghị này không tồi, bèn bảo Khương Yển mở lớp giấy đỏ bọc bên ngoài ra, rồi vỗ nhẹ lớp niêm phong bằng đất cổ xưa, lần lượt rót đầy ba chén nhỏ. Vò rượu lập tức cạn đáy, có thể nói là rất ít.
Nhạc Âm nâng cốc: "Tới, cụng nào!"
Khương Yển cụng ly với anh ta: "Vì ta còn sống?"
Mạc Tiểu Nghiêu cũng nâng cốc chung vui: "Vì ta còn sống!"
"Cạch!" Ba cái cốc chạm vào nhau, sau đó mỗi người nhấp một ngụm. Mạc Tiểu Nghiêu cảm nhận được luồng nhiệt nóng rực lan từ cổ họng xuống dạ dày, hai má ửng hồng. Bụng cô ấm áp, mắt như được phủ một lớp kính lọc vô hình, nhìn gì cũng thấy đẹp như chốn thần tiên.
Ngoài ra, Mạc Tiểu Nghiêu còn để ý thấy thanh tiến trình trước mặt đang tăng lên theo tốc độ nhanh gấp mười lần so với ban nãy. Nếu như với tốc độ chậm chạp lúc trước, có lẽ họ phải ngâm đủ hai tiếng mới được ra khỏi suối nước nóng. Nhưng giờ có rượu hỗ trợ, chỉ cần mười phút là thanh tiến trình sẽ đầy, hiệu quả vô cùng khả quan.
"May mà không phí tiền." Đương nhiên Khương Yển cũng nhìn thấy thanh tiến trình, trong lòng rất vui vì ít nhất cũng không uổng phí số tiền bỏ ra, đúng là đắt xắt ra miếng, chứ ai biết được cái hồ nước nóng chết tiệt này có gây ra rắc rối gì nếu họ ở lâu quá không?
Mặt Nhạc Âm cũng đỏ bừng, mắt sáng rực, trông có vẻ như đã say khướt, há miệng nói chuyện mà như thể lưỡi nặng trịch: "Rượu này mạnh thật, không biết bao nhiêu độ nữa."
Mạc Tiểu Nghiêu tiện tay cầm vò rượu bên cạnh lên, lần này cô xem xét cả đáy vò lẫn bên trong nhưng vẫn không thấy ghi gì. Trước giờ cô gần như chưa từng động đến rượu bia, nếu nói là đã uống thì cũng chỉ là mấy loại đồ uống có ba đến gần bốn độ. Còn loại rượu mạnh như thế này thì là lần đầu tiên cô uống, nên hoàn toàn không phân biệt được là bao nhiêu độ.
Vì lý do công việc, Khương Yển từng nếm thử không ít loại rượu, từ bình dân đến cao cấp, từ rượu vang đỏ, vang trắng, đến bia, tất cả đều có đủ. Nhưng anh cũng không thể nhận biết được độ cồn của loại rượu này, chỉ thấy nó thơm ngon, êm dịu, hương vị rất tuyệt. Hơn nữa hiệu quả hỗ trợ cực kỳ rõ rệt, anh thấy hơi hối hận vì đã mua ít.
"Tám phút nữa là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ này rồi." Nhạc Âm rất vui vẻ. Lúc này anh ta hoàn toàn quên mất việc mình đang ở trong màn chơi nguy hiểm, chỉ có cảm giác như đang đi uống rượu ngâm suối nước nóng với bạn bè: "Chờ khi nào có dịp, chúng ta lại đến đây ngâm suối nước nóng nhé?"
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu. Dù không biết bao giờ mới có dịp đó nhưng cô cũng không muốn dội nước lạnh vào Nhạc Âm lúc này. Cho dù không thực hiện được thì cũng nên để người ta mơ mộng chứ?
Ngay khi cô định lên tiếng, bên ngoài hang đá bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một cô gái cao gầy bước vào, mắt cô ta sáng lên khi nhìn thấy họ, vội vàng chạy tới.
"Mọi người cũng thuộc đoàn 1036 sao? Tôi cũng vậy. Tôi tên Khâu Đan, mọi người còn nhớ không? Suối nước nóng này an toàn chứ hả?"
Khương Yển gật đầu. Anh có ấn tượng với cô gái này. Cô ta xuống xe trước họ, chắc là ngồi ở hàng ghế sau. Giờ thấy ba người họ đều bình an vô sự, cô ta mới muốn xuống theo. Việc này chẳng có gì to tát, dù sao hồ cũng rộng.
"Hiện tại có vẻ an toàn."
"Tôi xuống ngâm cùng được không?"
Khương Yển nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, thấy lúc cô gái kia đến, Mạc Tiểu Nghiêu đã đổi chỗ sang ngồi cạnh Nhạc Âm, hai người khe khẽ nói chuyện, âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe rõ được. Không còn cách nào khác, anh đành ho khan tiếng, hỏi ý kiến đồng đội xong mới gật đầu: "Cô xuống đi."
Dù sao cũng chỉ là ngâm suối nước nóng, cũng không phải hồ nước chỉ chứa được một người, thêm một người có sao đâu?
Cô gái vui vẻ cười để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu. Nhưng ngay khi cô ta vừa ngâm mình xuống nước, điều bất thường đã xảy ra. Cả hang động như bị một chiếc hộp lớn úp xuống, chìm vào bóng tối vô tận.
Trong lúc mọi người hoảng loạn, âm thanh hệ thống vang lên trong hang động trống rỗng, bởi bốn phía quá trống trải cộng thêm có nước nên xuất hiện cá tiếng vọng.
"Phát hiện thấy số người trong hồ U Minh vượt quá ba người, cưỡng chế kích hoạt trò chơi.
Số người là bốn, đang lựa chọn trò chơi...
Lựa chọn xong. Trò chơi: Bốn góc.
Cách thức chiến thắng:
1. Rời khỏi suối nước nóng.
2. Hoàn thành trò chơi.
Trò chơi sẽ bắt đầu khi người chơi đến vị trí quy định. Trước khi trò chơi bắt đầu, thanh tiến trình "Say sưa tận hưởng cảnh đẹp suối nước nóng" sẽ bị đóng băng."
Sự im lặng bao trùm không gian tối đen như mực. Cuối cùng vẫn là cô gái tên Khâu Đan kia phá vỡ sự yên tĩnh, giọng có phần áy náy: "... Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên xuống."
Mạc Tiểu Nghiêu im lặng. Cô có thể nói gì đây? Trách Khâu Đan chỉ đang hành động vì sự an toàn của bản thân hay trách bản thân và những người khác đã đồng ý cho cô ấy xuống? Thôi bỏ đi, nói những lời vô nghĩa lúc này chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.
Nhạc Âm cũng im lặng. Hiện giờ đầu óc anh ta hơi rối loạn, không hiểu sao tự nhiên lại biến thành trò chơi "Bốn góc"... Vậy ra bẫy của suối nước nóng này nằm ở đây ư? Họ đang ở trong hồ, làm sao chơi "Bốn góc" được?
Cuối cùng Khương Yển là người lên tiếng, giọng nói đều đều xua tan phần nào sự căng thẳng: "... Không liên quan đến anh. Ai biết được hệ thống lại đặt bẫy ở đây chứ. Tôi nghi chúng ta đã bị nhốt trong một không gian riêng biệt, có lẽ nếu không làm theo lời nó, chúng ta sẽ không ra được."
Vừa dứt lời, tiếng nước vang lên. Không biết là ai đã đứng dậy khỏi suối nước nóng, bước lên bậc thang đá vừa rồi họ ngồi, có vẻ như đang thử đi ra ngoài.
Nhưng rất nhanh sau đó, một thanh âm đầy thất vọng vang lên: "Không được, không ra ngoài được, giống như có kết giới vậy. Có vẻ phải đợi đến khi nào thanh tiến trình đầy hoặc hoàn thành trò chơi thì mới ra ngoài được."
Là Nhạc Âm. Anh ta lại một lần nữa thử nghiệm trước để tìm đường thoát cho mọi người.
Mạc Tiểu Nghiêu vẫn im lặng. Tuy hiện tại không ai có thể nhìn thấy ai, trong số ba người còn lại còn có hai người là bạn của cô, song cô vẫn không muốn lên tiếng. Không gian này quá riêng tư, cô chỉ muốn yên lặng ngâm mình dưới nước, giả làm cây nấm.
"Mọi người đều nhìn thấy thanh tiến độ trước mặt chứ?" Giọng nói của Khương Yển vang lên trong bóng tối, mang sức mạnh trấn an lòng người: "Bắt đầu trò chơi thôi, nếu không thanh tiến trình cứ bị tạm dừng thế này cũng không phải cách."
"Vậy tôi đến góc Đông Bắc, tính theo hướng mặt người nhìn vào hồ nước." Mạnh Đan Thu - cô gái cao gầy hiện đang dùng tên giả Khâu Đan là người hưởng ứng đầu tiên.
"Tôi đến góc Tây Bắc, Đinh Đào, cậu đến góc Đông Nam, Phương Bối Bối đến góc Tây Nam." Khương Yển phân bổ vị trí cho ba người, cố tình sắp xếp Mạc Tiểu Nghiêu đang có tâm trạng bất ổn ở giữa anh và Nhạc Âm, để đảm bảo an toàn cho cô ở mức tối đa.
"Được." Nhạc Âm đáp.
Tiếng nước vang lên bốn phía, có vẻ như mọi người đang di chuyển đến vị trí đã được phân công.
"Chắc không có ai không biết chơi trò chơi "Bốn góc" đâu nhỉ?" Khương Yển lại lên tiếng, nhưng lần này giọng anh gấp gáp hơn bình thường, có lẽ vì lâu chưa nghe thấy Mạc Tiểu Nghiêu trả lời lại, trong bóng tối anh có hơi sốt ruột: "Ai không biết thì nói, Đinh Đào, Khâu Đan, Phương Bối Bối?"
Nhạc Âm: "Tôi biết."
Mạnh Đan Thu: "Tôi cũng biết."
Khương Yển đợi vài giây, giọng sốt ruột: "Phương Bối Bối?"
Cuối cùng Mạc Tiểu Nghiêu cũng chịu lên tiếng nhưng giọng cực kỳ lạnh, hệt như lần đầu tiên họ gặp mặt: "Tôi biết. Bắt đầu đi."
"Được, lát nữa tôi đi trước, ngược chiều kim đồng hồ." Khương Yển thở phào nhẹ nhõm. Tuy giọng điệu của Mạc Tiểu Nghiêu có vẻ không đúng lắm nhưng ít nhất cô vẫn ổn. Vừa nghĩ, anh vừa di chuyển đến góc của mình.
Sau đó, có lẽ vì bốn người đã vào vị trí, bậc thang đá dài dưới chân họ bỗng nhiên phát sáng, tỏa ra thứ ánh sáng xanh lục rờn rợn chỉ đường cho họ.
Nhưng thứ ánh sáng xanh lục này cũng giống như thanh tiến độ trước mặt họ, chỉ tự phát sáng mà thôi, không thể chiếu sáng không gian tối đen như mực của hang động. Bóng tối như một con quái vật tham lam, nuốt chửng tất cả ánh sáng.
"Trò chơi "Bốn góc", bắt đầu.
Nhiệm vụ giai đoạn 1: Tìm ra người thứ năm."