Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 48

Trò chơi "Bốn góc" là một trò chơi rất đơn giản, nhưng cũng vô cùng dễ trở thành trò chơi chết chóc.

Nói một cách dễ hiểu, trò chơi này được thực hiện trong một căn phòng càng tối càng tốt, kéo rèm hay tắt đèn đều được. Bốn người chơi đứng ở bốn góc tường, quay lưng vào tường, không được nhìn ra phía sau.

Sau khi trò chơi bắt đầu, mọi người sẽ di chuyển theo thứ tự đã quy định trước, có thể đi theo chiều kim đồng hồ hoặc ngược chiều kim đồng hồ, ví dụ như người A đi đến chỗ người B, trong quá trình di chuyển không được phát ra tiếng động lớn, cũng không được nói chuyện.

Khi đến phía sau người B, người A sẽ vỗ vai người B, sau đó đứng im tại vị trí của người B. Người B sẽ tiếp tục di chuyển đến chỗ người C, vỗ vai người C.

Cứ như vậy, khi người D đi đến chỗ của người A, về lý thuyết vị trí đó sẽ không có ai. Thế nên khi đến nơi, người D sẽ ho một tiếng sau đó tiếp tục di chuyển đến chỗ cũ của người B - hiện tại là vị trí của người A, tiếp tục vòng chơi mới.

Nếu trong quá trình chơi không có ai ho nhưng vòng chơi vẫn tiếp tục, thì đồng nghĩa với việc người thứ năm đã xuất hiện.

Đương nhiên ai cũng hiểu, người thứ năm mới xuất hiện kia chắc chắn không phải người.

Trước đây Khương Yển chưa bao giờ quan tâm đến những câu chuyện nhảm nhí này. Anh biết đến trò chơi "Bốn góc" là nhờ một lần nghe lén được mấy cô đồng nghiệp thích xem phim ma bàn tán. Hôm đó trong giờ nghỉ, anh vô tình nghe thấy họ nói về một bộ phim ma vừa ra rạp, thấy tình tiết có vẻ thú vị nên đã tìm xem thử. Nhưng sau khi xem xong trò chơi "Bốn góc" trong phim, anh chỉ thấy nội dung nhạt nhẽo, diễn xuất khoa trương nên đã bỏ dở.

Theo như thỏa thuận trước đó, Khương Yển di chuyển dọc theo con đường được ánh sáng xanh lục chiếu rọi dưới chân, không một tiếng động, không gặp bất cứ trở ngại gì. Thậm chí đến cả bóng của anh cũng không hề xuất hiện trên con đường không phản xạ lại chút ánh sáng nào này.

Điều này không đúng.

Khương Yển bỗng nhận ra chẳng biết từ lúc nào nước suối nóng ngập đến bậc thang đã biến mất. Đôi chân trần không đi dép của anh không còn được nước suối ấm áp bao bọc nữa mà tiếp xúc trực tiếp với không khí lạnh lẽo.

May mà dù không khí ẩm thấp khiến anh bất an nhưng cơ thể chỉ mặc độc một bộ đồ bơi vẫn ấm áp. Khương Yển đoán có lẽ là do tác dụng của chút rượu vừa uống, không biết là sẽ duy trì được bao lâu.

Thanh tiến độ của suối nước nóng trước mắt lại bắt đầu di chuyển, tốc độ vẫn giống như trước, ước chừng khoảng bảy phút nữa sẽ chạy hết thanh, đồng nghĩa với việc hoàn thành nhiệm vụ nhỏ "Say sưa tận hưởng cảnh đẹp suối nước nóng". Đến lúc đó, dù không dụ được ma ra, họ cũng có thể vượt qua bức tường vô hình ngăn bên ngoài suối nước nóng để rời khỏi đây theo cách thỏa mãn điều kiện chiến thắng thứ nhất.

Chỉ mong có thể kiên trì đến lúc đó, cũng hi vọng mấy người khác có thể nghĩ đến việc kéo dài thời gian.

Vừa nghĩ, Khương Yển vừa chậm rì rì đi về phía trước, anh không dám thật sự dừng lại hoặc là rời khỏi con đường ánh sáng xanh lục kỳ quái u ám giống như đi thông tới địa ngục này.

Bốn phía quá tối, chẳng nhìn thấy được gì nên anh không biết rốt cuộc bên cạnh có xuất hiện thứ lạ không. Mà cũng đâu còn cách nào, thiếu ánh sáng phản chiếu, tầm nhìn của con người cũng co lại bằng kích thước con ngươi, dù được "Bánh quy may mắn" tăng cường thị lực nhưng anh vẫn chưa mạnh đến mức đột phá giới hạn của bản thân.

Chỉ có thể đi một bước tính một bước, Khương Yển chậm rãi di chuyển bước chân, đi về phía Mạc Tiểu Nghiêu.

Mạc Tiểu Nghiêu cực kỳ bình tĩnh đứng yên trong góc không nhúc nhích, cô không cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại rơi vào trạng thái hưng phấn kỳ dị.

Đó là một loại cảm giác khó mà diễn tả được, bóng tối vô biên khiến cô nhắm mắt lại, các giác quan trở nên nhạy bén hơn trong phút chốc, cô có thể phân biệt được mùi lưu huỳnh thoang thoảng trong không khí, ngoài ra còn có mùi ẩm ướt đến từ vách tường của hang động.

Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần của Khương Yển ở phía sau lưng mình, cũng có thể nghe thấy tiếng nước chảy xuống từ vách đá ẩm ướt, thậm chí cô còn hoài nghi mình có thể phân biệt được tiếng hít thở của người đứng trong góc.

Và cả tiếng "lạch cạch" rất nhỏ đột nhiên vang lên kia.

Đương nhiên, cũng có thể tất cả những điều này chỉ là ảo giác của cô.

Mạc Tiểu Nghiêu không biết tại sao lại như vậy, thậm chí không thể suy nghĩ thấu đáo, đợi đến khi Khương Yển vỗ bàn tay ấm áp lên vai, cô càng kinh ngạc hơn khi nhận ra dường như có thứ gì đó đang điều khiển cả cơ thể của mình.

Rõ ràng, cô không muốn đi nhanh như vậy.

"Lõm bõm."

"Lõm bõm."

Chân trần tiếp xúc với vũng nước đọng trên băng ghế đá màu xanh lục phát ra tiếng vang rất nhỏ, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy không ổn, rõ ràng vừa nãy lúc Khương Yển đi tới, cô không hề nghe thấy âm thanh tương tự.

"Lõm bõm."

"Lõm bõm."

Mặc dù không phải cô muốn đi nhanh như thế, nhưng cảm giác dưới chân vẫn rõ ràng, ban đầu là ướt nhẹp giống như giẫm lên nước, nhưng đi được khoảng bảy đến tám bước, nước ướt nhẹp đột nhiên biến mất, mặt đất trở nên lạnh lẽo và cứng rắn, mang tới cảm giác vô cùng khó chịu.

Kế tiếp, sau khi đi thêm được một đoạn tương tự, Mạc Tiểu Nghiêu cảm nhận được cánh tay đang tự động giơ cao khoác lên một thân ảnh nào đó mà cô không nhìn thấy, nhưng xúc cảm từ lòng bàn tay đã nói cho cô biết đó hẳn là vai Nhạc Âm.

Sau đó, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy cơ thể được thả lỏng, dường như có thứ gì đó đã di dời khỏi cơ thể thông qua động tác ban nãy của cô. Lúc này cô lại cảm thấy cơ thể đã trở về với mình nhưng các giác quan vẫn nhạy bén như cũ.

Người trước mặt đã rời khỏi vị trí, nhưng trong không gian tối đen không hề truyền tới tiếng "lõm bõm" nào nữa. Là chỉ có một mình cô đi mới như vậy, hay là chỉ có một mình cô nghe được? Mạc Tiểu Nghiêu không biết, cũng không có cách nào mở miệng hỏi, bởi vì người chơi trong trò chơi "Bốn góc" không được phép nói chuyện.

Không có âm thanh, Mạc Tiểu Nghiêu mất đi căn cứ phán đoán, chỉ có thể vểnh tai lên cố gắng tìm kiếm những tiếng thở nhẹ bẫng kia.

Không biết đã trôi qua bao lâu, thanh tiến độ suối nước nóng trước mắt nhích lên một chút, rốt cuộc Mạc Tiểu Nghiêu cũng nghe được tiếng ho đã đợi từ lâu, cùng lúc đó còn có ba tiếng th* d*c nặng nề.

Hẳn là ba người khác đã thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì vòng thứ nhất đã vượt qua trong bình an vô sự.

Khâu Đan, hay đúng hơn là Mạnh Đan Thu, từ lúc bắt đầu đi đến góc tường đã cảm thấy có gì đó là lạ. Tuy nơi này trông giống hang động nhưng nhiệt độ vẫn luôn ổn định, không nên lạnh lẽo thế này.

Không đúng, phải nói là âm u lạnh lẽo mới chính xác.

Cô ấy cảm thấy cả người run rẩy nổi da gà, như thể vừa nhận ra nguy hiểm, toàn thân cảnh giác không dám lơ là.

Bây giờ cô ấy rất hối hận, không nên thấy có người ở đây mà tự tiện đi vào, nhưng vừa rồi nghe nói mấy hồ nước nóng đều đã có người chết, làm sao cô ấy dám mạo hiểm xông vào hồ không người chứ.

Mạnh Đan Thu biết đầu óc mình không được thông minh, chẳng khi nào chơi trò thoát khỏi mật thất mà có thể tự mình thoát ra cả, mấy lần may mắn vượt qua đều là bám lấy anh trai IQ cao mới ra được.

Anh trai cô ấy tốt tính lắm, tướng mạo cũng rất ưa nhìn, học hành giỏi giang, mọi thứ đều tốt, là "con nhà người ta" trong miệng mọi người, cũng là niềm tự hào lớn nhất của cha mẹ. Không biết vì sao cùng là con do một mẹ sinh ra, mà giữa cô ấy và anh trai lại có sự khác biệt lớn đến vậy.

Nhưng Mạnh Đan Thu chưa từng tự ti vì điều đó, cô ấy biết mình cũng có ưu điểm, thế nên khi cha mẹ và họ hàng dành hết sự chú ý và khen ngợi cho người anh trai tài giỏi, cô ấy vẫn rất lạc quan.

Không ghen tị, không tự ti, cố gắng để bản thân mỗi ngày đều sống vui vẻ. Giống như một cây cỏ dại bên đường, tuy nhỏ bé vô danh nhưng vẫn kiên cường sinh trưởng dưới ánh nắng mặt trời và mưa móc.

Sau khi Trái đất đột nhiên nổ tung, Mạnh Đan Thu cũng có khoảng thời gian khủng hoảng, nhưng sau khi vượt qua nỗi đau mất liên lạc với người thân, cô ấy tiếp tục cố gắng sống giống như trước đây, nghiêm túc đối diện với từng ngày.

Cô ấy không tin cha mẹ và anh trai mình cứ như vậy mà chết, nhất là anh trai, anh ấy thông minh lại tài giỏi như vậy, ngay cả một người như cô ấy còn có thể tìm được cơ hội lên thuyền, anh ấy nhất định cũng không sao.

Ban đầu cô ấy còn rất thất vọng vì không tìm thấy người thân trên du thuyền, nhưng sau khi Tô Vạn Phúc công bố một số chuyện, Mạnh Đan Thu tin rằng người nhà của cô ấy nhất định đang sống trên một con thuyền khác. Vì vậy cô ấy nhất định phải sống, sống đến Điểm tham quan rồi qua những con thuyền khác tìm kiếm.

Trong lúc miên man suy nghĩ, Mạnh Đan Thu cảm thấy có người vỗ vai mình, cô ấy vội vàng lấy lại tinh thần tiếp tục bước đi. Cô ấy từng chơi trò chơi này với bạn cùng phòng ở ký túc xá đại học, biết rằng người cuối cùng của mỗi vòng là người có khả năng chạm vào thứ dơ bẩn nhất.

Nhưng ở vòng đầu tiên cô ấy đã tự mình đi qua một góc cua, còn ho một tiếng rồi mới vỗ vào vai cô gái có vẻ là người chỉ huy kia. Điều này có nghĩa vòng này cô ấy sẽ vỗ trúng người thật, không cần lo lắng đụng phải thứ gì đó không nên chạm trong góc.

Thế nhưng, khoảnh khắc cô ấy đặt tay lên vai cô gái phía trước, lại bất ngờ bị đối phương giữ chặt cổ tay không thể động đậy.

"Cô là ai?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trước.

"Tôi là Khâu Đan mà!" Mạnh Đan Thu bỗng chốc tỉnh táo, vừa rồi cô ấy có bị người khác vỗ vai nhưng lại không nghe thấy tiếng ho nào.

Vậy là ai đã chạm vào cô ấy?

Trong nháy mắt, trán Mạnh Đan Thu toát đầy mồ hôi lạnh.

"Mọi người đừng động, "nhân vật chính" đã xuất hiện rồi." Giọng Khương Yển lạnh lùng, tay vẫn giữ chặt cổ tay Mạnh Đan Thu, mặc dù đối phương không hề giãy giụa nhưng anh không dám lơ là.

Hiện tại họ vẫn không nhìn thấy gì, tình huống này rất bất lợi cho họ, Mạc Tiểu Nghiêu liếc nhìn thanh tiến độ trong tầm mắt, chỉ còn thiếu một đoạn cuối cùng, ước chừng mất khoảng hai phút nữa.

Chỉ cần kiên trì thêm hai phút, đừng để thứ ấy bất ngờ ra tay là được.

Khương Yển cũng nghĩ như vậy, tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng cứ cồn cào không yên, dù anh tìm ra được con ma đó thì có thể làm gì? Anh không có vũ khí chứa năng lượng tâm linh, cũng không biết đạo pháp phù chú, căn bản không làm gì được nó.

Ngay khi anh định lên tiếng ám chỉ ba người còn lại cùng câu thêm giờ, âm thanh vô cảm của hệ thống thình lình vang lên.

"Nhiệm vụ giai đoạn 1: Tìm người thứ năm, đã hoàn thành."

Đi kèm với âm thanh đó, hai bên băng ghế đá màu xanh lục u ám lần lượt sáng lên những chiếc đèn lồng cung đình trôi nổi giữa không trung. Trên giấy đèn còn vẽ những họa tiết kỳ dị, nhìn kỹ mới phát hiện ra không phải hoa lá chim muông hay cảnh đẹp thiên nhiên gì mà là những chiếc mặt nạ ma quái với hình thù kỳ lạ.

Ánh sáng của những chiếc đèn này khác với con đường màu xanh lục ban nãy, sẽ không bị bóng tối nuốt chửng, có chúng soi sáng, ít nhất người chơi đã có thể xem rõ cảnh vật xung quanh. Trên đỉnh đầu mỗi người như có đèn chiếu rọi, khiến bọn họ hiện rõ mồn một trước mặt những người chơi khác.

"Mở nhiệm vụ giai đoạn 2: Y là ai?

Hãy tìm ra kẻ dị biệt trong số các bạn trước khi đếm ngược kết thúc.

Trước khi nhiệm vụ giai đoạn này kết thúc, tiến độ ngâm suối nước nóng sẽ tạm dừng, cho đến khi có kết quả hoặc đếm ngược kết thúc."

Bình Luận (0)
Comment