"Mọi người kể lại tình hình ban nãy của mình đi."
Người phá vỡ sự im lặng vẫn là Khương Yển, anh quan sát xung quanh, Khâu Đan ở bên cạnh anh, Mạc Tiểu Nghiêu ở vị trí của cô, còn Nhạc Âm đang đứng trên đường từ góc Tây Bắc đi về góc Đông Bắc.
Nếu là bốn người xa lạ, khi biết có ma ẩn nấp trong số mình vậy chắc chắn sẽ nghi ngờ lẫn nhau, thậm chí ra tay đánh nhau. Dù sao cũng đâu quy định phương pháp tìm ra ma, chỉ cần giết hết những người khác để mỗi mình sống, chắc chắn sẽ được ra ngoài.
Đáng tiếc trong bốn người này có ba người quen biết, vậy chỉ cần tìm ra con ma đang ẩn nấp kia là được. Vấn đề duy nhất là, sau khi tìm ra thì phải làm sao, nếu người bị ma ám là Khâu Đan thì chẳng có vấn đề gì rồi, nhưng lỡ con ma đó nhập vào đồng đội của mình thì phải làm sao đây?
Người đầu tiên trả lời là Mạnh Đan Thu, cô ấy cũng biết rất có thể ba người kia quen biết nhau, còn cô ấy lại đơn độc một mình, tình huống rất bất lợi.
"Vòng đầu tiên tôi đi cuối cùng, đến góc cua có ho một tiếng." Mạnh Đan Thu biện bạch cho mình: "Sau đó mới đi vỗ vai người khác. Vừa rồi không biết tại sao tôi lại mơ màng, lẽ ra phải nghe thấy tiếng ho rồi mới có người vỗ vai tôi nhưng lúc đó đầu óc tôi không được tỉnh táo cho lắm, không nghe thấy tiếng ho cũng không thấy có gì kỳ lạ."
Khương Yển im lặng một lát, lúc đi đường anh cũng cảm thấy đầu óc mình không được tỉnh táo, nhưng anh không thể xác định Khâu Đan nói thật hay không, chỉ có thể dời mắt qua chỗ hai người còn lại xem họ nói thế nào.
Nhạc Âm nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, lên tiếng trước: "Lúc đi tôi cũng thấy mơ màng, như thể bị người dắt đi vậy, tuy đầu óc tỉnh táo nhưng không điều khiển được bản thân."
"Tôi cũng vậy." Khương Yển chậm rãi nói, tuy rằng nói với ba người nhưng ánh mắt lo lắng vẫn luôn dừng trên người Mạc Tiểu Nghiêu đang cúi gằm mặt: "Hơn nữa cứ thấy cả người ẩm ướt lạnh lẽo, không biết mọi người có cảm giác này không?"
Rốt cuộc Mạc Tiểu Nghiêu cũng ngẩng đầu lên, song cô lại nhìn Nhạc Âm, giọng nói rất nhẹ mang theo cảm xúc khó hiểu: "Đinh Đào, sao chân cậu lại ướt?"
Nhạc Âm vội vàng cúi đầu, phát hiện hai chân mình ướt sũng còn dính màu nâu đỏ, không hiểu sao đến giờ vẫn chưa khô. Nếu là ở bên ngoài, chưa chắc họ đã nhận ra vết ướt nhòe nhoẹt này, nhưng không hiểu sao trên nền đất màu xanh lục u ám nó lại trở nên vô cùng chói mắt.
"Tôi cũng không biết..." Nhạc Âm gãi đầu, vẻ mặt ngơ ngác. Tuy vẫn là biểu cảm quen thuộc, nhưng dưới ánh sáng của những chiếc đèn lồng xanh lá, nó lại xa lạ vô cùng trong mắt Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu.
"Vừa rồi có bao nhiêu người nghe thấy tiếng bước chân "lõm bõm" thế?" Mạc Tiểu Nghiêu tiếp tục hỏi: "Nghe thấy mấy lần?"
Khương Yển nhớ lại: "Chắc bốn lần, một lần là sau khi tôi vỗ vai cô, một lần là do tôi dẫm trúng, còn có một lần là trước khi tôi bị vỗ vai, giữa khoảng đó cũng nghe thấy một lần, rất ngắn, chỉ có vài tiếng."
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, sau đó nhìn sang Nhạc Âm và Khâu Đan, chờ câu trả lời của họ.
Mạnh Đan Thu rất muốn chứng minh bản thân, suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng đưa ra đáp án: "Tôi cũng nghe thấy bốn lần, lần đầu tiên tôi không nhớ rõ là lúc nào, lần thứ hai là sau khi tôi vỗ vai bạn học An..."
Cô ấy chỉ vào Khương Yển, nói tiếp: "Vừa vỗ vai "cô ấy" xong thì lập tức nghe thấy tiếng bước chân. Còn có lần thứ ba, là lúc nãy..." Cô ấy do dự một chút, nhìn Nhạc Âm: "Tiếng động vừa vang lên chưa được hai tiếng thì đã có người vỗ vai tôi. Lần cuối cùng chắc là do tôi dẫm phải nước."
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu lần nữa, hiện tại chỉ còn mình cô chưa lên tiếng.
Thấy mọi người nhìn mình, Mạc Tiểu Nghiêu chỉ vào mặt đất được đèn lồng chiếu sáng, ra hiệu cho họ tự mà xem.
Ba người cúi đầu, lúc này mới nhận ra vị trí của họ có điểm khác biệt, những băng ghế đá khác đều khô ráo, chỉ có một băng ghế đá có đọng một vũng nước màu nâu, hẳn là nơi phát ra tiếng "lõm bõm" khi họ dẫm phải.
"Theo thứ tự ban đầu, chúng ta mới chỉ đi hai vòng vậy mà đã dẫn được "nhân vật chính" ra." Giờ phút này Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh lạ lùng, vừa nói vừa nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết.
"Mọi người còn nhớ vị trí ban đầu chứ? Khâu Đan ở góc Đông Bắc, An Nguyệt Nguyệt ở góc Tây Bắc, tôi ở góc Tây Nam, Đinh Đào ở góc Đông Nam. Chúng ta đi ngược chiều kim đồng hồ, bắt đầu từ An Nguyệt Nguyệt."
Lời kể của Mạc Tiểu Nghiêu nhận được sự đồng tình của mọi người. Thấy không ai phản bác, cô lại chỉ vào con đường có vết nước màu nâu đỏ.
"Vị trí của con đường này là từ Tây Nam đi về Đông Nam, chỗ có nước chỉ giới hạn ở nửa băng ghế đá gần góc Tây Nam này và vùng bán kính khoảng năm mươi xen-ti-mét xung quanh. Còn lại, bao gồm cả góc Đông Nam, hiện tại những nơi khác trong phòng đều không có nước."
Nói đến đây, Mạc Tiểu Nghiêu nhấc một chân lên cho mọi người xem lòng bàn chân của mình. Bàn chân trắng nõn hiện đã bị nhuốm một lớp nước màu nâu đỏ đáng ngờ bám chặt vào da, không đông lại cũng không chảy xuống.
Nếu phải hình dung thì nó giống như một đôi giày đang tự lưu động, bao lấy hai chân của cô.
"Vị trí ban đầu của tôi ở góc Tây Nam, sau khi bị An Nguyệt Nguyệt vỗ, tôi đã đi qua vũng nước đến góc Đông Nam rồi vỗ vai Đinh Đào, lúc đó cậu ta không bị dính nước." Mạc Tiểu Nghiêu dùng ngón tay vẽ một đường trên không trung: "Sau đó Đinh Đào đi tới vỗ Khâu Đan, Khâu Đan bắt đầu đi đến góc Tây Bắc nơi An Nguyệt Nguyệt đứng lúc nãy, khi đó hẳn là không có ai, đúng không?"
Mạnh Đan Thu thấy Mạc Tiểu Nghiêu nhìn mình, vội vàng gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, lúc ấy ở đó không có ai, tôi ho một tiếng theo quy tắc rồi mới đi tiếp."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Vậy lúc cô vỗ An Nguyệt Nguyệt, dưới chân có cảm giác gì đặc biệt không?"
Mạnh Đan Thu: "Dẫm phải nước, đó là lần thứ hai tôi nghe thấy tiếng động. Sau đó lần thứ ba hẳn là khi An Nguyệt Nguyệt đi về phía cô phát ra."
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu khẳng định: "Sau đó An Nguyệt Nguyệt bước qua vũng nước đến vỗ tôi, tôi lại đi vỗ Đinh Đào. Bấy giờ Đinh Đào đáng lý phải đi đến góc Tây Bắc, hiện tại ở nơi đó hẳn là không có ai, anh ta sẽ ho một tiếng rồi mới đi vỗ cô."
Nghe đến đây Khương Yển đã hiểu ra, quả nhiên vấn đề nằm ở Nhạc Âm. Bên kia, Mạc Tiểu Nghiêu vẫn tiếp tục nói, từng bước trình bày suy đoán của mình.
"Trừ Đinh Đào ra, tất cả mọi người đều có khả năng dẫm phải nước nên việc chân của mọi người giống tôi là điều bình thường, song tuyến đường của Đinh Đào hẳn là chưa đến chỗ có nước, phải chờ đến sau khi cậu ta ho một tiếng, quay lại vỗ Khâu Đan thì chân mới bị nhuộm đỏ. Trừ khi cậu ta không đi theo đường thẳng trong quy tắc, mà sau khi bị vỗ ở vị trí của mình đã đi đường tắt đến vỗ người khác sau đó lại lặng lẽ quay lại chỗ cũ, dùng cách này để đánh lừa chúng ta."
Nhạc Âm chắc chắn sẽ không làm loại chuyện đó, anh ta thích đùa nhưng luôn phân biệt rõ ràng trường hợp, tuyệt đối sẽ không làm vậy khi biết có khả năng sẽ làm liên lụy đến đồng đội.
Nếu không phải Nhạc Âm, vậy chắc chắn là con ma kia.
Lúc này mọi người đều nhìn sang, Nhạc Âm vẫn giữ vẻ mặt ngơ ngác, có vẻ như anh ta vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại, trông hơi lúng túng.
"Sao mọi người lại nhìn tôi? Tôi có làm gì đâu, vừa nãy Bối Bối vỗ tôi xong tôi mới đi tiếp về phía trước, còn chưa đi đến góc mà? Không phải mọi người nghi ngờ tôi là con ma đó chứ?"
Khương Yển liếc nhìn anh ta, càng nhìn càng thấy khả nghi, Nhạc Âm ngày thường tuy ngây ngô nhưng không đến mức ngu ngốc như vậy, hơn nữa cảm xúc của anh ta có gì đó không đúng, nói không chừng là kẻ giả mạo.
Là kẻ giả mạo vẫn còn tốt hơn là phe đối địch, Khương Yển nghĩ, anh không biết hệ thống có sắp xếp thân phận riêng cho Nhạc Âm hay không, dù sao đây cũng là một màn chơi có thể liên quan đến đối kháng tập thể, chỉ là ban đầu anh cho rằng sự đối kháng sẽ diễn ra giữa các đoàn với nhau, không ngờ lại có thiết lập nội bộ tự tàn sát lẫn nhau.
Nhưng dù là loại nào, họ cũng không thể kéo dài thời gian được nữa, thời gian đếm ngược tìm người của hệ thống chỉ còn chưa đến một phút mà thanh tiến độ suối nước nóng vẫn bị màu đỏ khóa chặt, nếu không chọn ra ai là ma, e sẽ không kịp.
Khương Yển không đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra sau khi hết thời gian đếm ngược, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn không phải chuyện tốt.
Nếu vậy, tạm thời đành chọn Nhạc Âm là ma trước, sau đó lại nghĩ cách khác.
Nghĩ đến đây, Khương Yển vừa định lên tiếng thì Mạc Tiểu Nghiêu đã giành nói trước. Giọng cô trong trẻo lại cực kỳ lạnh nhạt như ẩn chứa vụn băng, khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống vài độ.
"Anh đã làm gì bạn tôi?" Tay phải Mạc Tiểu Nghiêu đặt lên túi xách, ánh mắt lạnh lùng: "Trả cậu ấy lại cho tôi, nếu không dù anh có là ma, tôi cũng sẽ tiễn anh về chầu trời thêm lần nữa đấy."
Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy thời gian như bị bóp méo, trước mắt cô, khuôn mặt của Nhạc Âm và Phương Kỳ Kỳ thay phiên nhau xuất hiện, cuối cùng dần dần trùng khớp hòa vào làm một, mỉm cười vẫy tay với cô.
Cô không cứu được Kỳ Kỳ nhưng ít nhất vẫn có thể cứu Nhạc Âm. Có là hệ thống hay ma quái cũng không phải vấn đề, bất kể thứ đó là gì, đừng hòng cướp bạn bè của cô đi!
Lời nói của Mạc Tiểu Nghiêu chẳng khác nào khẳng định Nhạc Âm là ma. Nhạc Âm muốn biện hộ nhưng vì thời gian không còn nhiều, Mạnh Đan Thu cũng lên tiếng bỏ phiếu cho người đáng ngờ nhất.
Khương Yển cũng bỏ phiếu theo, anh có suy tính của riêng mình. Nếu Nhạc Âm chỉ bị nhập, vậy chỉ cần tìm ra con ma là anh ta sẽ lập tức trở lại bình thường. Chứ lỡ bị ma bắt đi, nếu còn kéo dài e là tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.
Về phần Nhạc Âm có sở hữu thân phận khác hay không, Khương Yển cho rằng xác suất rất thấp, tạm thời không cần suy xét đến. Thực ra là do anh không muốn nghĩ tới, thứ nhất là vì anh không hy vọng chuyện đó xảy ra, thứ hai là có nghĩ nhiều cũng vô dụng, anh chẳng làm được gì.
Thấy mọi chuyện phát triển theo hướng mình không mong muốn, bản thân lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn, cảm giác này thật sự rất tệ, tệ đến mức khiến Khương Yển nghi ngờ chính năng lực của mình.
Hy vọng xác suất cực thấp đó chỉ là suy đoán lung tung của anh, Khương Yển nghĩ thầm, mà chắc vận may của họ không thể tệ đến thế đâu. Dù sao thiên phú của Nhạc Âm là trực giác, anh ta sẽ không chọn nơi có xác suất xảy ra nguy hiểm cao như vậy đối với bản thân.
"Hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn 2: Y là ai?
Mở khóa nhiệm vụ cuối cùng: Sống sót đến khi có thể rời khỏi suối nước nóng.
Thanh tiến độ suối nước nóng tiếp tục chạy."