Nhân viên xương khô vui vẻ nhận lấy đồng xu màu vàng tím rồi dẫn bọn họ đến một phòng VIP trên tầng ba, sau khi hứa hẹn vài phút nữa sẽ mang lên một bàn tiệc thịnh soạn cao cấp nhất, anh ta lui ra ngoài ân cần đóng cửa lại giúp họ.
Họ chọn một bàn ở góc trong cùng gần cửa sổ ngồi xuống, Khương Yển ngồi cạnh Mạc Tiểu Nghiêu, Nhạc Âm và Mạnh Đan Thu thì ngồi tách ra. Dù sao bàn cũng rất lớn có thể chứa được mười hai người, bọn họ chỉ có bốn người, muốn ngồi thế nào cũng được.
"Tôi cứ cảm thấy không đúng, từ khi nào đồng xu màu vàng tím này của cậu có thể mua chuộc được NPC thế?" Mạc Tiểu Nghiêu đè thấp giọng, dựa đầu về phía Khương Yển, trong tay lắc lư một cái cốc dùng để uống nước, dựa vào đó che miệng mình: "Không phải cậu bảo chỉ có thể từ chối yêu cầu vô lý ngoài quy tắc thôi sao?"
Khương Yển cũng nghiêng đầu qua, nhìn từ góc độ của những người khác, trông hai người họ như đang tựa đầu nhau tâm sự chuyện riêng, giống hệt một cặp chị em bạn dì thân thiết.
"Trước giờ chuyện thu phí phục vụ đặc biệt đều là yêu cầu vô lý mà, giống như tự mang rượu vào rồi đòi thêm phí mở chai ấy." Khương Yển cũng cầm cốc trà trong tay lên, đặt xuống kế bên cái cốc của Mạc Tiểu Nghiêu, vờ như đang cùng cô quan sát xem có gì khác biệt: "Hơn nữa tôi chỉ định thử xem sao thôi, tên nó là "có tiền mua tiên cũng được" mà, nhỡ đâu cũng có thể coi như tiền tệ lưu thông quý giá thì sao?"
"Cũng đúng." Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, lúc trước trong rạp xiếc quý ngài Mũ Cao đã tiết lộ không ít tin tức cho họ, nếu không chính bọn họ cũng không biết, đồng tiền xu vàng tím vừa ra khỏi màn chơi đã biến mất đó lại có giá trị cao tới vậy trong thế giới này.
Phía bên này Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu thì thầm to nhỏ, ở bên kia, Nhạc Âm cũng bắt chuyện với Mạnh Đan Thu: "Khâu Đan, cô có kén món nào không?"
Mạnh Đan Thu lắc đầu: "Vốn dĩ là có nhưng từ khi lên du thuyền thì không còn nữa." Còn sống đã rất không dễ dàng, sao còn phải kén cá chọn canh?
Nhạc Âm nhìn xung quanh, hơi tiếc nuối: "Cũng không có thực đơn gì cả, chẳng biết "bàn tiệc thịnh soạn" mà họ nói là cái gì... Lỡ toàn món không ăn được thì làm sao bây giờ?"
Mạnh Đan Thu: "... Không thể nào? Tôi đói lắm rồi đấy."
Khương Yển ngừng thảo luận với Mạc Tiểu Nghiêu, liếc mắt nhìn Nhạc Âm: "Yên tâm đi, chắc chắn có thể ăn, không thấy đám người dưới tầng ăn uống vui vẻ như vậy à? Hơn nữa bây giờ cơn đói của chúng ta rất kỳ quái, theo lý mà nói cho dù có nhịn đói một ngày cũng không nên giống như bây giờ."
Cảm giác đói bụng khiến người ta sốt hết cả ruột vừa rồi cũng không hề giảm bớt dù họ đã tiến vào phòng VIP, trái lại còn có xu hướng càng thêm nghiêm trọng, hệt như trong dạ dày ngoại trừ axit thì không còn gì khác. Chưa hết, có vẻ axit dạ dày còn men theo thành dạ dày chảy ra xung quanh, hoàn toàn phớt lờ cấu tạo sinh lý bình thường của con người, cứ như muốn phá tan dạ dày để thoát ra ngoài.
"Chắc chắn là do hệ thống giở trò." Mạnh Đan Thu ôm bụng, nghĩ đến dù sao cũng đang ở trước mặt đồng đội tạm thời nên chỉ xụ mặt chứ không làm ra hành động khoa trương hơn: "Không ăn cơm thì sẽ chết đói mất."
Khương Yển đặt cốc trà xuống, đứng dậy cầm ấm trà để giữa bàn lên, lắc lắc rồi đặt trở về: "Trống không."
"Đang moi tiền của người chơi đấy." Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng chỉ ra âm mưu hợp tác với nhau của hệ thống và NPC: "Có thể chắc chắn một điều rằng số tiền sẽ tốn ở đây cực kỳ quan trọng, không chừng có liên quan đến một trong những nhiệm vụ chính. Nhờ phúc của cậu mà chúng ta đã tiết kiệm được một khoản rồi."
Khương Yển nhếch mép cười mỉm chi: "Đâu có, đâu có, ai bảo tôi giàu chứ?"
Mạc Tiểu Nghiêu lườm anh, tiếp tục phân tích: "Đến giờ ăn cơm trưa, cơn đói sẽ tăng lên nếu không kịp thời ăn cơm, vậy từ câu nói vừa rồi của nhân viên phục vụ, ta có thể suy đoán ra hậu quả rằng khả năng cao cả bọn sẽ mất mạng, Còn chuyện có phải chết đói hay không thì khó nói, nhưng trước mắt dựa vào hoạt tính của axit dạ dày trong người, rất có thể chúng ta sẽ bị nó ăn mòn nội tạng..."
Nói đến đây Mạc Tiểu Nghiêu không nói tiếp được nữa, cô ấn dạ dày, cảm thấy cả người khó chịu, bất kể lúc nào việc tỉ mỉ suy nghĩ về cái chết của bản thân đều chẳng phải chuyện gì dễ chịu.
Có thể là bởi vì phản ứng của axit dạ dày quá nghiêm trọng, sắc mặt ba người khác trong phòng cũng không khá hơn chút nào. Tuy Mạc Tiểu Nghiêu không miêu tả chi tiết đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng năng lực liên tưởng của con người cộng thêm k*ch th*ch từ thân thể lúc này khiến cho những hình ảnh hiện lên trong đầu họ cũng chẳng mấy tốt đẹp.
May mà khi họ sắp không thể kiên trì nổi nữa, trên bàn xoay bằng kính bỗng xuất hiện một tô cơm rang nóng hổi thơm phưng phức, kèm theo một đĩa dưa muối đen sì.
Cũng chẳng còn tâm trạng để khách sáo, bốn người đều đứng dậy dùng dụng cụ ăn uống nhanh chóng múc cho mình một bát, ngay cả ngồi cũng không buồn ngồi, cứ thế đứng xúc liên tục mấy miếng lớn, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn, dạ dày cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
"Mẹ kiếp, sống lại rồi." Nhạc Âm nhịn không được buột miệng chửi thề, vừa nhai cơm vừa đưa tay múc thêm cho đầy bát cơm đã vơi đi một nửa: "Thoát chết rồi, cơm rang này cũng ngon đấy chứ."
Khương Yển chậm rãi nuốt miếng cơm trong miệng xuống, liếc Nhạc Âm: "Tới ăn cũng không chặn nổi miệng cậu sao? Cậu không biết câu "Ăn không nói, ngủ không nói" hả?"
Nhạc Âm rụt cổ, thành thật lắc đầu: "Biết, nhưng chưa từng làm."
Mạc Tiểu Nghiêu phì cười, không biết là đang cười Nhạc Âm hay là đang cười Khương Yển, nhưng không ai trong số họ thẹn quá hóa giận, chỉ im lặng cắm cúi ăn không nói thêm câu nào nữa.
Mạnh Đan Thu không có ý định tham gia vào câu chuyện phiếm này, dù sao cô ấy và bọn họ cũng chỉ là đồng đội tạm thời, ngoại trừ những lúc cần kíp như thảo luận về cách thức phá giải màn chơi, còn lại cô ấy không định xen miệng.
Cơm rang trong tô giảm đi với tốc độ kinh người, khi còn khoảng một phần ba, bên cạnh nó lại xuất hiện một tô canh trứng rong biển lớn, phía trên chắc chắn được rưới dầu mè tỏa ra mùi hương hấp dẫn.
Mãi cho đến khi bốn người ăn uống no đủ, tô cạn bát sạch, trên bàn cũng không xuất hiện thêm bất kỳ món ăn hay tô canh nào khác nữa, rõ ràng cái gọi là "bàn tiệc thịnh soạn" đã dọn xong toàn bộ các món.
Ừm, nhìn từ một góc độ nào đó mà nói, có món mặn, có cơm, có canh, xem như đủ một bàn tiệc rồi, chỉ cần không xét đến số lượng cụ thể thì vẫn có thể tự lừa mình dối người mà ha.
***
Được rồi, sếp Khương cho biết anh không thể tự lừa gạt bản thân được, anh rất không hài lòng.
Người chủ xị khó tính bực bội dùng khăn ăn trên bàn lau miệng, không nói một lời đứng dậy đi tới cạnh cửa gọi nhân viên phục vụ xương khô. Sau khi anh ta bước đến trước cửa, anh chỉ vào bàn ăn và chất vấn: "Đây chính là "bàn tiệc thịnh soạn cao cấp nhất" của mấy người đó hả? Một đồng xu màu vàng tím quý giá của tôi chỉ đổi được chút thức ăn này thôi ư?"
Ngọn lửa trong hốc mắt của nhân viên phục vụ xương khô lóe lên, xương hàm trên dưới mở rộng phát ra tiếng cành cạch: "Lẽ nào "bàn tiệc thịnh soạn cao cấp nhất" của chúng tôi không ngon? Theo tôi thì nó còn hơn khối món ăn bình thường dưới tầng kia đấy."
Khương Yển khoanh tay đứng ở cửa chặn đường lui của nhân viên phục vụ xương khô, nheo mắt hỏi: "Món ăn bình thường của họ là những món gì? Giá cả thế nào? Tốt nhất là anh nên giải thích rõ ràng cho tôi nghe. Tôi có thể bỏ ra một đồng xu màu vàng tím để ăn cơm thì cũng có thể bỏ ra nhiều đồng hơn để đi tìm người quản lý của cái thị trấn này, yêu cầu ông ta xử phạt toàn bộ nhà hàng các anh. Tệ nhất là tôi có thể đi tìm ông chủ của các anh, để ông ta xử lý một tên nhân viên thích lừa bịp khách hàng như anh."
Nếu anh nhớ không lầm, khi nãy ở dưới tầng anh có nhìn thấy trên bàn người chơi khác có cả món xào, chẳng lẽ "bàn tiệc thịnh soạn cao cấp nhất" của anh còn không bằng những món ăn bình thường đó?
Đối mặt với uy h**p của Khương Yển, nhân viên phục vụ xương khô im lặng mấy giây, sau đó mới mở miệng giải thích: "Cơm rang và canh đều là do đầu bếp hàng đầu trong quán chúng tôi nấu, hiệu quả không giống với những món ăn khác. Họ ăn đồ ăn bình thường, buổi tối vẫn sẽ đói sẽ khát, nhưng món ăn do đầu bếp hàng đầu nấu sẽ giúp duy trì cảm giác no trong suốt hai mươi bốn tiếng."
Nghe nhân viên phục vụ xương khô nói vậy, mặt mày Khương Yển mới chịu giãn ra, nếu chỉ cần ăn một bữa mà có thể chống đói tận mấy bữa thì quả thật rất đáng giá, anh không muốn phải trải qua cảm giác đói khát vừa rồi thêm một lần nào nữa.
"Nếu đã vậy, tôi còn muốn hỏi một câu, phòng VIP có ưu đãi gì khác không?"
Nhân viên phục vụ xương khô gật đầu, phần xương cổ lộ ra từ trong cổ áo cũng chuyển động theo: "Khách hàng ở phòng VIP có thể miễn phí hỏi nhân viên phục vụ ba câu hỏi liên quan đến thị trấn, nhân viên phục vụ không được từ chối trả lời, trừ những câu hỏi liên quan đến bí mật không thể tiết lộ."
Nói một cách dễ hiểu thì đừng có mơ mà hỏi được mấy câu liên quan đến quy tắc màn chơi.
Khương Yển suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, anh muốn giao quyền đặt câu hỏi cho cô, bởi anh có cảm giác mấy chuyện như tìm kiếm lỗ hổng của quy luật hay gì đó tương tự là nghề của cô.
Mạc Tiểu Nghiêu cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, nhận lấy quyền đặt câu hỏi, cô suy tư một lát rồi hỏi câu đầu tiên: "Anh trai, chúng tôi đều đến thị trấn này chơi lần đầu, anh có thể giới thiệu một vài nét đặc sắc về phong tục tập quán của nơi này được không?"
Nhân viên phục vụ xương khô có vẻ rất thích cách xưng hô "anh trai" này, anh ta lập tức trả lời: "Thị trấn chúng tôi có hai điểm đặc sắc nhất, một là suối nước nóng, hai là vườn bách thảo, cảnh sắc nơi đó rất đẹp, hơn nữa ngày mai còn tổ chức hội hoa xuân, nhất định không thể bỏ lỡ. Còn những nơi khác chẳng có gì thú vị cả, tôi khuyên các vị không nên lãng phí tiền vé."
Vườn bách thảo? Không phải hướng dẫn viên du lịch nói ngày mai mới đến đó sao? Xem ra hoạt động trải nghiệm phong tục tập quán phải đến mai mới bắt đầu, hôm nay không cần phải bận tâm đến nó.
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn Khương Yển, hỏi tiếp câu thứ hai: "Anh trai, tôi thấy ngành du lịch ở trấn các anh phát triển lắm luôn, chỗ nào cũng có mặt khách du lịch, liệu điều này có gây ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mọi người không? Lúc nãy tôi tình cờ bắt gặp một vụ cướp, còn phải đến phòng tuần tra báo án đấy."
"Thưa quý khách, quý khách làm rất đúng, đối với những kẻ phạm pháp thì phải báo cảnh sát ngay." Mặc dù nhân viên phục vụ xương khô không thể biểu đạt cảm xúc qua nét mặt, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được sự chán ghét của anh ta đối với những du khách không tuân thủ quy định: "Ngoài ra còn có những kẻ vứt rác bừa bãi, chen hàng, phá rối trật tự, không tuân thủ quy định của cửa hàng, gây ồn ào làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của người khác, những kẻ đó đều rất đáng ghét. Đáng tiếc là không có cách nào xử lý họ giống như những kẻ phạm pháp, chỉ có thể đánh giá xấu cho họ, hy vọng có thể tích lũy thật nhiều điểm trừ, để họ trở thành những du khách không được chào đón, từ giờ về sau sẽ không thể bước chân vào thị trấn chúng tôi nữa."
Lượng thông tin trong lời nói của nhân viên phục vụ xương khô rất lớn nhưng cũng không khó hiểu, muốn trở thành một du khách đạt chuẩn, chỉ cần tuân thủ quy định là được, tính ra cũng không quá khó.
Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ một chút, hỏi câu cuối cùng: "Vậy anh trai, tôi còn muốn hỏi anh một câu nữa, trong chuyến du lịch lần này tôi định mua ít quà lưu niệm về cho người nhà nhưng lại sợ hướng dẫn viên du lịch lừa tôi, đưa tôi đến những cửa hàng hét giá cao thái quá, anh có thể gợi ý cho tôi một vài địa điểm giá bình ổn được không?"
Ánh lửa trong hốc mắt của nhân viên phục vụ xương khô thoáng bùng lên: "Tôi nghĩ các vị vẫn nên nghe theo hướng dẫn viên du lịch thì hơn. Nhất định phải tin tưởng hướng dẫn viên du lịch của mình, đối phương sẽ không hại các vị đâu."
Trả lời xong ba câu hỏi, nhân viên phục vụ xương khô xoay người rời khỏi phòng VIP, để lại bốn người nhìn nhau, họ đều cảm thấy câu nói cuối cùng của anh ta có ẩn ý gì đó.