Mạnh Đan Thu chưa bao giờ cảm thấy may mắn như khi lập đội với ba người này, chuyện dễ dàng moi được tin tức nội bộ quan trọng thế này thật sự rất khó tin với cô ấy, có trời mới biết trong màn chơi rạp xiếc trước, cô ấy phải tốn bao nhiêu công sức mới vượt ải thành công.
Hơn nữa, nếu không phải cuối cùng có người tốt bụng cho cô ấy mượn token, e rằng cô ấy đã chết ở đó rồi.
Ban đầu cô ấy không muốn tham gia màn chơi mới sớm như vậy, nhưng bầu không khí căng thẳng trên du thuyền khiến cô ấy không thể không cân nhắc đến con đường phát triển trong tương lai của mình. Mạnh Đan Thu không muốn gia nhập bất kỳ tổ chức nào, cô ấy biết rõ trên đời này không có bữa trưa miễn phí, muốn được tổ chức che chở thì bản thân cũng phải trả giá cực nhiều.
Mạnh Đan Thu biết bản thân không thể làm một kẻ đơn độc, hơn nữa con đường này càng đi về sau sẽ càng hẹp. Từ nhỏ cô ấy đã biết mình không phải người thông minh, thật sự không tin bản thân có thể một mình sống sót trên chiếc du thuyền này.
Các tổ chức đều đang chiêu mộ người mới, dựa vào việc cô ấy đã vượt màn chơi một lần, hơn nữa còn sở hữu một kỹ năng phụ trợ không tồi, muốn chọn đại một tổ chức để gia nhập cũng không phải chuyện khó.
Nhưng cô ấy lại cảm thấy không thoải mái, cảm giác này không giống với việc cô ấy tham gia câu lạc bộ hồi đại học, cũng không giống với việc cô ấy gia nhập công hội trong game. Nó giống như là một tổ chức có tính kỷ luật cao hơn, phải hình dung thế nào nhỉ, tổ chức trên thuyền khiến cô ấy liên tưởng đến những băng đảng trong phim ảnh, không những ép buộc người khác làm theo mệnh lệnh mà còn có rất nhiều hình phạt tàn khốc dành cho những kẻ vi phạm.
Mạnh Đan Thu thầm nghĩ, giá như có một công hội nào đó kiểu như Liên minh những người tự do thì tốt rồi. Cô ấy khẽ cắn môi nhìn Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu đang thảo luận ở bên kia, mọi người cùng nhau hợp tác trong màn chơi, sau khi ra ngoài ai về nhà nấy, như vậy có phải tốt hơn không.
Mạnh Đan Thu nghĩ gì, Khương Yển không biết, cũng chẳng có hứng thú muốn biết, sự chú ý của anh đều tập trung trên người Mạc Tiểu Nghiêu bên cạnh.
"Chuyện đã rõ ràng rồi, tiếp tục ở lại đây cũng vô nghĩa, chi bằng chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi một lát." Mặc dù đã ăn no nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn không hề biến mất, Mạc Tiểu Nghiêu đoán có thể đây là do hệ thống sắp đặt, cưỡng chế suy yếu thể lực của người chơi nhằm gia tăng độ khó của màn chơi.
Khương Yển đồng ý với đề nghị này: "Vậy thì đi thôi, tôi cũng thấy hơi mệt rồi."
Nhạc Âm và Mạnh Đan Thu không có ý kiến gì, bốn người rời khỏi nhà hàng, rất nhanh sau đó đã quay trở về khách sạn mà ban nãy hướng dẫn viên du lịch dẫn họ đến.
"Hay là chúng ta lập nhóm trò chuyện đi." Nhớ đến lời đề nghị cùng nhau hành động của Khâu Đan, Khương Yển lấy điện thoại ra tìm tên Khâu Đan trong danh bạ, sau đó thêm cô ấy cùng Nhạc Âm và Mạc Tiểu Nghiêu vào một nhóm trò chuyện.
Tạo nhóm xong, anh lắc lắc điện thoại, nói với Nhạc Âm và Khâu Đan: "Bọn tôi về phòng trước đây, hai người cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi, đợi khi nào khôi phục thể lực thì chúng ta lại ra ngoài dạo."
Lời này nói ra cứ như thể họ thật sự được nghỉ phép đi du lịch vậy, Mạc Tiểu Nghiêu âm thầm bĩu môi, tạm biệt Nhạc Âm và Khâu Đan rồi đi theo sau Khương Yển trở về phòng.
Vừa vào cửa, Khương Yển đã nằm vật ra chiếc giường nhỏ của mình, toàn thân đau nhức cứ như bị đánh gãy xương. Mạc Tiểu Nghiêu cũng chẳng khá hơn là bao, đã lâu rồi cô chưa trải qua loại cảm giác mệt mỏi này, còn đuối hơn cả sau khi tập mấy bài vận động mạnh trên du thuyền nữa.
"Cứ có cảm giác, sau này sẽ còn tiếp tục xảy ra chuyện tương tự nữa ấy." Mạc Tiểu Nghiêu nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà trắng xóa, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm đôi câu với Khương Yển: "Anh đoán xem chúng ta bị khống chế như vậy có phải là vì cơ thể này không phải của chúng ta hay không? Nếu như là cơ thể của chúng ta, hệ thống sẽ không có cách nào điều khiển cảm giác đói và mệt của chúng ta nhỉ?"
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào mặt Mạc Tiểu Nghiêu, từ góc độ của Khương Yển có thể nhìn thấy trên hàng mi của cô như phủ một tầng ánh sáng vàng, tuy biết rõ khuôn mặt này không phải của cô nhưng anh lại có một cảm giác không muốn rời mắt.
Rõ ràng vẫn đang ở trong màn chơi đầy rẫy nguy hiểm, Khương Yển kinh ngạc phát hiện trong đầu mình lại toàn là những thứ lãng mạn.
Ừm, nhất định là lỗi của hệ thống, ngay cả cảm giác đói và mệt nó còn điều khiển được thì hormone gì đó chỉ là chuyện nhỏ.
Có thể là ánh mắt Khương Yển quá mức nóng bỏng, cũng có thể là bởi vì anh cứ im lặng không nói, Mạc Tiểu Nghiêu nghiêng đầu nhìn người bạn cùng phòng của mình, trong mắt thoáng qua chút mơ màng.
"Anh nghĩ thế nào?" Cô hỏi Khương Yển, suy nghĩ vẫn còn dừng lại ở phần phân tích vừa rồi của mình, ánh nắng chiều ấm áp chiếu lên người cô, thoải mái đến mức cô chẳng muốn nhúc nhích một ngón tay.
Khương Yển choàng tỉnh, suy nghĩ một chút về phân tích vừa rồi của Mạc Tiểu Nghiêu, hoàn toàn đồng ý với ý tưởng đó của cô: "Màn chơi lần này tạo cho tôi cảm giác giống một bản demo, hệt như đang làm công tác chuẩn bị cho màn chơi có độ khó cao kế tiếp, hay chúng ta thử tính xem đến thời điểm hiện tại đã có bao nhiêu khái niệm mới chưa từng xuất hiện được đưa ra đi?"
Nói đến chuyện chính, Mạc Tiểu Nghiêu kiềm chế sự lười biếng của mình, hai chân thay phiên nhau đá đôi giày ra, cô ngồi dậy dựa vào đầu giường, bẻ ngón tay đếm cho Khương Yển nghe.
"Nhập vai nhân vật, điều khiển cơ thể, cố tình che giấu chi tiết quan trọng trong lời giới thiệu về nhiệm vụ, khiến nó trở nên mơ hồ, ngoài ra còn nhiệm vụ đối kháng giữa người chơi vào ngày mai nữa. Mà đây mới chỉ là những chuyện xảy ra xung quanh chúng ta, còn những người khác đã trải qua điều gì thì vẫn chưa rõ, chỉ có thể đợi sau khi trở lại du thuyền rồi anh đi dò la tin tức."
Khương Yển cũng ngồi dậy, học theo Mạc Tiểu Nghiêu dựa vào đầu giường: "Bấy nhiêu đây cũng không ít đâu. Còn lại, cho dù là tổ chức đông người muốn tổng kết lại cũng phải cần thời gian. Cô nghĩ mà xem, xác suất xuất hiện kẻ ngốc trong họ lớn hơn chúng ta nhiều, nếu như kẻ ngốc có được thông tin nhưng lại dùng bộ não hạn hẹp của mình để phân tích, thêm mắm thêm muối theo suy nghĩ chủ quan của mình rồi truyền đạt đi thì ta sẽ nhận được gì?"
Mạc Tiểu Nghiêu tiếp lời: "Thông tin sai lệch."
Khương Yển cười đắc ý: "Cho nên đôi khi ít người cũng chưa chắc đã bất lợi, ít nhất thông tin chúng ta có được đều là thật."
Mạc Tiểu Nghiêu nhướng mày nhìn anh chàng giả gái đối diện, nuốt xuống lời muốn nói, chuyển sang nói về Mạnh Đan Thu: "Anh thấy Khâu Đan kia thế nào?"
"Xét về kỹ năng mà nói thì rất hữu dụng." Khương Yển đánh giá.
Mạc Tiểu Nghiêu: "Sao anh chắc chắn đó là kỹ năng vậy?"
Khương Yển liếc nhìn cô: "Trong lòng cô cũng rõ mà, còn hỏi thừa làm gì?"
Mạc Tiểu Nghiêu: "Đi thi mà chỉ viết đáp án không viết cách giải thì sẽ bị trừ điểm đấy."
Khương Yển nheo mắt, hừ một tiếng: "Cô nghĩ tôi ăn may hả?"
Mạc Tiểu Nghiêu duỗi lưng, cảm thấy cơ thể đã khỏe hơn rất nhiều, sự mệt mỏi cũng giảm đi không ít: "Hai chọn một thôi mà, không phải kỹ năng thì là trang bị, nhỡ đâu anh đoán đúng thì sao?"
Khương Yển cười khẩy: "Cô nghĩ tôi và cô là sinh vật đơn bào hay gì?"
"Ừm, anh không phải." Mạc Tiểu Nghiêu đáp qua loa: "Anh là sinh vật đa bào, hài lòng chưa?"
Khương Yển: ... Chẳng hài lòng chút nào.
Nói đùa xong hai người lại bàn chuyện chính một lúc, cảm giác mệt mỏi dần tan biến, thay vào đó là cơn buồn ngủ ập đến khiến mí mắt cứ trĩu xuống, hai người chào nhau một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ.
Lần này ngủ một mạch ba tiếng đồng hồ, khi tỉnh dậy đã là hơn bốn giờ chiều.
Mạc Tiểu Nghiêu dụi mắt ngồi dậy, cảm thấy đầu óc minh mẫn sảng khoái hơn, tất cả những cảm giác tiêu cực trước đó đều biến mất không còn tăm hơi, cô chẳng muốn ở lì trong phòng chút nào, chỉ muốn cầm tiền ra ngoài mua sắm.
Khương Yển cũng tỉnh dậy gần như cùng lúc, trạng thái tinh thần giống hệt như Mạc Tiểu Nghiêu. Là một sếp tổng bá đạo không thiếu tiền, anh càng không kiềm chế được h*m m**n mua sắm, dù sao kiếm tiền là để tiêu, thích thì cứ mua thôi đúng không?
Vừa định lên tiếng, Nhạc Âm đã gửi tin nhắn vào nhóm trò chuyện ba người, nói rằng anh ta vừa ngủ một giấc giờ đã tỉnh, bạn cùng phòng không có ở đây, trong lòng bỗng dâng lên h*m m**n đi dạo phố, hỏi họ có muốn đi cùng không.
Nhân tiện nói thêm, vì tiền rất quan trọng trong màn chơi này, trong khi bên cạnh Nhạc Âm lại có một người bạn cùng phòng không rõ lai lịch nên anh ta đã đưa hết tiền cho Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển giữ.
Khi hỏi anh ta tại sao không để trong túi, Nhạc Âm trả lời đầy hoa mỹ rằng bản thân không biết quản lý tài chính, chẳng thà cứ đưa cho họ giữ hộ, đợi xác định được thứ cần mua thì mua luôn cho anh ta một phần là được.
Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy đây không phải là không biết quản lý tài chính mà là lười biếng. Nhưng biết làm sao được, dù sao mọi người đều cùng hành động, tiền để ở chỗ ai cũng chẳng có gì quan trọng.
Trả lời Nhạc Âm xong, Mạc Tiểu Nghiêu hẹn anh ta tập hợp dưới sảnh rồi cùng nhau đi dạo phố nhưng không mang theo tiền, kiên quyết quán triệt phương châm chỉ xem không mua. Cô cũng tiện thể bảo Nhạc Âm nhắn tin vào nhóm bốn người hỏi Khâu Đan xem cô ấy thấy sao, có muốn đi cùng không.
Lúc này Khâu Đan cũng giống như bị thôi miên, trong đầu chỉ toàn là mua sắm, nên tất nhiên đồng ý đi dạo phố.
Vài phút sau, bốn người tập hợp ở sảnh lập thành đội tham quan thị trấn suối nước nóng, cùng nhau đi ra khỏi khách sạn, vừa định bàn bạc xem đi đâu thì thấy phía trước có một đám đông tụ tập xì xào bàn tán, không biết đang nói gì.
Khi không có nguy hiểm rình rập, con người ta luôn muốn hóng hớt, Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu cũng không ngoại lệ, tuy họ còn có mục đích thu thập thông tin nhưng không thể phủ nhận cũng có một phần là do tò mò.
Rất nhiều người chơi đang vây xem nhưng không đến mức chật cứng, Mạc Tiểu Nghiêu rất dễ dàng chen vào trong, nhìn thấy năm cái xác không nguyên vẹn nằm ở ven đường.
Trong đó có hai khuôn mặt khá quen, hình như là người trong đoàn của bọn họ, nếu cô nhớ không nhầm thì đó là chàng trai tên Trương Ban đã đề nghị mọi người tự giới thiệu lúc trước?
Nhìn vết máu trên đất có thể thấy năm người này đã chết từ lâu, trên xác có rất nhiều vết thương nhìn thấy mà ghê, không giống do con người gây ra mà giống bị dã thú cắn xé hơn.
Mạc Tiểu Nghiêu ảm thấy trong lòng chùng xuống, điều đầu tiên cô nghĩ đến là thẻ quái vật nhỏ trong tay mình và người đàn ông bị thằn lằn bay ăn mất tay chân và đầu lúc trước. Song nhìn kỹ lại, vết thương hơi khác biệt, cụ thể là dã thú gì thì vì không có kinh nghiệm nên cô không đoán được, nhưng ít nhất cô biết lỡ chẳng may chạm trán thì khả năng chiến thắng của cô không cao.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô kinh ngạc nhìn Khương Yển, đối phương cũng đang nhìn cô, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu của hai người giao nhau.
Rốt cuộc năm người này chết thế nào? Là do đã kích hoạt sự kiện nguy hiểm nào đó hay là chết do vi phạm quy tắc?
Nếu là vế trước thì còn đỡ, họ chỉ cần cẩn thận hơn đừng làm những chuyện không nên làm là được. Nhưng nếu là vế sau... Vậy rốt cuộc là đã vi phạm điều gì?
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng NPC vang lên, Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu lại nhìn, thì ra là viên cảnh sát tuần tra xương khô mà họ gặp ở phòng tuần tra lúc trước đang dẫn theo một đám cấp dưới đi tới.