Cảnh sát tuần tra đến không phải để điều tra phá án mà là do có xác nằm chắn ngang đường ảnh hưởng đến cảnh quan, nên tới để thu dọn.
"Tản ra hết đi, tản ra hết đi, có gì mà xem." Viên cảnh sát xương khô vừa chỉ huy cấp dưới khiêng xác đi vừa giải tán đám đông.
Đương nhiên những người chơi đang vây xem không muốn bỏ đi như vậy, ít nhất cũng phải biết tại sao mấy người kia lại chết chứ? Bởi thế khi viên cảnh sát tuần tra nhìn đến, họ chỉ lùi về sau vài bước nhường chỗ cho mấy cảnh sát khiêng xác đi, song trên thực tế vẫn vây quanh thành một vòng tròn lỏng lẻo.
Mạc Tiểu Nghiêu kéo Khương Yển lui ra, tiện thể gọi Nhạc Âm và Khâu Đan, sau khi dẫn họ ra khỏi vòng vây một đoạn mới dừng lại quay đầu nhìn.
"Sao lại lui ra ngoài, còn chưa biết gì mà." Nhạc Âm nhón chân cố gắng nhìn vào bên trong, thầm hận cơ thể này không có đôi chân dài của mình mà chỉ là một tên mập lùn cao khoảng mét sáu lăm.
Mạc Tiểu Nghiêu lạnh mặt nói: "Không tụ tập trên đường, không hóng hớt trò hay, tuy những điều đó không được xem là quy tắc của du khách nhưng ít nhất mỗi lần trước khi được nghỉ, trường học đều nhắc nhở trên loa phát thanh đấy."
Trước khi cảnh sát tuần tra đến thì không sao, giờ anh ta đã đến đuổi người rồi còn không chịu đi chẳng phải là tự tìm rắc rối hả? Lỡ bị gán tội danh gây rối trật tự công cộng, hừ hừ, đừng nói là trở thành du khách đạt tiêu chuẩn, có được tham gia hoạt động ngày mai hay không cũng còn chưa biết nữa kìa.
Sau khi nghe Mạc Tiểu Nghiêu giải thích, Nhạc Âm mới ngộ ra, vừa rồi anh ta thật sự không nghĩ đến điều này. Khâu Đan cũng vậy, cô ấy chỉ nghĩ là nán lại thêm một lát, dù sao người chết cũng không phải do cô ấy giết, hơn nữa có nhiều người vây xem như vậy cũng không chen vào trong được, chỉ đứng ngoài nghe một chút thôi mà.
Nhưng sau khi nghe Mạc Tiểu Nghiêu nói xong cô ấy mới giật mình nhận ra, thầm xuýt xoa may quá, đồng thời tự nhủ phải cẩn thận hơn.
"Cũng có người khác rời đi rồi." Ban đầu có lẽ Khương Yển không hiểu tại sao Mạc Tiểu Nghiêu lại muốn kéo họ đi, nhưng sau khi rời khỏi vòng vây anh đã hiểu ra. Anh tập trung chú ý vào những người chơi khác, quan sát lựa chọn của họ, tranh thủ thời gian sàng lọc ra đối thủ mạnh có khả năng sẽ chạm trán vào ngày mai.
Quả nhiên, người thông minh không chỉ có mỗi Mạc Tiểu Nghiêu, còn có vài nhóm người khác cũng lần lượt rời đi sau khi họ rời khỏi, không biết lý do là gì nhưng hành động này rõ ràng là đúng.
Bởi vì ngay sau đó, cảnh sát tuần tra xương khô bỗng nổi lửa giận.
Là nổi lửa giận theo đúng nghĩa đen.
Miệng anh ta không ngừng phun ra những ngọn lửa màu xanh lam, mục tiêu là những người chơi không nghe lời khuyên can vẫn cố chấp vây xem xác chết, còn dám lải nhải với anh ta.
Lần này sức sát thương của ngọn lửa màu xanh lam không lớn bằng lần trước khi cô hướng dẫn viên du lịch xương khô tạo ra, song sức uy h**p lại không thể xem thường. Những người chơi vây xem ít nhiều đều bị dính lửa, nhìn dáng vẻ ôm người lăn lộn của họ, có thể thấy ngọn lửa này không dễ dập tắt chút nào.
Đương nhiên vẫn có những người sở hữu năng lực đặc biệt, ngoài một phần hoảng loạn luống cuống tay chân chỉ biết liều mạng dập lửa trên người hoặc lăn lộn trên đất ra, những người còn lại đều tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có thể là do ngọn lửa quá nóng, họ cũng không rảnh che giấu kỹ năng hoặc trang bị của mình nữa, trông không khác gì bát tiên quá hải*, tất cả đều giở phép thần thông, dùng đủ mọi cách để thoát khỏi tình cảnh khó khăn.
*Kể về tám vị tiên, mỗi người trong số họ đều có một khả năng hoặc phép thuật đặc biệt, họ đã cùng nhau vượt qua biển cả bằng cách sử dụng các công cụ, phép thuật riêng biệt của mình.
Ngọn lửa của cảnh sát tuần tra không phải là không thể dập tắt, Mạc Tiểu Nghiêu đứng từ xa quan sát, đoán rằng anh ta chỉ muốn dạy cho những người chơi này một bài học chứ không có ý định giết họ... Chỉ là không biết hành vi này của anh ta có được xem là hành vi dùng vũ lực khi thi hành công vụ không nữa.
"Đi thôi." Khương Yển quan sát thêm một lúc, sau khi đã ghi nhớ kỹ cách dập lửa của những người chơi kia mới xoay người nói: "Đừng đi ngược lại bản năng của cơ thể, đã bảo chúng ta đi dạo phố thì chúng ta cứ đi dạo, nhớ kỹ đừng tiêu tiền lung tung, ngày mai cửa hàng mà hướng dẫn viên du lịch dẫn đến mới là quan trọng nhất."
Bây giờ mà tiêu hết tiền, đến ngày mai phát hiện trong túi không còn đồng nào thì chỉ có nước bó tay chịu chết.
Hoặc là nghĩ cách giết người cướp của.
Ừm, phải nhắc nhở mọi người đề phòng chuyện này mới được.
Vừa đi vừa nghĩ, có lẽ do mới tận mắt chứng kiến năm cái xác cộng thêm màn thi hành công vụ bạo lực của cảnh sát tuần tra xương khô, nên h*m m**n mua sắm bắt nguồn từ bản năng vốn có trong cơ thể mọi người cũng bị đè ép xuống, lúc nhìn những món đồ trên quầy hàng, họ hầu như chỉ đang thưởng thức cho vui.
À, Khương Yển thì khác, phần lớn cảm xúc của anh là chán ghét.
"Bị chi phối bởi cảm xúc không phải của mình thật là khó chịu."
Nhạc Âm đang chọn lựa mấy món đồ thủ công thô kệch trên quầy hàng, rõ ràng trong lòng không hề muốn mua, thậm chí còn chẳng muốn nhìn nhưng lại giống như bị tâm thần phân liệt vậy, cứ đứng ì ra đó không muốn rời đi.
Mạc Tiểu Nghiêu dứt khoát nhắm mắt lại, cũng chẳng quan tâm trong tay đang cầm thứ gì: "Cứ có cảm giác, mục đích của chúng không chỉ là số tiền trong túi chúng ta."
Cô dùng tay không véo mạnh vào bàn tay đang cầm đồ không buông kia, cuối cùng cũng thoát khỏi sức hút của quầy hàng này. Song khi mở mắt ra, cô lại nhìn thấy một bức tượng đá vô cùng tinh xảo.
Khuôn mặt trên bức tượng mang đến cho người ta cảm giác hư ảo, rõ ràng là nhìn thấy rất rõ cũng cảm thấy rất đẹp nhưng lại không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả được, hơn nữa khi rời mắt đi, cố gắng nhớ lại bỗng phát hiện mình đã quên mất khuôn mặt đó trông như thế nào.
"Chúa tể Cõi Âm..." Mạnh Đan Thu lẩm bẩm đọc chữ khắc trên bệ đá, đồng thời nảy ra một khát khao mãnh liệt: "Ai mang bút không? Tôi muốn lưu lại tên mình trên bệ."
Vốn Mạc Tiểu Nghiêu cũng đang rơi vào mê mẩn, nghe câu này chợt giật mình tỉnh táo lại, nhìn quanh bốn phía thấy đã có vài người chơi vây lại. Người có bút thì dùng bút, người không có bút thì dùng ngón tay vẽ lung tung trên bệ đá, trông như đang viết gì đó.
Khương Yển khinh thường cười khẩy, cụp mắt xuống không nhìn bức tượng đá mê hoặc người kia nữa, giọng nói đầy vẻ chế giễu: "Sao thế? Tính giở trò câu cá để người ta phạm tội hả?"
Lợi dụng trạng thái thần trí không rõ ràng của người chơi để dụ dỗ họ phá hoại, vẽ bậy lên của công, thế này không còn là đào hố chờ người ta nhảy xuống mà là thẳng tay đẩy người ta xuống luôn rồi!
Tuy không biết tại sao anh có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy nhưng nếu hệ thống cứ tiếp tục giở trò thế này, muốn vượt qua màn chơi e là không dễ dàng.
Khương Yển vừa kéo Mạc Tiểu Nghiêu vừa kéo Nhạc Âm, dẫn hai người lùi ra phía sau. Về phần Khâu Đan ở bên kia, anh chỉ có thể lên tiếng gọi, thật sự không còn tay nào để kéo cô ấy.
May mà Nhạc Âm tuy bị tượng đá mê hoặc nhưng trong đầu vẫn còn ý thức đồng đội, lúc bị Khương Yển kéo ra ngoài thì tiện tay kéo luôn Khâu Đan bên cạnh ra.
Rời khỏi phạm vi bức tượng đá, mọi người tỉnh táo lại đồng thời cảm thấy sợ hãi vì hành vi trước đó của mình, lại thêm lo lắng không biết nên làm gì trong khoảng thời gian còn lại. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất khó đảm bảo sẽ có người tỉnh táo lại nhanh như lần này.
"Hay là về khách sạn trước nhé?" Mạnh Đan Thu đã hoàn hồn, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi, hoàn toàn không muốn ở lại trên đường nữa, cô ấy rất nhớ chiếc giường nhỏ chẳng mấy thoải mái trong phòng mình.
Mạc Tiểu Nghiêu chậm rãi lắc đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Khương Yển thấy thế bèn trả lời thay cô: "Ý của Bối Bối là chúng ta chưa về vội, cô ấy muốn làm rõ chuyện gì đã xảy ra. Đương nhiên, nếu cô thấy không cần tìm hiểu tiếp thì có thể về khách sạn trước, dù sao nhiệm vụ chính phải đợi đến ngày mai mới làm, không cần mạo hiểm với chúng tôi."
Mạnh Đan Thu do dự, cô ấy biết không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không có lý nào chẳng bỏ công sức mà lại muốn nhận được hồi báo. Nhưng màn chơi lần này quá kỳ lạ, cô ấy không tài nào gượng dậy tinh thần để tiếp tục ở lại đây nữa.
Cân nhắc đến trạng thái tinh thần và thể chất của bản thân, lại phân tích lợi hại khi đi theo và quay về khách sạn, cuối cùng Mạnh Đan Thu cắn môi lắc đầu, từ chối lời đề nghị cùng hành động, cho dù sẽ tổn thất rất nhiều nhưng cô ấy chỉ đành làm như vậy.
Lượng sức mà làm, đó là giới hạn mà cô ấy tự đặt ra cho bản thân sau khi lên du thuyền, là giới hạn mà cho dù có hấp dẫn đến đâu cô ấy cũng phải giữ bằng được.
"Xin lỗi, tôi không đi cùng mọi người nữa." Mạnh Đan Thu giải thích lý do rời đi: "Hiện giờ trạng thái của tôi rất kém, nếu cố đi cùng, có thể sẽ thành gánh nặng cho mọi người."
Khương Yển gật đầu: "Tôi hiểu. Vậy, một mình cô quay về có vấn đề gì không?"
Mạnh Đan Thu gật đầu: "Không vấn đề gì, tôi lần theo đường cũ là được, tránh xa mấy công trình kỳ quái kia một chút. Sau khi về tôi sẽ cố gắng thu thập thông tin, tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mấy người kia."
"Thế cô nhớ cẩn thận, sau khi về, chúng tôi sẽ liên lạc với cô qua điện thoại." Khương Yển không quá để ý đến lựa chọn của Mạnh Đan Thu, bây giờ anh chỉ quan tâm đến mỗi Mạc Tiểu Nghiêu.
À, còn phải cộng thêm cậu chàng béo bên cạnh nữa.
Đợi Mạnh Đan Thu đi xa, Mạc Tiểu Nghiêu mới kéo Nhạc Âm và Khương Yển ra ven đường, nhỏ giọng nói suy đoán của mình: "Trong màn chơi trước, hai người có từng hoàn thành nhiệm vụ ẩn nào chưa?"
Khương Yển gật đầu: "Tôi có một cái, làm cùng cô, là việc ném mấy cái NPC bóng mờ vào lốc xoáy kia."
Nhạc Âm gãi đầu: "Tôi có thể sống sót ra khỏi màn chơi trước đã là may mắn lắm rồi, cô không nói thì tôi còn chẳng biết trong màn chơi có nhiệm vụ ẩn."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Tôi cảm thấy màn chơi này cũng có. Chỉ số đói và mệt còn có thể hiểu là hệ thống sắp đặt để chúng ta biết tình huống sẽ xảy ra sau này, nhưng mà loại sức hấp dẫn vừa rồi nhìn thế nào cũng không giống sản phẩm của hệ thống. Nó thích đào hố nhưng không thích đẩy người ta xuống, cái này không giống phong cách của nó."
Khương Yển nheo mắt: "Ý cô là trong này có uẩn khúc?"
"Chắc chắn là có." Mạc Tiểu Nghiêu khẳng định chắc nịch: "Chỉ là tôi chưa có manh mối, không biết nên tìm từ đâu. Tôi nghĩ có lẽ liên quan đến độ khó của màn chơi, thế giới có độ khó quá thấp sẽ không tiết lộ quá nhiều thông tin cho chúng ta, lần trước ở rạp xiếc có thể gặp được hoàn toàn là trùng hợp. Hai người nhớ kỹ chuyện này là được, đừng cố, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc hoàn thành nhiệm vụ, nhớ là đừng cố quá."
Nhạc Âm ghi nhớ lời Mạc Tiểu Nghiêu dặn, thuận miệng hỏi: "Biết rồi, vậy bây giờ chúng ta làm gì? Đi tìm manh mối nhiệm vụ ẩn hả?"
Mạc Tiểu Nghiêu nở nụ cười bí hiểm: "Không, chúng ta đi làm việc tốt giống Lôi Phong*."
*Một nhân vật nổi tiếng trong văn hóa Trung Quốc, được xem là biểu tượng của lòng nhân ái và giúp đỡ người khác.
Khương Yển và Nhạc Âm: ???