Cái gọi là làm việc tốt của Mạc Tiểu Nghiêu là đi dạo quanh khu vực an toàn trong thị trấn, giúp nhặt rác do du khách vứt bừa bãi hay gì đó tương tự, tốt nhất là chọn lúc bên cạnh có người bản địa đứng nhìn, chứ cái kiểu làm việc tốt không cần ai biết kia không tồn tại trong từ điển của cô.
"Không biết làm vậy có thể tăng danh vọng của chúng ta ở thị trấn này không nhỉ?" Mạc Tiểu Nghiêu vừa nhặt rác vừa thầm suy tính, hiện trong đầu cô đã có mạch suy nghĩ rõ ràng: "Nếu phân tích theo thiết lập của trò chơi, ta có thể chia mọi người thành vài nhóm. Những người đến từ du thuyền như chúng ta, du khách quái vật của thế giới này, dân bản địa trong thị trấn và những hướng dẫn viên du lịch ở giữa du khách và người dân."
Mạc Tiểu Nghiêu nhặt một lon nước ngọt bị tên đầu heo nào đó xả ra đất, ném nó vào thùng rác dưới ánh mắt tán thưởng của người dân, đặng tiếp tục nói với Khương Yển và Nhạc Âm về suy nghĩ của mình.
"Danh vọng của đám du khách quái vật đối với chúng ta có lẽ không mấy quan trọng, có thể sẽ có tương tác với họ ở màn chơi cấp độ cao hơn nhưng theo tình hình hiện tại thì chúng ta hầu như không tiếp xúc gì với họ hết."
Khương Yển: "Cũng không hẳn là không có, chẳng phải chúng ta vẫn luôn thay họ giải quyết hậu quả hả?"
Những người đến từ du thuyền, ngoại trừ những kẻ bị mê hoặc và những kẻ không có đầu óc thì gần như chẳng có ai dám vứt rác bừa bãi. Đương nhiên một phần lý do là vì sau khi nhìn thấy giá cả đắt đỏ ở đây, họ không nỡ tiêu tiền lung tung mua đồ ăn vặt vô bổ.
Mạc Tiểu Nghiêu xua tay như đuổi ruồi: "Cái đó không tính, ý tôi là sự giao lưu thực sự cơ, hai người đã chơi game nhập vai bao giờ chưa? Không khác nguyên lý đó mấy đâu, đám du khách quái vật kia giống như những NPC chỉ biết nói một câu, không có gì đáng chú ý. Dân bản địa thì khác, họ là nhân tố ảnh hưởng trực tiếp đến danh vọng của chúng ta, đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, tin hay không tùy hai người."
"Tin, sao lại không tin." Khương Yển huých khuỷu tay vào Nhạc Âm bên cạnh: "Cậu cũng đừng có mà không tin đấy nhé?"
Nhạc Âm: Ha ha. Đừng tưởng tôi không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Dù sao thì là vậy đó, chưa biết chừng hệ thống danh vọng cũng là thứ sẽ xuất hiện trong các màn chơi sau này, lỡ như gặp phải màn chơi nhập vai thì nhớ đừng phá hỏng thiết lập nhân vật, cũng không được làm mấy hành động kỳ quái, đừng tưởng NPC sẽ không giết người."
Nhạc Âm cực kỳ tán thành, nói: "Cái này tôi hiểu, nếu có trạng thái thù địch với NPC, khi đi vào lãnh địa của họ sẽ bị truy sát, trò chơi nào cũng thiết lập kiểu đó hết."
Khương Yển liếc anh ta: "Không phải cậu chỉ biết mải mê với ban nhạc thôi sao? Còn chơi game nữa à?"
Nhạc Âm trả lời với giọng đương nhiên: "Dù tôi không chơi thì còn có bạn cùng phòng của tôi chơi, xem nhiều là hiểu thôi. Chẳng lẽ lúc anh học đại học, cả phòng ký túc xá không có ai chơi game hả?"
Khương Yển nhoẻn miệng cười, trên gương mặt tròn trịa của hiện lên nụ cười ngọt ngào: "Tôi có nhà gần trường, không ở ký túc xá, không có bạn cùng phòng."
Nhạc Âm: Mệt tim quá, không muốn nói chuyện với kẻ có tiền nữa.
Ba người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, cứ thế dạo thêm một vòng, trước khi mặt trời lặn thì quay về khách sạn, đồng thời kiên quyết không ra ngoài vào buổi tối.
Bởi vừa nãy một người dân xương khô tốt bụng đã khen họ là du khách văn minh, còn bảo sau khi mặt trời lặn thị trấn sẽ rất náo nhiệt, người dân ban ngày ngủ trong nhà sẽ ùa xuống đường đi dạo. Người dân ở đây rất nhiệt tình, thích nhất là bám theo sau du khách chọc ghẹo họ.
Còn có một số người sẽ chọn đến chuỗi cửa hàng suối nước nóng để ngâm mình tắm suối và trò chuyện với du khách, tiện thể ngắm nhìn cảnh đêm xinh đẹp...
Vừa nghe đến mấy cư dân ban ngày ngủ ở nhà, buổi tối ra ngoài dạo chơi, Mạc Tiểu Nghiêu mới tưởng tượng xíu thôi đã cảm thấy bản thân không thể nào chấp nhận nổi, bèn dứt khoát cảm ơn người dân xương khô đã cung cấp thông tin cho họ, tức tốc quay sang bàn bạc với Khương Yển và Nhạc Âm. Sau đó cả ba nhất trí rằng buổi tối sẽ ngoan ngoãn ở trong khách sạn, không bước chân ra khỏi cửa.
Dù sao suối nước nóng cũng đã ngâm, tiếng thơm cũng đã "rải", ngày mai chỉ cần hành động cẩn thận đừng làm sai chuyện gì, nghe theo hướng dẫn viên mua một đống đồ lưu niệm, lại thăm thú phong tục tập quán là có thể hoàn thành điều kiện qua màn, tội gì phải ra ngoài lúc này để tự chuốc họa vào thân.
Sống ở đời, điều quan trọng nhất không phải vui vẻ, mà là tự lượng sức mình.
Mạnh Đan Thu vẫn luôn chờ nhóm Mạc Tiểu Nghiêu quay về, cô ấy đã điều tra rõ nguyên nhân cái chết của năm người kia. Hình như là sau khi chỉ số mệt mỏi đạt đến đỉnh điểm, họ không quay về khách sạn mà ngủ luôn ở ven đường.
Sau đó không biết từ đâu xuất hiện mấy du khách quái vật, thấy họ nằm liệt tại chỗ thì tha đi. Chờ tới lúc ném trở lại, năm người đã biến thành năm cái xác không còn nguyên vẹn, chẳng biết họ đã trải qua chuyện gì.
"Xem ra lúc nãy chúng ta thấy mệt nên quyết định về khách sạn là đúng." Khương Yển nhường ghế sofa đơn cho Mạc Tiểu Nghiêu, còn mình thì nghiêng người ngồi trên tay vịn rộng rãi, nhỏ giọng bảo: "Tối nay đừng ra ngoài, ngoài kia có ma đấy."
Nghe vậy, Mạnh Đan Thu đang ngồi trên ghế sofa đôi với Nhạc Âm giật bắn mình, trong lòng bỗng hiện lên cảm giác sợ hãi khi bị tất thối chi phối, cô ấy lắc đầu nguầy nguậy, run rẩy nói: "Không đi, tôi nhất định không ra ngoài đâu!"
Nhạc Âm cũng tái mặt, lúc trước tuy bị đánh tráo suýt chết đuối trong suối nước nóng nhưng vì lúc đó ý thức không được rõ ràng, nỗi sợ ma quỷ của anh ta còn lâu mới bằng nỗi sợ tất thối.
Mấy người lại trò chuyện thêm một lúc, nghĩ đến việc không ăn cơm tối cũng không thấy đói bèn quyết định về phòng trùm chăn ngủ, dù có nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài cũng không ra.
Về phần bạn cùng phòng, Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu đương nhiên không cần quan tâm, Nhạc Âm và Mạnh Đan Thu thì quyết định giúp một tay. Nhưng dĩ nhiên chỉ dừng lại ở việc khuyên nhủ vài câu, nghe hay không thì tùy chứ người ta đã muốn chết thì ai mà ngăn được.
Sau khi trở về phòng khách sạn, Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển suýt đụng nhau ở cửa phòng tắm, ai cũng muốn đi tắm rửa trước để nghỉ ngơi sớm và không ngờ đối phương cũng có ý định tương tự.
Khương Yển chỉ vào mình, cười cợt nói: "Nhường tôi trước đi, bây giờ tôi là phụ nữ, phải ưu tiên chứ."
Mạc Tiểu Nghiêu cười khẩy: "Xin lỗi nhé, tôi ghét nhất kiểu người cứ thích oang oang câu "ưu tiên phụ nữ", muốn dùng điều đó để bắt cả thế giới phải nhường nhịn."
Nói xong, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn Khương Yển với vẻ mặt chế giễu, bày ra tư thế đánh nhau: "Nào nào, chúng ta so chiêu đi, ai thắng thì được vào trước. Đều là "phụ nữ" cả, làm gì có chuyện ưu tiên chứ, đúng không hả bạn học Nguyệt Nguyệt?"
Khương Yển vội vàng lắc đầu: "Thôi thôi, tôi chưa đánh nhau bao giờ, trong từ điển của tôi không có mấy từ đánh nhau hay so chiêu gì đó đâu."
Mạc Tiểu Nghiêu: "... Vậy cú đá anh "tặng" cho tên lâu la của bang Mãnh Hổ lúc ở rạp xiếc là thế nào? Tưởng tôi mất trí nhớ rồi à?"
"Lúc đó tôi ra tay vì nghĩa, giúp người làm niềm vui..." Khương Yển ho khan, đi đến bên giường giả vờ tìm quần áo trong ba lô: "Nè cô có từng nghĩ đến việc rất bất công cho những người sở hữu kỹ năng chỉ có một năng lực không?"
Mạc Tiểu Nghiêu liếc xéo anh: "Trên đời này làm gì có công bằng tuyệt đối. Hơn nữa, không chịu vào màn chơi liều mạng mà đòi có kỹ năng, đây không gọi là bất công mà phải là không làm mà đòi có ăn."
"Ý tôi không phải vậy, ý tôi là tính chất kỹ năng của mỗi người rất khác nhau, có người như cô, nhận được kỹ năng với ưu thế cực lớn. Nhưng cũng có người như tôi với Nhạc Âm, kỹ năng thiên về hỗ trợ, sợ là chẳng có tác dụng gì trong chiến đấu. Ngoài ra còn có những loại vô dụng như kỹ năng khế ước của tên mập Chu Tuấn… Tóm lại, cùng đánh cược mạng sống tiến vào màn chơi mà, phân chia như vậy có phải là quá bất công không?"
Mặc xác việc Khương Yển có phải đang cố tình chuyển chủ đề hay không nhưng đây quả thật là chuyện rất quan trọng, Mạc Tiểu Nghiêu nghiêm mặt ngồi xuống giường, vừa nghe anh nói vừa suy nghĩ.
Khương Yển dừng động tác trên tay, thuận thế ngồi xuống giường, trông như muốn tâm sự mỏng với Mạc Tiểu Nghiêu: "Cho dù kỹ năng nhận được có liên quan đến ký ức trước khi Trái đất nổ tung, nhưng không hiểu sao tôi cứ có cảm giác không ổn về sự chênh lệch quá lớn này."
Mạc Tiểu Nghiêu chậm rãi gật đầu, ngập ngừng bảo: "Ý anh là, vào một thời điểm nào đó, có khả năng hệ thống sẽ bồi thường cho những người có kỹ năng yếu kém?"
Nếu thật sự như vậy thì phiền phức lớn đây, vì trật tự hiện có trên du thuyền sẽ lại bị xáo trộn, bất kể là tàn sát lẫn nhau hay là tan rã thành từng mảnh, e rằng đều chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
"Chưa đến mức đó." Khương Yển sờ cằm, trong mắt lóe lên chút tinh ranh: "Tôi chỉ cảm thấy, đừng nên xem thường những kỹ năng cỏn con này, nói không chừng lúc nào đó sẽ phát huy tác dụng. Dường như hệ thống muốn chúng ta thông qua màn chơi và quy tắc để tự loại bỏ lẫn nhau, chứ không phải khiến kẻ yếu bị kẻ mạnh chèn ép quá đáng chỉ vì kỹ năng trông có vẻ vô dụng của mình."
"Ồ." Mạc Tiểu Nghiêu hờ hững đáp lại, trợn mắt nhìn anh: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Khương Yển: "... Thì bất chợt nghĩ đến thôi, không có ý gì đặc biệt."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Thế... nói xong chưa?"
Không hiểu sao Khương Yển lại thấy chột dạ: "Nói xong rồi."
Mạc Tiểu Nghiêu đứng dậy, xoay vai: "Tới đây, chúng ta tiếp tục chủ đề vừa rồi, đấu một trận ai thắng đi tắm trước."
Khương Yển đau khổ ngồi im tại chỗ: "Đánh đấm làm gì cho mệt, cô có thấy sếp tổng nào rảnh rỗi đi học võ công cao cường chưa? Lúc cơ thể còn khỏe mạnh, tôi đã dồn hết tâm trí cho công việc, lúc nghỉ ngơi thì cùng lắm là đến phòng tập thể hình, lý do giữ được vóc dáng hoàn hảo toàn dựa vào thực đơn lành mạnh và chế độ tập luyện điều độ thôi, nên sao đánh lại cô được."
"Giả vờ, anh cứ giả vờ tiếp đi."
Mạc Tiểu Nghiêu khoanh tay nhìn Khương Yển, có điên mới tin anh không biết đánh nhau, cô tuyệt đối không tin dáng vẻ vô hại mà Khương Yển bày ra trước mặt người khác. Đừng quên, người trước đây nhắc nhở cô phải duy trì tập luyện, chú ý cơ thể chính là vị sếp tổng bận rộn công việc này.
Khương Yển ngượng ngùng sờ mũi, cũng biết mình không lừa được Mạc Tiểu Nghiêu, chỉ là vô thức che giấu mà thôi. Kể cũng lạ, anh vốn chẳng để tâm người khác nhìn nhận mình thế nào, chỉ cần mọi người đừng trở mặt và dành cho nhau sự tôn trọng ở những nơi công cộng là đủ, còn sau lưng muốn nói gì cứ việc nói, anh sẽ không vì thế mà hắt xì đâu.
Có lẽ đây mới là bạn bè thật sự, sếp Khương cảm thấy mình đã giác ngộ được chân lý, ngẩng đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu với ánh mắt chân thành: "Cô tắm trước đi, tôi không tranh với cô nữa."
Đã là bạn bè với nhau, so đo làm gì? Ai tắm trước tắm sau có gì quan trọng đâu, nếu không phải bản thân là nam giả nữ mà thật sự cùng giới tính với cô thì có tắm chung cũng chẳng sao.
Mạc Tiểu Nghiêu: "... Anh thế này có xem như cúi đầu trước sức mạnh không?"
Khương Yển đứng dậy nắm lấy tay Mạc Tiểu Nghiêu, chân thành nói: "Không, tôi chỉ cúi đầu trước cô."
Mạc Tiểu Nghiêu: ???
Câu tỏ tình sến súa này là sao?
Còn nữa, bỏ cái móng heo của anh ra ngay… Í? Bàn tay cô nàng mặt tròn này mềm thật đấy, đúng kiểu không có xương luôn, sờ thích vô cùng, tự nhiên không nỡ buông tay thì phải làm sao...
Khương Yển: Đương nhiên là muốn sờ bao lâu cũng được rồi.