Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 57

Cuối cùng Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển thống nhất dùng oẳn tù tì để quyết định thứ tự tắm rửa, một ván định thắng thua, không có kiểu câu giờ như chơi ba thắng hai, chơi năm thắng ba.

Và đương nhiên người chiến thắng là sếp Khương am hiểu lòng người, nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển mang theo chút ngượng ngùng vì chiến thắng, nghênh ngang cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm.

Thế nên cái vẻ ngượng ngùng kia là giả vờ đúng không?

Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng vứt bỏ hình tượng sếp Khương đã vỡ vụn trong lòng, lặng lẽ lấy đồ ngủ của mình ra.

Nhân tiện nói thêm, bộ đồ ngủ của An Nguyệt Nguyệt cũng là hình con gấu, ngoài màu sắc đậm nhạt khác nhau thì những chi tiết khác đều giống hệt với bộ của Mạc Tiểu Nghiêu, có thể nói là đồ đôi đích thực.

Mạc Tiểu Nghiêu không bài xích chuyện này, dù sao đối phương cũng đang đóng giả làm con gái, mặc đồ đôi với bạn bè thân thiết là bình thường, cô đã quá quen với chuyện này rồi nên không thấy áp lực gì hết.

Nằm trên giường nghe tiếng nước chảy "ào ào", Mạc Tiểu Nghiêu giơ điện thoại lên xem phần mềm liên lạc, trong nhóm lớn chỉ có vài tin nhắn lẻ tẻ, toàn những câu vớ vẩn như [Mọi người đều là đồng đội, có thông tin phải chia sẻ cho nhau chứ?], gần như chẳng có ai thèm để ý cả.

Đúng là đồng đội nhưng ai quy định phải chia sẻ thông tin với những kẻ chẳng hề quen biết? Không bỏ công sức mà muốn ngồi không hưởng lợi hả, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Mạc Tiểu Nghiêu chỉ liếc mắt đọc sơ, sau đó không thèm để ý đến đám ngốc nghếch kia nữa, cô mở danh sách thành viên trong nhóm, cẩn thận xem xét.

Thân phận của họ là học sinh cùng lớp, sau khi thi đại học xong sẽ mỗi người một ngả, vì vậy có người đề nghị tổ chức một chuyến du lịch tốt nghiệp, cùng nhau vui vẻ lần cuối. Thế là trừ những người sau khi tốt nghiệp sẽ đi du học hoặc du lịch với gia đình, đa số mọi người đều hưởng ứng, đồng loạt đăng ký tham gia chuyến du lịch suối nước nóng hai ngày một đêm này.

Trước đó theo đề nghị của Trương Ban đã chết, các thành viên trong đoàn đã làm quen với nhau một lần, song vì thời gian gấp rút nên nhiều nhất chỉ là nhớ mặt, người thật sự có thể nhớ tên và nhận dạng chắc chỉ có vài người.

Ít nhất Mạc Tiểu Nghiêu không nhớ được ai, nhưng lúc đó cô đã xem kỹ chứng minh thư của mọi người để xác nhận họ thật sự là bạn học của "mình". Dù không biết thân phận này có tác dụng gì nhưng cô cảm thấy vẫn nên ghi nhớ thật kỹ, tránh trường hợp cần gọi người lại xảy ra sơ suất không phù hợp với thiết lập nhân vật.

Có những việc nên tập thành thói quen ngay từ đầu, Mạc Tiểu Nghiêu vừa xem danh sách nhóm lớp vừa nghĩ. Lúc học tiểu học, cô có một giáo viên dạy ngữ văn rất có trách nhiệm, từ khi mới lên lớp sáu đã chú trọng rèn luyện cho học sinh thói quen làm bài thi cấp hai.

Chẳng hạn như giữ bài thi sạch sẽ, dùng bút mực để làm bài, suy nghĩ kỹ rồi mới viết, bởi vì cho dù biết viết sai sửa lại bên cạnh cũng không được tính điểm, mục đích là rèn luyện cho học sinh thói quen suy nghĩ trước khi viết, tránh trường hợp gạch xóa lung tung làm bẩn bài thi.

Phải nói là phương pháp này rất hiệu quả, theo Mạc Tiểu Nghiêu được biết, trong kỳ thi lên cấp hai gần như không có học sinh nào trong lớp cô gạch xóa trong bài thi, nhìn rất đẹp mắt.

Đương nhiên, nội dung bài thi lại là chuyện khác.

Tóm lại Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy phương pháp này rất tốt, quyết định từ bây giờ sẽ bắt đầu rèn luyện nhận thức về thiết lập nhân vật, may mà nhóm lớp đều dùng tên thật và ảnh đại diện thật, cô cũng không sợ nhầm lẫn.

Lúc Khương Yển dùng khăn tắm lau tóc và đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy Mạc Tiểu Nghiêu đang nằm trên giường chăm chú xem điện thoại.

Khương Yển: "Xem gì thế?"

Mạc Tiểu Nghiêu: "Nhóm lớp, đang ghi nhớ tên."

Khương Yển ngạc nhiên: "Cái này cũng cần ghi nhớ hả? Không phải trước đó đã tự giới thiệu rồi sao?"

Mạc Tiểu Nghiêu thản nhiên quay sang nhìn anh: "Tôi bị mù mặt, được chưa?"

Khương Yển ho khan: "Được, sao lại không được, tôi tắm xong rồi, cô đi đi."

Mạc Tiểu Nghiêu vẫn bình thản như cũ: "Dung tích bình nóng lạnh chỉ có năm mươi lít, anh tắm lâu như vậy, trong đó còn đủ nước nóng cho tôi không đấy?"

Khương Yển bày tỏ trước giờ anh muốn tắm là tắm, chưa từng nghĩ đến vấn đề có đủ nước nóng cho hai người tắm hay không.

Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng quay mặt đi, tiếp tục xem điện thoại: Ha! Đúng là sếp tổng!

Tóm lại đêm đó trôi qua khá yên ổn, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy đường phố nhộn nhịp đèn đuốc sáng trưng, dòng người qua lại tấp nập, chỉ là không biết trong đó có bao nhiêu người bao nhiêu ma.

Mà chuyện này đâu có liên quan đến họ, mặc kệ tiếng nhạc diễu hành, tiếng hò reo của đám đông hay tiếng kêu la thảm thiết, chỉ cần đắp chăn ngủ là được. Bản thân và đồng đội đều an toàn là đủ, về phần người lạ sống hay chết, họ thật sự không có năng lực lo chuyện bao đồng.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Tiểu Nghiêu bị tiếng chuông báo thức đánh thức. Cô mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà vài giây, sau đó mới đưa tay mò mẫm chiếc điện thoại trên đầu giường để tắt chuông báo thức, trở mình ngồi dậy vươn vai một cái thật thoải mái.

Chiếc điện thoại này thật tốt, không cần sạc vì lúc nào cũng đầy pin, giá mà năm đó cô cũng có một cái như vậy thì tốt biết mấy.

Khương Yển cũng đã tỉnh, uể oải ngồi dậy, trên mặt là vẻ khó ở vì chưa tỉnh ngủ, quấn chăn ngồi trên giường ngẩn người.

Thấy thế, Mạc Tiểu Nghiêu xỏ dép lê vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhìn mái tóc rối bù trong gương mà thở dài, thật ngưỡng mộ các nam nữ chính trong phim ảnh, bất kể lúc nào thức dậy mái tóc vẫn luôn suôn mượt, không hề rối tung.

Cúi đầu xả nước vào bồn rửa mặt, sau đó dùng cốc đánh răng lấy một cốc nước, nặn kem đánh răng lên bàn chải, vừa ngẩng đầu định đánh răng thì thấy trong gương xuất hiện thêm một người. Không biết từ lúc nào Khương Yển đã lặng lẽ đi đến phía sau cô, trên mặt vẫn là vẻ khó ở vì thiếu ngủ.

Mạc Tiểu Nghiêu liếc xéo Khương Yển trong gương, nhanh chóng rửa mặt sau đó để lại phòng vệ sinh cho "ông cụ" kia, một mình ra ngoài thay quần áo.

"Bây giờ tôi phải thay đồ, nếu anh không nói tiếng nào đã mở cửa ra ngoài, tôi sẽ giết anh đấy."

Nghe thấy câu nói lạnh lùng đầy sát khí của Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển đang cầm tuýp kem đánh răng hơi khựng lại rồi mới "ừ" một tiếng thật khẽ, tiếp tục tập trung đánh thức bản thân.

Hướng dẫn viên du lịch thông báo giờ tập trung là chín giờ, nhưng mới tám rưỡi sảnh lớn đã chật ních người. Sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, không ai muốn đi muộn nữa.

Chính vì vậy, Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu lại biến thành người khoan thai tới chậm, dù họ đã xuống tầng sớm hơn ba mươi phút so với giờ tập trung.

Thấy họ đi xuống, Nhạc Âm và Mạnh Đan Thu lập tức tiến lại gần, thoạt nhìn trong sảnh lớn lúc này có vẻ khá đông đúc nhưng thật ra vẫn ngấm ngầm chia thành từng nhóm nhỏ, rất ít người đi một mình.

"Ít đi nhiều thật." Nhạc Âm nhỏ giọng nói: "Vừa rồi tôi đếm thử, bây giờ chỉ còn mười tám người."

Đoàn của họ có tổng cộng ba mươi người, ban đầu chết ba người, sau đó lại có một người chết vì bị tụt lại, nên số lượng lúc vào khách sạn là hai mươi sáu người. Trước đó trên đường phát hiện năm cái xác, có hai người thuộc đoàn của họ, vì vậy đáng lẽ phải còn hai mươi bốn người, không biết sáu người chưa xuất hiện kia là do chưa xuống hay đã chết ở đâu rồi nữa.

"Chờ xem sao đã." Khương Yển đáp lời Nhạc Âm, khoanh tay đứng trong góc, không có ý định chen vào đám đông.

Trương Ban, người trước đó còn đứng ra tổ chức cho mọi người tự giới thiệu với tư cách là lớp trưởng, giờ cũng đã chết. Những người còn sống cũng không ai có ý định đứng ra làm lãnh đạo, mọi người đều tự lo cho bản thân, các nhóm nhỏ thì nói chuyện rôm rả, không giao lưu với những người khác.

Ba mươi phút trôi qua rất nhanh, vừa đến chín giờ, hướng dẫn viên du lịch xương khô thình lình xuất hiện trong sân khách sạn. Cô ta vẫn mặc bộ quần áo đó, tay vẫn cầm lá cờ nhỏ, gọi mọi người ra tập hợp chuẩn bị lên xe.

Cho đến lúc này, sáu người kia vẫn bặt vô âm tín, có lẽ đã lành ít dữ nhiều không thể gặp lại nữa rồi.

"Vườn bách thảo nằm bên ngoài thị trấn, vì vậy mọi người phải di chuyển bằng xe buýt, nhớ đừng chen lấn xô đẩy!"

Cô hướng dẫn viên xương khô dẫn đoàn khách du lịch có kỷ luật tốt nhất trong lịch sử ra khỏi khách sạn, vừa đi bộ đến bãi đậu xe ở ngoài thị trấn vừa giới thiệu cảnh đẹp của thị trấn suối nước nóng. Lần này cô ta không hề có ý định chạy, khiến những người có sức khỏe kém yên tâm hơn một chút.

Dọc đường đi đến bãi đậu xe không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chiếc xe buýt chở họ đến vẫn đậu ở vị trí cũ, cửa xe đã mở sẵn, cô hướng dẫn viên ra hiệu mọi người xếp hàng lên xe.

Không ai chen lấn, không ai nói chuyện, mười tám người còn sống sót ngoan ngoãn xếp thành một hàng lần lượt bước lên xe.

Vì đã có mười hai người chết nên trên xe có rất nhiều ghế trống, một số nhóm nhỏ nhân cơ hội này đổi chỗ ngồi gần nhau, tiện bề thảo luận kế hoạch tiếp theo.

Gần chỗ Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển cũng có chỗ trống, Nhạc Âm định đi tới nhưng bị ánh mắt của Mạc Tiểu Nghiêu ngăn lại, vì vậy anh ta đành ngoan ngoãn bước đến chỗ ngồi của mình, không nhắc đến chuyện đổi chỗ nữa.

Mạnh Đan Thu thấy vậy, do dự một chút rồi cũng quay về chỗ ngồi, tuy không biết tại sao nhưng học theo người có kinh nghiệm bao giờ cũng tốt hơn.

Rất nhanh sau đó, điện thoại của mọi người đều rung lên, Khương Yển nhắn tin trong nhóm bốn người.

[Đi du lịch theo đoàn, không được tự ý đổi chỗ ngồi, ban đầu ngồi đâu thì ngồi đó.]

Nhạc Âm ngẩn người, vội vàng nhìn quanh xe, phát hiện có ít nhất bốn, năm người tự đổi chỗ, không biết là họ không để ý hay là cố tình phớt lờ.

Như biết Nhạc Âm đang nghĩ gì, Mạc Tiểu Nghiêu cũng nhắn một tin vào nhóm.

[Cậu muốn nhắc nhở thì cứ nhắc, dù sao sau này có thể sẽ phải đối kháng theo nhóm, đông người vẫn có lợi hơn.]

Thấy Mạc Tiểu Nghiêu nói vậy, Nhạc Âm lập tức đứng dậy, nhân lúc cô hướng dẫn viên xương khô còn chưa lên xe, vội vàng nói: "Mọi người đừng đổi chỗ, đi du lịch theo đoàn thì chỗ ngồi là cố định, cẩn thận đổi chỗ rồi xảy ra chuyện!"

Nghe anh ta nói như vậy, có người chợt tái mặt nhảy dựng lên như bị ong chích, vội vàng quay về chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống còn không quên cảm ơn Nhạc Âm.

Có người lại cảm thấy anh ta làm quá, có lẽ trước khi Trái đất nổ tung đã quen thói lấn lướt, ra vẻ không sao cả hờ hững nói: "Nào có thần bí như anh nói, tôi cũng đâu chiếm chỗ của người khác, chẳng phải hiện tại không có ai ngồi sao? Ghế trống thì ai ngồi mà chẳng được."

Nhạc Âm định khuyên tiếp, điện thoại trong tay lại rung lên, cúi đầu nhìn phát hiện là tin nhắn mới của Khương Yển.

[Đừng để ý đến họ, số lượng thành viên không quan trọng, đồng đội kém cỏi tốt nhất nên chết sớm một chút, đỡ liên lụy đến người khác.]

Nhạc Âm thở dài ngồi xuống, những gì cần nói cũng đã nói. Là đồng đội, anh ta đã làm tròn bổn phận nhắc nhở, còn họ có nghe hay không thì anh ta không quản được.

Đang nghĩ ngợi, cô hướng dẫn viên xương khô thản nhiên bước lên từ cửa xe, sau khi liếc nhìn tình hình bên trong khoang xe, ngọn lửa nhỏ màu lam trong hốc mắt bập bùng liên hồi, rõ ràng là đang rất vui vẻ.

"Du khách không tuân thủ quy tắc không phải là du khách tốt, chiếm chỗ của người khác là không đúng đâu ha."

Vừa dứt lời, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, sau đó nhìn lại phát hiện những người bạn cùng đoàn trước đó của họ đều đã trở về, ngồi ngay ngắn trên ghế của mình…

Chỉ có điều là dưới hình dạng xác chết.

Đã đi cùng một xe thì người phải đông đủ, chỉnh tề chứ.

Bình Luận (0)
Comment