Cảnh tượng này vô cùng kinh hãi, những chỗ ngồi trống còn đỡ, vì mấy xác chết đó đều vô cùng thành thật ngồi yên ở vị trí của mình, nhưng những kẻ chiếm chỗ thì không dễ chịu chút nào, bởi những xác chết kia gần như ngồi chồng lên người họ.
Lúc này muốn bỏ chạy cũng đã muộn, những oan hồn bị chiếm chỗ không hề muốn tha thứ cho họ. Trên mặt chúng nở nụ cười quỷ dị, dùng cách thức mình thích để tra tấn những kẻ đang ngồi trên chỗ của mình.
Bên trong xe yên tĩnh lạ thường, dưới sự giám sát của cô hướng dẫn viên xương khô, không ai dám ra tay giúp đỡ, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ nhắm mắt hoặc cúi đầu, thậm chí không ai dám liếc mắt nhìn.
Trong đó có cả những người đồng đội còn sống của họ.
Điều kỳ lạ là rõ ràng những kẻ phạm quy có thể xuyên qua thân thể của những hồn ma đã chết để ngồi xuống nhưng những hồn ma đó vẫn có thể làm hại đến cơ thể của họ, tạo ra những cơn đau đớn tột cùng.
"Xin hãy tha cho tôi! Tôi sai rồi, tôi không nên chiếm chỗ của anh, tôi xin lỗi, cầu xin anh hãy tha cho tôi!" Kẻ lúc trước cho rằng Nhạc Âm nhiều chuyện giờ đây hối hận không kịp, biết trước sẽ gặp phải chuyện này, có đánh chết gã cũng không ngồi ở đây.
Lúc này trông gã chẳng khác nào cao thủ nhu thuật, hai tay hai chân đều bị hồn ma quấn chặt theo một cách kỳ lạ, tiếng xương gãy đã vang lên từ lâu, cơn đau đớn tột độ khiến toàn thân gã ướt đẫm mồ hôi lạnh, không nhịn được mà k** r*n thảm thiết.
Thế nhưng dù là vậy, gã vẫn không cầu mong được chết nhanh chóng mà đặt hy vọng vào hồn ma và đồng đội của mình.
"Vương Kiến, Lý Đề, mau cứu tao, chúng ta là người cùng một phe đấy, đừng thấy chết không cứu chứ!!!"
Hai người bị gã gọi tên cũng sắp khóc, tại sao tên này vẫn chưa bị g**t ch*t, gã hét lên tên thật của họ rồi, chẳng phải trước đó đã bàn bạc là không được để lộ danh tính thật trong màn chơi này à? Não gã bị úng nước rồi hả?
"Mày câm miệng cho tao!" Một chàng trai có vẻ ngoài thư sinh lại dùng giọng điệu vô cùng hung dữ quát lớn tên đã biến thành quả bóng yoga kia: "Bọn tao cũng muốn cứu mày nhưng cứu kiểu gì bây giờ? Đây là ma đó! Bọn tao có phải thầy trừ tà đâu, trong tay cũng không có đạo cụ mang sức mạnh tâm linh, đâu thể hy sinh mạng sống của mình thế chỗ cho mày được!"
Lúc này cậu chàng bị uốn thành trái bóng yoga đã không còn khả năng nói chuyện hay kêu gào nữa, tay chân của gã bị hồn ma dùng sức kéo về phía sau siết chặt lấy cổ, rõ ràng là đang ngạt thở, sắc mặt tím tái, hai con mắt lồi ra như thể sẽ b*n r* ngoài bất cứ lúc nào.
Cảnh tượng này quá đáng sợ, mọi người trên xe không dám xem nhưng lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn, sau đó bị dọa sợ đến mức run rẩy, thậm chí mấy kẻ nhát gan đã khóc òa lên.
Ngoài chàng trai bị biến thành bóng yoga ra, còn có hai người khác bị ma nhập, cách thức xử lý dứt khoát hơn chút. Một người bị bẻ gãy cổ, một người bị moi tim, nhìn có vẻ tàn nhẫn nhưng ít ra họ đã chết, không phải chịu nhiều đau khổ.
Mạc Tiểu Nghiêu từ từ nhắm mắt, tựa đầu vào người Khương Yển, mặc cho mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi cũng không chịu mở mắt nhìn một lần.
Cô có thể cứu ba người họ nhưng cô không có nghĩa vụ phải làm vậy, thứ nhất là họ không quen biết, thứ hai giống như những gì Khương Yển đã nói với Nhạc Âm, loại đồng đội kém cỏi không nghe lời khuyên luôn tự cho mình là đúng ấy, cứ để chết sớm siêu sinh sớm đi, đỡ phải ở lại đây gây họa cho người khác.
Chờ đến khi chàng trai bóng yoga cũng chết, bên trong xe mới thực sự yên tĩnh trở lại, hướng dẫn viên xương khô cười híp mắt vỗ tay, tất cả những người chết trên ghế cùng với ba người vừa mới chết đều biến mất không còn dấu vết, như thể chưa từng xuất hiện.
Hiện tại trên xe chỉ còn lại mười lăm người.
Tuy nhiên xe vẫn chưa chịu lăn bánh, bởi vì hướng dẫn viên xương khô bắt đầu bước từng bước một rời khỏi bậc thang lên xe, men theo lối đi nhỏ hẹp tiến đến trước mặt hai người vừa bị chàng trai bóng yoga gọi tên thật. Dưới ánh mắt sợ hãi của hai người, cô ta đột nhiên cúi người xuống, áp sát mặt mình vào mặt họ.
"Hai đứa trẻ hư này, dám cả gan mạo danh người khác để lẻn vào đoàn xe của tôi, trong danh sách của tôi nào có ai tên "Vương Kiến, Lý Đề" chứ?"
Vương Kiến và Lý Đề sợ đến run bần bật, họ vừa mới chứng kiến cái chết thảm khốc của đồng đội, giờ lại bị hướng dẫn viên xương khô gọi tên, sao có thể không sợ hãi.
Thế nhưng ngoài dự đoán, hướng dẫn viên xương khô không có ý định làm hại họ, cô ta chỉ búng tay một cái, ra hiệu cho tài xế mở cửa xe đã đóng lại.
"Hai người không có trong danh sách của tôi, không phải là khách của tôi, tôi không thể trách phạt hai người nhưng có thể mời hai người xuống xe."
Hai người họ tái mặt nhìn về phía cửa xe đang mở, rồi lại nhìn hướng dẫn viên xương khô, trong lòng hiểu rõ xuống xe chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì nhưng lại không có gan ở lại chống đối cô ta.
Vương Kiến nhanh trí hơn, mặt mày ỉu xìu run rẩy nói: "Hướng... Hướng dẫn viên, chúng tôi có thể không xuống xe được không? Chúng tôi thật sự muốn đi theo đoàn của cô để tham quan. Hay là… Chúng tôi bù tiền vé, đưa thêm tiền, cô cho chúng tôi ở lại được không?"
Ngọn lửa nhỏ trong hốc mắt hướng dẫn viên xương khô lóe lên liên tục, vài giây sau, cô ta đưa ra quyết định: "Mỗi người năm trăm tệ, coi như là phí gia nhập đoàn."
Xét đến số tiền ban đầu của mọi người, cái giá này rõ ràng là chặt chém nhưng Vương Kiến không dám mặc cả, anh ta vừa oán hận tên đồng đội kém cỏi kia đã gây họa cho mình vừa run rẩy móc ra năm trăm tệ từ trong túi đưa cho hướng dẫn viên, sau khi thấy cô ta kiểm tra và cất đi, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn Lý Đề bên này lại không dễ dàng như vậy, tiền của gã vốn không nhiều, hôm qua lại ăn hai bữa cơm rồi mua sắm mất một ít, vốn tưởng hai trăm tệ còn lại đã đủ rồi, nào ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy khiến gã trở tay không kịp.
"Có thể cho tôi mượn ít tiền không?" Lý Đề cầm số tiền còn lại trong tay, đồng thời quay sang năn nỉ Vương Kiến: "Lúc về tôi trả lại anh bằng đồng vàng cũng được, anh Kiến, giúp tôi một tay với." Dù sao hướng dẫn viên cũng đã biết tên thật của họ, giờ có gọi tên giả cũng vô dụng.
Vương Kiến lộ vẻ khó xử, lấy từ trong túi ra ba mươi tệ đưa cho Lý Đề: "... Tôi chỉ còn chừng này thôi, tiền vốn của tôi cũng không nhiều, lúc trước đã tiêu hết một ít rồi."
Thật ra trong túi anh ta còn hai trăm tệ nhưng dù đưa hết cho Lý Đề vẫn không đủ, chi bằng giữ lại cho mình, lỡ sau này gặp phải chuyện tương tự thì phải làm sao? Cũng đâu thể vì không đủ tiền mà chết trong màn chơi này được.
Hơn nữa, tuy anh ta và Lý Đề là người cùng một phe nhưng ngày thường chẳng thân thiết gì, chỉ từng chơi bài tán gẫu với nhau vài câu, không bàn đến chuyện có giao tình hay không, mỗi việc đánh cược cả tương lai vì gã thôi đã thấy không đáng rồi.
Nhóm bọn họ đều giữ kín, không nói cho nhau nghe số tiền ban đầu của mình là bao nhiêu, vì vậy Lý Đề cũng không thể nào biết Vương Kiến nói thật hay giả, nhưng có một điều chắc chắn là Vương Kiế sẽ không cho mượn thêm tiền nữa. Trong lòng Lý Đề thầm hận hướng dẫn viên xương khô vừa rồi thu dọn xác chết quá nhanh, nếu không gã còn có thể lục soát mấy cái xác, giờ thì hay rồi cái gì cũng không có, muốn soát cũng không được.
Dưới sự thúc giục của hướng dẫn viên xương khô, Lý Đề đành phải quay sang cầu cứu những người khác, thế nhưng mọi người đều quay mặt đi hoặc vô tình nhắm mắt làm ngơ, không một ai chịu đưa tay giúp đỡ kẻ xa lạ như gã.
Nhất là khi nhìn thấy tiền có thể giữ lại để mua mạng, mọi người càng cố giữ chặt số tiền ít ỏi còn sót lại, không ai chịu bỏ ra vì người ngoài.
Lý Đề đi mượn một vòng, ngoài ba mươi tệ của Vương Kiến ra, gã không moi thêm được một đồng nào nữa. Nghe thấy hướng dẫn viên xương khô ra tối hậu thư chỉ còn ba phút, Lý Đề cảm thấy tuyệt vọng, bèn lấy từ trong túi ra một cây gậy gỗ thô to trông khá uy lực.
"Không uống rượu mời, lại muốn uống rượu phạt! Đừng trách tao không khách sáo!" Vừa dứt lời gã lập tức vung gậy đánh về phía Vương Kiến, nhưng ngay giây sau cây gậy đã bị hướng dẫn viên xương khô chặn lại bằng một ngón tay.
"Trên xe cấm nói chuyện ồn ào, cấm đánh nhau, anh đã vi phạm quy định, dù tôi muốn giữ anh lại cũng không được nữa."
Hướng dẫn viên xương khô vung tay ném cây gậy đi, lại búng tay một cái, phía sau Lý Đề như xuất hiện thêm một người khổng lồ tàng hình, cô ta duỗi tay túm lấy cổ áo của gã, kéo đến cửa xe ném ra ngoài.
"Khởi hành đi, trễ giờ rồi, phải tăng tốc thôi." Hướng dẫn viên xương khô yêu cầu tài xế đóng cửa xe, sau đó lật bàn tay, chiếc mic quen thuộc lại xuất hiện trong tay cô ta.
"Thưa quý khách, điểm đến tiếp theo của chúng ta là điểm tham quan đặc sắc của thị trấn suối nước nóng, vườn bách thảo nhiệt đới. Tuy nhiên như các vị đã thấy, do ban nãy xảy ra một số chuyện không vui đã làm chậm trễ thời gian của chúng ta. Để đảm bảo lịch trình tham quan diễn ra thuận lợi, tôi buộc phải rút ngắn thời gian ở vườn bách thảo, tôi sẽ dẫn mọi người tham quan nhanh một vòng, sau đó sẽ đến điểm đến cuối cùng của chuyến đi là hội chợ bày bán đặc sản cũng như triển lãm phong tục tập quán dân gian, quý khách có thể tự do mua sắm quà lưu niệm, kết thúc chuyến đi một cách hoàn hảo."
Mọi người trên xe nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, không ai bận tâm đến việc rút ngắn thời gian tham quan cả, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chính rồi rời khỏi màn chơi đáng sợ này là được.
Khác với mọi người, Mạc Tiểu Nghiêu còn nghĩ nhiều hơn thế, vườn bách thảo chắc chắn có ẩn chứa nhiệm vụ, rất có thể là nhiệm vụ đối kháng giữa các nhóm. Nhưng nhìn thái độ của hướng dẫn viên xương khô, có vẻ thời gian rất quan trọng với cô ta. Nếu không cô ta đã không làm như vậy, vì cô ta rất thích nhìn thấy người chơi chết, chắc chắn sẽ không vì tiết kiệm thời gian cho người chơi mà cắt giảm hoạt động.
Như vậy, nếu sắp xếp các yếu tố theo mức độ quan trọng trong lòng hướng dẫn viên xương khô, có phải là: Thời gian > Tiền của du khách > Quy tắc của đoàn > Giảm bớt số lượng du khách?
Nếu đúng là như vậy thì tất cả những hành động trước đó của cô ta đều có lý do hợp lý để giải thích.
Mạc Tiểu Nghiêu vừa nghĩ vừa cúi đầu ghi chú lại những điều mình phân tích được vào điện thoại, sau đó gửi vào nhóm ba người. Theo như cô suy đoán, hành trình tiếp theo chỉ còn mua sắm, cùng lắm là chạy theo hướng dẫn viên, đều là những thứ không có tính kỹ thuật nên không cần phải thông báo cho Khâu Đan.
Ngay khi cô vừa gửi tin nhắn nhắc nhở mọi người chuẩn bị tinh thần cho một đợt chạy đua khẩn cấp nữa trong nhóm bốn người, xe đột nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, hướng dẫn viên xương khô xuống xe trước, đứng bên cạnh cửa vẫy lá cờ nhỏ trong tay với mười bốn người còn lại.
"Nhanh xuống xe đi, không cần mang theo hành lý, chúng ta phải tranh thủ thời gian tham quan vườn bách thảo. Nhớ bám sát tôi, đừng để tụt lại phía sau, thời gian dành cho hoạt động này không còn nhiều đâu."