"Ngu ngốc, hết thuốc chữa."
Đó là lời nhận xét của Khương Yển về cuộc xung đột nhỏ này, nói chính xác hơn đây chỉ có thể coi là một trận ẩu đả cá nhân, không tính là xung đột. Chỉ chưa đầy một phút, Đậu Vọng đã đánh gãy tay chân tên khiêu khích kia cùng đồng bọn, kêu người vứt bọn chúng ở một xó tự sinh tự diệt.
Trước đó họ đã cân nhắc đến trường hợp này, thay vì giữ lại những kẻ có năng lực nhưng ngông cuồng không phục tùng chỉ huy, rất có thể sẽ phản bội khi nguy hiểm ập đến, không bằng dứt khoát loại bỏ, dùng để răn đe những kẻ khác.
Đậu Vọng vừa xoay cổ tay vừa lạnh lùng lia mắt nhìn tất cả mọi người trong hội trường, không còn vẻ trầm ổn và ung dung như lúc trước mà thay vào đó là sát khí lạnh lẽo khiến người ta phải run sợ.
"Bà nó chứ, tao giả vờ làm người tử tế dễ lắm à? Phải học thuộc một tràng dài lời thoại như vậy, cứ nhất quyết ép tao phải lật mặt mới chịu. Còn thằng nào muốn chết thì nhanh chóng lăn ra đây, tao tiễn đi luôn, nếu không thì ngoan ngoãn ngồi im cho tao, đừng có mà ngứa đòn!"
Đậu Nhuệ bình tĩnh ho khan một tiếng.
Đậu Vọng lập tức im lặng quay trở lại bên cạnh anh trai, cười nịnh nọt với anh ta. Lúc này gã mới thu bớt vẻ ngang tàng vừa rồi, lại giả vờ làm một đại ca trầm ổn chín chắn.
Tuy nhiên lớp mặt nạ đã bị lột xuống thì không thể nào đeo lại như cũ, người khác sẽ không dễ dàng bị lừa gạt nữa, chỉ có thể giữ thể diện cho nhau mà thôi, không ai ngốc đến mức vạch trần ra.
Đậu Vọng lên tiếng không có nghĩa gã là người phụ trách hành động lần này, mà chỉ là người phát ngôn đầu tiên được các ông lớn của các tổ chức thảo luận và chọn ra.
Người đứng dậy sau gã là Bảo Hoành đứng đầu phe Tuổi Già Chí Lớn. Lão vẫn cầm theo chiếc bình giữ nhiệt của mình, trên mặt là nụ cười nho nhã, bước đi không nhanh không chậm về phía bục phát biểu. Không giống như Đậu Vọng nhảy hẳn lên bàn, lão chỉ cần liếc mắt, mặt đất bỗng xuất hiện những bậc thang bằng băng cứng để lão bước lên.
Rõ ràng kỹ năng thiên phú của Bảo Hoành là hệ băng, cụ thể là loại gì thì không rõ nhưng chỉ cần một chiêu này cũng đủ khiến rất nhiều người phải e dè.
Những lời Bảo Hoành nói cũng gần giống như những gì Đậu Vọng đã phát biểu lúc trước, đều là những lời sáo rỗng như mong mọi người đồng lòng hợp tác cùng nhau vượt qua khó khăn. Mục đích của lão là để bày tỏ thái độ của mình, đồng thời khiến cho những kẻ có ý đồ xấu phải từ bỏ ý định, đừng tự chuốc lấy phiền phức.
Sau Bảo Hoành là Thông Tứ Hải và Đạt Tam Giang của phe Hợp Tác Xã, hai người tay trong tay bước lên, ra vẻ thân thiết như anh em ruột, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, thoạt nhìn không hề có tí uy h**p nào.
Nhưng nếu nhìn xuống dưới chân sẽ thấy mỗi bước đi của họ đều để lại một dấu chân lõm sâu trên tấm thảm trải trong thư viện. Tuy chức năng tự phục hồi của du thuyền đã sửa chữa những vết lõm đó ngay tức thì nhưng cũng đủ để cho những người xung quanh thấy rõ.
Sau khi hai người phát biểu xong, chị Hoa uốn éo bước lên, vừa phô bày vẻ quyến rũ của mình vừa thi triển một chiêu võ công giống như Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, giả vờ như vô tình chọc mười cái lỗ trên chiếc bàn mà Đậu Vọng vừa ngồi ngay trước mặt mọi người.
Người cuối cùng bước lên là Tang Tử Thạch đang mải mê chơi game, cậu thiếu niên vẫn giữ dáng vẻ lười biếng đó, khi bước đi cũng không chịu rời mắt khỏi màn hình máy chơi game, cứ như thể không có ai trong căn phòng này đáng để cậu ta liếc nhìn.
Ngay cả khi phát biểu, cậu ta cũng chỉ nói gọn lỏn hai câu, cuối cùng dùng một cú đá xoay người cực kỳ đẹp mắt, đá bay chiếc bàn vừa mới được sửa chữa thành bụi phấn.
"Chậc chậc." Khương Yển khinh thường lên tiếng, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có Mạc Tiểu Nghiêu nghe thấy: "Lũ thích thể hiện."
Mạc Tiểu Nghiêu liếc anh: "Anh đang ghen tị đấy à? Kỹ năng của anh đâu thể phô trương trước mặt mọi người như vậy được nhỉ?"
Cái gì mà em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi, hiệu quả không tệ nhưng đọc mấy lời đó trước mặt nhiều người như vậy… Xấu hổ chết mất!
Sếp Khương bị nói trúng tim đen cũng không tức giận, chỉ chuyển sang vẻ mặt lạnh lùng vờ như không nghe thấy gì, tập trung nhìn Đậu Nhuệ đang đứng giữa hội trường.
Em trai đã xé rách mặt nạ rồi, Đậu Nhuệ cũng không bắt ép gã phải tiếp tục giả vờ nữa, dứt khoát tự mình bước lên bục.
"Như mọi người thấy, chúng tôi đã thể hiện thực lực của mình. Nếu ai cảm thấy chúng tôi không xứng đáng làm người chỉ huy trong trận chiến sắp tới hoặc tự tin mình có đủ năng lực và muốn tham gia vào, có thể bước ra thể hiện thực lực của mình. Chỉ cần khiến mọi người tâm phục khẩu phục, chúng tôi vô cùng hoan nghênh."
Nói đến đây, giọng điệu của Đậu Nhuệ đột ngột lên cao, trở nên lạnh lùng, anh ta lại mở miệng lần nữa: "Tuy nhiên! Nếu chỉ muốn khiêu khích giống như mấy tên vừa rồi thì đừng trách chúng tôi không khách khí. Đại chiến sắp đến, chúng tôi tuyệt đối không cho phép có kẻ nào dám lâm trận bỏ chạy ảnh hưởng đến tinh thần mọi người!"
Khương Yển huých Mạc Tiểu Nghiêu, ra hiệu cho cô bước lên đó tranh thủ chút quyền lợi cho người mình. Năng lực của anh và Nhạc Âm gần như vô dụng trong cận chiến, cũng không cần thiết phải lộ ra. Nhưng phe họ không thể không có ai ở tầng lớp lãnh đạo, chỉ có thể trông cậy vào cô nàng hổ cái này thôi.
Thế là trước ánh mắt của mọi người, Mạc Tiểu Nghiêu tiến lên nhưng không nói một lời nào.
Đậu Nhuệ xoay cổ nhìn cô gái bước ra, giọng điệu ôn hòa nhưng lời nói ra lại không hề dễ nghe: "Xin hỏi, cô muốn gia nhập hay muốn khiêu khích?"
Mạc Tiểu Nghiêu không trả lời, tay phải đặt lên chiếc túi xách bên người, sau đó cổ tay khẽ nhúc nhích, một cây cung đơn giản mộc mạc xuất hiện trong tay cô, đồng thời một chiếc ống tên mang phong cách cổ xưa cũng được đeo bên hông phải.
Đậu Nhuệ nheo mắt vừa định lên tiếng thì thấy Khương Yển bước ra đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Nghiêu, vỗ vai cô cười hì hì giải thích với mọi người.
"Hổ cái nhà tôi không thích nói nhiều nhưng bản lĩnh thì khỏi phải bàn, lại còn là tấn công tầm xa. Không tin cứ để cô ấy biểu diễn cho mọi người xem."
Chị Hoa bỗng cười khẩy, trên tay kẹp một điếu thuốc lá không biết đã được châm lửa từ lúc nào, thản nhiên nhả ra một vòng khói: "Hổ cái gì, chị thấy là hổ câm thì đúng hơn…"
Ánh mắt Mạc Tiểu Nghiêu trở nên sắc bén, cô chuyển cây cung sang tay trái, ngón cái ngón trỏ và ngón giữa tay phải đặt lên bao tên, rút ra một mũi tên lông vũ màu trắng đặt lên dây cung, sau đó kéo căng dây cung nhắm thẳng vào mục tiêu. Cô vừa buông tay, mũi tên đã xé gió lao đi, mang theo điếu thuốc lá trên tay chị Hoa ghim chặt trên bức tường phía sau.
Tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt, nếu như đang chiến đấu, chưa chắc chị Hoa đã không thể né tránh. Ả không ngờ Mạc Tiểu Nghiêu lại là người ra tay không hề báo trước như vậy, ả hoàn toàn mất cảnh giác nên mới phải chịu một phen bẽ mặt.
Chưa kịp hoàn hồn, ả đã thấy Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng liếc ả một cái, sau đó nghiêng đầu nói gì đó với Khương Yển. Tên đàn ông đẹp trai kia thay mặt bạn gái mình giải thích với mọi người bằng cái giọng vô cùng đắc ý.
"Hổ cái nhà tôi không thích kẻ lắm lời, tiện thể hỏi một câu, lực chiến của cô ấy thế này đã đủ chưa?"
Chị Hoa nhướn mày, định tiến lên dạy cho cô nhóc không biết trời cao đất dày kia một bài học nhưng vừa mới ĐI được một bước đã bị Bảo Hoành chặn lại.
"Các cô cậu nóng nảy quá, đợi đến tuổi như tôi sẽ chẳng còn hơn thua bằng lời nói nữa đâu." Tuy trên mặt Bảo Hoành vẫn giữ nét hiền hòa nhưng lời nói ra lại chẳng hòa nhã chút nào: "Bây giờ không phải lúc tính toán ân oán cá nhân, muốn đánh nhau thì chờ đi Trạm bổ sung về rồi tính. Kẻ địch trước mắt, tốt nhất đừng tự mình hại mình, nếu không đừng trách chúng tôi không nể nang."
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu với Bảo Hoành, vẫn im lặng nhưng coi như đã bày tỏ thái độ. Bảo Hoành gật đầu đáp lễ, lúc quay sang chị Hoa, ánh mắt lão trở nên nghiêm nghị khiến ả buộc phải tạm gác việc riêng, ưu tiên việc chung.
Tất nhiên, lời cay độc vẫn phải nói vài câu, không thì mất hết mặt mũi trước bao nhiêu người.
"Cô nhóc, tốt nhất cô nên cầu cho mình chết luôn trong trận chiến này đi, nếu không đợi xong việc tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!"
Mạc Tiểu Nghiêu mặc kệ ả, quay về chỗ ngồi cạnh Vu Băng, chống một tay lên bàn rồi ngồi xuống, nghiêng đầu cười cười nói nói, hoàn toàn phớt lờ lời đe dọa của chị Hoa lẫn bản thân ả.
Bị lờ đi còn bực hơn bị cãi lại, chị Hoa đang ở trong tình huống này.
Thế nhưng ả không thể làm loạn thêm nữa, vì trong mắt mọi người sự phớt lờ của Mạc Tiểu Nghiêu là đang nhường nhịn một bước. Ngoại trừ người trong cuộc, người ngoài rất khó thấu hiểu cảm giác uất ức dồn nén mà không thể trút ra.
Nếu chị Hoa còn cố chấp, ả sẽ phải nhận lấy sự bất mãn của tất cả mọi người bao gồm cả anh em nhà họ Đậu. Rõ ràng ả không thể một mình chống lại nhiều người như vậy, cuối cùng chỉ đành nuốt giận vào trong, trừng mắt nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, muốn dùng ánh mắt trừng chết cô.
Tất nhiên là chẳng có tác dụng gì, kỹ năng của ả đâu liên quan gì đến ánh mắt nên có trừng thế nào cũng chỉ là công cốc.
Có Mạc Tiểu Nghiêu làm gương, tiếp đó lại có vài người muốn tham gia vào ban chỉ huy, cũng được chấp thuận sau đánh giá. Song phần lớn mọi người vẫn còn e ngại không muốn thể hiện kỹ năng của bản thân trước mặt nhiều người, nên sau khi nắm rõ được tình hình sơ bộ, Đậu Nhuệ nhanh chóng tuyên bố bế mạc hội nghị, hẹn bảy giờ tối sẽ công bố phương án cụ thể tại hội trường, đồng thời động viên tinh thần trước trận chiến.
Mọi người mang theo suy tính riêng, tốp năm tốp ba lần lượt rời khỏi thư viện. Để tránh gây chú ý, Khương Yển bảo Nhạc Âm về trước, bản thân anh lấy cớ hỗ trợ ở lại.
Vu Băng cũng không có ý định ở lại, sau khi tạm biệt Mạc Tiểu Nghiêu, cô ta rời thư viện cùng Nhạc Âm, hình như có việc riêng cần làm.
Lúc này những người ở lại chỉ còn các ông lớn của các tổ chức và những người mới gia nhập.
"Chẳng còn gì để nói, chúng ta không có nhiều thông tin về trận chiến này. Liệu sẽ vào màn chơi cạnh tranh, đấu đoàn hay đấu đơn, tất cả đều là ẩn số." Đậu Nhuệ lên tiếng, ánh sáng lóe lên từ cặp kính gọng không viền của anh ta: "Hiện tại chỉ có thể cố gắng động viên tất cả mọi người không được sợ hãi, sau đó chia thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm cần một người có kỹ năng làm nòng cốt dẫn dắt, đoàn kết nhất trí và phối hợp ăn ý, như vậy chúng ta mới có thể nắm chắc tỷ lệ chiến thắng 21,37%."
Mạc Tiểu Nghiêu rất tán thành với lời của Đậu Nhuệ, nhưng nói thì dễ làm mới khó. Cô bỗng dưng có dự cảm, có lẽ sau trận chiến này, trên du thuyền sẽ có một cuộc thay máu lớn.
Điều cô cần làm là cố gắng bảo đảm ba người họ không nằm trong số những người xấu số bị thay thế.