Vì không thể đoán trước được hệ thống sẽ sắp đặt trận chiến như thế nào nên cái gọi là thảo luận cũng chỉ động viên nhau là chính, chẳng bàn được kế hoạch cụ thể gì.
Đậu Nhuệ đã ngồi trở lại ghế, một chân gác lên thành ghế, hai tay ôm đầu gối, người hơi ngả ra sau, vẻ mặt nghiêm túc.
"Người của chúng ta thì dễ phân phối, luôn có người đứng ra dẫn dắt. Phiền phức là những người chơi độc lập hoặc nhóm nhỏ không muốn gia nhập tổ chức lớn, một là thích đơn độc, hai là tự cao tự đại, rất khó quản lý."
"Theo tôi, lát nữa cứ ép tất cả mọi người gia nhập tổ chức, ai không nghe thì giết." Chị Hoa uốn éo đi về phía Khương Yển, nhả một làn khói về phía gương mặt nhíu mày của anh: "Cậu thấy sao, cậu chủ Khương?"
Khương Yển không hề thay đổi sắc mặt, khẽ bước sang một bên để tránh khỏi vòng khói thuốc, nhẹ nhàng hỏi: "Chị này, phiền chị sau này nói chuyện thì cách xa tôi một chút được không?"
Chị Hoa cười ẩn ý, còn liếc xéo Mạc Tiểu Nghiêu: "Chị biết mà, chị biết mà, cậu sợ con hổ cái này ghen đúng không?"
Khương Yển lắc đầu: "Không phải."
Chị Hoa không tin, vừa hỏi vừa tỏ vẻ không quan tâm: "Vậy là vì sao?"
Khương Yển thật thà đáp: "Miệng chị hôi lắm."
"Cậu!" Sắc mặt chị Hoa thay đổi, sao ả có thể quên cái miệng độc địa của tên nhóc này chứ, rốt cuộc tại sao ả lại muốn bắt chuyện với đối phương thế?
Nhưng sau khi bị Bảo Hoành cảnh cáo một lần, chị Hoa không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi giẫm giày cao gót quay về chỗ, trừng mắt nhìn Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu cạnh anh.
Tang Tử Thạch đang chơi game bỗng phì cười, ấn nút tạm dừng rồi đi thẳng đến bên cạnh Khương Yển. Cậu ta quan sát anh từ trên xuống dưới, trên gương mặt non nớt còn vương nét trẻ thơ là vẻ tán thưởng không chút che giấu: "Anh Khương hử? Chơi game không? Cho anh mượn máy của em này."
Cậu ta vừa hỏi vừa đưa chiếc máy chơi game của mình cho Khương Yển, tuy là hỏi nhưng rõ ràng nếu đối phương không nhận cậu ta sẽ lập tức chuyển từ vui vẻ sang khó chịu.
Khương Yển thản nhiên nhìn cậu ta, trên mặt vẫn là nụ cười khách sáo: "Xin lỗi, tôi không biết chơi."
"Vậy à, chán thế..." Tang Tử Thạch hơi thất vọng nhưng rồi lại hăng hái nhìn sang Mạc Tiểu Nghiêu: "Chị gái này thì sao? Chị có biết chơi game không?"
Mạc Tiểu Nghiêu trầm ngâm nheo mắt, suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu, sau đó cô đưa tay ra hiệu cậu ta đưa máy chơi game qua.
"Chị biết chơi ạ, giỏi thật đấy, chị muốn chơi thể loại nào? Hay là để em chọn cho chị nhé? Máy của em hay lắm, có hơn một nghìn trò chơi, chắc chắn sẽ tìm được trò chị thích."
Tang Tử Thạch giống như em trai nhà bên, hào hứng giới thiệu món đồ chơi yêu thích của mình với người chị đến chơi nhà, nhanh chóng chọn ra một game pk xong đưa máy cho Mạc Tiểu Nghiêu.
"Chị chơi đi, có em ở đây xem, thua cũng không sao."
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn cậu ta một cái thật sâu rồi mới nhận lấy chiếc máy. Cô vừa cầm vào tay đã cảm thấy một sức nặng bất thường so với vẻ ngoài của nó, giống như đang cầm một viên gạch hơn là máy chơi game.
Đang rèn luyện lực tay à?
Cô gặt phăng suy nghĩ kỳ quặc lóe lên trong đầu đi, chuẩn bị tập trung chơi game. Cô tính toán, trước tình hình nguy cấp hiện tại, các tổ chức sẽ không cho phép những người có thực lực tàn sát lẫn nhau, tỷ lệ gặp nguy hiểm khi chơi game gần như bằng không.
Hơn nữa Khương Yển từng nói với cô, hình như cậu nhóc Tang Tử Thạch này không ưa chị Hoa. Cô vừa mới phản bác chị Hoa, cậu ta đã chạy đến mời họ chơi game, rõ ràng là đang muốn tỏ vẻ thân thiện và lôi kéo.
Không đúng, có lẽ không phải lôi kéo mà đơn giản là cậu nhóc này thấy cô phản bác chị Hoa nên thích cô, muốn kết bạn với cô, nhân tiện chọc tức chị Hoa đang trừng mắt nhìn bên này chằm chằm thôi.
Nếu vậy, Mạc Tiểu Nghiêu rất sẵn lòng hợp tác.
Cô bấm nút start, trò chơi bắt đầu. Đầu óc cô bỗng choáng váng, tinh thần như bị chia thành hai nửa, một nửa chui vào trong game, một nửa vẫn đứng yên tại chỗ tập trung điều khiển.
Giữa hai tay Tang Tử Thạch đang đứng bên cạnh cô và chiếc máy chơi game kia xuất hiện một sợi dây màu lam nhạt.
Đây là kỹ năng của cậu ta!
Mạc Tiểu Nghiêu bừng tỉnh, tuy không hiểu sao lại bị lừa chơi nhưng game đã bắt đầu, gã NPC lực lưỡng đối diện đang hùng hổ lao đến.
Cô vô thức bày ra tư thế chiến đấu, tim đập nhanh hơn, adrenalin tăng vọt.
Rồi cô nghe thấy giọng nói của Tang Tử Thạch vang lên bên tai.
"Chị ơi, đánh đi, A là đấm, B là đá, lên là nhảy. Nhân vật này lợi hại lắm, chị cứ ấn nhanh nút đấm trước, còn có thể tung ra sóng điện nữa đấy."
Lúc này Mạc Tiểu Nghiêu có cảm giác rất kỳ lạ, linh hồn cô như bị chia làm hai nhưng lại kết nối chặt chẽ với nhau. Cô làm theo lời Tang Tử Thạch là ấn nút đấm trước, nhân vật trong game như được khai sáng, hai tay bỗng nhiên xuất hiện dòng điện màu lam, tung một cú đấm vào bụng gã lực lưỡng kia khiến thanh máu của gã tụt một đoạn dài.
"Đúng rồi! Đánh gã đi! Chị giỏi quá!" Tiếng reo hò của Tang Tử Thạch vang lên giữa căn phòng đang bàn chuyện nghiêm túc. Thế nhưng cả Đậu Nhuệ, Đậu Vọng và những ông lớn khác đều không hề lên tiếng trách cứ hay ngăn cản, tất cả đều làm lơ cho qua chuyện.
Khương Yển nhìn cậu nhóc giống em trai nhà bên, ánh mắt sâu xa hơn. Có thể khiến các ông lớn nhắm mắt làm ngơ thì không phải chuyện đơn giản, một là Tang Tử Thạch có năng lực rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta kiêng dè, hai là cậu ta có điểm gì đó đặc biệt khiến người khác phải nể nang.
Kết hợp với tình hình hiện tại, Khương Yển cho rằng khả năng thứ hai cao hơn.
Nhìn sang Mạc Tiểu Nghiêu, thấy cô vẫn đang tập trung chơi game, Khương Yển hơi yên tâm, dồn thêm tinh thần vào cuộc thảo luận nhưng vẫn chia một phần chú ý đến cô.
Trong game, tình thế đã nghiêng hẳn về một phía, ngoại trừ lúc đầu chưa quen bị ăn vài cú đấm hơi đau, Mạc Tiểu Nghiêu như cá gặp nước thi triển thuần thục kỹ năng chiến đấu của mình, kết hợp với chiêu đấm sóng điện trong game, nhanh chóng đánh bay thanh máu của gã NPC, trên màn hình hiện lên hai chữ K.O.
Giây tiếp theo, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy như có một luống ánh sáng lóe lên, linh hồn bị chia cắt lúc trước từ trong chiếc máy chơi game chui ra, hợp nhất với nửa kia.
Tang Tử Thạch đã lấy lại máy chơi game, Mạc Tiểu Nghiêu siết chặt nắm tay, cảm giác có gì đó không giống như trước. Đột nhiên, cô cảm thấy trong đầu mình có thêm một số thứ mới, ngạc nhiên ngẩng đâì nhìn Tang Tử Thạch nhưng chỉ thấy bóng lưng cậu ta đi về phía chỗ ngồi của mình.
Biểu hiện của Tang Tử Thạch rất phù hợp với lứa tuổi, giống như chỉ vì thấy chị Hoa khó ưa nên mới chạy đến bắt chuyện với hai người vừa mới phản bác ả. Giờ cậu ta chán rồi không hứng thú nữa, lại quay về chỗ ngồi đeo tai nghe tiếp tục chơi game.
Vì vậy, không ai nhìn thấy vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt cậu ta khi nhìn thấy điểm số trên màn hình.
Cuộc họp kéo dài thêm khoảng nửa tiếng nữa mới kết thúc, các ông lớn của mỗi tổ chức chuẩn bị đi tập hợp người của mình, chia thành các nhóm nhỏ theo năng lực và chuẩn bị cho các hoạt động. Những người chơi độc lập và các nhóm nhỏ còn lại cũng lần lượt trở về, nghiên cứu xem nên tổ đội như thế nào để tối đa hóa lợi ích.
Còn Khương Yển, trong lúc Mạc Tiểu Nghiêu chơi game, anh đã nhận lời thành lập một nhóm tinh nhuệ, tự mình phụ trách tìm kiếm thành viên, sau khi tập hợp xong, tối nay sẽ nghe theo sự điều động chung.
Ra khỏi thư viện, Mạc Tiểu Nghiêu kéo tay áo Khương Yển lôi anh về phòng mình. Nếu không phải thời điểm và hoàn cảnh không thích hợp, Khương Yển suýt nữa thì nghĩ lệch rồi.
Đóng cửa lại, Mạc Tiểu Nghiêu hít sâu một hơi ổn định lại tâm trạng kích động. Sau đó trước mặt Khương Yển, cô siết chặt hai tay thành nắm đấm, vài tia điện màu xanh phát ra tiếng "xèo xèo" lập tức xuất hiện bao quanh nắm tay cô.
Khương Yển kinh hãi: "Cái… Cái gì đây?"
Mạc Tiểu Nghiêu cười hì hì: "Thứ mà anh đã bỏ lỡ đấy."
Khương Yển nhanh chóng bình tĩnh lại: "Cái máy chơi game Tang Tử Thạch đưa cho cô? Có thể học kỹ năng trong đó à?"
Mạc Tiểu Nghiêu thu tay lại đưa lên trước mặt, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ như thể đang chiêm ngưỡng viên kim cương vô giá: "Lúc chơi, tôi có cảm giác tinh thần bị chia làm hai, một nửa ở lại đây một nửa chui vào trong máy. Sau đó tôi làm theo lời cậu ta, tung ra chiêu nắm đấm sóng điện trong game, khi kết thúc trò chơi tôi cũng học được chiêu này trong thực tế."
Khương Yển im lặng một lúc, mở miệng nói với giọng điệu hơi khô khan: "Giải thích như vậy thì hợp lý rồi, tại sao cậu ta phản ứng với chị Hoa như vậy nhưng ả vẫn nhịn xuống, hình như mấy ông lớn khác cũng không có ý kiến gì. Nếu như một phần kỹ năng họ có được là nhờ cậu ta, vậy đương nhiên phải nịnh bợ cậu ta, không thể tùy ý đắc tội. Dù sao cũng chỉ là lời qua tiếng lại, nhịn một chút là được rồi, ngoại trừ Tang Tử Thạch, ai mà không chịu được chút khó chịu chứ."
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu đồng ý với giải thích này, suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Tôi cảm thấy chắc chắn máy chơi game của cậu ta có hạn chế, nếu không cũng sẽ không nói với tôi là có em ở đây xem, chị đừng sợ. Đoán chừng thua trò chơi sẽ bị phản phệ nhưng có thể sẽ giảm bớt nếu chủ nhân kỹ năng này ở đây."
"Ừm." Khương Yển lên tiếng, nhịn nhịn một hồi cuối cùng vẫn không nhịn được, chua chát nói: "Biết thế tôi cũng chơi một ván rồi, ai biết lại không phải là trò chơi bình thường chứ. Kỹ năng này tốt biết bao, ít nhất có thể khoe khoang một chút... Không phải chỉ là game pk thôi à, hồi tiểu học tôi cũng từng chơi, hơn nữa còn là tự mình nhập vào đánh, chưa chắc tôi đã thua... Tên nhóc đó không thể mời tôi thêm một lần được hả? Cô chơi xong rồi thì mời tôi thêm một câu cũng được mà..."
Nghe Khương Yển lải nhải, Mạc Tiểu Nghiêu hít mũi, ừm... Chua loét, giá mà có thể mở cửa sổ cho thoáng khí.