Tang Tử Thạch đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi ra khỏi thư viện, dọc theo hành lang dài đi ra ngoài, suy nghĩ trong lòng không phải nội dung cuộc họp vừa rồi mà là hai kẻ dám chống đối chị Hoa ngay trước mặt mọi người - Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu.
Rất có dũng khí, đáng khen.
Trông chị Hoa có vẻ không có gì đáng sợ nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, kẻ nào dám đối đầu hoặc có ý đồ muốn sàm sỡ ả đều đã biến mất trên thuyền.
Mặc dù người phụ nữ kia cũng khá lịch sự với Tang Tử Thạch nhưng cậu ta không thích, thậm chí còn chán ghét. Bởi vì chị Hoa khiến cậu ta nhớ đến cuộc sống nhàm chán và buồn tẻ mà cậu ta đã trải qua khi Trái đất còn chưa nổ tung.
So với thế giới thú vị hiện tại, Tang Tử Thạch vô cùng chán ghét lúc đó, ngay cả những người bạn bên cạnh cũng gần như không thích thế giới thực tại trước kia.
Đổi cách nói khác, ít nhất là đã chán ngấy cuộc sống đó.
Lúc ban đầu khi thành lập LW, thật ra chỉ là một nhóm bạn hợp ý nhau lập thành một nhóm nhỏ. Có thể bởi vì đều là thanh thiếu niên cùng độ tuổi nên bị rất nhiều người hiểu lầm là nhóm giới hạn độ tuổi tham gia.
Tang Tử Thạch lười giải thích, cũng cảm thấy không có gì để giải thích, thiếu đi những kẻ phiền phức ích kỷ kia cậu ta sẽ có thể sống tự tại hơn. Hơn nữa bản thân cậu ta không phải là người thích bị gò bó hoặc đặt ra quy định để ràng buộc người khác, nên đã giao hết quyền quản lý cho cô bạn cùng bàn mình.
Bản thân cậu ta trở thành ông lớn trên danh nghĩa của LW, chỉ vung tay một cái là xong việc, theo thực lực ngày càng mạnh cũng chẳng có ai dám thách thức quyền uy của cậu ta.
Trái lại, bởi vì tính cách không thích quan tâm người khác, chơi game giỏi, thực lực mạnh, lại còn có ngoại hình phù hợp với tiêu chuẩn đẹp trai hiện nay, Tang Tử Thạch được rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đang tuổi dậy thì truyền tai nhau, trở thành thần tượng duy nhất của họ.
Cậu ta hoàn toàn phớt lờ những chuyện này, mặc kệ họ làm gì thì làm, bản thân chỉ tập trung vào game, từng bước nâng cao thực lực.
Đồng thời dưới sự đề nghị của cô bạn cùng bàn Điền Điềm, cậu ta công khai năng lực 2 trong kỹ năng thiên phú của mình, mục đích là để tăng cường thực lực cho những người bạn bên cạnh khiến cho người khác không dám xem thường họ.
[Thiếu Niên Nghiện Game
Cuộc sống không có game giống như mất đi linh hồn, đến đây nào, Game Boy!
Năng lực 1: Game là nguồn sống
Lấy máy chơi game làm phương tiện, tiến vào các loại trò chơi để rèn luyện, tăng cường tố chất bản thân. Chỉ có tác dụng với bản thân, thua cuộc không bị chết, chỉ bị giảm sức mạnh, thời gian tùy thuộc vào độ khó của trò chơi.
Ghi chú: Điểm tích lũy trong game sẽ được chuyển đổi thành mạng, hết mạng sẽ không thể sử dụng năng lực này nữa.
Năng lực 2: Cùng chơi game nào!
Mời người khác chơi game, sau khi đối phương đồng ý, máy chơi game sẽ cung cấp danh sách trò chơi để lựa chọn, số lượng tùy thuộc vào từng người. Người khác có thể lĩnh ngộ được kỹ năng đặc biệt từ trò chơi, thua cuộc sẽ bị phản phệ, có nguy cơ tử vong.
Ghi chú: Dù có thắng hay không, mỗi người chỉ được chơi một lần duy nhất, lần thứ hai chơi sẽ chết. Mỗi ngày chỉ được mời một lần, mỗi lần mời sẽ mất một mạng.]
Chính bởi vì có năng lực 2 nên nhóm thanh thiếu niên LW của họ mới có thể đứng vững giữa hàng loạt người trưởng thành. Cộng thêm sự nỗ lực của cô nàng quản lý Điền Điềm nên địa vị của họ ngày càng vững chắc, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, tỷ lệ tử vong khi ra khỏi màn chơi cũng giảm đi rất nhiều.
Lẽ ra, muốn nhận được sự giúp đỡ từ năng lực 2 của cậu ta thì nhất định phải trả giá rất nhiều. Song Tang Tử Thạch là một người tùy hứng, cậu ta thích ai, vừa mắt ai thì sẽ không cần bất kỳ thù lao nào. Còn nếu cậu ta ghét ai thì dù có thế nào cũng sẽ không đưa máy chơi game ra.
Điều này khiến người quản lý thực tế của LW là Điền Điềm rất đau đầu, nhưng lâu dần cũng mặc kệ. LW không phải được lập ra để nhìn sắc mặt người khác, đã có ông lớn bảo kê, cần gì phải nhẫn nhịn.
Hơn nữa, tuổi của họ bây giờ là lúc để tự do tự tại, cùng lắm là chết, sợ cái gì?
Vì vậy Điền Điềm không thèm khuyên nữa, Tang Tử Thạch càng thêm tùy ý nên mới có chuyện chỉ vì vừa mắt đã tùy tiện cho Mạc Tiểu Nghiêu một cơ hội nhận được kỹ năng hôm nay. Cậu ta còn cố tình chọn cho cô kỹ năng cận chiến, sợ cô bị kẻ địch áp sát không thể dùng cung tên tự vệ.
Có thể nói là rất chu đáo.
Không nói đến việc Tang Tử Thạch và Điền Điềm triệu tập mọi người phân công nhiệm vụ, các vị thủ lĩnh của những tổ chức khác cũng đang làm những chuyện tương tự, Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển cũng bắt đầu tích cực chuẩn bị.
"Tiểu Nghiêu, cô đi tìm Vu Băng, tôi đi xem có thể liên lạc được với cô nàng tặng kẹo cho chúng ta không. Nhạc Âm, anh đi cùng tôi cho nhanh."
Khương Yển phân công nhiệm vụ, Mạc Tiểu Nghiêu và Nhạc Âm đều không có ý kiến, ba người chia làm hai nhóm đi tìm kiếm mục tiêu của mình.
Vu Băng rất dễ tìm, lúc này chắc đang ở phòng tập thể thao, Mạc Tiểu Nghiêu đi thẳng đến đó, quả nhiên nhìn thấy cô ta đang tập trên máy chạy bộ.
Sau khi nghe xong mục đích của Mạc Tiểu Nghiêu, Vu Băng đồng ý rất sảng khoái: "Không thành vấn đề, chị sẽ hành động cùng mọi người. Nhưng mà em gái, em không sợ chị không có năng lực gì, kéo chân mọi người à?"
Mạc Tiểu Nghiêu chớp mắt: "Chắc chắn chị rất lợi hại."
Vu Băng giảm tốc độ máy chạy bộ, từ chạy chuyển sang đi nhanh: "Chị chưa từng dùng kỹ năng trước mặt em mà."
"Tuy không biết chị có tham gia màn chơi người mới hay không, nhưng chị đã trải qua hai màn chơi trên thuyền, hơn nữa còn sống sót trở ra. Điều này đủ để chứng minh thực lực của chị rất mạnh." Mạc Tiểu Nghiêu chậm rãi nói ra lý do, ánh mắt lướt qua cơ bụng săn chắc của Vu Băng, thoáng hiện lên vẻ ngưỡng mộ: "Bên bọn em ít nhất có ba người đã vượt qua ba màn chơi, một cô gái khác cũng đã qua ít nhất hai màn chơi, là một hỗ trợ. Tối nay sau khi đại hội kết thúc, chúng ta tập trung lại chia sẻ kỹ năng và trang bị cho nhau, không cần bộc lộ kỹ năng nhưng ít nhất phải cho mọi người biết là thiên về tấn công hay là hỗ trợ."
Yêu cầu của Mạc Tiểu Nghiêu không quá đáng, Vu Băng tự nhiên không phản đối, sảng khoái đồng ý ngay. Thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, Mạc Tiểu Nghiêu cũng không vội vàng rời đi. Nhân lúc mọi người đang hoang mang lo sợ không ai đến phòng tập, cô chiếm dụng một góc bắt đầu luyện tập cơ tay.
Dù sao từ giờ trở đi cô phải dựa vào kỹ năng đã luyện tập khi còn ở Trái đất để kiếm sống. Nói thật, nếu không có bánh quy may mắn giúp tăng cường thể chất, Mạc Tiểu Nghiêu thật sự không thể nào b*n r* mũi tên khiến mọi người kinh ngạc như hôm nay.
Nếu là lúc trước trên Trái đất, mũi tên của cô chắc chắn đã ghim thẳng vào tay chị Hoa... Thực ra cũng không biết kết quả nào mới là điều cô mong muốn.
Bảy giờ tối, những người còn sống sót đều tập trung tại nhà hát, sau khi kiểm kê xong, chỉ còn lại 1218 người, trong năm màn chơi đã mở thì vẫn chưa ai qua được màn chơi trường học xuất hiện từ kỳ đầu tiên.
Có lẽ do Tô Vạn Phúc liên tục phát thông báo đã có tác dụng, cộng thêm việc những người đứng đầu các tổ chức giải thích, lần động viên trước trận chiến này không gặp phải trở ngại gì, tất cả mọi người đều ý thức được nguy hiểm cận kề, muốn sống sót chỉ có thể chiến đấu đến cùng.
Dưới sự chứng kiến của hệ thống, tất cả mọi người đều ký vào một bản thỏa thuận về trận chiến sắp tới, không được phản bội, không được hành động đơn độc, phải giúp đỡ lẫn nhau, dốc toàn lực chiến đấu. Những người trên du thuyền chưa bao giờ đồng lòng như lúc này, các phe đều lấy từ kho ra một số trang bị phân phát cho những người mới chỉ vào màn chơi một lần, thực lực quá yếu.
Còn những người bình thường trên thuyền, mọi người đều cho rằng họ thực sự không giúp được gì, không gây thêm phiền phức đã là tốt lắm rồi, nên họ đã trở thành nhóm người mặc định bị bỏ rơi. Bởi vì không biết hình thức và địa điểm chiến đấu ở đâu nên chỉ dặn dò họ tự lo liệu lấy thân, gặp nguy hiểm thì tự cầu phúc, dù sao cũng sẽ không có ai cứu họ.
Phần lớn những người bình thường đều cam chịu số phận, cũng có người vì uống say nên không phục, kết quả cũng giống như những kẻ khiêu khích trước đó, bị đánh gãy tay chân rồi ném vào một góc mặc kệ sống chết.
Những việc cần chuẩn bị đều đã làm xong, tiếp theo, tất cả mọi người trên thuyền đều chờ đợi ngày tiếp tế đến.
Thông báo vang lên vào lúc bảy giờ sáng ngày thứ năm, vẫn là giọng điệu khéo léo của Tô Vạn Phúc nhưng nội dung lại rất cứng nhắc.
"Du thuyền sẽ tiến vào Trạm bổ sung sau mười lăm phút, tiến hành bổ sung vật tư trong vòng ba tiếng. Theo tin tức nhận được từ Trạm bổ sung, du thuyền số 031 đã cập cảng, đồng thời gửi yêu cầu chiến đấu. Màu sắc khu vực là đỏ, không thể từ chối yêu cầu, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng."
Sau khi nghe xong thông báo, những người có năng lực chiến đấu đã đi theo nhóm của mình lên boong thuyền, những người bình thường khác đều ở yên trong phòng. Người thì cầu nguyện, người thì niệm Phật, người thì ngồi ngây người, người thì ôm mặt khóc lóc, thành tâm cầu mong có thể sống sót qua trận chiến này.
"Chào mừng đến với Trạm bổ sung số 11, du thuyền số 031 đã gửi yêu cầu chiến đấu, màu sắc khu vực là đỏ, không thể từ chối. Hệ thống sẽ lựa chọn ngẫu nhiên bản đồ chiến đấu, xin hãy chờ trong giây lát.
Đã lựa chọn xong, đang tải quy tắc...
Bản đồ: Đường cổ cát vàng
Hình thức chiến đấu: Cướp cờ
Thời gian: Một tiếng
Số người tham gia: Tất cả
Điều kiện thắng: Trong thời gian quy định, cướp được mười lăm lá cờ của đối phương và mang về căn cứ của mình.
Điều kiện hòa: Khi thời gian kết thúc, vẫn còn cờ chưa bị cướp hoặc chưa được mang về căn cứ.
Phần thưởng: Bên chiến thắng sẽ nhận được ba rương bảo vật đặc biệt, tài nguyên tiếp tế được nhân đôi.
Hình phạt: Ngoài việc bị mất một nửa tài nguyên tiếp tế, du thuyền bên thua sẽ bị hư hại ở các mức độ khác nhau, ảnh hưởng đến hành trình tiếp theo, cho đến khi cập bến Trạm bổ sung tiếp theo mới có thể sửa chữa.
Trường hợp hòa: Tài nguyên tiếp tế không thay đổi, căn cứ vào số cờ của hai bên để tính toán hình phạt.
Bắt đầu đếm ngược sau một phút.
Chúc các bạn so tài vui vẻ."
Sau khi thông báo của hệ thống kết thúc, một chiếc đồng hồ khổng lồ bị uốn cong xuất hiện trên không trung, kim giây chuyển động như đang gõ vào trái tim mỗi người, khiến cho tất cả đều hồi hộp lo lắng.
Dù chuẩn bị kỹ càng đến đâu, khi thời khắc này đến, phần lớn mọi người đều căng thẳng đến mức luống cuống tay chân, chỉ khi nhìn những người dẫn đầu vẫn giữ được bình tĩnh, lúc này họ mới cố gắng ổn định lại trái tim đang đập thình thịch của mình.
Họ nào biết, những kẻ cầm đầu kia cũng chẳng khá hơn họ là bao, chỉ là đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà thôi.
"Cạch" một tiếng, kim giây trùng với con số mười hai trên đỉnh đồng hồ, tất cả những người được chỉ định vào bản đồ đều thấy mắt mình tối sầm lại. Khi họ mở mắt ra, trước mắt đã là một vùng đất đầy cát vàng.
Mạc Tiểu Nghiêu nheo mắt nhìn về phía nhóm người ở đằng xa mà không thể phân biệt rõ mặt mũi, siết chặt cung tên trong tay.
Trận chiến trước mắt vô cùng cam go.