Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 69

Hoàn cảnh của "Đường cổ cát vàng" giống với địa giới Tây Vực trong tiểu thuyết võ hiệp. Cát vàng bay đầy trời, ánh mặt trời nóng rực chiếu xuống mặt đất đều đặn, không vì phân tán mà giảm bớt sức nóng. Nếu cứ phơi da ra ngoài trong thời gian dài sẽ cảm thấy như bị thiêu đốt.

Chử Thiên Thụy đứng trên cổng thành của phe mình, y nhìn đội hình đã tản ra ở phía đối diện, lạnh nhạt nói: "Hành động đi."

Việt Vũ cao lớn cường tráng đứng sau lưng đáp lời, rồi hỏi: "Ô kìa thủ lĩnh, anh không đi tìm chút việc vui à?"

"Không đi." Chử Thiên Thụy xoay người, đôi chân thẳng tắp bước từng bước vào trong thành lâu, đôi ủng da trên chân giẫm lên ván gỗ phát ra tiếng "cộc cộc".

Khi đi ngang qua người Việt Vũ, y dừng bước quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cánh tay đắc lực của mình, giọng nói trong trẻo lạnh lùng pha chút biếng nhác: "Cậu nghĩ việc đồ sát đám người mới vui lắm à?"

Biết rõ thủ lĩnh nhà mình không tức giận nhưng dưới ánh nhìn chăm chú kia, Việt Vũ vẫn cảm thấy hối hận vì phát biểu vừa rồi của mình.

"Em sai rồi thủ lĩnh ơi, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt. Em đi làm việc đây nhé?" Vừa dứt lời, Việt Vũ đứng nghiêm chào Chử Thiên Thụy, rõ ràng là gã ta muốn chuồn đi lắm rồi, nhưng vẫn không dám nhúc nhích cho đến khi Chử Thiên Thụy mở lời.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Chử Thiên Thụy lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, cuối cùng y vẫn phất phất tay ra hiệu Việt Vũ nên làm gì thì làm cái đó, còn mình tiếp tục hành động vừa rồi, đi vào bên trong thành.

Mãi đến khi bóng dáng thủ lĩnh nhà mình hoàn toàn biến mất, Việt Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn sang tên đàn em câm như hến khác, gã ta quay ngoắt 180 độ, không còn cái kiểu cẩn thận từng li từng tí đối với Chử Thiên Thụy như trước đó.

"Thông báo xuống dưới, hành động theo kế hoạch. Mỗi quân dự bị ít thì cũng phải gặt được một cái đầu, thành viên vòng ngoài phải giết đủ ba mạng, thành viên chính thức phải giết đủ năm mạng. Hành động nhanh lên, đừng để đến lúc kiểm tra số lượng mới sốt ruột, tao dốt toán nhưng tao vẫn đếm được 10 chữ số đầu!"

"... Có thể đếm được đến mười thì vênh cái gì?" Thanh niên vẫn ngồi trên chỗ lõm của tường thành nhảy xuống, vỗ bụi bặm trên hai tay, mở miệng nói với những người còn đang ngây ngốc tại chỗ kia: "Đi hết đi, tranh thủ thời gian, một giờ nói dài không dài nói ngắn không ngắn, lãng phí nữa là thật sự không kịp đâu."

Nhìn những người đó rời khỏi chỗ cầu thang hai bên, Việt Vũ bực bội đi tới nâng tay đấm nhẹ vào vai thanh niên một cái: "Sao mày bất hiếu với ông mày thế hả lão Mạnh, vừa rồi cũng không chịu nói đỡ cho tao một câu, mày không thấy ánh mắt kia của thủ lĩnh hả, sợ chết mẹ."

"Con trai tao còn chưa có, cháu trai móc mả ở đâu ra." Người được gọi là lão Mạnh nhẹ nhàng lắc người, như vô tình khiến nắm đấm của Việt Vũ trượt khỏi người mình. Anh ta quay người đi tới bên mép tường thành rồi nhảy lên, nhét hai tay trong túi áo khoác, từ trên cao nhìn xuống Việt Vũ: "Đi không? Còn lề mề nữa, cờ sẽ bị Lão Quỷ và Biên Đài lấy mất đấy."

"Đi đi đi!" Việt Vũ nghe vậy cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng chạy hai bước lấy đà, lấy sức bật ở hai chân, nhảy từ tường thành cao chừng mười mấy mét xuống mà vẫn đứng vững trên lớp cát vàng, còn giẫm nứt vài tấc đất dưới chân.

Lão Mạnh thấy vậy cười khẽ, cũng nhảy xuống từ trên tường thành. Chỉ khác là thay vì dùng sức mạnh như Việt Vũ, anh ta mở ra một thứ giống như cánh dù lượn, không chỉ không bị thương mà còn đáp xuống xa hơn Việt Vũ rất nhiều

"Á à, mày chơi ăn gian nhá lão Mạnh!"

Trong tiếng la hét không cam lòng của Việt Vũ, khóe môi Mạnh Đan Dương nở một nụ cười vô nghĩa, điều khiển dù lượn đổi hướng.

Bữa tiệc giết chóc lại sắp bắt đầu, đây là một thế giới tốt đẹp biết bao.

...

Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển, Nhạc Âm được phân đến một điểm hồi sinh, sở dĩ biết còn có những điểm khác là vì có người phát hiện đồng đội quen thuộc của mình không có ở bên cạnh.

Tổng chỉ huy của đoàn chiến lần này được mọi người ngầm đồng ý để anh em nhà họ Đậu nắm giữ, nói đúng ra là Đậu Nhuệ chứ không phải Đậu Vọng.

Do chưa từng tiếp xúc nhiều với anh em nhà họ Đậu nên Mạc Tiểu Nghiêu không biết bản lĩnh chân chính của họ, nhưng từ dáng vẻ không phản đối của ông lớn các tổ chức mà suy đoán, ít nhất có thể biết họ thật sự có bản lĩnh.

"Làm theo kế hoạch thôi."

Đậu Nhuệ đứng trên tường thành của phe mình, nhìn cảnh vật xung quanh một vòng, ngoại trừ trận địa của hai bên đều có hai tòa tháp canh, nơi này hẳn là điểm cao nhất của toàn bộ bản đồ.

"Mục tiêu của đội tuần tra là bảo vệ lá cờ, có thể giữ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bất kỳ ai cũng không được phép ảnh hưởng đến họ! Đội đặc nhiệm đi tìm cách cướp cờ, đừng ép bản thân mình quá, sống sót là ưu tiên hàng đầu. Những người còn lại đi theo tôi, chặn đội quân lớn của bọn chúng."

Trước đó mọi người chưa từng đánh đoàn chiến, cho dù có sắp xếp kỹ càng thế nào cũng không thể nào thật sự chu toàn. May là đội ngũ đã phân chia tốt từ trước, đủ để ứng phó phần lớn tình huống, không đến mức lâm trận mới luống cuống.

Lần này ba người Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển và Nhạc Âm tách ra, mỗi người đều mang theo kẹo cầu vồng mà Khâu Đan đưa trước đó, cộng thêm một ít vật tư từ các tổ chức.

Trong đó Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển là một đội, trước khi chưa xác định được hình thức chiến đấu, mục tiêu của hai người là canh chừng tuyến phòng thủ thứ hai, đảm nhiệm vai trò tấn công tầm xa. Giờ bản đồ đã hiện ra, họ phụ trách đi đến tòa tháp canh bên trái, chiếm giữ vị trí cao để giành quyền kiểm soát không trung.

Còn Nhạc Âm là một đội độc lập nhưng lại gánh vác trách nhiệm quan trọng nhất, anh ta sẽ mang theo một lá cờ, phụ trách di chuyển khắp nơi trên chiến trường, dựa vào trực giác của mình để tìm kiếm nơi an toàn và có lợi nhất để ẩn nấp, cho đến khi thời gian kết thúc.

Có thể là trước đó đã bị động dựa vào trực giác quá nhiều lần, sau khi trải qua màn chơi trước, kỹ năng của Nhạc Âm không những được thêm một cái mà còn sinh ra biến hóa kỳ lạ.

[Sinh Vật Đơn Bào May Mắn

Đầu óc chưa tiến hóa nhưng ít nhất trực giác có phát triển, đừng lo lắng, đây không phải lỗi của bạn, chỉ là cộng điểm sai kỹ năng mà thôi.

Năng lực 1: Thích hay không thích

Kỹ năng bị động, khi đối mặt với sự lựa chọn, sẽ sinh ra cảm giác kháng cự với lựa chọn nguy hiểm hơn.

Sử dụng kỹ năng càng thuần thục, cảm giác càng chính xác, phạm vi ảnh hưởng cũng càng rộng.

Ghi chú: Nhắm mắt chạy về phía trước là được rồi, bạn không cần tới đầu óc đâu.

Năng lực 2: Càng nguy hiểm càng phải trốn

Kỹ năng bị động, khi tính mạng bị đe dọa, tốc độ chạy sẽ được tăng lên một chút trong mười lăm giây. Chỉ số cơ bản tăng theo độ thuần thục kỹ năng. Nguy hiểm càng cao, tốc độ càng nhanh, thời gian duy trì cũng càng lâu.

Ghi chú: Giữ mạng hay giữ mặt mũi? Tất nhiên là phải giữ mạng rồi.]

Hai kỹ năng này gần như vô dụng trong đoàn chiến nhưng lại rất thích hợp để mang theo cờ chạy khắp nơi. Nếu không phải hệ thống quy định một người chỉ có thể mang một lá cờ cùng lúc, họ rất muốn dồn toàn lực kéo dài thời gian, để Nhạc Âm một mình chạy nhảy tung tăng trong phần còn lại của trận đấu.

Phần lớn diện tích bản đồ "Đường cổ cát vàng" là sa mạc, theo lý mà nói phải là một không gian mênh mông, có thể nhìn thấy mọi cảnh vật trong vòng bán kính cả dặm. Nhưng bốn phía xung quanh đường cổ lại có một vùng rộng lớn là tàn tích của các ngôi làng, phần lớn là tường đổ nát, là nơi ẩn nấp tuyệt vời.

Tuy cờ có thể di chuyển nhưng không thể thay đổi hình dạng, cũng không thể mang theo khi dịch chuyển tức thời, càng không thể nhét vào túi tùy thân.

May là cờ tuy lớn nhưng không cần phải buộc chặt, rất nhẹ gần như không có trọng lượng, chỉ cần cầm vào tay là nó sẽ tự động dính vào lưng người chơi, không gây ra bất kỳ trở ngại nào cho việc di chuyển.

Cướp cờ cũng rất đơn giản, có hai cách.

1. Người giữ cờ chủ động bỏ cờ.

2. Giết người giữ cờ, lúc đấy cờ sẽ trở thành vật vô chủ, có thể nhặt lên.

Có thể nói lần này Nhạc Âm đã nhận một nhiệm vụ vô cùng rủi ro, nếu không phải anh ta tự mình đồng ý, còn vỗ ngực cam đoan không có vấn đề gì, Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu sẽ không để anh ta rời đi một mình.

Cho dù là đồng đội cũng phải tôn trọng quyết định của nhau, đây là ăn ý giữa họ, cũng là giới hạn không thể vượt qua.

Nhìn theo bóng dáng Nhạc Âm biến mất trong sa mạc đầy cát vàng, Khương Yển mới thu hồi ánh mắt, nói với Mạc Tiểu Nghiêu vẫn nhìn theo: "Chúng ta cũng đi thôi, chiếm quyền kiểm soát không trung trước đã. Chúng ta có trang bị bay, họ dày dặn kinh nghiệm như vậy chắc chắn cũng có."

"Ừm, đi thôi." Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu lại xác định phương hướng, chỉnh lại cung tên sau lưng, bước ra bước đầu tiên.

Cô và Khương Yển mỗi người đều mang theo một lá cờ, dự định sau khi đến tháp canh sẽ tìm nơi giấu một lá, chỉ để lộ một lá ở nơi dễ thấy. Nếu chẳng may phải mang cờ bỏ chạy, dựa theo nguyên lý "đèn sáng dưới gầm"*, ít nhất có thể đảm bảo lá cờ được giấu kín sẽ không bị tìm thấy dễ dàng.

*Lý luận “đèn sáng dưới gầm” thường ám chỉ một hiện tượng hay tình trạng mà ánh sáng (sự rõ ràng, chân lý hay sự công nhận) tồn tại nhưng lại bị che khuất hoặc không được nhìn thấy ở những nơi cần thiết.

Trong số mười lăm lá cờ, họ lấy đi ba lá, bên Tang Tử Thạch và Điền Điềm giữ hai lá, Đậu Nhuệ ở đại bản doanh giữ năm lá, năm lá còn lại do các đội khác mang đi, vì không quen biết nên Mạc Tiểu Nghiêu cũng không biết tên của họ.

Còn chị Hoa, Bảo Hoành, Đạt Tam Giang và Thông Tứ Hải thì dẫn theo người của mình đi thẳng đến chiến trường chính diện, vừa tìm kiếm cờ của đối phương vừa cố gắng câu giờ.

Không để mất toàn bộ số cờ, kéo dài thời gian đến khi trò chơi kết thúc với tỷ số hòa, đây là cách duy nhất để sống sót mà họ nghĩ ra được.

Về phần vấn đề "bắn nhầm đồng bọn", họ không cần phải lo lắng. Sau khi vào bản đồ, người chơi sẽ tự động được chia thành hai phe đỏ và xanh, trên đầu mỗi người đều được hệ thống gắn một dải băng không thể tháo ra được, rất dễ phân biệt, cho dù có muốn che giấu cũng không được, bởi vì dù đội mũ hay che đầu thì dải băng vẫn sẽ hiển thị bên ngoài cùng, muốn làm lơ cũng khó.

Mấy ngày nay Mạc Tiểu Nghiêu không làm gì khác, cô chỉ chuyên tâm dùng thủy tinh tự do để nhân bản những thứ cô cảm thấy có thể dùng đến, cần hay không cần đều để sang một bên, ít nhất túi thẻ và túi tùy thân đã đầy ắp, khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.

Lúc này chiến hỏa vẫn chưa lan đến nửa bản đồ của họ, trên đường đi ngoại trừ gặp bão cát ra thì Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu không gặp phải bất kỳ trở ngại nào khác.

Đứng dưới tháp canh, Mạc Tiểu Nghiêu ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc bằng đá cao ba tầng, hít sâu một hơi, lấy mũi tên ra đặt lên dây cung, rón rén bước lên cầu thang.

Từ giờ trở đi, trong năm mươi phút tới, nơi này sẽ là chiến trường của cô và Khương Yển.

Cùng lúc đó ở một tòa tháp canh khác, Tang Tử Thạch và Điền Điềm gặp phải nguy cơ lớn nhất kể từ khi bước vào màn chơi này.

Bình Luận (0)
Comment