Mạc Tiểu Nghiêu cứ nghĩ thuyền phó mặt bạch tuộc sẽ thu lại vé, song anh ta chỉ nhìn qua, dùng thiết bị kiểm tra quét một cái rồi trả cho cô.
Thuyền phó mặt bạch tuộc nói tiếng phổ thông rất chuẩn: "Chào mừng đến với du thuyền tận thế, mời lên thuyền, chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ."
Mạc Tiểu Nghiêu do dự giữa việc chủ động hỏi han và cảm giác sợ người lạ, cuối cùng dưới ánh mắt âm thầm quan sát của thuyền phó mặt bạch tuộc, cô từng bước leo lên bậc thang. Chắc chắn hai người kia sẽ ổn thôi, ba người cùng thắng, không lý nào chỉ có một mình cô được lên thuyền.
Thang lên thuyền được làm bằng gỗ, nối bến cảng với du thuyền, con đường dưới chân hơi dốc xuống dẫn đến tầng 1 của du thuyền. Mỗi bước đi, Mạc Tiểu Nghiêu đều cảm thấy cơ thể mình có gì đó khác lạ, một sự thay đổi rất tinh tế nhưng vẫn có thể nhận ra.
Đi được nửa đường, Mạc Tiểu Nghiêu dừng lại, cô cúi đầu nhìn bàn tay đang xòe ra của mình như suy nghĩ điều gì đó, thử nắm chặt lại liên tục vung mạnh vào không khí trước mắt.
Tốc độ ra đòn của cô nhanh hơn, so với kiểu khoa chân múa tay trước đây, trạng thái hiện tại có hơi giống cảm giác của người đã tập luyện boxing trong một thời gian dài.
Thu tay lại, Mạc Tiểu Nghiêu thử chân, dễ dàng đá tới độ cao mà trước đây cô chưa bao giờ đạt tới, quả là kỳ tích đối với một người không tập tành gì như cô.
Có vẻ như sau khi trải qua màn chơi, thể chất đã được cải thiện, song chỉ khi bước lên chiếc thang này nó mới được kích hoạt. Mạc Tiểu Nghiêu nheo mắt, đột nhiên hiểu ra tại sao chỉ có mình cô xuất hiện trên bến cảng. Hẳn đây là lúc tổng kết cá nhân, mỗi người đều có một không gian riêng để tránh nhìn trộm lẫn nhau.
Nghĩ thông suốt, quãng đường còn lại dễ đi hơn nhiều, Mạc Tiểu Nghiêu thản nhiên bước tiếp. Khi bước chân cuối cùng rời khỏi thang và đứng trên boong thuyền, thể chất của cô đã được nâng cao toàn diện, đồng thời trong đầu còn xuất hiện thêm một lượng lớn thông tin.
Mạc Tiểu Nghiêu không vội sắp xếp những thứ trong đầu, dù sao cũng chẳng mất được, lấy ra giữa ban ngày ban mặt lại không thích hợp. Khi cô quay đầu nhìn, chiếc thang phía sau đã biến mất, cửa khoang đang từ từ đóng lại. Theo chuyển động của con thuyền, bến cảng chìm trong màn sương mù dần khuất khỏi tầm mắt.
Quay đầu lại lần nữa, du thuyền vốn vắng tanh đột nhiên trở nên nhộn nhịp, đâu đâu cũng thấy các NPC thủy thủ mặc đồng phục đủ màu sắc.
Tại sao có thể nhận ra họ là NPC thủy thủ? Bởi vì tất cả đều có khuôn mặt bạch tuộc chứ sao.
Chưa kịp quan sát kỹ nơi này, Mạc Tiểu Nghiêu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, lòng cô không hiểu sao lại yên tâm hẳn.
Là Nhạc Âm và Khương Yển, hai người họ đứng cạnh nhau, đang vẫy tay chào cô.
Nụ cười tự động nở trên môi, từ tận đáy lòng luôn đấy, Mạc Tiểu Nghiêu lê đôi dép lê không vừa chân chạy về phía họ.
"Chậm quá." Khương Yển cằn nhằn, song vẻ mặt lại không phải vậy, rõ ràng anh rất vui vì cả ba có thể an toàn gặp lại nhau.
Mạc Tiểu Nghiêu thẳng thắn thừa nhận: "Ừ, trên đường thử nghiệm chút đồ."
Nhạc Âm rất phấn khích, cảm giác khó chịu do nôn mửa ban nãy đã biến mất hoàn toàn, cả người hớn hở như một con khỉ vàng vừa nhặt được cả nải chuối.
"Em gái Tiểu Nghiêu, tôi nói cho cô biết nhé, tôi đã nhận được… Á! Cô giẫm tôi làm gì?"
Mạc Tiểu Nghiêu lặng lẽ rụt chân lại, nghiêm túc nhìn Nhạc Âm: "Đừng nói ở đây, tốt nhất là đừng nói với ai, nơi này không còn là thế giới của chúng ta nữa, không phải bí mật nào cũng có thể chia sẻ với bạn bè."
Nhạc Âm sững người, không hiểu ý của Mạc Tiểu Nghiêu lắm, trái lại Khương Yển vỗ vai anh ta, chậm rãi nói: "Anh nên cẩn thận một chút."
"Không phải, ý tôi là…"
Chưa kịp để Nhạc Âm nói hết câu, một nhóm năm người ăn mặc khác hẳn với NPC thủy thủ đã tiến lại gần. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, dáng vóc và ngoại hình khá ổn, ít nhất là không bị hói đầu, bụng cũng không phệ, gương mặt và biểu cảm trông cũng không đến nỗi nào.
Theo sau ông ta là ba nam một nữ, không có gì đặc biệt, thuộc kiểu người ném vào đám đông sẽ không ai chú ý. Trang phục của bốn người khá giống nhau, có phần giống đồng phục của nhân viên văn phòng, không có gì đặc sắc, bất kỳ công ty bất động sản nào cũng có thể tìm thấy một đống.
"Ba vị là người mới phải không?" Người đàn ông trung niên đi tới gần bọn họ, dừng lại ở khoảng cách vừa phải không khiến đối phương cảm thấy không gian bị lấn át, cũng không quá xa cách, có thể thấy là một tay lão luyện trên thương trường, dễ dàng lấy được ấn tượng tốt của đối phương: "Tôi họ Tô, Tô Vạn Phúc, lên thuyền sớm hơn mọi người vài ngày. Nếu không ngại, tôi xin phép được làm hướng dẫn viên dẫn mọi người đến sảnh lớn hội họp cùng những người khác nhé?"
Nhạc Âm nhìn Khương Yển theo bản năng, Khương Yển không nói gì, trông như đang suy nghĩ, Mạc Tiểu Nghiêu... Mạc Tiểu Nghiêu mắc chứng sợ người lạ, từ chối nói chuyện.
Tô Vạn Phúc nhìn thoáng qua, lập tức kết luận Khương Yển nắm giữ vai trò chủ chốt trong nhóm ba người, vì vậy ông ta quay sang mời anh: "Ngoài ba vị, trên thuyền còn có 1953 người, du thuyền này có sức chứa 2500 người, không ai biết khi nào hành khách mới sẽ đến, mọi người rảnh rỗi nên tụ tập lại trao đổi thông tin, hay là ba vị cũng đến xem?"
Lần này, trên mặt Khương Yển xuất hiện một nụ cười nhạt, anh gật đầu với Tô Vạn Phúc: "Rất vui được gặp ông, tôi là Khương Yển, phiền ông Tô dẫn đường."
Anh không có ý định giới thiệu Nhạc Âm và Mạc Tiểu Nghiêu, Tô Vạn Phúc cũng không hỏi, có lẽ đã xem họ chỉ là lâu la không quan trọng như bốn người phía sau mình.
Là lâu la thì không xứng có tên tuổi à? Trong mắt một số người, đúng là như vậy.
Đã có người đảm nhận công việc xã giao, Mạc Tiểu Nghiêu nhẹ nhõm hẳn. Đôi dép lê không vừa chân nên đi không nhanh lắm, cô định trả lại cho Nhạc Âm, huống hồ đi chân trần còn thoải mái hơn nhiều.
Nhạc Âm gãi đầu, tưởng Mạc Tiểu Nghiêu đang khách sáo với mình: "Không cần đâu, cô cứ đi đi, tôi không lạnh, cô xem sàn nhà trải thảm hết rồi, ấm lắm."
Mạc Tiểu Nghiêu lặng lẽ rút hai chân ra khỏi dép lê, chân trần giẫm lên tấm thảm mềm mại ấm áp, nghiêm túc nói với Nhạc Âm: "Tôi cũng nghĩ vậy. Hơn nữa, dép anh to, chân tôi nhỏ, không phải thật sự cần thì tôi không đi đâu."
"À à!" Nhạc Âm giờ mới hiểu ra, hơi ngại ngùng xỏ lại dép. Sau đó anh ta cảm giác Mạc Tiểu Nghiêu huých tay mình, khi quay sang chợt nhận được một lời cảm ơn chân thành từ cô.
"Cảm ơn anh." Mạc Tiểu Nghiêu thật lòng cảm ơn Nhạc Âm, thời buổi này người tốt bụng như anh ta thật sự không còn nhiều, phải bảo vệ loài quý hiếm nên lúc nãy cô mới ngăn Nhạc Âm nói ra, dù điều đó có lợi cho cô.
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ mà, Tiểu Nghiêu, cô khách sáo quá." Nhạc Âm ngại ngùng, đánh trống lảng: "Vừa rồi chưa kịp quan sát kỹ, nơi này trang trí đẹp thật."
Mạc Tiểu Nghiêu:... Ngoài sảnh lớn để mọi người xếp hàng lên xuống thuyền còn được trang trí một chút, còn đâu toàn là phòng ốc, đẹp chỗ nào?
Nhạc Âm thật đáng thương, chuyến du thuyền đầu tiên trong đời lại là một chiếc du thuyền tận thế. Nhưng bản thân anh ta không nhận ra, Mạc Tiểu Nghiêu là người ngoài cuộc, cũng chỉ có thể nhìn thấu mà làm thinh.
Không phá hoại niềm vui của người khác, đó là phẩm chất tốt đẹp mà mỗi người sống sót nên có.
Bố cục của du thuyền không quá phức tạp, rõ ràng là không muốn để hành khách xách theo túi lớn túi nhỏ đi lòng vòng trong mê cung. Vì vậy chẳng bao lâu sau, dưới sự dẫn dắt của Tô Vạn Phúc, họ đã lên thang máy đi thẳng đến nhà hát ở tầng 3, nơi có sức chứa 2500 người.
"Du thuyền này cũng giống như những du thuyền thông thường, từ tầng 3 trở lên là khu vực hoạt động, cửa hàng miễn thuế, nhà hàng tự chọn, phòng tập thể dục,... cái gì cũng có. Sau khi về phòng, mọi người có thể xem cuốn sách nhỏ giới thiệu về các tiện ích trên du thuyền, tôi không nói nhiều nữa."
Bước vào nhà hát, Mạc Tiểu Nghiêu lập tức bị thu hút bởi tấm bản đồ hàng hải khổng lồ treo trên màn sân khấu. Cô phớt lờ lời giới thiệu không ngừng của Tô Vạn Phúc bên cạnh, đi thẳng đến đó, dừng lại cách tấm bản đồ khoảng ba mét, hơi ngẩng đầu nhìn kỹ.
Cả tấm bản đồ hàng hải dài khoảng mười mét, rộng tám mét, phần lớn lãnh thổ bị bao phủ bởi màn sương mù quen thuộc, không nhìn rõ được gì. Góc dưới bên trái và góc trên bên phải là hai nơi duy nhất có thể nhìn thấy rõ ràng trên hải đồ.
Ở góc trên bên phải có một chấm tròn màu đỏ với dòng chữ “Paradisus” bên cạnh, trông giống như điểm đến của du thuyền tận thế này.
*Nghĩa là miền cực lạc.
Góc dưới bên trái là điểm khởi đầu của hành trình, một chấm tròn với dòng chữ “Trái đất” đã tắt đèn, chuyển sang màu đen tượng trưng cho quá khứ.
Phía sau “Trái đất” là một chấm tròn màu đỏ ghi chữ “Trạm bổ sung”, có hai “Trạm bổ sung” khác được xếp ở phía sau, khoảng cách đều nhau. Phía sau ba “Trạm bổ sung” là một hình vuông màu đỏ có chữ “Điểm tham quan”, trông rất khác biệt.
Giữa “Trái đất” và “Trạm bổ sung” đầu tiên, hình ảnh thu nhỏ của một chiếc du thuyền tận thế đang lắc lư trên bản đồ hàng hải, nơi nó đi qua được kéo thành một vệt xám, trông như đang hướng về phía “Trạm bổ sung” đầu tiên.
Lúc này Tô Vạn Phúc cũng đã nói đến tấm bản đồ: "... Con thuyền phải được thúc đẩy bằng cách vào màn chơi, mọi người biết màn chơi chứ? Nghe nói là sẽ chết người, có thể không vào thì đừng vào. Tên điểm đến nghe có vẻ hay đấy nhưng ai mà biết phải mất bao lâu nữa chúng ta mới đến được? Trên tấm bản đồ hàng hải này toàn là sương mù, dùng tay cũng không xua tan được, chi bằng cứ ở lại trên thuyền đi. Trên này có ăn có uống, lại còn miễn phí, đủ để chúng ta sống hết quãng đời còn lại."
Khương Yển nhìn tấm bản đồ, thản nhiên hỏi Tô Vạn Phúc: "Đây là suy nghĩ chung của mọi người?"
"Đúng vậy, mọi người đã thảo luận rồi, thay vì vào mấy màn chơi mà có thể không quay về được đó, chi bằng ở trên thuyền ăn no chờ chết." Tô Vạn Phúc quay người chỉ ra ngoài nhà hát: "Trên thuyền này có bốn nhà hàng, trừ nhà hàng sang trọng nhất không được vào, còn lại đều được ăn tự do. Chúng tôi đã ở đây ăn năm ngày rồi, từ lúc đầu là 1500 người, đến giờ hơn 1900 người, chưa bao giờ thấy thức ăn bị thiếu hụt."
Khương Yển chỉ mỉm cười không đáp lời, bây giờ không thiếu thì có nghĩa là sau này cũng sẽ không thiếu à? Vậy “Trạm bổ sung” trên bản đồ hàng hải để làm gì? Viết cho đẹp chắc?
Song anh sẽ không nói ra những lời này, có những người chính là như vậy, khi chưa trực tiếp đối mặt với sự thật, chưa nhìn thấy điều gì ảnh hưởng đến lợi ích sinh tồn của bản thân, họ rất sẵn lòng giả mù.
Nhận thấy không moi được thông tin hữu ích gì từ họ, Khương Yển muốn nói lời tạm biệt. Từng là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, thời gian của anh rất quý giá, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quan trọng.
Mặc dù hiện tại cơ thể anh đã hồi phục khỏe mạnh trở lại, có cả quãng thời gian dài để phung phí nhưng anh không muốn lãng phí thời gian cho những kẻ chỉ biết sống lay lắt nhàm chán này.