Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 8

Tô Vạn Phúc không giữ họ lại, chỉ dặn dò họ nghỉ ngơi thật tốt, bảy giờ tối tập trung tại nhà hát nhỏ này, sau đó ông ta vui vẻ dẫn đám lâu la rời đi.

Nhạc Âm cảm thán: "Ông Tô này nhiệt tình thật đấy, giá mà ai cũng như ông ta thì tốt."

Khương Yển vỗ vai anh ta, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Tôi không rõ ông ta có nhiệt tình thật hay không, nhưng tôi biết anh rất ngây thơ."

"Hả?" Nhạc Âm ngơ ngác, quay sang nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, hy vọng cô giải thích giúp.

Vì tinh thần yêu quý động vật quý hiếm, Mạc Tiểu Nghiêu tốt bụng giải thích cho anh ta: "Không phải ai cũng tốt bụng như anh, chúng ta đâu có quen biết ông Tô đó, sao ông ta biết chúng ta lên thuyền khi nào? Nếu biết, thì biết bằng cách nào? Nếu không biết, vậy có vẻ không phải là tình cờ gặp."

Nhạc Âm suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu. Cuối cùng, vì tin tưởng đồng đội từng vào sinh ra tử, anh ta quyết định đi theo Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu.

"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?" Hỏi xong, Nhạc Âm thò tay vào túi quần sau lấy ra một tấm thẻ màu đen: "Tôi ở phòng 8003, tầng 8, phòng hướng biển."

Khương Yển lấy thẻ của mình ra khỏi túi áo khoác, nói ngắn gọn: "Phòng 8027, tầng 8."

Nhạc Âm nhìn sang Mạc Tiểu Nghiêu, thấy cô cũng lấy thẻ ra thì ghé lại nhìn: "Phòng 8019, tầng 8, tuyệt, chúng ta ở cùng tầng này."

"Vậy đi thôi." Khương Yển bước ra khỏi nhà hát, nhìn quanh bốn phía, thấy thang máy tham quan gần quán bar giữa trung tâm: "Về phòng tìm manh mối trước đã, đừng có nghe lời nói một phía của ông Tô kia."

Mạc Tiểu Nghiêu không có ý kiến, Nhạc Âm cũng vậy, ba người ra khỏi nhà hát, men theo thảm đỏ trải trên sàn đi đến thang máy tham quan, Khương Yển bấm nút lên.

Cách họ một lối đi nhỏ là sảnh chờ rộng rãi hơn đôi chút, hai bên trái phải có bốn thang máy đủ để phục vụ hành khách, tránh tình trạng đông đúc bất tiện khi lên xuống.

Lúc này không phải giờ cao điểm, thang máy tham quan dừng ở tầng 3 chỉ sau vài giây. “Ding dong", cửa mở, đón Mạc Tiểu Nghiêu và hai người bạn đồng hành bước vào.

Thang máy ngắm cảnh cũng giống như những cái Mạc Tiểu Nghiêu từng thấy ở trung tâm thương mại, chỉ là kích thước lớn hơn một chút, phần lối vào hẹp hơn, trông giống như một cái lọ miệng loe bụng thon. Hiện tại trong thang máy chỉ có ba người họ, tất nhiên là đều chọn đứng sát phía có kính, vừa chờ thang máy đi lên vừa quan sát bên ngoài.

Phía đối diện với vách kính thang máy là quán bar dưới giếng trời, diện tích khá rộng rãi, có thể chứa cùng lúc hơn trăm người khiêu vũ trên sàn. Màu sắc trang trí cũng không u ám, khác hẳn với hình dung của Mạc Tiểu Nghiêu về một con thuyền du lịch tận thế. Ngược lại, nó giống với một chiếc du thuyền thông thường hơn, đèn đuốc sáng trưng, kết hoa rực rỡ, tràn ngập không khí vui mừng.

NPC phục vụ đứng trong quầy bar, thỉnh thoảng lại pha chế đồ uống cho khách, nếu như không nhìn đến khuôn mặt bạch tuộc của anh ta, Mạc Tiểu Nghiêu gần như cho rằng mình đang ở trên một chiếc du thuyền bình thường.

Từ tầng 3 lên tầng 8 cũng chỉ mất có hai mươi giây, trung bình mỗi tầng 4 giây. Cửa thang máy mở ra, Mạc Tiểu Nghiêu theo mọi người đi ra ngoài, đảo mắt nhìn xung quanh, cô nhận ra dường như tầng này chỉ có phòng nghỉ, không có khu vực giải trí nào.

Hai bên cửa thang máy là một hành lang thông nhau, đối diện cửa thang máy, đi qua một khoảng sảnh chờ rộng chừng ba mươi mét vuông cũng là một hành lang thông nhau.

Ba người ngầm hiểu ý, mỗi người đi về một hướng, tìm kiếm vị trí phòng của mình.

Bên phía Mạc Tiểu Nghiêu chọn là dãy phòng 8081 đến 8120, cô nghiêng đầu nhìn sang phía Khương Yển đang đứng ở bên kia hành lang, đối phương lắc đầu.

“8121 đến 8160.” Khương Yển vừa nói vừa đi về phía hành lang đối diện: “Xem ra tầng này có tổng cộng 160 phòng.”

Mạc Tiểu Nghiêu thầm tính toán, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, đang định lên tiếng nói số phòng như vậy có vẻ không khớp với số người trên thuyền, bỗng nghe thấy Nhạc Âm gọi họ từ phía đối diện.

“8001 đến 8040, bên này.”

Nói xong, Nhạc Âm đi trước dẫn đường, trong hành lang yên tĩnh vắng lặng không thấy bóng dáng vị khách nào khác, ngay cả tiếng động trong phòng cũng không nghe thấy, không thể xác định được là phòng trống hay có người.

“Tới rồi.” Đi được vài bước, Khương Yển dừng lại, số phòng được đánh từ mũi thuyền đến đuôi thuyền theo thứ tự chẵn lẻ, 8040 là phòng đầu tiên ở đầu hành lang bên này, phòng 8027 của anh chỉ cách đó vài bước.

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, phòng cô là 8019, phải đi thêm một đoạn nữa: “Bảy giờ gặp.”

“Bảy giờ gặp.” Khương Yển đáp lại, gật đầu với Nhạc Âm, sau đó quẹt thẻ phòng, đi vào phòng 8027.

Hai người tiếp tục bước trên dải thảm mềm mại, Nhạc Âm vừa đi vừa lướt tay lên giấy dán tường màu vàng nhạt, cùng Mạc Tiểu Nghiêu đến tận cửa phòng cô: "Haiz, hai người thì tốt rồi, phòng ở gần nhau, còn tôi phải đi tận xuống cuối hành lang.”

Mạc Tiểu Nghiêu không để ý đến lời than thở của Nhạc Âm, dùng thẻ phòng mở cửa rồi bước vào, ném lại một câu “bảy giờ gặp” cho Nhạc Âm, sau đó không chút lưu luyến đóng cửa lại trước ánh mắt ai oán của anh chàng.

Khi chỉ còn lại một mình trong phòng, Mạc Tiểu Nghiêu mới dám thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người.

Phòng của cô là phòng hướng biển, có một ô cửa sổ hình vuông bo góc không thể mở ra, hai bên là rèm cửa màu xanh da trời, cũng không có ban công, song ít ra vẫn tốt hơn phòng trong không có cửa sổ, tối om như hũ nút.

Căn phòng không lớn, ước chừng khoảng hai mươi mét vuông, một chiếc giường cỡ lớn khoảng 1,5x2m kê sát ngay dưới cửa sổ, được phủ ga giường màu trắng tinh, kèm theo một chiếc chăn có sọc màu.

Cạnh giường là một chiếc tủ đầu giường nhỏ, trên đó có một chiếc đèn bàn kiểu dáng đơn giản. Bên hông tủ đầu giường là một chiếc ghế sofa đôi màu xanh lam, trước ghế sofa là một bàn trà nhỏ, trên bàn có một bình trà sứ trắng, hai tách trà sứ trắng và một cốc nước cam chào mừng*.

*Nước trái cây được dùng như một món quà chào đón, thường được phục vụ khi khách đến nơi nào đó.

Đối diện ghế sofa là một chiếc tủ hình chữ L, tận dụng tối đa góc chết trong phòng.

Trên tủ có một chiếc tivi và một số đồ vật linh tinh như điều khiển từ xa. Mạc Tiểu Nghiêu tò mò đi tới kéo ngăn kéo ra xem, bên trong trống không. Cô lại mở cánh tủ phía dưới cùng, bên trong là một két sắt mini, có thể cài đặt mật mã hoặc dùng thẻ phòng để mở.

Phía sau tủ chữ L là phòng vệ sinh, nằm ngay bên tay trái khi bước vào phòng. Tuy diện tích nhỏ nhưng đầy đủ thiết bị, có bồn rửa tay, vòi sen, đồ dùng vệ sinh cá nhân, khăn tắm, dép đi trong nhà...

Bên phải cửa vào là một tủ quần áo có cửa trượt, khi mở tủ đèn sẽ tự động bật sáng, thuận tiện cho việc tìm kiếm quần áo.

Tất nhiên là hiện tại trong tủ không có gì.

Giữa sofa và tủ quần áo là một chiếc bàn dài chừng 80cm, trên bàn có một quyển “Cẩm nang du lịch” và một quyển “Giới thiệu về du thuyền”, đây chính là thứ Mạc Tiểu Nghiêu cần nhất lúc này.

Cầm hai quyển sách nhỏ lên, Mạc Tiểu Nghiêu đi tới ngả người xuống sofa, bắt đầu đọc “Giới thiệu về du thuyền” trước.

Quyển sách rất mỏng, tính cả bìa chỉ có năm trang, bên trong là một loạt những lời chào mừng sáo rỗng, tiếp theo là giới thiệu về cơ sở vật chất, sơ đồ du thuyền, thời gian hoạt động của các khu vực tiện ích và một số lưu ý.

Nói chung, trong quyển sách này hoàn toàn không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến ngày tận thế, nếu như đặt ở trước ngày tận thế, nó hoàn toàn có thể trở thành một cuốn quảng cáo bình thường, đặt trên kệ báo của các đại lý du lịch lớn để khách du lịch có thể lấy.

Sau khi ghi nhớ sơ đồ du thuyền và thời gian hoạt động của các khu vực tiện ích, Mạc Tiểu Nghiêu định ném quyển sách vào sọt rác bên cạnh bàn trà, song cuối cùng cô vẫn đặt nó trở lại bàn. Thôi cứ để đó, lỡ đâu có lúc cần xem lại thì sao.

Tiếp theo, cô mở quyển “Cẩm nang du lịch” ra, rốt cuộc cũng tìm thấy thứ mà mình muốn biết.

[Cẩm nang du lịch:

1. Hành khách phải tuân thủ quy định của du thuyền, không được tự ý rời khỏi du thuyền, nếu vi phạm sẽ bị tiêu diệt.

2. Hành khách được sử dụng miễn phí nhà ăn tự phục vụ và các dịch vụ thông thường như cửa hàng miễn thuế, phòng gym, bể bơi, thư viện, rạp chiếu phim, sòng bạc, nhà hát, bệnh viện và các tiện ích chung khác.

3. Đối với những dịch vụ và khu vực tiện ích đặc biệt, du thuyền sẽ có thông báo trước khi hành khách sử dụng, giá cả công khai minh bạch, không có tình trạng chặt chém.

4. Phòng của hành khách là khu vực an toàn tuyệt đối, bất kỳ ai cũng không thể xâm phạm và làm hại hành khách trong phòng. Vì vậy, hành khách cần đóng phí dịch vụ mỗi ngày, mức phí được tính dựa theo hạng phòng. Ba ngày đầu tiên sau khi lên thuyền, hành khách mới sẽ được miễn phí dịch vụ.

5. Phòng thường: 1 đồng vàng/người/ngày; Phòng hướng biển: 3 đồng vàng/người/ngày; Phòng ban công: 5 đồng vàng/người/ngày; Phòng suite: 10 đồng vàng/người/ngày.

Hành khách có thể nhận đồng vàng bằng cách hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày. Đồng vàng có thể tích lũy, chuyển nhượng và không bị xóa đi trừ khi chết.

6. Cứ mười lăm ngày một lần, trong phòng sẽ xuất hiện một tờ “Gametoday” cung cấp thông tin về ít nhất năm sự kiện giải trí. Mỗi sự kiện đều giới hạn số người tham gia, hành khách tự nguyện đăng ký, nhưng chỉ khi số người đăng ký đạt mức tối thiểu thì sự kiện mới được diễn ra. Nếu số người đăng ký không đạt mức tối thiểu, sự kiện đó sẽ bị hủy và đưa vào kỳ “Gametoday” tiếp theo.

7. Chỉ khi tất cả sự kiện đều được tổ chức, tức là “Tất cả sự kiện đều có đủ số người đăng ký tối thiểu” thì du thuyền mới tiếp tục cuộc hành trình. Nếu không, du thuyền sẽ mãi mắc kẹt trong biển sương mù, không bao giờ cập bến.

8. Theo định kỳ, du thuyền sẽ dừng lại ở các điểm tham quan, khi đó tất cả các hành khách phải tuân theo sự hướng dẫn của hướng dẫn viên, xuống thuyền tham quan. Ngoại trừ trường hợp có giấy miễn trừ của bác sĩ, nếu không, những hành khách nào không tuân thủ quy định sẽ bị tiêu diệt.

9. Mọi thắc mắc xin liên hệ quầy thông tin tại khu vực sảnh tầng 3.

10. Chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ, sớm ngày đến đích.]

Mạc Tiểu Nghiêu ngả lưng trên ghế sofa, tay này cầm quyển “Cẩm nang du lịch”, tay kia gác lên trán, cau mày suy nghĩ.

Rõ ràng là trong này có một số chỗ chưa được giải thích rõ ràng, ví dụ như nhiệm vụ hàng ngày để nhận đồng vàng là gì, mấy giờ, ở đâu? Là được tự do lựa chọn hay do NPC chỉ định? Có nguy hiểm không, thuộc thể loại gì?... Trong này đều không có, xem ra phải đến quầy thông tin hỏi NPC hoặc là tự mình tìm hiểu.

Còn nữa, tờ “Gametoday” kia cũng rất đáng nghi, không ép buộc tham gia màn chơi, chuyện này vốn dĩ đã rất bất thường trong thời đại này rồi.

Trên đời làm gì có chuyện ăn không ngồi rồi, Mạc Tiểu Nghiêu không tin là cuộc sống trên du thuyền lại nhàn hạ như lời Tô Vạn Phúc nói, chỉ cần ăn no chờ chết là có thể sống sót.

Xem ra phải bàn bạc với Khương Yển và Nhạc Âm, thảo luận xem có cách nào giải quyết không.

Nhưng mà bây giờ… Mạc Tiểu Nghiêu cúi đầu nhìn đôi tất màu vàng sọc kẻ với họa tiết gấu nhỏ trên chân, quyết định đến cửa hàng miễn thuế tìm mua một đôi giày phù hợp trước.

Bình Luận (0)
Comment