Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 71

"Phụt!" Bảo Hoành nhổ một ngụm máu, vẻ nho nhã thường ngày của lão đã bị thay thế bằng vẻ dữ tợn, tính cách tự cao tự đại của lão cũng đã hoàn toàn vỡ vụn. Lần đầu tiên lão nhận thức rõ ràng, trước mặt kẻ mạnh, kỹ năng và mưu tính mà lão luôn tự hào chẳng là gì cả.

Người chiến đấu với lão là một bà lão gầy đét, nếp nhăn trên mặt hằn sâu như rãnh nước che gần hết cả mắt, chứng tỏ tuổi tác bà ta đã rất cao.

Tuy nhiên, thân thủ của bà lão đó lại hoàn toàn trái ngược với tuổi tác, bức tường băng dày nửa mét của Bảo Hoành chẳng khác nào tờ giấy trước mặt bà ta, bà ta chỉ cần đưa tay chọc nhẹ là có thể dễ dàng tạo ra một lỗ thủng.

Bảo Hoành đã không còn tâm trí chiến đấu nữa, mục tiêu của lão là câu giờ, câu càng lâu càng tốt. Trước khi trận chiến bắt đầu lão còn có thể ngẩng đầu nhìn đồng hồ đếm ngược trên trời, nhưng giờ lão đã bị bà lão kia áp chế, ngay cả một giây cũng không dám lơ là.

"Này bà già kia, bà cứ đuổi theo tôi làm gì?" Bảo Hoành vừa lùi về phía sau vừa vung tay, từng bức tường băng mọc lên ngăn cách lão với bà lão kia.

Nơi lão đang đứng là một khu vực đổ nát, hai bên đều là tàn tích của hệ thống, có thể phá hủy nhưng phải phá vỡ độ bền trước, có lẽ vì lý do này mà bà lão kia mới chọn tấn công trực diện, chỉ phá vỡ tường băng của lão, không thèm tấn công những công trình xung quanh.

Dù kỹ năng có mạnh đến đâu, mỗi lần tấn công độ bền chỉ giảm một điểm, trừ khi sử dụng vũ khí công thành đặc biệt, nếu không một kỹ năng mạnh mẽ cũng chẳng khác gì một đòn tấn công bình thường.

Bà lão nghe Bảo Hoành hỏi vậy thì cười khan, nhe hàm răng chẳng còn mấy cái: "Cuộc sống không có bạn già ở bên nó cô đơn vậy đấy, giờ tôi muốn lôi ông theo làm bạn với tôi thôi."

Đúng là Bảo Hoành lớn tuổi thật nhưng vẫn là một ông lão được chăm sóc rất tốt, vẻ ngoài của bà lão kia rõ ràng không nằm trong phạm vi lựa chọn bạn đời của lão. Lão không cần suy nghĩ đã từ chối ngay, còn đưa ra lý do rất hợp lý, thái độ uyển chuyển như thể không muốn đắc tội với bà lão đáng sợ này.

"Tôi và bà đâu phải người cùng thuyền, cho dù tôi muốn cũng không được."

Bà lão lại chọc thủng một bức tường băng, giọng cười mang theo sự quỷ dị khó tả: "Ông không cần phải cùng thuyền với tôi, tôi thích mang những lão già theo bên mình, ông ngoan ngoãn đứng im cho tôi giết, sẽ không đau đâu. Nếu không, ông sẽ giống như thằng già thứ sáu kia, xem đi, bây giờ ông ta vẫn còn thấy khó chịu đấy."

Vừa dứt lời, bà lão phá vỡ bức tường băng cuối cùng giữa hai người, một sợi dây xích xâu sáu cái đầu người bay lên không trung, trên mỗi đầu lâu đều bốc cháy. Năm cái đầu lâu đầu tiên đều mang vẻ mặt bình yên, chỉ có một cái đầu là mặt mũi dữ tợn, miệng không ngừng gào thét, rõ ràng vẫn có thể cảm nhận được đau đớn.

Bảo Hoành rùng mình, cắn răng, dốc hết sức lực tinh thần dựng lên ba bức tường băng cao hơn cả lúc trước, che khuất hoàn toàn sợi dây xâu đầu người.

Còn lão thì co rúm trong một góc được tạo bởi những tàn tích, hai tay không ngừng cọ xát, không biết là đang lo lắng hay sợ hãi.

Lão không còn đường lui nữa.

Bà lão kia cũng biết điều này, trước khi những bức tường băng mọc lên, bà ta đã quan sát kỹ môi trường xung quanh rồi nên không vội, sau khi dùng tay chọc thủng một bức tường, bà ta chậm rãi bước tới.

Ngay khi bà lão bước qua đống đổ nát của bức tường băng thứ hai, biến cố bất ngờ xảy ra.

"Cạch", mắt cá chân của bà lão bị thứ gì đó khóa chặt, bà ta cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một cái bẫy băng được giấu sau bức tường băng.

Cái bẫy này rõ ràng là có sự can thiệp của hệ thống, không giống như tường băng có bị phá hủy trực tiếp bằng kỹ năng của bản thân, khi bị giữ chặt tại chỗ, bà lão bỗng cảm thấy trên đầu tối sầm, khi ngẩng đầu lên chợt một khối băng cực lớn đủ để nghiền nát bà ta rơi xuống.

"Ầm", tiếng vang rung đất chuyển núi, bà lão vật lộn thoát ra khỏi khối băng, không còn vẻ ung dung như lúc trước. Nếp nhăn trên mặt bà ta càng thêm rõ nét, vẻ u ám trong mắt như muốn hóa thành thực thể, đã có máu chảy ra từ khóe miệng, dáng đi khập khiễng. Tất cả đều cho thấy bà ta bị thương không nhẹ, dẫn đến tâm trạng hiện tại vô cùng tồi tệ.

"Đúng là một lão già không ngoan, tôi nhất định sẽ yêu thương ông thật hẳn hoi!" Không tự mình chọc vào bức tường băng cuối cùng nữa, bà lão ngoắc ngón tay, sợi dây xâu đầu lâu đang cháy hừng hực phóng tới bức tường băng làm cả bức tường tan thành một bãi nước đá.

Song, cái góc nơi Bảo Hoành vốn phải ngồi xổm ở đó đã không còn một bóng người.

"Ông chờ đó cho tôi!" Bà lão ngửa mặt lên trời hét dài, ánh mắt đầy hận thù nhưng lại lựa chọn nghỉ ngơi thay vì truy kích.

Bên kia, chị Hoa cũng sắp không trụ nổi nữa, tình hình chiến đấu trước mắt còn kịch liệt hơn so với dự đoán của ả. Những người trên du thuyền đối diện đuổi theo chém giết người bên mình như kẻ không muốn sống, dù đã bị thương vẫn điên cuồng như cũ.

"Lũ điên!!"

Chị Hoa vung roi trong tay cuốn lấy một tên đối địch đang vây công mình, gai nhọn nhô ra đâm vào cổ gã. Mắt thấy mình sắp không sống nổi, gã vẫn vung vũ khí trong tay công kích về phía hai bên.

Người bên cạnh càng ngày càng ít, thế công của chị Hoa cũng càng ngày càng chậm, ả biết mình nên rút lui nhưng lại phát hiện không cách nào đi được.

Đám người kia rõ ràng yếu hơn ả rất nhiều, nhưng chúng cứ như con rối bị điều khiển, hoàn toàn không e ngại đau đớn và chết chóc, chỉ biết chiến đấu rồi lại chiến đấu.

Chị Hoa tức giận đến mức suýt nữa nghiền nát chiếc răng bạc, nhìn quanh một vòng, nhận ra đám đàn em hoặc đã chết hoặc bỏ chạy mất dép khi thấy tình thế không ổn rồi. Đã không còn ai, ả cũng dứt khoát buông tay buông chân, vận dụng kỹ năng chân chính của mình.

[Bloody Mary

Chỉ cần có máu tươi, tôi có thể mãi mãi ở thời thanh xuân!

Năng lực 1: Sự cám dỗ xinh đẹp (bị động)

Sớm chiều ở chung với người trẻ tuổi có thể nuôi dưỡng dòng máu của bản thân, gia tăng vẻ quyến rũ. Tất cả năng lực tấn công và khả năng hồi phục đều có liên quan mật thiết đến lượng máu trong mạch máu.

Ghi chú: Giây phút tắm trong máu tươi của thiếu nữ, mạch máu của Bloody Mary đã khóa chặt với bạn, mạch máu trống rỗng thì người sẽ chết.

Năng lực 2: Vui vẻ nghỉ ngơi

Chuyển máu của người khác vào trong mạch máu của mình để khôi phục năng lực của bản thân. Độ tuổi và độ tươi mới của máu từ người cung cấp sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả và tốc độ hồi phục.

Ghi chú: Đương nhiên là càng trẻ càng tươi mới càng tốt.]

Lúc này chị Hoa không để ý tới việc người cung cấp máu tươi có còn trẻ hay không nữa, ả quyết đoán bắt lấy một người cách mình gần nhất, cắn một cái vào cổ đối phương, dùng tốc độ cực nhanh hút khô máu tươi của gã.

Chị Hoa l**m môi, không hài lòng nhìn mạch máu của mình, quả nhiên là tuổi tác của người này quá lớn, chỉ tăng có một chút, xem ra còn phải hấp thu thêm mấy người nữa.

Ả chuyển hóa máu tươi thành bóng quỷ mị, xuyên qua xuyên lại giữa người chơi như ma cà rồng, những nơi đi qua đều để lại da người khô quắt, theo gió cát nổi lên bay về phương xa.

"Dám cướp thức ăn trước miệng hổ, can đảm thật." Một người đàn ông mặc quan phục triều Thanh đột nhiên xuất hiện giữa đám người hung hãn không sợ chết, trong tay cầm một cây roi không rõ chất liệu, nở một nụ cười quỷ dị với chị Hoa đang hút máu: "Cũng tốt, để tôi xem "dây bắt thi" này có thể điều khiển quỷ hút máu hay không."

...

Bốn mươi phút phút đã trôi qua kể từ khi trận chiến bắt đầu, tình huống hiện tại gần như là áp đảo nghiêng về phía bên kia. Đậu Nhuệ nhìn bảng ghi điểm được cập nhật liên tục trên không trung, nghiêng đầu trầm giọng nói với cậu em trai luôn bảo vệ bên cạnh.

"Chuẩn bị đi, họ tới rồi."

Trong mười lăm lá cờ chiến, năm lá cờ ở lại căn cứ, mười lá cờ còn lại bị mang đi đã có sáu lá đổi chủ, được cắm trên thành lầu của đối phương.

Bảo Hoành là người đầu tiên trở về, Điền Điềm và Tang Tử Thạch là nhóm thứ hai, Đạt Tam Giang và Thông Tứ Hải là nhóm thứ ba, bên chị Hoa đến nay vẫn chưa có tin tức.

Những người trở về đều bị thương ở các mức độ khác nhau, như Điền Điềm và Thông Tứ Hải đã hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, có thể sống sót trở lại thành hoàn toàn là nhờ đồng đội của họ đáng tin cậy, lúc chạy trốn cũng không quên dẫn theo họ.

Năm đội nhỏ mỗi đội mang một lá cờ thì không rõ tung tích, Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển trấn giữ tháp canh vẫn còn đó, từ bên này có thể nhìn thấy dường như có người đang tấn công. Song từ lúc ban đầu khi thảo luận kế hoạch đã nói rõ, trong trận chiến tự lo sống chết, mọi người dựa vào bản lĩnh của mình, không có chuyện viện binh xuất hiện, mỗi một nhân lực có sẵn đều được phân bố hợp lý.

Hiện giờ muốn sống sót chỉ hy vọng chính họ có cách thoát thân, nếu không sau khi trở lại thuyền cũng chỉ có thể thắp cho họ nén nhang.

Về phần hai lá cờ bị một người lấy đi, không biết họ có ổn không, có lẽ trong sáu lá cờ bị cướp có của họ hoặc là không. Thông tin quá ít ỏi, Đậu Nhuệ không thể đưa ra phán đoán, chỉ hy vọng con số này không tiếp tục tăng lên. Ít nhất sau khi trở lại du thuyền, họ còn có thể vượt qua được lần hư hại tiếp theo.

Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển không biết hướng đi của những người khác, hai người hiện tại cũng đã bị bao vây, hơn nữa lại không may gặp phải đội của Việt Vũ, tòa tháp canh lúc này đã sắp bị gã ta phá hủy thành đống đổ nát.

"Rút lui bây giờ luôn à?" Khương Yển cố gắng giữ thăng bằng trong tòa tháp đang rung lắc dữ dội, hỏi Mạc Tiểu Nghiêu: "Tên kia có kỹ năng cường hóa cơ bắp hả, gã ta không định leo lên, cũng không sợ tháp đổ đè chết mình à?"

Mạc Tiểu Nghiêu dựa người vào tường thành của tháp canh, giương cung lắp tên, nhắm vào một tên lính của Việt Vũ đang đứng ở vị trí thoải mái nhất: "Chưa vội, còn lâu mới hết độ bền, cứ để gã ta đánh, giết thêm được vài tên đã rồi tính."

"Giết một tên hòa vốn, giết hai tên mới lời một à?" Khương Yển liếc nhìn cô, cũng không có vẻ gì là nóng vội: "Nếu đã tính như vậy thì cô phải giết được bốn tên, anh đây chẳng có tí sức chiến đấu nào cả."

Mạc Tiểu Nghiêu cười khẩy, buông lỏng dây cung, mũi tên lao "vút" một tiếng ghim thẳng vào đầu tên lính kia.

Chết mất một tên, đám lâu la kia cứ mải mê đánh vào độ bền của tháp canh mới phát hiện ra trên này vẫn còn người có khả năng tấn công tầm xa, chúng sợ hãi rụt cổ lại vội tìm chỗ ẩn nấp, tránh bị một mũi tên lấy mạng. Bọn chúng không thể nào so với Việt Vũ da dày thịt béo được, dù kỹ năng cường hóa cơ thể đều là tăng sức mạnh cũng không có nghĩa là khả năng phòng ngự sẽ tăng theo.

"Còn thiếu mấy tên nữa?" Khương Yển vừa hỏi vừa khởi động cơ thể, chuẩn bị sử dụng món trang bị nhỏ mà anh mua được từ NPC ở màn chơi trước.

[Bộ giáp không chỉ để trưng bày (Hoàn hảo)

Giới thiệu: Một bộ giáp được đánh bóng loáng, nhìn qua đã toát lên khí chất nghệ thuật.

Cách dùng: Mặc vào.

Công dụng: Có thể nhận được trạng thái bất tử trong ba mươi giây, miễn nhiễm mọi sát thương và kỹ năng khống chế. Sau ba mươi giây sẽ tự động biến mất. Mỗi lần sử dụng xong cần 720 giờ đồng hồ để hồi lại năng lượng.

Lưu ý: Trước khi trở thành vật phẩm trưng bày nghệ thuật, ta đã từng chinh chiến sa trường.]

"Giết thêm ba tên nữa là được." Mạc Tiểu Nghiêu giương cung lắp tên, lại từ một góc độ hiểm hóc khác bắn chết một tên lâu la: "Anh tránh xa tên kia ra đi, gã ta không thèm quan tâm đến mạng sống của đám lâu la kia nhưng không có nghĩa là khi anh nhảy xuống gã ta cũng sẽ mặc kệ."

Khương Yển gật đầu, đi đến mép tường chúi đầu xuống, chân đột nhiên đạp mạnh một cái, cơ bắp chân được cường hóa khiến toàn thân anh bật lên như một quả đạn pháo, bắn thẳng xuống dưới.

Sau đó là một luồng ánh bạc lóe lên, ngay lúc vừa chạm đất Khương Yển đã mặc xong bộ giáp sáng bóng kia, trên tay là một chiếc búa hình chuột túi đáng yêu, nện một cú thật mạnh vào người đứng gần anh nhất.

Bình Luận (0)
Comment