Kỹ năng cường hóa của Việt Vũ đúng là cường hóa cơ bắp, có thể phát huy 100% tiềm lực của cơ thể - về điểm này còn lợi hại hơn cả cái tên Toguro-otouto trong anime "Hành trình U Linh Giới". Bởi vì mỗi khi trải qua một màn chơi, cơ thể gã ta đều sẽ được "Bánh quy may mắn" tăng cường, giới hạn tiềm năng mà kỹ năng có thể phát huy cũng sẽ được nâng lên theo chứ không phải là cố định.
Thật ra gã ta vốn không thèm để chiếc thuyền toàn mấy đứa tân thủ này vào mắt, không thấy thủ lĩnh còn chẳng thèm ra tay à? Kế hoạch ban đầu mà họ vạch ra cũng chỉ là mượn cơ hội này để rèn luyện đám gà mờ kia thôi, trong suy nghĩ của gã ta không tồn tại khả năng bị đối phương phản công.
Việt Vũ vốn là kẻ tự cao tự đại, ngoại trừ thủ lĩnh và Mạnh Đan Dương ra, đến Lão quỷ hay Biên Đài gã ta còn chẳng coi là cái thá gì. Gã ta thích chiến đấu một mình hơn, chẳng qua là thủ lĩnh ép phải dẫn đám gà mờ này theo để kiếm điểm, chứ không thì đừng hòng gã ta dẫn theo một tên nào.
Gã ta không phải bảo mẫu, đám người này dám đi theo gã ta thì phải tự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng sẽ chết bất cứ lúc nào đi. Cứu người? Gã ta chưa giác ngộ được cái thứ tốt đẹp đấy.
Việt Vũ biết mình ngốc, trước đó thủ lĩnh đã dặn dò gã ta phải cẩn thận với bẫy rập của đối phương, thế giới du thuyền có vô số trang bị kỳ lạ, cho dù đẳng cấp của gã ta có cao hơn đám người kia vài cấp bậc thì cũng khó mà đảm bảo không bị trúng bẫy.
Nhưng gã ta lười suy nghĩ, nếu như bên trong tháp canh này có bẫy thì gã ta cứ phá hủy tòa tháp là được, đến khi đám người kia rơi xuống hết rồi g**t ch*t là xong chuyện. Chẳng phải có câu "nắm đấm to hơn cả cái đầu" hay sao, hợp với gã ta quá còn gì.
Độ bền của tháp canh không còn lại bao nhiêu nhưng độ bền của cỗ máy công thành mini chuyên dùng để phá hủy công trình trong trận chiến của Việt Vũ đã hết sạch trước, gã ta ngẩng đầu nhìn tòa tháp chỉ còn 25% độ bền, chợt nhếch mép cười khẩy, kích hoạt kỹ năng thiên phú. Mắt thường có thể thấy hai cánh tay gã ta trở nên to lớn hơn, sau đó một loạt cú đấm liên tiếp nện thẳng vào tòa tháp, con số biểu thị độ bền nhanh chóng giảm xuống, cuối cùng dừng lại ở con số một.
Tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, từ lúc Việt Vũ làm giảm độ bền của tòa tháp xuống còn 10% cho đến khi Khương Yển nhảy xuống cũng chỉ vỏn vẹn mười lăm giây.
Tuy trong phần giới thiệu về "Búa đập chuột" không đề cập đến lực sát thương của loại vũ khí này nhưng Khương Yển đã sử dụng nó rất nhiều lần, tất nhiên có thể nhận ra một số điều. Ví dụ như lực sát thương của nó không cao nhưng tốc độ đánh rất nhanh, muốn một búa đoạt mạng thì không thể nào, nhưng nện cho đối phương vài phát trước khi bọn chúng kịp phản ứng thì vẫn được.
Hơn nữa ngay lúc mặc bộ giáp lên người, Khương Yển đã ăn một viên kẹo màu đỏ và một viên màu vàng trong túi kẹo cầu vồng mà Mạnh Đan Thu đưa cho, hai viên đó đã hỗ trợ tăng thêm 20% sức mạnh và phòng ngự. Sau khi đã sử dụng "doping", anh lập tức phát động bộc phát, trong vòng mười lăm giây, ngoài việc tự mình tấn công ra còn sử dụng thêm một món trang bị được phân phát từ tổ chức, một lần giải quyết gọn gàng ba tên lâu la.
Bây giờ, tính cả Việt Vũ chỉ còn lại đúng bốn người.
Liếc nhìn độ bền của tòa tháp, Khương Yển lập tức lùi về sau, tay anh giật mạnh sợi dây thừng đang buộc vào người để treo mình lơ lửng trên không trung, né được màn bụi mù mịt do tòa tháp sụp đổ.
Còn Mạc Tiểu Nghiêu đã sớm ngồi trên tấm thảm bay rồi, lưng đeo một lá cờ chiến bay lên không trung, từ trên cao nhìn xuống Việt Vũ và đám lâu la của gã ta, thậm chí còn có tâm trạng thè lưỡi trêu chọc.
Việt Vũ: "..."
Gã ta đã từng tham gia vô số trận chiến, gặp qua đủ loại người. Kẻ thì lý trí, người thì hiếu chiến, kẻ thì cứng đầu, người thì cầu xin tha mạng. Song đây là lần đầu tiên gã ta gặp phải kiểu người "thè lưỡi" trêu đùa người khác thế này.
Thực ra Mạc Tiểu Nghiêu cũng ngại thí mồ, cô không hề muốn dùng đến món trang bị này nhưng cô thực sự không biết phải làm thế nào để khiêu khích đối phương một cách hiệu quả nhất. Dù sao trước khi chưa nắm rõ tính cách của đối phương thì mọi sự khiêu khích đều chỉ là lý thuyết suông mà thôi.
Bất đắc dĩ, vì muốn kế hoạch có thể diễn ra thuận lợi, Mạc Tiểu Nghiêu chỉ có thể sử dụng món trang bị này.
[Mặt nạ (Bình thường)
Giới thiệu: Một chiếc mặt nạ hình đầu chó được làm rất sơ sài cho ngày lễ Halloween, chỉ dùng được một lần, không ai mong đợi nó sẽ được dùng đến mùa Halloween năm sau.
Cách dùng: Đeo lên.
Công dụng: Dùng hình dạng của giống chó Husky để làm ra vẻ mặt "thè lưỡi" trêu ngươi, ép buộc mục tiêu phải tập trung vào mình, khiến cho đối phương chỉ có thể tấn công mình trong vòng ba mươi giây tiếp theo.
Lưu ý: Ai có thể cưỡng lại sự trêu ngươi đến từ ngáo husky chứ?]
Rõ ràng Việt Vũ không thể nào cưỡng lại được, hơn nữa gã ta cũng không có ý định cưỡng lại, độ cao hiện tại của Mạc Tiểu Nghiêu không tính là quá cao, với sức mạnh hiện tại của gã ta, hoàn toàn có thể nhảy tới được. Quả nhiên là đám gà mờ chưa từng trải sự đời, để gã ta dạy cho con nhỏ đó một bài học nhớ đời!
"Aaaaa!!!" Việt Vũ hét lớn, cơ bắp trên người nhanh chóng phình to, quần áo trên người lập tức bị xé rách, không thể nào bao bọc nổi những khối cơ bắp cuồn cuộn kia.
Sau đó Việt Vũ dồn lực vào hai chân, mượn sức bật của cơ bắp để nhảy vọt lên, tung cú đấm nhắm thẳng vào Mạc Tiểu Nghiêu đang ngồi trên tấm thảm bay, không cho cô một cơ hội phản ứng nào.
Đương nhiên là Mạc Tiểu Nghiêu sẽ không ngồi im chờ chết, cô nhanh tay rút tấm thẻ "Con trai của sương mù" ra. Thứ đó vừa hiện hình là lập tức gào thét lao về phía Việt Vũ, khiến gã ta được một phen kinh ngạc.
Phản ứng của Việt Vũ rất nhanh, kinh nghiệm chiến đấu của gã ta hơn Mạc Tiểu Nghiêu rất nhiều, nên khi nhảy lên tấn công gã ta đã tính đến khả năng đối phương sẽ không ngồi im chịu trận, đã chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với mọi tình huống bất ngờ. Giờ phút này nhìn thấy "Con trai của sương mù" lao đến, gã ta lập tức dùng sức vặn người né tránh bộ vị yếu hại, cú đấm vẫn nhắm thẳng về phía Mạc Tiểu Nghiêu.
Mạc Tiểu Nghiêu thấy vậy chợt co rút con ngươi, lập tức thu hồi thảm bay. Mất đi vật bám víu, cơ thể cô đột ngột rơi xuống, may nhờ trọng lực mà né được cú đấm này. Dù vậy, kình phong từ cú đấm của Việt Vũ vẫn quét qua đầu cô, một vệt máu tươi lặng lẽ chảy xuống, sắc đỏ chói mắt như minh chứng cho lực đạo khủng khiếp trong cú đấm vừa rồi.
Chưa kịp đợi cô triệu hồi thảm bay lần nữa, Việt Vũ đã đáp xuống từ không trung, dùng tốc độ nhanh như chớp đuổi theo cô, khi cả hai ngang hàng, gã ta lập tức tung một cước.
Lần này Mạc Tiểu Nghiêu không thể né tránh, eo cô ăn trọn cú đá của gã ta. Cô đau đớn kêu lên, máu tươi theo đó phun ra khỏi miệng, thân thể rơi xuống xiêu xiêu vẹo vẹo dưới như diều đứt dây.
Việt Vũ không tiếp tục truy đuổi trên không, gã ta vẫn luôn thích chiến đấu trên mặt đất hơn. Thấy người phụ nữ này đã mất đi phần lớn sức chiến đấu, gã ta tập trung chú ý vào Khương Yển đang bị ba tên lâu la bao vây nhưng không thể tấn công, hai chân cong lên, chỉ chờ tiếp đất là sẽ phóng về phía đó.
Ngay khoảnh khắc trước khi tiếp đất, Mạc Tiểu Nghiêu triệu hồi thảm bay, thành công tránh được việc bị thương lần hai. Song cú tấn công này cũng đủ nặng nề, cô ôm lấy phần eo nơi vài cái xương sườn không biết đã gãy hay chưa, vừa cắn răng lao về phía Khương Yển vừa móc kẹo cầu vồng màu xanh lá cây nhét vào miệng.
Cảm nhận được thương thế trên người đang nhanh chóng hồi phục, Mạc Tiểu Nghiêu không kịp cảm khái tính thực dụng trong kỹ năng của Mạnh Đan Thu, vội vàng chạy đến bên cạnh Khương Yển trước Việt Vũ.
"Nhanh!" Mạc Tiểu Nghiêu hét lớn, đưa tay ra có vẻ như muốn nắm lấy tay Khương Yển đang treo lơ lửng giữa không trung.
Khương Yển phối hợp đưa tay ra, hai bàn tay chạm vào nhau, anh lập tức dùng tay còn lại thu hồi dây thừng, để bản thân rơi xuống thảm bay của Mạc Tiểu Nghiêu.
Đúng lúc này, Việt Vũ giống như một quả bóng cao su bật người lên từ mặt đất, nhắm thẳng vào Khương Yển mà tung một cú đấm, quyền phong mạnh mẽ mang theo khí thế sắc bén như lưỡi dao.
Mạc Tiểu Nghiêu lấy ra chiếc tất của ai đó, mùi hôi quen thuộc lại tỏa ra một lần nữa, tuy không nồng nặc như lần trước nhưng ở nơi có gió nó có thể bay xa hơn.
Việt Vũ hoàn toàn không có sức chống cự với thứ này, cả người gã ta khựng lại. Tuy chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng đã đủ để Mạc Tiểu Nghiêu điều khiển thảm bay né khỏi phạm vi tấn công của gã ta.
Không có trang bị và kỹ năng đặc biệt, về lý thuyết con người không thể dựa vào năng lực bản thân để lơ lửng trên không trung. Dù cơ bắp trên cánh tay Việt Vũ có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể biến thành cánh chim để bay được, gã ta chỉ đành nghiến răng nghiến lợi đáp xuống đất, thầm nghĩ sau khi tiếp đất sẽ tìm thứ gì đó để đập chết hai cái đứa đáng ghét kia. Đến lúc đó nhất định gã ta sẽ học theo Lão quỷ, xử lý chúng cho ra trò, nếu không thật sự có lỗi với cái mũi của mình.
Khương Yển không biết Việt Vũ đang nghĩ gì, cũng không rảnh để ý, anh và Mạc Tiểu Nghiêu nhìn nhau, ăn ý cùng ném xuống hai thứ gì đó.
Việt Vũ vặn người trên không trung, khó khăn lắm mới né được thứ đầu tiên không biết là thứ gì. Khi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Mạc Tiểu Nghiêu hoảng hốt ra mặt vội ném một vật thứ hai. Lần này độ chính xác còn kém hơn, Việt Vũ lười né tránh, chỉ khom đầu gối chờ tiếp đất vững vàng rồi sẽ hóa giải lực rơi từ trên cao.
Thế nhưng một giây sau, ngay khi mũi chân sắp chạm đất, gã ta nhận ra có gì đó không ổn. Cúi đầu nhìn xuống, nơi đáng lẽ phải là mặt đất cứng rắn bỗng chốc biến thành mặt nước, còn bốc lên hơi nóng mờ ảo.
Việt Vũ cảm thấy lòng mình chùng xuống, vừa nghĩ đây có thể là một cái bẫy nhiệt độ cực cao thì chợt nhìn thấy ba tên lâu la còn lại của mình đang chật vật leo lên từ trong hồ nước, lội nước tập hợp về phía gã ta. Rõ ràng bọn chúng cũng vừa mới rơi vào đó, nhưng may là không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Xem ra đây chỉ là một loại trang bị trang trí không có tác dụng gì to tát. Trong màn chơi có rất nhiều thứ thế này hai đứa kia có thể sử dụng chúng linh hoạt như vậy cũng coi như là thông minh.
Đáng tiếc không phải người một nhà, loại mầm mống này b*p ch*t càng sớm càng tốt. Nghĩ thông suốt những điều này cũng chỉ mất vài giây, Việt Vũ dứt khoát không điều chỉnh tư thế nữa, cứ thế rơi thẳng xuống nước.
Nước quả thật hơi nóng nhưng chưa đến mức gây hại cho con người. Sau khi hóa giải lực rơi từ trên cao, Việt Vũ vừa mới đứng thẳng dậy, còn chưa kịp lau khô nước trên mặt đã cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó rơi vào bóng tối vô tận.
[Phát hiện số lượng du khách trong suối nước nóng là bốn, cưỡng chế khởi động trò chơi.
Nội dung trò chơi: Trò chơi bốn góc
Chúc các bạn chơi game vui vẻ~]
Việt Vũ: Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi phải làm gì hả?
Ai có thể nói cho gã ta biết chuyện gì đã xảy ra vậy? Trò chơi bốn góc là cái quái gì? Còn nữa, tại sao lại càng lúc càng lạnh thế này?
"Anh Việt Vũ ơi..." Một tên lâu la run rẩy lên tiếng, nghe giọng như sắp khóc đến nơi: "Trò chơi bốn góc chính là trò chơi ma ám đó..."
Việt Vũ: "... Mẹ kiếp! Hai đứa chúng mày đừng hòng chạy! Có giỏi thì lôi tao ra ngoài rồi solo coi!"
Mạc Tiểu Nghiêu cười khẽ hai tiếng, điều khiển thảm bay chở Khương Yển bay về phía tòa tháp của mình. Theo kế hoạch, sau khi bên này thất thủ họ sẽ cố gắng quay lại tháp tập hợp, hỗ trợ bảo vệ số lượng lớn cờ chiến trong căn cứ.
Đồng hồ đếm ngược trên không trung còn khoảng mười lăm phút, Vu Băng trong bộ váy đỏ rực đột nhiên xuất hiện giữa sân của đối phương. Bên cạnh cô ta là một ma nữ mặc váy đỏ có khuôn mặt hoàn toàn khác.
Nếu lúc này Mạc Tiểu Nghiêu có mặt ở đây, cô nhất định sẽ nhận ra ma nữ kia chính là người bạn thân nhất đã qua đời nhiều năm trước của cô.
Phương Kỳ Kỳ.