Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 74

Trên thành lâu, trên người Đậu Vọng đầy rẫy vết thương, gã đã rơi vào khổ chiến. Niềm tin duy trì gã tiếp tục chiến đấu có hai điều, một là người anh trai Đậu Nhuệ vẫn còn sống, hai là thời gian đếm ngược trên bầu trời đang không ngừng giảm.

Năm phút.

Chỉ cần cầm cự được, họ có thể sống sót trở về du thuyền.

Nhưng đồng đội còn lại của họ đã không còn nhiều, phần lớn là những người bình thường hoặc chỉ mới vượt qua màn chơi một, hai lần, đều đã chết. Những người còn sống đang phải liều mạng chống chọi, dưới sự tấn công dồn dập từ bên ngoài, vòng phòng thủ của họ ngày càng nhỏ, chỉ một cái chớp mắt là lại có người ngã xuống.

Đậu Vọng cắn răng, lại tung ra sóng địa chấn một lần nữa, đánh lùi một nhóm người đang tấn công. Gã ngẩng đầu nhìn mấy kẻ đang ra vẻ ung dung chỉ trỏ về phía họ, chỉ muốn xông lên cho mỗi tên một đấm.

Mồm thì nào là không ỷ mạnh h**p yếu đâu, thực chất chỉ là mèo vờn chuột mà thôi, Đậu Vọng có ngốc đến mấy cũng biết chờ đến phút cuối cùng hoặc nửa phút còn lại, mấy tên kia sẽ ùa lên nghiền nát hy vọng sống sót của họ.

"Lui vào!" Đậu Nhuệ vừa bắn súng vừa lui về sau, cố gắng hết sức không lãng phí một viên đạn nào: "Bảo Hoành, yểm hộ!"

Khuôn mặt Bảo Hoành già nua hơn nhiều so với lúc trên du thuyền, lão cắn răng bước lên một bước, vung hai tay, vô số gai băng mọc lên từ mặt đất có hiệu quả trì hoãn bước chân truy kích của kẻ địch.

"Lui!"

"Lui!"

"Lui!"

Trong tiếng hét khàn cả giọng của Đậu Vọng, Mạc Tiểu Nghiêu đi theo sau Khương Yển cũng lui vào phòng chỉ huy.

Lúc này trên mặt cô đầy máu, mũi tên đã bắn hết, nắm đấm sét cũng bị cô ngừng sử dụng vì tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, chỉ còn lại đôi giày cao gót trong tay có thể dùng làm vũ khí, nện thẳng vào những chỗ hiểm trên mặt kẻ địch.

Tình hình của Khương Yển chẳng khá hơn là bao, thậm chí còn tệ hơn Mạc Tiểu Nghiêu một chút. Đồng xu vàng tím của anh không có tác dụng ở đây, kỹ năng kim cương cũng đã dùng lên người một tên địch rất mạnh, tuy rằng sau đó Đậu Vọng đã bổ thêm một đao, dùng trọng kích đánh nát tên đó nhưng kỹ năng đã dùng rồi, chỉ có thể dựa vào bản thân để chống đỡ.

Chiếc khiên lớn của Điền Điềm đã vỡ, trong thời gian ngắn cô ấy không thể triệu hồi chiếc khiên mới, lại vì chiếc khiên này và bản thân cô ấy có liên kết chặt chẽ, không đến nỗi hoàn toàn tàn phế nhưng giờ cũng chẳng khác gì người thường.

Tang Tử Thạch còn tốt, vẫn có thể đi theo Đậu Vọng và Đậu Nhuệ tiếp tục ngăn cản đám địch tấn công dồn dập nhưng cũng đã kiệt sức rồi, trên mặt cậu ta không còn chút máu, thân thể loạng choạng như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Thông Tứ Hải đã hồi phục được một chút dưới sự chăm sóc của Mạnh Đan Thu, miễn cưỡng có thể giúp Đạt Tam Giang bổ thêm vài đòn, còn lại không giúp được gì nhiều. Bản thân còn phải luôn chú ý đến sự an toàn của chính mình, không thể để cho anh em mình phân tâm, có thể nói là vô cùng vất vả.

Bảo Hoành vừa mới tung ra một đợt gai băng, cả người lão đã hoàn toàn kiệt sức, lúc này cũng loạng choạng đi đến một góc để Mạnh Đan Thu giúp băng bó vết thương.

Còn về phần chị Hoa, ả vẫn bặt vô âm tín, có lẽ là không thể quay về được nữa.

Hiện tại tất cả băng gạc và thuốc cầm máu đều tập trung ở chỗ Mạnh Đan Thu, cô ấy không ngừng bận rộn chữa trị cho những người bị thương. Số lượng kẹo cầu vồng có hạn, nhưng có lẽ vì sử dụng quá nhiều lần, nên trong lúc lo lắng Mạnh Đan Thu đã lĩnh ngộ được năng lực 2.

[Kẹo Cầu Vồng

Cuộc sống khổ sở thế này, ăn một viên kẹo nào~ Tan ngay trong miệng~

Năng lực 2: Ăn kẹo nào, hôm nay tôi bao~

Cần ba đồng đội hỗ trợ, triệu hồi một lọ kẹo cầu vồng. Trong lọ có một trăm viên kẹo cầu vồng, màu sắc ngẫu nhiên.

Ghi chú: Đồ tốt phải chia sẻ cùng mọi người nha~]

Nhưng dù vậy, kẹo trong lọ cũng chẳng còn lại bao nhiêu, màu xanh lá cây đã hết sạch, những viên còn lại đều là tăng buff hoặc dùng để hạ độc.

Đám người Đậu Vọng đã ăn không ít kẹo tăng buff, nhưng vì hiệu quả giảm dần, cho dù bây giờ có tiếp tục ăn cũng chẳng còn ý nghĩa gì, ngoài việc khiến cho miệng ngọt hơn một chút để chết cũng đỡ đắng.

Ba phút còn lại.

Khi tiến vào nơi có mái che, thời gian đếm ngược cũng sẽ di chuyển theo, có thể nói là vô cùng chu đáo.

Nhưng vào lúc này sự chu đáo ấy chẳng có ý nghĩa gì, nhìn thời gian đếm ngược kia chỉ càng khiến mọi người thêm phần lo lắng.

Hai phút rưỡi.

Thế công bên ngoài đột nhiên yếu đi, hơn năm mươi người may mắn sống sót trong phòng chợt thở phào nhẹ nhõm, chỉ có những người dẫn đầu là thầm kêu không ổn, biết rằng đây là dấu hiệu cho thấy những kẻ cầm đầu sắp sửa tấn công.

Quả nhiên, chưa kịp hoàn hồn, Mạnh Đan Dương, Lão Quỷ và Biên Đài đã bước vào từ lối đi được mở ra.

Lão Quỷ vừa nhìn thấy Bảo Hoành là bật cười khà khà ngay: "Lão già, lại đây nào, ngoan ngoãn một chút, về với tao đi tao sẽ thương lão lắm đây."

Sắc mặt Bảo Hoành trắng bệch, không tự chủ được lùi về sau hai bước, mặc dù không nói gì nhưng ý từ chối đã rất rõ ràng.

Còn Biên Đài cũng liếc mắt một cái đã thấy Điền Điềm đang ngồi bệt bên tường và Tang Tử Thạch vừa mới lui về bên cạnh cô ấy, ngón tay cái của gã lau qua môi dưới, nhìn hai người họ với ánh mắt dâm tà: "Lát nữa để hai đứa nhỏ này lại cho tao, lâu rồi tao chưa được hưởng thụ. À đúng rồi, cả con bé kia nữa! Tao cũng muốn!"

Gã chỉ tay về phía Mạnh Đan Thu đang băng bó cho mọi người, th* g*** h** ch*n đột nhiên cứng ngắc, giọng nói cũng run lên vì phấn khích: "Chà chà, bé loli ngây thơ, còn có tay nghề trị liệu, nào cô em, ngoan ngoãn đi theo anh, anh dẫn em đi đổi thuyền mới nhé?"

"Cất cái thứ đó của mày đi, nếu không tao sẽ cắt nó xuống cho zombie ngâm rượu." Mạnh Đan Dương lạnh lùng lên tiếng, hai tay vẫn đút túi quần, như thể chẳng phải đang đe dọa người khác mà chỉ nói những câu bình thường như "hôm nay trời đẹp quá".

"Mày muốn tranh giành với tao à?" Biên Đài quay đầu nhìn Mạnh Đan Dương, trong mắt tràn đầy cảnh giác: "Mày cũng thích loại này?"

Mạnh Đan Dương thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn gã lấy một cái: "Tao đúng là không thích loại này." Nói xong, anh ta hơi dừng lại, ném ra một quả bom nặng ký: "Nhưng con bé là em gái tao. Là loại dù có ghét đến đâu, có thể tự tay g**t ch*t cũng không thể giao cho loại người như mày."

Giây phút này, Mạnh Đan Thu vốn đang vô cùng vui mừng khi nhìn thấy anh trai bỗng chốc hóa thành ngỡ ngàng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Người anh trai mà cô ấy nhớ mãi không quên, người anh trai luôn ưu tú từ nhỏ đến lớn, vậy mà lại muốn tự tay giết cô ấy?

Nhưng Mạnh Đan Dương không có ý định giải thích, anh ta liếc nhìn lá cờ chiến được đặt ở phía sau mọi người, nhíu mày: "Thiếu hai lá."

Lão Quỷ không để tâm, bước lên một bước, gã chìa hai bàn tay gầy guộc như móng gà ra: "Thiếu một lá thì thiếu một lá thôi, giết người trước đã, thời gian không còn nhiều đâu, nếu mày không động thủ thì đừng trách tao không khách khí."

Dù sao bọn chúng cũng chưa bao giờ để tâm đến ba cái rương bảo vật đặc biệt kia, niềm vui của đoàn chiến chỉ có giết chóc cùng với điểm tích lũy chiến trường có thể đổi được rất nhiều thứ thiết thực trong cửa hàng vinh dự, có giá trị hơn rương bảo vật đặc biệt nhiều.

Đậu Vọng bước lên một bước chắn trước mặt Đậu Nhuệ, dùng cơ thể đầy thương tích của mình để bảo vệ anh trai mình, cho dù cánh tay đã không còn chút sức lực nào nhưng vẫn cắn răng siết chặt nắm đấm. Ngồi chờ chết là điều không thể, dù có liều mạng cũng phải kéo theo vài tên!

Lúc này, thời gian đếm ngược chỉ còn lại một phút hai mươi giây.

"Đừng động vào con em gái đáng ghét của tao, để nó lại cho tao, còn những người khác tùy bọn mày xử lý." Mạnh Đan Dương vừa nói vừa bước từng bước về phía này, trên đường đi cũng không hề nhân cơ hội ra tay giết người, những người khác ôm tâm lý sống được thêm giây nào hay giây đó đều tránh đường để lộ Mạnh Đan Thu trước mặt anh ta.

Một phút năm giây.

"Vì sao hả anh ơi? Vì sao anh lại muốn giết em?"

Rõ ràng Mạnh Đan Thu đã bị đả kích trầm trọng, so với những người đồng đội đang chém giết và bị giết, ít nhất cô ấy còn chưa đến mức thê thảm như vậy, chỉ vì bận rộn cứu chữa cho mọi người nên quần áo, hai tay và cả khuôn mặt đều dính đầy máu. Lúc này lại bởi vì những lời nói của Mạnh Đan Dương mà bị tổn thương sâu sắc, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Chẳng phải em là em gái mà anh yêu quý nhất ư? Sao anh lại nói là anh luôn ghét bỏ em? Là anh lừa em phải không? Có phải không?"

"Đương nhiên là không. Từ ngày biết mẹ mang thai mày, tao đã ghét mày rồi." Mạnh Đan Dương nói rất chậm, gằn từng chữ, trong tiếng chém giết vang vọng xung quanh lại vô cùng rõ ràng: "Nhưng tao không thể vứt bỏ tình yêu của cha mẹ nên chỉ có thể nhẫn nhịn sự ghê tởm, giả vờ yêu thương đứa em gái nhỏ bé là mày trước mặt họ… Mày có biết tao đã phải cố gắng thế nào mới có thể giả vờ như vậy không?"

Cả người Mạnh Đan Thu run rẩy, dường như đã bị đả kích quá mức: "Nhưng anh đã rất ưu tú rồi mà..."

Mạnh Đan Dương cười khẩy, chậm rãi mở miệng, trong giọng nói tràn đầy ác ý: "Vì sự ưu tú chết tiệt này, mày có biết tao đã phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực không? Chỉ để cho cha mẹ cảm thấy mày ngốc nghếch, kém cỏi hơn tao, tao đã phải hy sinh biết bao nhiêu thời gian vui chơi."

"Chỉ... Chỉ vì cái này thôi ư?" Mạnh Đan Thu thì thào, không biết là đang hỏi chính mình hay hỏi anh trai mình.

Mạnh Đan Dương cười phá lên: "Mày chưa từng nhận ra sao, vì sao mỗi lần mày gây ra chút lỗi lầm nhỏ xíu nhưng lại luôn dẫn đến hậu quả nghiêm trọng? Vì sao mỗi lần tao giúp mày che giấu, cuối cùng cha mẹ đều phát hiện ra? Ôi chao, đúng là đứa em gái ngốc nghếch ngây thơ."

"Nhưng, nhưng đó cũng là cha mẹ của em mà!" Mạnh Đan Thu hét lên: "Em cũng là con của họ, vì sao trong mắt anh, em lại không xứng đáng nhận được tình yêu thương của họ?"

"Bởi vì mày là người đến sau. Nếu không có mày, cha mẹ sẽ chỉ có một mình tao, mọi sự yêu chiều đều dành cho riêng tao. Chắc mày không biết đâu nhỉ? Bây giờ cha mẹ đang ở trên du thuyền của tao, nhưng vì tao đã cố gắng nên họ không cần tham gia vào trận đoàn chiến này, họ chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh trên bản đồ để nghỉ ngơi là được... Kể cả việc tới các điểm tham quan bắt buộc cũng vậy, chỉ cần có tao, đứa con trai duy nhất của họ ở đây, thì chẳng cần phải lo lắng điều gì."

"Điều khiến tao bất ngờ là tao lại có thể gặp được cô em gái ngốc nghếch của mình ở đây." Mạnh Đan Dương cúi đầu nhìn Mạnh Đan Thu đang sững sờ, thản nhiên nói: "Trời biết tao đã chờ đợi khoảnh khắc này bao lâu rồi, mày có biết không? Tao đã muốn giết mày từ lâu rồi."

Chưa kịp để Mạnh Đan Thu trả lời, một tiếng nổ lớn vang lên bên trong đã thu hút sự chú ý của tất cả các thế lực thù địch, bao gồm cả Mạnh Đan Dương.

"Tập hợp!!!" Mạc Tiểu Nghiêu đột nhiên hét lên.

Cùng lúc đó, tất cả các thành viên trong nhóm của cô vẫn có thể di chuyển đều cố gắng tập trung lại bên cạnh cô. Hay nói đúng hơn, ban đầu họ đã tạo thành một vòng tròn, giờ chỉ cần lùi lại vài bước để thu hẹp phạm vi của vòng tròn.

Mạc Tiểu Nghiêu ném "Một đám sương mù" xuống đất, ngay lập tức tạo thành một lớp sương mù dày đặc 3x3 mét vuông lấy cô làm trung tâm, bao phủ tất cả mọi người trong phạm vi đó.

Chỉ còn hai mươi giây nữa là trận đấu kết thúc, chỉ cần cầm cự được, họ có thể sống sót trở về thuyền với kết quả hòa.

...

Mười lăm giây.

Bên trong màn sương mù yên tĩnh lạ thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng th* d*c của mọi người.

...

Mười giây.

Như thể màn sương mù đã ngăn cách cả tầm nhìn lẫn âm thanh, Mạc Tiểu Nghiêu vẫn giữ nguyên tư thế bất động, tim đập càng lúc càng nhanh.

...

5!

Mọi người bắt đầu đếm ngược, cảm xúc phấn khích, căng thẳng, sợ hãi đan xen khiến họ gần như không thể thở nổi.

4!

3!

Vu Băng bất ngờ nở một nụ cười ngọt ngào nơi cửa sổ phòng điều khiển.

2!

Một lá cờ chiến màu đỏ bị ném vào từ cửa sổ.

Mạnh Đan Dương và những người khác kịp phản ứng, vừa định bắt lấy…

1!

Hết giờ!

Mọi người trong màn sương thở phào nhẹ nhõm, không khỏi reo hò ăn mừng vì đã sống sót sau thảm họa.

"Thời gian đã hết, đang thống kê kết quả của cả hai bên...

Đang chuyển tiếp tất cả thành viên...

Chiến trường Đường cổ cát vàng đã kết thúc."

Mãi đến khi hệ thống thông báo kết thúc, Mạc Tiểu Nghiêu mới thực sự thả lỏng, cơ thể mềm nhũn ngã vào vòng tay Khương Yển đang đứng bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment