Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 75

Sau khi rời khỏi bản đồ chiến trường, tất cả những người còn sống đều được chuyển lên boong du thuyền, Đậu Nhuệ gắng gượng vực dậy kiểm kê số người, phát hiện tính cả anh em họ thì chỉ còn có ba mươi bảy người.

"Tử thương thảm trọng quá..." Đậu Nhuệ nhắm chặt mắt, cơ thể hơi lảo đảo, vốn anh ta đã bị thương không nhẹ, dưới đả kích lớn như vậy rõ ràng không trụ vững nổi nữa.

Cho dù không quá thân quen với những người đó nhưng dù sao họ cũng đã kề vai sát cánh suốt những ngày qua, chỉ cách một tiếng đồng hồ thôi mà bọn họ đã âm dương cách biệt, ngay cả anh ta cũng không tránh khỏi cảm giác đau lòng.

Sau khi thoát khỏi lưỡi hái tử thần, tinh thần bỗng nhiên thả lỏng, tất cả những người sống sót đều ngã lăn ra đất. Người thì cười ha ha, người thì gào khóc thảm thiết, người thì lẩm bẩm tự nói, người thì lớn tiếng chửi rủa, còn có người cảm tạ trời đất thần phật.

Chúng sinh muôn màu, không có ngoại lệ.

Khương Yển ôm Mạc Tiểu Nghiêu ngồi dưới đất, lưng vẫn thẳng tắp, bên cạnh anh là Nhạc Âm đã chạy nhảy suốt một tiếng đồng hồ, cùng với Vu Băng cuối cùng đã thành công mang về một lá cờ chiến.

"Kìa Tiểu Nghiêu, cô sao vậy?" Nhạc Âm mệt mỏi thở hổn hển nằm vật trên sàn như chó chết, nghiêng đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu vẫn đang hôn mê trong ngực Khương Yển, cố gắng nhớ lại: "Để tôi đi hỏi xem, trên người ai còn kẹo không..."

"Tôi có đây." Vu Băng ngăn cản động tác của anh ta, lấy từ trong túi ra một chiếc lọ nhỏ trong suốt, bên trong đựng ba viên kẹo cầu vồng màu xanh lá, xanh dương và đen, mỗi loại một viên: "Ăn màu nào?"

"Màu xanh dương là được." Khương Yển bình tĩnh nói, đưa tay về phía Vu Băng: "Tiểu Nghiêu bị kiệt sức. Lúc trước đã ăn hai viên màu xanh lá, bây giờ ăn nữa cũng không có tác dụng lớn."

[Kẹo cầu vồng màu xanh dương

Tăng tốc độ hồi phục thể lực và tinh thần, có thể giảm bớt mệt mỏi, hiệu quả trong vòng 24 giờ.]

Vu Băng gật đầu, đổ viên kẹo cầu vồng màu xanh dương ra đưa cho Khương Yển, sau đó quay đầu lại nhìn Mạnh Đan Thu đang ngồi ngẩn người một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cô bé kia bị sao vậy?"

Nhạc Âm lắc đầu, ra hiệu cho biết bản thân đã là một con ngáo Husky hết hơi, chỉ có thể nằm trên đất thở hồng hộc chứ không làm được gì khác.

Khương Yển chỉ liếc mắt nhìn sang bên đó, thản nhiên nói: "Bị anh trai cô ấy làm tổn thương rồi."

Vu Băng: ???

Vì không để cho những tên địch chạy rông bên ngoài tấn công bong bóng bay, cô ta cố ý bay rất cao, lại đi một vòng lớn mới tìm được thời cơ thích hợp để thả cờ xuống, thế nên không biết những chuyện xảy ra bên trong phòng chỉ huy.

Cân nhắc đến việc bên này chỉ còn lại ba mươi người, Vu Băng cảm thấy cô ta cần phải thể hiện chút tình đồng đội, thêm nữa là kỹ năng của Mạnh Đan Thu thật sự rất hữu dụng, đã giúp đỡ mọi người rất nhiều, về tình về lý đều nên đến hỏi han một tiếng.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất đấy là một cô gái, hơn nữa hiện tại hình như bởi vì bị đả kích mà trở nên "rất hấp dẫn"?

Tang Tử Thạch và Điền Điềm ngồi dựa lưng vào nhau, hai người không ai nói chuyện, mấy giây chiến đấu cuối cùng quá nguy hiểm, hiện tại ngay cả một ngón tay cũng lười nhúc nhích. May là sau khi trở lại du thuyền, dường như thân thể đang dần hồi phục, nếu không bây giờ chắc chắn đang là hai bệnh nhân bị thương nặng nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Bảo Hoành co ro một mình, vẻ mặt tiều tụy như thể già thêm hai mươi tuổi. Bình giữ nhiệt vẫn luôn được lão ôm trong tay cũng không thấy đâu, không biết là đánh rơi hay đã bị lão sử dụng như một loại vũ khí bí mật rồi.

Bên cạnh lão là hai anh em kết nghĩa Đạt Tam Giang và Thông Tứ Hải, nhìn bề ngoài hai người đều rất thê thảm, một người mất nửa cánh tay, một người mất một chân, trên mặt và trên người còn có rất nhiều vết thương.

Thế nhưng dường như lúc này cả hai đều không cảm thấy đau đớn, đang ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại chỉ vào vết thương trên người đối phương, không biết đang nói gì.

Còn chị Hoa, ả không có trong số ba mươi bảy người này, đã không thể trở về du thuyền được nữa.

"Chào mừng mọi người trở về du thuyền tận thế số 001."

Giọng nói của Tô Vạn Phúc đột nhiên vang lên từ loa phát thanh, tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi ông ta tiếp tục thông báo.

"Đây là lần đầu tiên du thuyền đến Trạm bổ sung sau khi khởi hành lại, thoát khỏi thời gian bảo vệ người mới, sẽ tiến hành các cập nhật như sau:

1. Mở khóa hệ thống thời tiết.

2. Mở khóa phòng y tế trên du thuyền.

3. Mở khóa hệ thống đấu giá.

4. Mở khóa hệ thống tích điểm chiến trường.

5. Mở khóa hệ thống công hội.

6. Hủy bỏ hệ thống khế ước cá nhân.

7. Mở khóa hệ thống nâng cấp khoang thuyền.

8. Mở khóa chức vị trên thuyền.

9. Mở khóa hệ thống cải tạo thân tàu.

10. Tất cả nội dung chi tiết trên đều có thể đến quầy thông tin để được giải thích.

Toàn thể thuyền viên chúc các bạn có một chuyến đi vui vẻ trên du thuyền tận thế."

Chưa kịp để mọi người tiêu hóa hết tin tức này, ngay sau đó, thông báo về việc kết toán chiến trường trước lại đến.

"Kết toán chiến trường "Đường cổ cát vàng" hoàn tất, kết quả thống kê như sau:

Bên tấn công: Du thuyền tận thế số 031

Số cờ còn lại: 14

Số cờ cướp được của quân địch: 7

Điểm tích lũy chiến đấu: 210

Bên phòng thủ: Du thuyền tận thế số 001

Số cờ còn lại: 8

Số cờ cướp được của đối phương: 1

Điểm tích lũy chiến đấu: 90

Hai bên hòa nhau, bên tấn công du thuyền tận thế số 031 có điểm tích lũy cao hơn, nhận được gấp 1,5 lần tài nguyên, rương bảo vật phổ thông x3.

Bên phòng thủ du thuyền tận thế số 001 có điểm tích lũy thấp hơn, nhận được tài nguyên không đổi, do không đủ 100 điểm, sau khi rời khỏi Trạm bổ sung mười phút sẽ nhận hình phạt "quái vật biển tấn công cấp thấp" trong vòng ba mươi phút.

Tính toán xong.

Toàn thể nhân viên Trạm bổ sung chúc quý khách lên đường bình an."

"Bình an cái quần què chúng mày!"

Nếu không phải trên người toàn là vết thương, Đậu Vọng đã nhảy dựng lên chỉ thẳng vào cái gọi là hệ thống hoặc lão già Tô Vạn Phúc đang trốn chui trốn nhủi ở đâu đó mà chửi rủa.

So ra, Đậu Nhuệ bình tĩnh hơn nhiều, trước tiên anh ta trấn an cảm xúc của em trai để gã bình tĩnh lại, cho đến khi không còn bất kỳ âm thanh nào của hệ thống vang lên nữa mới buông tay đang giữ chặt gã ra, thản nhiên nói: "Chắc là nói xong rồi đấy, em mắng tiếp đi."

Đậu Vọng: "…"

"Chó hệ thống!! Đm cả dòng họ con cháu nhà mày!"

Mạc Tiểu Nghiêu tỉnh lại trong tiếng chửi rủa thậm tệ này, cau mày đưa ngón tay út lên ngoáy tai, sau đó mới ngồi dậy khỏi lòng Khương Yển.

"Ồn ào cái gì thế?" Vẻ mặt cô còn đang ngái ngủ, cơn tức giận sau khi bị đánh thức hiện rõ mồn một, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều: "Làm ồn gì thế, vất vả lắm mới sống sót, không thể để tôi yên tĩnh một chút được à?"

Đậu Vọng ngừng chửi, quay đầu nhìn cô, ngoan ngoãn thu lại vẻ hung dữ, trở lại dáng vẻ bình thường như khi ở trước mặt anh trai gã.

Bất kể Mạc Tiểu Nghiêu làm vậy có phải vì mình hay không, nhưng cuối cùng mọi người có thể sống sót đều nhờ vào trang bị cô ném ra ngoài, gã phải ghi nhớ ân tình này, dù sao trong hoàn cảnh lúc đó có thể sống sót hay không rất khó nói.

Sau khi trút giận xong Mạc Tiểu Nghiêu cũng hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu dần dần hiện lên ký ức về trận chiến trước đó, cô thầm kêu một tiếng may mắn, sau đó lại trở về với khuôn mặt lạnh như tiền không ai dám lại gần.

Còn về phần những lời la hét lúc trước, cô tự nhận đó chỉ là ảo giác. Hơn nữa không biết vì sao Mạc Tiểu Nghiêu lại cảm thấy chiến đấu khiến cô rất vui, mỗi lần chém giết xong cô luôn thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Đậu Nhuệ đã cố gắng đứng dậy sau khi em trai bắt đầu giậm chân chửi bới hệ thống, thấy những người khác cũng đã hồi phục bèn lên tiếng: "Chúng ta đến quầy thông tin trước đi, xem "quái vật biển tấn công" là chuyện gì, có cách nào tránh được không."

Đây là một đề nghị rất lý trí, những người tỉnh táo ở đây đều lần lượt bò dậy, dìu nhau đi vào trong khoang thuyền.

Chỉ có Khương Yển vẫn ngồi yên tại chỗ giữ nguyên tư thế ôm Mạc Tiểu Nghiêu trước đó, không thay đổi gì nhiều.

Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu lại: "Sao vậy?"

Mặt Khương Yển không chút cảm xúc: "... Chân tê quá."

Nghĩ đến việc bản thân là nguyên nhân chính khiến anh bị tê chân, Mạc Tiểu Nghiêu cười ngượng ngùng, cùng Nhạc Âm đỡ anh dậy tập tễnh đi vào trong khoang thuyền.

Trước khi bước vào, Mạc Tiểu Nghiêu xoay người lặng lẽ nhìn du thuyền tận thế số 031 cách đó không xa, nghĩ đến vẻ ngoài chật vật của mình lúc trước, cô không kìm được giơ ngón giữa lên.

"Sớm muộn gì cũng có một ngày chúng ta sẽ đánh bại họ!" Mạc Tiểu Nghiêu nghiến răng nghiến lợi thề, hoàn toàn không biết từng hành động của mình đều bị một người nào đó trên con thuyền kia thu vào tầm mắt.

"Chính là cô ta! Cả tên đàn ông bên cạnh nữa!"

Việt Vũ chỉ vào Mạc Tiểu Nghiêu, nghiến răng nghiến lợi nói. Từ ngày lên thuyền đến giờ gã ta đã chứng kiến đủ loại bẫy rập, nhưng bị ép phải chơi trò chơi bốn góc trong suối nước nóng trên chiến trường thì đây là lần đầu tiên.

Nghe vậy, Mạnh Đan Dương thản nhiên xoay chiếc ống nhòm trong tay, vừa vặn nhìn thấy cảnh Mạc Tiểu Nghiêu giơ ngón giữa, không khỏi bật cười: "Khá thú vị đấy, lần sau có cơ hội gặp lại, tao sẽ giúp mày báo thù."

Việt Vũ hừ hừ hai tiếng coi như là hài lòng, gã ta chọc chọc Mạnh Đan Dương, len lén nhìn xung quanh rồi mới nhỏ giọng nói: "Nghe nói mày gặp em gái mình trên con thuyền kia à?"

Mạnh Đan Dương sầm mặt: "Chó nào bép xép?"

"Ngoài tên b**n th** kia ra thì còn có thể là ai chứ." Việt Vũ khinh thường nhổ một bãi nước bọt xuống sàn: "Sau khi quay về, việc đầu tiên gã làm là chạy đi báo cáo với thủ lĩnh, nhìn cái bản mặt tiểu nhân kia đấy là tao chỉ muốn lao vào đánh cho một trận."

"Đừng để ý đến gã làm gì." Giọng điệu của Mạnh Đan Dương rất bình thản, như thể chuyện họ đang nói không liên quan gì đến anh ta: "Biên Đài rất mạnh, tạm thời không nên xung đột với họ vì loại chuyện này. Còn nữa, tâm trạng thủ lĩnh đang không tốt, mày đừng có manh động, đến lúc đó bị đánh tao sẽ không bỏ tiền ra chữa trị cho mày đâu."

"Biết rồi, biết rồi, vẫn là mày tốt với tao nhất." Việt Vũ cười ha ha, xoay người đi vào trong khoang thuyền: "Này, mày có quay về không? Đi đếm người với tao đi, tao cảm thấy lần này có khá nhiều người không đạt tiêu chuẩn đấy."

Mạnh Đan Dương chống hai tay lên lan can boong thuyền, ngẩng đầu nhìn những con hải âu trên bầu trời không rõ là thật hay giả, đáp: "Mày đi đi, tao ở lại hóng gió một lát."

"Được rồi, dù sao cũng chỉ còn một tiếng nữa thôi, mày vào sớm một chút, tao sợ thủ lĩnh không thấy mày đâu lại không vui." Việt Vũ dặn dò một câu, đến khi nhận được câu trả lời hờ hững của Mạnh Đan Dương mới đi về phía khoang thuyền.

Mạnh Đan Dương lại nhìn những con hải âu kia một lúc, sau đó anh ta lấy một cái ví cũ màu nâu từ trong túi quần, mở ra, ở ngăn đầu tiên của chỗ để thẻ có một bức cả ảnh gia đình đang nở nụ cười hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment