Quán bar nhỏ gần quầy thông tin trên tầng 3 đã chật kín người, Đậu Nhuệ quay trở lại cùng với một xấp tài liệu lấy từ tay NPC, anh ta tự mình giữ lại một phần, đưa phần còn lại cho ông em trai bên cạnh rồi dặn gã lần lượt truyền xuống.
"Mọi người xem trước đi, lát nữa có gì không hiểu thì hỏi." Đậu Nhuệ như thể tái phát bệnh nghề nghiệp, anh ta coi sân khấu nhỏ đối diện quầy bar là bục giảng, tất cả mọi người dưới kia là học sinh của anh ta: "Thông báo trước đó nói thời gian bổ sung là ba tiếng, chúng ta vào chiến trường mất một tiếng, bây giờ còn chưa đến hai tiếng."
"Chưa chắc." Khương Yển nhận lấy tài liệu nhưng không vội xem mà trầm ngâm lên tiếng: "Trước tiên phải xác định một tiếng đồng hồ trên chiến trường có bằng với tốc độ thời gian trên thuyền hay không. Phiền anh bạn này, cho hỏi chúng tôi còn ở lại Trạm bổ sung bao lâu nữa?"
Vị trí ngồi của Khương Yển rất gần quầy bar, chỉ cần quay đầu lại là có thể nói chuyện với NPC pha chế rượu bên trong. Câu hỏi này rất tự nhiên, lại không liên quan đến bất kỳ bí mật nào không thể nói, NPC vẫn luôn tuân theo quy tắc có hỏi tất đáp lập tức đưa ra câu trả lời.
"Còn một tiếng mười lăm phút."
Có người không nhịn được lên tiếng: "Sao lại ít như vậy? Chúng ta ra khỏi chiến trường cũng chỉ mới mười phút mà."
Người pha chế mặt bạch tuộc thản nhiên trả lời: "Tiến vào bất kỳ chiến trường nào đều sẽ tiêu hao một nửa thời gian dừng thuyền, trong thời gian đó, thân thuyền sẽ được sửa chữa và bổ sung vật tư để chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo."
Khương Yển nắm bắt được một điểm mấu chốt: "Nếu thời gian chúng tôi vào chiến trường được dùng để sửa chữa thuyền và bổ sung, vậy một nửa thời gian còn lại dùng để làm gì?"
Người pha chế mặt bạch tuộc động đậy xúc tu trên mặt: "Bây giờ các bạn có thể xuống thuyền, chỉ cần không rời khỏi phạm vi Trạm bổ sung thì có thể tự do đi lại. Đương nhiên, nhất định phải nhớ quay trở lại kịp thời, đừng lên nhầm thuyền cũng đừng lỡ mất thời gian."
Lượng thông tin trong lời nói này rất lớn, Khương Yển suy tư vài giây, tiếp tục dò hỏi: "Tất cả hành khách của những thuyền cập cảng đều có thể xuống thuyền sao? Có thể giao lưu hoặc trao đổi với nhau không? Hoặc là, nếu xảy ra xung đột thì giải quyết thế nào? Cho tôi hai ly Mojito, cảm ơn."
Người pha chế mặt bạch tuộc gật đầu, xoay người tìm nguyên liệu cần thiết trên kệ, vừa pha rượu vừa trả lời câu hỏi của Khương Yển: "Trạm bổ sung có an toàn hay không phụ thuộc vào màu sắc của nó tại thời điểm đó, bản thân tôi sẽ không xuống thuyền khi là màu đỏ. Đương nhiên, nếu tôi xác nhận được trên thuyền của đối phương có bạn bè của mình, tôi rất sẵn lòng xuống đó trò chuyện hay trao đổi chút đồ. Dùng cách nói của loài người các anh chính là hợp tác đôi bên cùng có lợi. Rượu của anh đây."
Lại một lần nữa nói lời cảm ơn, Khương Yển cầm lấy hai ly rượu nhìn là biết có thể nâng cao tinh thần, sau đó dưới ánh mắt trông mong của Nhạc Âm, đưa một ly khác cho Mạc Tiểu Nghiêu ngồi bên cạnh.
Những gì nên hỏi đều đã hỏi, NPC trả lời cũng rất rõ ràng, tình trạng trước mắt thực sự không thích hợp để xuống thuyền, vẫn nên thành thật đợi ở trên thuyền thì hơn.
Mạc Tiểu Nghiêu nhận lấy ly Mojito từ Khương Yển, đưa lên môi nhấp một ngụm, vị bạc hà và chanh tươi thanh mát nhẹ nhàng lướt qua đầu lưỡi, cộng thêm cảm giác mát lạnh do đá viên mang đến, khiến đầu óc cô càng thêm tỉnh táo.
Hệ thống thời tiết mở ra, biểu thị sau này thuyền đi trên biển không chỉ gặp trời nắng mà còn có thể gặp trời âm u, trời mưa, gió bão… đủ loại thời tiết. Nếu như đủ xui xẻo, còn có thể nhìn thấy hiện tượng vòi rồng trên biển.
Lúc này tầm quan trọng của hạng phòng ở mới thể hiện ra, hạng phòng càng cao thì độ an toàn và thoải mái sẽ càng cao. Nói đơn giản là ít bị ảnh hưởng bởi thời tiết mà trở nên xóc nảy, có thể an tâm nghỉ ngơi.
Phân cấp hạng phòng lần này cũng được ghi rõ ràng cùng giá cả, những ai chưa từng vào màn chơi nào mà đã lên thuyền thì chỉ có thể vào phòng tập thể bốn người. Những người đã từng trải qua màn chơi người mới sẽ được vào ở phòng đơn hướng biển.
Người chơi đã trải qua năm màn chơi có thể đến quầy hướng dẫn để yêu cầu nâng hạng phòng, được chuyển vào phòng đơn có ban công. Sau mười màn chơi mà vẫn còn sống, phòng suite sang trọng sẽ mở cửa chào đón bạn.
Lúc này Mạc Tiểu Nghiêu mới biết, thì ra tờ "Gametoday" mà những người ở phòng tập thể nhìn thấy không giống với những gì mọi người nhìn thấy, chỉ có tên các màn chơi chứ không có đánh dấu độ khó cấp sao.
"Gametoday" của phòng đơn hướng biển có thể nhìn thấy tên, hình ảnh và độ khó. "Gametoday" của phòng ban công sẽ có thêm phần giới thiệu ngắn gọn về nội dung của màn chơi. "Gametoday" của phòng suite sang trọng còn tiện lợi hơn, có thêm phần giới thiệu chi tiết và quyền tự chủ lựa chọn.
Đúng vậy, chính là quyền lợi tự mình chọn lựa màn chơi.
Sau giai đoạn bảo vệ người mới, tất cả mọi người sẽ không thể tự do chọn màn chơi nữa, chỉ có thể chọn có đăng ký tham gia hay không. Màn chơi sẽ được phân chia ngẫu nhiên đồng thời áp dụng biện pháp bảo mật, sẽ không hiển thị danh sách người chơi trên màn hình lớn ở sảnh.
Cái gọi là ưu thế của phòng suite sang trọng chính là được tiếp tục giữ lại quyền lựa chọn mà trước đây mọi người đều có nhưng đã bị hệ thống thu hồi. Tuy nhiên có một điều cần phải chú ý, người ở phòng suite sang trọng không thể tự ý lựa chọn màn chơi từ 3 sao trở xuống trong hai lần liên tục, nếu không sẽ bị ép hạ hạng phòng.
Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như trong "Gametoday" không có màn chơi cấp cao hoặc từ bỏ quyền tự chọn, bị hệ thống phân bổ đến màn chơi cấp thấp thì sẽ không bị tính vào số lần vi phạm, xem như là cho người chơi một con đường cầu may.
Phần nâng hạng phòng nhìn chung là như vậy, những điều tiếp theo khá đơn giản, ly Mojito của Mạc Tiểu Nghiêu đã vơi đi hơn nửa. Cô là người dễ đỏ mặt khi uống rượu, bèn khẽ chọc Khương Yển ra hiệu cho anh lấy giúp cô một ly nước lọc.
Phòng y tế của du thuyền không phải là một địa điểm cụ thể nào đó mà là nói cả con thuyền đều có chức năng chữa trị, có tác dụng đặc biệt đối với những tổn thương sau khi kết thúc trận đoàn chiến. Nói một cách dễ hiểu là cho dù vết thương có nặng đến đâu, trúng độc nặng cỡ nào, chỉ cần còn sống trở lại du thuyền là có thể được hệ thống y tế chữa trị miễn phí.
Còn về phần những tổn thương trong màn chơi, vẫn giống như trước đây, chỉ cần có thể gắng gượng đến khi rời khỏi màn chơi là sẽ tự động hồi phục, không cần phải đợi đến khi hệ thống phòng y tế mở.
Về việc bị thương trên thuyền, cũng giống như trước đây, cần phải tự mình nghỉ ngơi dưỡng sức hoặc là dựa vào kỹ năng, trang bị của người khác để chữa trị. Bây giờ còn có thêm lựa chọn dùng đồng vàng để chữa trị, đúng là nhân tính hóa hơn rất nhiều.
Hệ thống đấu giá tạo điều kiện thuận lợi cho việc giao dịch ẩn danh giữa những người chơi, ngoại trừ phòng tập thể, tất cả các hạng phòng còn lại đều được mở hệ thống này ngay trong phòng, cho phép tự do mua bán một cách hoàn toàn ẩn danh. Sau khi giao dịch thành công, món đồ sẽ được chuyển đến tận phòng, tránh được những phiền phức khi phải giao dịch trực tiếp.
Hệ thống công hội là hệ thống cho phép người chơi thành lập công hội một cách chính thức, chỉ cần đóng một khoản đồng vàng nhất định là có thể tiến hành đăng ký, những quy định của công hội sẽ được hệ thống bảo hộ, ngoài ra công hội còn có phòng họp và kho riêng.
Còn việc loại bỏ khế ước cá nhân, có nghĩa là du thuyền sẽ không còn cung cấp dịch vụ ký kết khế ước nữa, những quy định của công hội cũng sẽ không còn hiệu lực sau khi vào màn chơi, sau này những người chơi có tin tưởng lẫn nhau hay không đều phải dựa vào bản thân họ tự phán đoán.
Hệ thống điểm chiến trường cũng rất dễ hiểu, nó giống như mối quan hệ giữa điểm PVP và PVE trong game, hai loại điểm này không thể sử dụng chung với nhau, mỗi loại sẽ có cửa hàng riêng để đổi đồ.
Tuy nhiên xét về mặt tâm lý, điểm PVE là điểm vượt màn chơi, đối tượng là NPC, giết họ sẽ không tạo ra gánh nặng tâm lý quá lớn. Còn điểm chiến trường PVP lại phải thông qua việc giết người trong đoàn chiến mới có thể có được.
Uống nước ấm mà Khương Yển ân cần đưa tới nhưng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, xem ra cô đã hiểu vì sao những người bình thường kia lại trở nên điên cuồng như vậy trong trận đoàn chiến. Rõ ràng mọi người có thể hòa bình chung sống, cùng nhau bảo vệ cờ của phe mình, vậy mà lại cứ muốn đánh đến chết mới thôi...
Quả nhiên đến cùng vẫn là vì lợi ích, có lẽ những trang bị đổi được trong cửa hàng PVP sẽ có giá trị sử dụng cao hơn so với những trang bị đổi được trong cửa hàng PVE.
Chưa đợi Mạc Tiểu Nghiêu xem tiếp, Đậu Nhuệ đứng trên sân khấu đã bắt đầu lên tiếng, giọng nói anh ta vẫn bình tĩnh như mọi khi, chỉ có những người cực kỳ nhạy cảm mới có thể nhận ra được sự nôn nóng và kích động ẩn giấu trong đó.
"Chắc hẳn mọi người đều đã xem xong, tôi xin phép được nói ngắn gọn một chút, những điều khác có thể tạm thời gác lại, chỉ có điều 8 và 9 là nhất định phải xem xét kỹ lưỡng. Chúng ta cần bầu thuyền trưởng, sau đó lắp thêm tượng đầu thuyền, giáp năng lượng và pháo. Thời gian bổ sung của chúng ta không còn nhiều nữa, việc lắp đặt những thứ này cũng giống như việc sửa chữa thuyền, cần rất nhiều thời gian. Đừng quên rằng chúng ta sẽ phải đối mặt với quái vật biển sau khi rời khỏi Trạm bổ sung, nếu không có bất kỳ biện pháp phòng thủ nào, không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra."
Đây không phải lúc nói chuyện hoa mỹ, cũng không phải lúc để tranh giành quyền lực. Nguy hiểm đang cận kề, ba mươi bảy người họ sống chết ra sao đều phải dựa vào việc có thể vượt qua kiếp nạn này hay không.
"Tôi hy vọng mọi người có thể bỏ phiếu cho tôi làm thuyền trưởng, sau khi giải quyết xong chuyện quái vật biển, tôi sẽ từ chức, đến lúc đó mọi người muốn bầu ai thì bầu."
Hiển nhiên Đậu Vọng sẽ là người đầu tiên đứng ra ủng hộ, trong số những người sống sót vẫn còn anh em trong băng nhóm của họ, lúc này tất nhiên là phải bầu cho đại ca rồi.
Tang Tử Thạch chưa bao giờ hứng thú với loại chức vị hư danh này, Điền Điềm bèn thay mặt cho những người còn lại bỏ phiếu tán thành. Bảo Hoành vẫn đang nghỉ ngơi, lão là người giỏi xem xét tình thế, trong tình huống này tất nhiên sẽ không dại gì mà làm chim đầu đàn nên đã đồng ý một cách rất sảng khoái.
Còn Đạt Tam Giang, Thông Tứ Hải, Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển, Nhạc Âm, Vu Băng và Mạnh Đan Thu đều không có ý kiến gì, Đậu Nhuệ với toàn bộ số phiếu ủng hộ đã chính thức trở thành thuyền trưởng mới của du thuyền tận thế số 001.
"Xin chú ý, những du khách mới sẽ lên thuyền sau khi rời khỏi Trạm bổ sung mười phút, một số người đến muộn sẽ lần lượt lên thuyền trong vòng một đến năm ngày sau đó.
Đề nghị người phát ngôn và toàn thể thuyền viên chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón.
Thông báo kết thúc.
Toàn thể nhân viên Trạm bổ sung chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ."
Việc có thêm người mới khiến cho những người sống sót cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ít nhất họ không cần phải lo lắng rơi vào vòng luẩn quẩn "không đủ người chơi để mở màn chơi, thuyền không thể di chuyển, không đến được Trạm bổ sung sẽ không thể nhận vật tư."
Tuy nhiên, Mạc Tiểu Nghiêu không còn tâm trí để ý đến những điều này nữa, sau khi chào tạm biệt Vu Băng, cô kéo Khương Yển và Nhạc Âm về phòng mình, lặng lẽ chờ đợi hình phạt từ quái vật biển sau khi quá trình bổ sung vật tư kết thúc.
Dù sao đông người một chút sẽ an toàn hơn.
Trận đoàn chiến này đã khiến cô nhận ra rất nhiều điều, cô không muốn phải trải qua cảm giác bất lực đó thêm một lần nào nữa, lần này còn có thể dựa vào trang bị và chút mưu mẹo để thoát chết, mà phần lớn cũng do đối phương quá chủ quan, nếu như gặp phải một người cẩn thận hơn, e rằng cô và Khương Yển đã sớm bỏ mạng rồi.
Vì vậy, nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn.