Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 81

Có thời gian rảnh, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn sang bà Mary, không biết bà ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình chưa mà vẫn đang nói chuyện với một người đội mũ đầu bếp, nội dung xoay quanh bữa ăn tối nay, có vẻ như rất sợ xảy ra sơ suất.

Xem ra không moi được thông tin gì từ bà ta rồi, Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ, bèn chuyển hướng sang hầu nữ vừa mang cốc đong cho mình. Lúc này cô ta đang đẩy một xe thức ăn đến, đặt ấm trà đen và vài món bánh ngọt đã chuẩn bị lên đó.

Mạc Tiểu Nghiêu hỏi: "Định mang những thứ này đi đâu vậy?"

Cô hầu nữ đáp gọn lỏn: "Dâng lên ngài Nam tước ạ."

Ngài Nam tước, nếu không phải khách thì chính là chủ nhân của trang viên này.

Mạc Tiểu Nghiêu: "Ý cô là cha tôi?"

Hầu nữ xoay cổ, nhìn cô bằng ánh mắt cứng đờ: "Cô Zoya, ngoài cha cô ra thì còn ai là ngài Nam tước nữa? Ông ấy còn sống, cậu Antonio vẫn chưa được thừa kế tước vị đâu."

Lão chết quách đi là được.

Mạc Tiểu Nghiêu ghi nhớ thông tin này, tiện tay giúp cô ta đặt mấy thứ đồ kỳ quái lên xe, nhỏ giọng hỏi: "Vừa nãy bà Mary than phiền Antonio với tôi, gần đây họ cãi nhau à?"

Nếu cô hầu nữ này trả lời "không có, quan hệ của họ vẫn rất tốt" thì Mạc Tiểu Nghiêu có thể càng thêm chắc chắn về thân phận của Antonio.

Thế nhưng cô ta lại cho cô một đáp án khác: "Ôi, chuyện đó là đương nhiên rồi, cậu Antonio làm bà Mary tổn thương nhiều lắm."

Mạc Tiểu Nghiêu giật mình, định hỏi thêm thì nghe thấy tiếng hệ thống vang lên, cơ thể cô lại biến thành con rối bị người ta điều khiển.

"Nhiệm vụ 5: Nói chuyện với bà Mary theo kịch bản.

Nhiệm vụ giới hạn thời gian, nhất định phải hoàn thành trong vòng hai phút."

Bà Mary đi tới, do là loại rối gỗ cổ xưa nhất nên miệng bà ta chỉ có thể đóng mở, không thể đổi khác, kết hợp với khuôn mặt đờ đẫn kia trông càng thêm phần quái dị hơn khi đứng trước ánh lửa bếp bập bùng.

"Để tôi xem nào, cô làm xong chưa, cái con bé lười biếng này." Bà Mary máy móc tiến lại gần Mạc Tiểu Nghiêu. Cô muốn trốn cũng không được, hai chân không nhúc nhích nổi như bị dính chặt xuống sàn.

Ngay sau đó, bà Mary giơ tay lên hất đổ bình sữa bò trên xe. Nhìn từ góc độ vật lý, bình sữa bò không thể nào đổ hết lên người Mạc Tiểu Nghiêu được.

Thế nhưng bình sữa bò như mọc chân, lộn một vòng đẹp mắt trên không trung rồi đổ sạch sữa lên bộ quần áo Mạc Tiểu Nghiêu đang mặc.

Bà Mary đưa tay che miệng, giả vờ kinh ngạc thốt lên: "Ôi chao, thật không khéo."

Mạc Tiểu Nghiêu: "Tôi thấy không còn gì khéo hơn này nữa đâu, bà Mary."

Bà Mary: "Mau về phòng thay quần áo đi, đừng có lôi thôi lếch thếch xuất hiện trước mặt khách, làm mất mặt gia tộc Rehden. Nếu không còn bộ nào tử tế thì tốt nhất đừng ra khỏi phòng nữa. Cô nghe rõ chưa, còn không mau đi?"

Mạc Tiểu Nghiêu: "Nếu đó là mục đích của bà, vậy chúc mừng bà, bà thành công rồi đấy."

Dứt lời, hệ thống điều khiển cô đi ra khỏi nhà bếp, sau khi rời khỏi đó thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành mới vang lên.

"Hoàn thành nhiệm vụ 5: Nói chuyện với bà Mary theo kịch bản.

Thời gian tự do còn lại là hai tám giây."

Mạc Tiểu Nghiêu: ... Hai tám giây thì làm được trò trống gì?

Cô xoay người thử quay lại nhà bếp nhưng phát hiện nhà bếp trong mắt mình chẳng khác nào một bức tranh dán trên tường, các nhân vật bên trong đều bất động, rõ ràng là không thể quay lại.

Được rồi, ngài hệ thống không cho vào thì thôi vậy, về phòng ngủ trước đã. Mạc Tiểu Nghiêu đoán nhiệm vụ tiếp theo chắc chắn là quay về phòng ngủ, không bằng nhân lúc này đi thêm vài bước, tranh thủ sau khi hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo sẽ có thêm thời gian tự do.

Sau đó, cô bắt gặp một con rối mới trên hành lang.

Nói là mới vì người hầu nam, hầu nữ và đầu bếp mà cô gặp trước đó đều rất giống nhau. Nói đơn giản là hầu nam giống hầu nam, hầu nữ giống hầu nữ, đầu bếp giống đầu bếp, từ khuôn mặt đến cách ăn mặc đều y hệt nhau.

Con rối mập mạp mới này tuy cũng mặc trang phục hầu nữ nhưng lại có tạo hình riêng, chắc chắn không phải do người chơi đóng mà là một NPC quan trọng trong kịch bản này.

Hơn nữa chắc chắn nó cũng có nhiệm vụ, nhìn dáng vẻ cứng đờ là biết ngay. Mạc Tiểu Nghiêu lướt qua con rối béo ú như bà thím Nga này, tiếp tục đi về phòng mình.

"Nhiệm vụ 6: Quay về phòng ngủ trước mười tám giờ ba mươi tư phút."

Mạc Tiểu Nghiêu đang làm đây, lúc nãy cô đi từ phòng ngủ ra cũng không mất bao lâu, bây giờ lại đang sải bước gần như là chạy chậm để hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này, cô còn lại một phút ba mươi giây.

"Phát hiện người chơi đang ở một mình, thời gian tự do vượt quá một phút, có muốn gửi vào ngân hàng thời gian không?"

Mạc Tiểu Nghiêu ngẩn người, thứ này còn có thể gửi vào ngân hàng được à? Cô không do dự thêm nữa, lập tức đưa ra quyết định: Gửi.

Dù sao vừa nãy cô cũng đã lục lọi trong phòng ngủ một lần rồi, lát có ba mươi giây lục lại lần nữa là được, trước tiên cứ gửi thử xem sao.

"Người chơi xác nhận, hiện tại số dư khả dụng trong ngân hàng thời gian là: Một phút.

Khi số dư trong ngân hàng thời gian lớn hơn 0, kích hoạt hướng dẫn luật chơi.

Mỗi khi người chơi ở một mình, thời gian tự do lớn hơn một phút đều có thể gửi vào ngân hàng thời gian. Thời gian gửi sẽ được cộng dồn, người chơi có thể sử dụng tùy ý trong giai đoạn tự do tiếp theo.

Trong thời gian đó, thời gian của những người chơi khác sẽ dừng lại, họ sẽ không nhận ra bất kỳ điều gì bất thường cho đến khi thời gian kết thúc."

Nghe xong lời giải thích của hệ thống, thời gian tự do của Mạc Tiểu Nghiêu chỉ còn chưa đến ba mươi giây. Một phút kia đã được gửi vào ngân hàng, chỉ cần cô muốn là có thể lấy ra dùng ngay.

Mạc Tiểu Nghiêu đi đến tủ quần áo, mở ra xem, bên trong chỉ có vài bộ quần áo ít ỏi đến đáng thương. Rõ ràng cuộc sống trong trang viên của thân thể này rất khổ, ăn không ngon mặc không ấm. Bộ cô đang mặc có lẽ là bộ duy nhất có thể mặc ra ngoài, đáng tiếc lại bị bà mẹ kế độc ác kia phá hỏng, rõ ràng bà ta không muốn để cô xuất hiện trước mặt mọi người.

Nếu là thế giới thực, chắc cô bé đã tức đến khóc ngất từ lâu. Còn nếu là thế giới cổ tích thì sao? Hẳn lúc này sẽ có bà tiên đỡ đầu xuất hiện. Tuy nhiên đây lại là thế giới rối gỗ đáng sợ, chậc, e là chỉ có thể gặp phải mấy tên b**n th** thôi.

Mạc Tiểu Nghiêu đã kiểm tra tủ quần áo một lần, lúc này mở ra rất dễ dàng phát hiện đã thiếu mất một thứ. Là áo nịt ngực, thứ đồ siết chặt xương sườn, thận, tim phổi của phụ nữ. Con rối nhỏ tên Zoya này cũng có hai chiếc, tác dụng định hình không quá rõ ràng, chắc là mặc như đồ lót.

Chiếc áo lót đã không cánh mà bay mất một cái, nói không phải do tên b**n th** nào đó lấy đi thì Mạc Tiểu Nghiêu không tin.

Ba mươi giây trôi qua rất nhanh, khi cảm giác quen thuộc ập đến, đồng hồ đã điểm 18:34.

"Nhiệm vụ 7: Chuẩn bị cho việc trả thù theo kịch bản.

Nhiệm vụ giới hạn thời gian, nhất định phải hoàn thành trong vòng năm phút."

Trả thù? Được thôi... Xem ra lần này cô vào vai hung thủ rồi.

"Đáng chết, đáng chết! Chắc chắn là do tên Robert kia làm!" Mạc Tiểu Nghiêu vừa đi vòng vòng trong phòng vừa vung tay, nguyền rủa cái tên mà cô nghe được từ miệng bà Mary: "Tên háo sắc, đê tiện, khốn kiếp! Gã dám..."

"Đều tại mụ đàn bà đê tiện Mary! Cướp vị trí của mẹ mình, còn dan díu với người khác sau lưng cha mình. Đừng tưởng mọi người đều mù, không nhìn thấy bà ta và Robert thân mật với nhau... Ngay cả Antonio cũng khó chịu ra mặt, còn dọa đuổi bà ta ra khỏi trang viên nữa..."

"Đúng, đúng, Antonio cũng là một tên khốn! Vậy mà lại muốn gả mình cho lão già Terry Ryman sắp chết đó. Chúa ơi, lão ta đã năm mươi ba tuổi rồi đấy, còn mình năm nay mới mười tám thôi."

Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy cô như bị tâm thần phân liệt, vừa diễn vai một cô gái đáng thương tuyệt vọng vừa lạnh lùng quan sát mọi chuyện xảy ra.

Xét theo bối cảnh của kịch bản và những nhân vật đã xuất hiện, không khó để đoán ra đây là châu Âu vào cuối thời Trung cổ. Xét theo tuổi thọ trung bình của con người thời đó, năm mươi ba tuổi quả thực đã được coi là một ông lão gần đất xa trời.

"Mình quyết định rồi! Mình quyết định rồi... Không thể cứ ngồi im chờ chết như vậy được. Xin Chúa hãy phù hộ cho tín đồ thành tâm của Người, hôm nay con sẽ mượn sức mạnh của Người, g**t ch*t kẻ đã gây ra tất cả những bất hạnh này."

Dứt lời, có lẽ là đã đọc hết toàn bộ lời thoại của một màn độc thoại, Mạc Tiểu Nghiêu trơ mắt nhìn bản thân đi đến cửa ra vào, vặn tay nắm cửa, đi ra khu vườn nhỏ mà cô đã nhìn thấy trước đó.

Ngay sau đó, con rối cầm chiếc xẻng nhỏ đào một chiếc lọ được bọc rất kỹ dưới một bụi cây, lấy hai viên kẹo đã lấy trộm được từ trong bếp ra, bóc vỏ bọc, đổ chất lỏng trong lọ lên kẹo.

Một cảnh tượng phi logic lại xuất hiện. Kẹo không hề bị tan chảy hay trở nên ướt át mà hấp thụ chất lỏng trong lọ rất nhanh, sau đó lại được con rối gói ghém cẩn thận trông không khác gì lúc trước.

Hóa ra là hạ độc, Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ, đợi con rối hoàn thành nhiệm vụ trả lại quyền điều khiển cơ thể cho cô, cô sẽ lập tức phi tang, ít nhất là phải ném cái lọ đi thật xa.

Nhưng con rối không nghĩ vậy. Nó chôn cái lọ xuống đất xong đặt xẻng về chỗ cũ, sau đó cầm hai viên kẹo độc quay về phòng ngủ, vội vàng chọn một bộ quần áo trong tủ thay vào, dùng khăn tay bọc kẹo lại rồi đi ra ngoài.

"Hoàn thành nhiệm vụ 7: Chuẩn bị cho việc trả thù theo kịch bản.

Thời gian tự do còn lại là một phút ba giây."

Lần này Mạc Tiểu Nghiêu không định gửi thời gian vào ngân hàng nữa, cô xoay người quay về phòng ngủ, định đào cái lọ kia lên phi tang. Kết quả là khi xẻng vừa chạm vào chỗ đất có màu khác biệt thì hệ thống thông báo "không thể đào".

Xem ra đây là manh mối, không thể bị phá hủy. Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ một lát bèn rải đất ở chỗ khác lên trên, sửa sang lại chỗ đất bị con rối đào bới cho đến khi nhìn từ bên ngoài không còn gì bất thường nữa.

Thời gian còn lại, Mạc Tiểu Nghiêu lau sạch chiếc xẻng nhỏ, để nó dính đất ở chỗ khác chứ không phải chỗ bụi cây kia. Dù sao xẻng cũng là dụng cụ làm vườn, sạch bóng như mới sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Làm xong mọi việc, thời gian tự do cũng đã hết. Mạc Tiểu Nghiêu thầm may mắn vì mình là rối gỗ nên không biết đổ mồ hôi, tiếp theo cô nhận được nhiệm vụ thứ tám kể từ khi bước vào màn chơi.

Bình Luận (0)
Comment