Ra ngoài đi dạo trên hành lang cũng được tính là nhiệm vụ à, đây là suy nghĩ đầu tiên của Mạc Tiểu Nghiêu, sau đó cơ thể cô tự động bước đi. Vì sẽ không đâm vào tường nên cô cứ mặc kệ, tập trung sắp xếp lại các manh mối trước đó.
Bà Mary = mẹ kế độc ác = nạn nhân?
Michelle = ông chủ gánh xiếc = anh trai ruột?
Antonio = người thừa kế trang viên = kẻ ngược đãi.
Robert = bác sĩ gia đình = gã b**n th**.
Con rối béo kiểu Nga = hầu nữ?
John = thành viên gánh xiếc?
Edward = chủ nhân trang viên = cha của Zoya = người đàn ông tồi tệ lạnh lùng trọng nam khinh nữ.
Zoya = con gái người vợ trước của chủ nhân trang viên = cô gái đáng thương = người trả thù?
Tử tước Terry Ryman = chồng sắp cưới của Zoya = lão già sắp chết.
Cho đến hiện tại, những nhân vật xuất hiện chỉ có vậy. Có những người Mạc Tiểu Nghiêu đã biết tên, có những người mới chỉ nghe qua trong kịch bản chứ chưa gặp mặt. Còn con rối béo kiểu Nga kia, cô đã gặp nhưng lại không biết tên...
Ồ, tới rồi.
Mạc Tiểu Nghiêu liếc nhìn đồng hồ, 18:36.
Con rối béo ú đẩy một xe thức ăn đi thẳng về phía Mạc Tiểu Nghiêu, hiển nhiên là muốn bắt chuyện với cô.
"Ôi, cô chủ đáng thương của tôi, tôi nghe nói hết rồi, người phụ nữ kia thật độc ác, vậy mà lại không cho cô tham dự buổi tiệc quan trọng như vậy."
Giọng nói của con rối béo khi làm nhiệm vụ cũng giống như những con rối khác, đều đều không chút cảm xúc.
Mạc Tiểu Nghiêu tự động mở miệng, nói ra những lời thoại mà bản thân cô cũng mới được nghe lần đầu: "Bà ta sẽ phải trả giá thôi, chúa tể Cõi Âm chắc chắn sẽ không tha thứ cho loại người như vậy! Không nói chuyện đó nữa, Susanna, áo nịt ngực của tôi không cánh mà bay, chắc chắn là bị tên Robert háo sắc kia lấy đi rồi. Nửa tháng nay tôi luôn cảm thấy gã cứ nhìn chằm chằm tôi."
Con rối béo Susanna lập tức đáp lời: "Chúa ơi, tên khốn kiếp đê tiện đó! Gã dám làm ra chuyện như vậy với thiên kim của ngài Nam tước ư? Chúng ta đi nói cho ngài ấy biết, để ngài ấy đuổi gã ra khỏi trang viên Mist."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Không được, Susanna, cô biết đấy sức khỏe cha tôi không tốt, gần đây bệnh tình càng ngày càng nặng, chuyện bên ngoài trang viên đều nằm trong sự khống chế của Antonio, mà bên trong lại do bà Mary quản lý. Sao bà ta có thể đuổi người tình của mình ra ngoài chứ?"
Susanna béo ú đau lòng ôm lấy cô chủ nhỏ của mình: "Ôi, cô chủ bé nhỏ đáng thương của tôi, nếu bà chủ còn sống thì tốt biết bao."
Mạc Tiểu Nghiêu lạnh mặt để mặc mình bị ôm: "Susanna, tôi rất lo lắng, nếu như Robert xem chuyện này như thành quả v* v*n của mình rồi đi nói lung tung thì tôi nên làm cái gì bây giờ? Cô cũng biết đấy, những tên công tử bột luôn thích khoe khoang chiến tích họ trên phương diện này, đến lúc đó thanh danh của tôi sẽ tiêu tan hết."
Susanna buông Mạc Tiểu Nghiêu ra: "Đừng lo lắng, cô chủ, giao chuyện này cho tôi. Susanna trung thành của cô sẽ lặng lẽ lấy quần áo từ chỗ gã khốn kiếp kia về."
Mạc Tiểu Nghiêu giơ hai tay ôm tim: "Ôi Susanna, không có cô tôi biết phải làm sao đây?"
Susanna: "Ôi cô chủ bé nhỏ đáng thương của tôi, sao số cô lại khổ thế này!"
Đối thoại đến đây thì đột ngột dừng lại, tuy trên mặt không có biểu cảm nhưng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn cảm giác đối phương vừa thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng không quá thích ứng loại cốt truyện này.
Thời gian để họ tự do nói chuyện với nhau không nhiều lắm, Susanna đối diện lại là một người nóng tính, không biết bị dọa sợ bởi cơ thể rối gỗ thường xuyên mất kiểm soát hay có đầu mối gì mà Mạc Tiểu Nghiêu còn chưa biết.
Susanna: "Tôi là hầu nữ riêng của cô, là người mẹ cô để lại cho cô, từ nhỏ đã chăm sóc cô, là người duy nhất cô có thể tin tưởng ở trong trang viên này. Chẳng qua bởi vì bà Mary và Antonio nắm quyền nên tôi sống không tốt, nói là hầu nữ riêng của cô nhưng thật ra còn phải làm việc khác."
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu: "Thân phận của tôi là con gái út trong nhà không được cưng chiều. Trước mắt đã biết có những người này, cô xem thông tin bên phía cô có trùng khớp không."
Hai người trao đổi danh sách NPC mà mỗi người nắm giữ, phát hiện hầu hết các thông tin đều trùng khớp, không có chỗ nào đặc biệt. Có điều khi nói đến Michelle, Mạc Tiểu Nghiêu nhạy bén phát hiện đối phương thoáng do dự.
Trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu chợt lóe lên một suy nghĩ, có lẽ đối phương nắm giữ thông tin giống như mình? Cân nhắc đến thời gian tự do còn thừa không nhiều, cô quyết định đánh liều dẫn đầu thăm dò.
"Về thân phận của Michelle, tin tức bên phía tôi nhận được hình như không chỉ là ông chủ gánh xiếc."
Susanna sững sờ, sau đó gật đầu: "Anh ta là anh trai ruột của cô."
Mạc Tiểu Nghiêu hiểu rõ: "Vậy ba người chúng ta là đồng minh rồi. Bên kia bà Mary, Antonio và Robert là một liên minh."
Susanna cũng rất đồng ý với phán đoán này, vừa muốn nói gì đó thì cả người đột nhiên cứng đờ. Mạc Tiểu Nghiêu cũng như thế, hiểu rõ lại kích hoạt nhiệm vụ tiếp theo.
"Susanna, đồ phụ nữ béo ú mập mạp vô dụng lại còn lười biếng. Tôi nhớ rõ ràng mẹ bảo cô đi đưa trà bánh cho cha, vậy mà cô dám ở lại đây tán gẫu, sớm muộn gì cũng đuổi cô ra ngoài."
Con rối Antonio cũng cứng nhắc nhưng ăn mặc tinh xảo hơn nhiều so với Mạc Tiểu Nghiêu đang đóng vai Zoya. Bất kể là cắt may vừa vặn, chất liệu vải tốt hay là các loại trang sức vàng bạc phát ra ánh sáng rực rỡ, tất cả đều toát lên vẻ ngoài đắt giá của con rối này.
Rất đáng tiền.
Đây là phản ứng đầu tiên của Mạc Tiểu Nghiêu, sau đó cô phát hiện mắt của Antonio là màu xanh lá cây, khác hẳn với màu nâu của cô.
Susanna lẩm bẩm hai câu, miễn cưỡng cúi chào rồi rời đi, nhường hành lang cho Antonio và Zoya. Mạc Tiểu Nghiêu cũng muốn đi nhưng mà không thể động đậy, thế là cô biết tiếp sau còn có tình tiết liên quan đến mình, hy vọng có thể tiết lộ thêm một ít thông tin.
Antonio lẳng lặng nhìn Zoya trước mặt chằm chằm, Mạc Tiểu Nghiêu đoán chắc hẳn anh ta đang diễn tả động tác "đánh giá". Trong lúc lơ đãng, chiếc khăn tay vải lanh trong tay thình lình bị giật mất, cô trơ mắt nhìn đối phương mở nó ra.
"Ha! Nhỏ ăn trộm!" Antonio cất giọng đều đều nói ra những lời lẽ vốn nên đầy vẻ đắc ý: "Đây là kẹo cao cấp mà mẹ đã chuẩn bị cho khách, nhất định là mày thèm ăn mới trộm hai viên từ bếp! Tao muốn giữ lại chứng cứ phạm tội này để trừng phạt mày, gia tộc Rehden sẽ không cho phép kẻ trộm tồn tại. Chờ xem, mày sẽ bị đánh một trận nhớ đời, đương nhiên là đợi sau khi bữa tiệc kết thúc và khách khứa giải tán hết, tao sẽ không để mày làm mất mặt gia tộc trước mặt mọi người."
Nói xong, Antonio xoay người rời đi để mặc Mạc Tiểu Nghiêu tiếp tục đứng như pho tượng ở hành lang. Tất cả người hầu khi đi ngang qua đều thình lình quay đầu lại nhìn cô chằm chằm nhưng dưới chân vẫn tiếp tục bước về phía trước, cho đến khi không thể nhìn thấy cô từ góc độ này nữa mới thôi nhìn, trở lại dáng vẻ ban đầu.
Chờ đến khi hành lang vắng tanh, Mạc Tiểu Nghiêu bỗng quỳ sụp xuống đất, dùng chất giọng đều đều không chút phập phồng nói lời thoại vốn nên bi thương.
"Ôi, chúa tể Cõi Âm ơi, con phải làm sao bây giờ? Chỉ cần nhớ tới tên ác ma kia là người con run lẩy bẩy, lần này lão thật sự sẽ đánh chết con mất. Van xin ngài, chúa tể Cõi Âm vĩ đại, hãy cứu lấy tín đồ của ngài, hãy để cho tên ác ma kia ăn kẹo, để lão chết trước khi bữa tiệc tối nay kết thúc."
Nói xong câu đó, màn kịch lần này kết thúc, Mạc Tiểu Nghiêu bò dậy tỉnh bơ phủi phủi bụi đất trên người, có được năm phút hoạt động tự do.
Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ, quyết định gửi ba phút vào ngân hàng thời gian. Cô không định chạy lung tung, cân nhắc đến hệ thống lúc nào cũng có thể giăng bẫy nên tốt nhất cứ ngoan ngoãn đi dạo xung quanh trong phạm vi cho phép là được, thu thập thêm một số thông tin.
Tuy là màn chơi phúc lợi, chết cũng không sao nhưng cô vẫn muốn vượt ải. Vốn dĩ cô đến đây là vì tăng cường thực lực mà, cái gì cũng chưa rõ ràng đã chết thì tính là gì? Huống hồ cô còn phải nghiên cứu thêm về kết cấu màn chơi, cung cấp thông tin cho các đồng đội khác, để sau này họ gặp phải màn chơi tương tự cũng có kinh nghiệm đối phó.
Nhưng mà...
Nghĩ đến sinh vật đơn bào nào đó, Mạc Tiểu Nghiêu chợt đau đầu, dù Nhạc Âm có bảng hướng dẫn cũng chưa chắc đã đoán ra kết quả nhỉ? Không biết kỹ năng kia của anh ta có thể áp dụng cho trường hợp lựa chọn này không, nếu có thì thật sự là bất khả chiến bại rồi.
Mà chắc hơn nửa là không được, hệ thống sẽ không cho anh ta năng lực "bug" như vậy, ít nhất hiện tại sẽ không.
Về phần Khương Yển, bản năng mách bảo Mạc Tiểu Nghiêu chắc chắn anh không có vấn đề gì. So với việc suy luận, không bằng nói ai biết tính kế sẽ dễ dàng giành chiến thắng trong loại màn chơi này hơn.
Trong khoảng thời gian này, Mạc Tiểu Nghiêu đi tìm vài NPC, viện đủ loại lý do để hỏi han về chuyện xưa của toàn bộ trang viên Mist, trọng điểm nhắm vào mẹ của Zoya. Cô muốn biết vì sao bà ấy lại chết, nguyên nhân cái chết có liên quan gì đến bà Mary hay không.
Còn chuyện tráo con là bí mật của gia tộc, Mạc Tiểu Nghiêu không cho rằng hệ thống sẽ để cho NPC người hầu bình thường biết được nên dứt khoát không hỏi đến, tránh gây thêm rắc rối.
Lỡ như động vào cấm kỵ gì đó, với cơ thể con rối hiện giờ có muốn khóc cũng không khóc được.
18:41, một tiếng hét chói tai thình lình vang lên từ một hướng khác của trang viên.
Mạc Tiểu Nghiêu lập tức nhận được nhiệm vụ đi đến phòng sách kiêm phòng ngủ của lão Edward, bèn men theo hướng dẫn của mũi tên đến căn phòng kia.
18:44
Mạc Tiểu Nghiêu chú ý thấy căn phòng rất lộn xộn, đèn sàn ngã đổ, rèm cửa sổ được kéo lên, cửa sổ mở toang, rất nhiều người hầu đang vây quanh một con rối ông lão mặc trang phục sang trọng. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Sau khi cô đến phòng, nhiệm vụ đã hoàn thành nên lúc này là thời gian tự do của cô. Cân nhắc đến thân phận con rối không được yêu thích của mình, Mạc Tiểu Nghiêu quyết định im lặng quan sát, ánh mắt lướt qua từng con rối có thân phận đặc thù, phát hiện trong góc có thêm một người cô chưa từng gặp.
Chất liệu quần áo trên người con rối kia rất giống với Michelle, đội một chiếc mũ lớn, vài sợi tóc màu trắng và màu vàng lộ ra từ dưới mũ. Thỉnh thoảng khi anh ta ngẩng đầu lên, cô có thể nhìn thấy một vết sẹo rất sâu kéo từ mắt trái đến tận môi, lật cả da thịt ra, khiến gương mặt vốn khá ưa nhìn trở nên xấu xí vô cùng.
Mạc Tiểu Nghiêu nhạy bén nhận ra, con rối này chỉ còn một mắt duy nhất, và con ngươi đó có màu xanh lam.