Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 83

Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy người này có thể là John chung gánh xiếc mà Michelle nhắc tới trước đó.

Nếu chỉ là thành viên bình thường thì sẽ không bị cố tình nhắc đến như vậy, có lời thoại chứng tỏ nhân vật này có liên quan đến nội dung cốt truyện.

Vì không muốn để lộ thân phận, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn John vài lần rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm người đứng xem theo dõi diễn biến câu chuyện.

Edward được đám người hầu đỡ dậy ngồi trên ghế sofa, đèn sàn bị đổ cùng với một số đồ đạc khác cũng được đám người hầu sắp xếp lại vị trí ban đầu.

Cửa sổ vẫn mở toang, không có cách nào xác định nó vốn đã như vậy hay là Edward bị ai đó hù dọa nên mở ra. Xe đẩy đồ ăn nằm ngang một bên, mặt trên trống không, bộ ấm trà và mấy món ngọt đều được đặt lên bàn trà. Mạc Tiểu Nghiêu thấy bộ ấm trà kia rất quen thuộc, cực kỳ giống bộ mình đã hí hoáy lúc trước.

Gần cửa sổ có một cái bàn, trên bàn chất đống một số tài liệu và thư từ, cụ thể viết gì thì Mạc Tiểu Nghiêu không nhìn thấy, cô cũng không thể đi qua xem xét ngay dưới con mắt của mọi người được.

Trên tường treo hai bức ảnh gia đình, bức bên trái là một đôi vợ chồng trung niên tóc vàng mắt xanh ngồi ở giữa, hai đứa trẻ tóc vàng mắt xanh đứng hai bên.

Biến thành con rối không ảnh hưởng đến thị lực của Mạc Tiểu Nghiêu, đôi mắt đã được "Bánh quy may mắn" tăng cường của cô dễ dàng nhìn thấy dòng chữ không tính là quá nhỏ được viết dưới khung ảnh.

Richard Rehden, Elizabeth Rehden, Edward Rehden, Mike Rehden, tháng 7 năm 1898.

Mạc Tiểu Nghiêu liếc nhìn Edward đang lẩm bẩm "có người muốn hại tôi" và bác sĩ đang kiểm tra thân thể cho lão - hẳn là "gã d* x*m Robert" kia, xác nhận người đàn ông trung niên trên bức ảnh gia đình này rất có thể không phải là Edward.

Giống nhau là điều chắc chắn, nhưng là loại giống nhau giữa những người thân trực hệ, liên hệ đến người trên bức ảnh gia đình bên phải cùng niên đại, có thể xác định trong hai đứa trẻ tóc vàng mắt xanh này có một người là Edward.

Có lẽ là người lớn tuổi hơn, xét đến thiết lập thế giới quan trong kịch bản này, rất có thể là chế độ con trưởng thừa kế tài sản gia đình. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng là con thứ nếu người con trưởng không may qua đời.

Bên phải là gia đình bốn người, một cặp vợ chồng trung niên, giữa họ có một cậu bé đang đứng, cách đó không xa còn có một cô bé nhỏ tuổi hơn.

Dưới khung ảnh là dòng chữ Edward Rehden, Mary Rehden, Antonio Rehden, Zoya Rehden, tháng 3 năm 1919.

Rõ ràng, nam nữ trung niên trong bức ảnh gia đình bên trái là vợ chồng ông cụ Rehden, cũng là ông nội và bà nội của cơ thể này.

Mạc Tiểu Nghiêu để ý trong bức ảnh gia đình bên trái, cả nhà này đều có tóc vàng mắt xanh, còn bên phải thì thú vị hơn nhiều.

Bốn mái tóc vàng nhưng màu mắt lại có ba loại. Màu xanh lam của Edward, màu xanh lá của bà Mary và Antonio, màu nâu của Zoya.

Theo kiến thức sinh học ít ỏi mà Mạc Tiểu Nghiêu được học, có lẽ màu mắt của Zoya giống mẹ, là con rối gỗ có đôi mắt nâu giống với cô bé trong bức ảnh trên mặt dây chuyền.

Xét đến vấn đề gen trội và gen lặn, nếu Antonio là anh trai cùng cha cùng mẹ với Zoya thì kiểu gì cũng không thể có mắt màu xanh lá được. Nhưng có một vấn đề ở đây là màn chơi này sẽ tuân theo loại thiết lập này à?

Không đợi Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ rõ ràng, Robert đã bắt đầu thực hiện quyền hạn của bác sĩ, hay nói cách khác là bắt đầu đọc kịch bản của gã.

"Ngài Nam tước không còn gì đáng ngại nữa, mọi người giải tán đi, quá nhiều người sẽ làm không khí trong phòng loãng đi, hơn nữa sẽ khiến ngài Nam tước thấy bồn chồn. Antonio, cậu ở lại cho ngài Nam tước ăn chút đồ ngọt hoặc uống tách trà sẽ giúp tâm trạng ông ấy ổn định hơn."

Antonio gật đầu: "Tôi sẽ chăm sóc cha cẩn thận."

Sau đó, các con rối bà Mary, Robert, Zoya, Susanna lần lượt rời khỏi phòng ngủ kiêm phòng sách của Edward theo thứ tự. Mạc Tiểu Nghiêu để ý con rối gỗ nam có sẹo trên mặt lúc trước đã không thấy đâu, hẳn anh ta đã đã lặng lẽ rời đi nhân lúc mọi người đang tập trung vào diễn biến câu chuyện.

Lần này thời gian tự do của Mạc Tiểu Nghiêu không dài, mọi người chỉ kịp chính thức giới thiệu bản thân một chút đã bị ép phải tách ra.

Mạc Tiểu Nghiêu nhận được nhiệm vụ trở về phòng ngủ trước mười tám giờ năm mươi phút, việc này rất đơn giản, cô đã nhớ kỹ đường đi khi đến rồi nên lúc quay về còn chẳng cần mũi tên chỉ dẫn.

Sau khi trở về, Michelle đã đợi sẵn trong phòng, hiển nhiên sẽ có một đoạn hội thoại dài với cô.

Mạc Tiểu Nghiêu: "Ồ, Michelle, anh không sao chứ? Vừa rồi trong phòng cha truyền đến tiếng ồn ào làm em sợ quá."

Michelle: "Ôi đừng lo lắng, Zoya, anh chạy nhanh lắm. Lão nhận ra anh, lão gọi anh là Antonio, ôi chúa tể Cõi Âm trên cao, chẳng lẽ mọi chuyện là do cha chúng ta đã sắp đặt?"

Mạc Tiểu Nghiêu: "Không thể tin được! Tại sao lão lại làm như vậy, anh là con trai của lão cơ mà?"

Michelle: "Nhưng hiện tại người đang chiếm giữ cái tên Antonio lại là một người khác!"

Mạc Tiểu Nghiêu: "Michelle, anh trai yêu quý của em ơi, anh định làm thế nào?"

Michelle: "Anh muốn nghĩ thêm vài cách, để lão phải tự mình thừa nhận chuyện này. Tinh thần của lão rất không ổn định, sau khi anh lẻn vào phòng còn ngửi thấy mùi kỳ lạ. Nếu như thêm vào chút ảo giác gì đó, anh có đủ tự tin, em biết đấy, anh là ông chủ gánh xiếc, tuy cha nuôi chưa từng để anh nhúng tay vào những chuyện xấu xa nhưng anh vẫn biết nên dùng thứ gì."

Mạc Tiểu Nghiêu tiến lên một bước, nắm chặt tay Michelle: "Michelle, như vậy quá mạo hiểm."

Michelle nắm ngược lại tay Mạc Tiểu Nghiêu: "Nhưng đó là điều bắt buộc phải làm, Zoya, anh không lừa em, anh cần số tiền này. Hiện tại khắp nơi đều là chiến tranh, rất nhiều người bị ép đi lính. Các thành viên trong gánh xiếc của anh đều không nhận được lời mời biểu diễn, hầu như chẳng kiếm được đồng nào ở những vùng quê. Đây là tài sản duy nhất mà cha nuôi để lại cho anh, cũng là trách nhiệm quan trọng nhất của anh."

Mạc Tiểu Nghiêu: "Anh thật tốt bụng, Michelle, ước gì mẹ vẫn còn sống, nếu bà ấy có thể nhìn thấy người con trai thật sự của mình thì tốt biết mấy."

Michelle: "À, mẹ, cách gọi xa lạ mà cũng thật thân thiết. Anh chỉ có cha nuôi, không có mẹ nuôi, tuổi thơ của anh lớn lên ở gánh xiếc, họ đã chăm sóc anh, bây giờ đến lượt anh chăm sóc họ. Nếu anh có thể khôi phục thân phận thật sự, có được tiền tài và đất đai thì gánh xiếc có thể duy trì đến khi chiến tranh kết thúc, họ sẽ không bị đuổi đi, cũng sẽ không phải chịu đói."

Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy, cũng may nhờ có loại âm điệu nói chuyện đều đều và bị điều khiển, nếu không bắt cô diễn vở kịch anh em đằm thắm thật trân như này, cô không bật cười thì cũng hóa điên.

Cuộc đối thoại đến đây thì dừng lại, cả hai đều nhận được thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành, sau đó có khoảng hai phút thời gian tự do trao đổi.

"Tôi luôn có cảm giác sắp đến đoạn cao trào rồi." Michelle cũng không khách sáo, lần này chạy tới chạy lui, cho dù cơ thể làm bằng gỗ cũng cảm thấy sắp tan rã đến nơi: "Luôn có cảm giác thời gian diễn xuất quá dài."

Mạc Tiểu Nghiêu: "Ra ngoài đi dạo chắc chắn không đủ thời gian rồi, hay là chúng ta trao đổi thông tin trước đã."

Michelle: "Vì chúng ta là đồng minh nên tôi cảm thấy không có gì phải giấu giếm, John trong gánh xiếc của tôi hơi khả nghi, lén lén lút lút, trước đó còn cố nhét cho tôi một bao thuốc lá. Nhân vật của tôi không hút thuốc nên tôi cất trong túi, muốn vứt cũng không vứt được."

Mạc Tiểu Nghiêu cũng nói chuyện của Susanna và một ít suy luận về di truyền học: "Thân phận của Susanna là hầu nữ được mẹ của Zoya để lại, cô ta nói là đã nhìn Zoya lớn lên, biết thân phận của anh. Ngoài ra, nếu như sau này muốn xác nhận thân phận, tôi nghĩ có thể dựa vào màu mắt, màu mắt của mẹ Zoya cũng là màu nâu, màu tối thường là gen trội, hai anh em chắc chắn giống mẹ."

Michelle gật đầu: "Nhân vật của tôi quen biết Robert, hình như đã từng giúp gã lúc gã sa cơ lỡ vận vài năm trước, khi đó gã còn rất chất phác, bây giờ thì hoàn toàn thay đổi rồi."

Nói đến đây, Michelle dừng lại một lát, giọng điệu nghe khá kỳ quái: "Cái đó... Lúc tôi vào tìm gã, hình như gã đang ngửi một thứ gì đó giống như đồ lót của phụ nữ... Liệu đây có phải manh mối không?"

Mạc Tiểu Nghiêu mở miệng với gương mặt lạnh băng, dù sao cô cũng không thể biểu đạt bất kỳ cảm xúc gì: "Đó là áo nịt ngực của Zoya. Thiết lập của Robert là một gã háo sắc, nói không chừng sẽ tìm ra manh mối từ đây."

Michelle ho khan, đổi chủ đề: "Trước đây cô từng chơi trò chơi nhập vai phá án chưa?"

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu: "Chưa từng nhưng tôi đã xem qua chương trình giải trí tương tự rồi, còn từng xem người khác chơi trên ứng dụng."

Michelle: "Vậy tôi yên tâm rồi, ít nhất cô cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi đoán màn chơi lần này chắc chắn là trò chơi nhập vai phá án, chỉ không biết hung thủ và nạn nhân sẽ là ai."

Mạc Tiểu Nghiêu nói: "... Thông thường khi kịch bản nhập vai phá án bắt đầu, nạn nhân đã chết rồi. Tôi đoán do lần này chúng ta bước vào màn chơi theo cách khác nhau nên mới phải diễn một đoạn dài như vậy. Anh thấy cái xxxxxxx này..."

Michelle chớp mắt, cong ngón tay tạo thành hình dấu chấm hỏi.

Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện mình không thể nói ra chữ "thư mời của cô Lộc", hình như bị thứ gì đó đặc biệt che chắn.

Nghĩ lại là màn chơi phúc lợi một người nhưng lại xuất hiện thêm nhiều người chơi, trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu thoáng hiểu ra, có lẽ mỗi người chơi sẽ có tên màn chơi khác nhau. Đối với cô là màn chơi phúc lợi sẽ không chết nhưng có lẽ với với họ thì là màn chơi phải liều mạng trong "Gametoday".

Nhưng dù vậy, Mạc Tiểu Nghiêu cũng không muốn dễ dàng nhận thua, dù sao thất bại trong màn chơi sẽ không cần trả giá bằng mạng sống.

Thấy Michelle vẫn đang đợi mình, Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ một chút, đổi sang chữ "màn chơi" thay cho tên, dù sao trước đó cũng đã nhắc đến rất nhiều lần, không lý nào bây giờ lại không thể dùng.

"Theo trình tự của trò chơi nhập vai phá án, hiện tại chúng ta đang ở giai đoạn tự giới thiệu, tôi đoán sau khi màn chơi xuất hiện nạn nhân thì tiến độ sẽ nhanh hơn. Những thứ chúng ta không thể giấu diếm hay tiêu hủy đều sẽ trở thành bằng chứng bất lợi. Loại vật phẩm này anh có, tôi có, tất cả mọi người đều có, chỉ không biết đến lúc đó sẽ lục soát bằng cách nào."

Mạc Tiểu Nghiêu nói xong một tràng dài thì ngậm miệng lại, đáy lòng thoáng lo lắng, luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói rõ được là chỗ nào, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Michelle đồng ý với cách nhìn của Mạc Tiểu Nghiêu, hai người tiếp tục trao đổi một số thông tin "có thể nói cho đồng minh, không sao cả".

Chẳng lâu sau, thời gian tự do trao đổi kết thúc, Michelle bị hệ thống điều khiển rời khỏi phòng ngủ của Zoya từ sân nhỏ, đi theo đường cũ quay trở về.

Năm phút sau, vào lúc mười chín giờ, trong trang viên vang lên một tiếng hét thảm thiết.

"Antonio!!!"

Cùng lúc đó, trong đầu Mạc Tiểu Nghiêu vang lên âm thanh quen thuộc của hệ thống.

"Nhiệm vụ chính bắt đầu:

1. Tìm ra hung thủ giết hại Antonio: 10 điểm.

2. Rửa sạch hiềm nghi trên người mình, tránh bị chỉ định là hung thủ: 10 điểm.

Vòng bỏ phiếu sẽ bắt đầu vào lúc hai tư giờ, mong mọi người chơi quý trọng thời gian.

P/s: Tổng điểm vượt quá 15 điểm, sau khi vở múa rối kết thúc sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt từ cô Lộc."

Bình Luận (0)
Comment