Quả nhiên, sau khi người kia tự giới thiệu, mọi người biết được thân phận của anh ta là "pháp y". Tuy Mạc Tiểu Nghiêu rất hoài nghi thời đại này có nghề pháp y không, nhưng không thể phủ nhận anh ta chính là người có thể giám định các loại manh mối vật chứng.
"Ngài pháp y, xin anh hãy giúp chúng tôi điều tra nguyên nhân tử vong của người chết."
Mạc Tiểu Nghiêu thương lượng với ba người khác, quyết định tìm ra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của nạn nhân trước, sau đó sẽ đến phòng ngủ của Edward. Dù sao tất cả mọi người đều có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp với lão, có lẽ còn có thể hỏi ra chút gì đó.
"Thực ra tôi đã kiểm tra rồi nhưng mỗi người phải bỏ ra 1 điểm, tôi mới có thể nói cho mọi người biết." Rối gỗ pháp y nói vậy: "Mọi người có thể lựa chọn công khai hoặc là hỏi riêng, tôi đều sẽ làm theo."
Bốn người nhìn nhau, ai cũng không muốn dùng điểm số của mình để người khác được lợi. Susanna do dự một chút, xoay người hỏi John và Michelle: "Hai người có thể đi hỏi một chút không? Chọn trả lời công khai là được."
John và Michelle: "Chúng tôi không có điểm nào cả."
Thấy phương pháp mưu lợi này không thể dùng, Susanna trầm mặc, sợ mình nói thêm một chữ nữa sẽ bị ba người khác ép buộc tiêu hao điểm số trinh sát.
Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng nhìn ba người kia, thật ra dựa theo suy đoán trong lòng cô, nếu như chính xác thì năm điểm vẫn còn dư, dùng hết một điểm cũng không sao cả, nhưng điều kiện tiên quyết là phục vụ cho đồng đội chân chính, về phần đám người này... Hừ!
"Hay là bốn người chúng ta chơi tay úp tay ngửa đi?" Bà Mary đưa ra đề nghị này, trong lúc nói chuyện vẫn luôn nhìn trái nhìn phải, sợ người khác sẽ không đồng ý: "Một ván quyết định thắng thua, người bị loại sẽ phải dùng điểm."
Mạc Tiểu Nghiêu liếc mắt nhìn Mary, thấy bà ta vẫn luôn xoa xoa mu bàn tay phải bằng tay trái, bèn đồng ý đề nghị này. Sau đó trong ba lần chơi tiếp theo, cô vẫn duy trì động tác úp tay, vui vẻ loại Susanna.
Tốt thật, Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ, quả nhiên Robert và bà Mary đã âm thầm cấu kết với nhau.
Tuy rằng không quá tình nguyện nhưng Susanna không nuốt lời, dù sao cũng là ý chí của "số đông", lại chỉ tổn thất một điểm trinh sát, vì việc này mà trở mặt thật sự không đáng.
Nhận được điểm trinh sát, lại bởi vì lựa chọn công khai nên pháp y lớn tiếng công bố kết luận: "Antonio bị trúng độc mà chết. Tôi đã kiểm tra các vật dụng liên quan bên cạnh anh ta, trong đó kẹo chứa độc tố tương tự, trong thuốc lá chứa lượng lớn thủy ngân, hút vào cũng sẽ sinh ra hiệu quả trúng độc tương tự."
Nói đến đây, anh ta dừng lại vài giây, giống như cho những người không chuyên nghiệp này thời gian tiêu hóa và ghi nhớ, sau đó mới tiếp tục nói.
"Còn về vết thương do rắn cắn trên người anh ta là do răng nọc của loài rắn độc duy nhất ở vùng Cực Bắc, rắn hổ mang chúa phương Bắc. Sau khi bị rắn hổ mang chúa phương Bắc cắn sẽ cảm thấy đau nhức, hai mươi phút sau bắt đầu có phản ứng nghiêm trọng hơn. Nạn nhân sẽ bị sưng phù, choáng váng, nôn mửa, sáu tiếng sau sẽ xuất hiện triệu chứng nghiêm trọng nhất. Mặc dù bị rắn hổ mang chúa phương Bắc cắn rất đau đớn nhưng rất ít khi tử vong."
Bà Mary hùa theo gật đầu: "Sau khi người chết hét lớn, hệ thống đã giao nhiệm vụ cho tôi, bảo tôi đến phòng ngủ của anh ta xem sao, bây giờ nghĩ lại, khi đó chắc anh ta đã bị rắn cắn rồi."
Susanna nhìn John, rồi lại nhìn Mạc Tiểu Nghiêu: "Vậy rốt cuộc là ai trong hai người làm?"
Trước kiểu khiêu khích lộ liễu này, Mạc Tiểu Nghiêu lười phản ứng, hỏi thẳng John một vấn đề vô cùng quan trọng: "John, con rắn hổ mang chúa phương Bắc kia là do anh thả đúng không? Anh đã đặt nó ở đâu?"
John: "Là tôi thả, tôi đặt trong phòng ngủ của Edward. Tôi biết rắn hổ mang chúa phương Bắc không gây chết người nhưng cơn đau do nó mang đến đủ để khiến lão phải chịu khổ, nếu như trái tim già nua của lão không chịu nổi, chết cũng tốt. Dù sao loài rắn đó ở khá gần đây, người khác sẽ chỉ nghĩ là nó tự bò vào thôi."
Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu nhìn chằm chằm bà Mary: "Nếu rắn hổ mang chúa phương Bắc bị ném vào phòng ngủ của Edward, vì sao bà lại nói nó ở phòng ngủ của Antonio?"
Bà Mary: "Có lẽ là nó tự bò về, ai biết được? Tôi bị hệ thống khống chế đâu thể tự do đi lại, cô đang nghi ngờ tôi? Vậy tôi cũng nghi cô đấy, cô đáng nghi nhất, trong bếp cũng có loại kẹo kia, biết đâu là cô đã lấy trộm."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Lúc đó bà cũng ở trong bếp."
Bà Mary: "Tôi ở trong bếp nhưng tôi vẫn luôn nói chuyện với bếp trưởng."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Sau đó bà cố ý hắt sữa bò lên người tôi, tôi đi trước, bà còn ở lại."
Bà Mary: "Ở lại tức là hạ độc à? Susanna còn phụ trách đẩy xe thức ăn ra ngoài, trên đường đi cũng có nhiều cơ hội mà."
Susanna: "Liên quan gì đến tôi, rõ ràng là hệ thống sắp xếp cho tôi đi đưa, sao tự ý hành động được."
Bà Mary: "Biết đâu hệ thống điều khiển cô hạ độc thì sao?"
Robert: "... Mọi người đừng cãi nhau nữa, hay là chúng ta lên lầu tìm bằng chứng trước đi? Bây giờ đã hai mốt giờ rưỡi rồi."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Vậy chúng ta đến phòng ngủ của Edward xem sao, không phải John nói đã ném rắn ở đó à? Có lẽ còn chút dấu vết."
Đề nghị này không bị ai phản đối, mặc dù biết không thể tổn thương lẫn nhau nhưng bốn người vẫn cảnh giác giữ một khoảng cách nhất định, chỉ sợ có kẻ muốn đồng quy vu tận mà đột nhiên nổi điên.
Pháp y với tư cách là nhân viên giám định cũng đi theo, nhóm bảy người rất nhanh đã đến phòng ngủ của Edward.
Edward vẫn cúi đầu ngồi trên ghế sofa đơn, cửa sổ mở toang như cũ, gió đêm thổi vào từng luồng không khí trong lành, ngay cả tấm rèm nhung dày nặng cũng bị thổi bay phần phật.
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn lướt qua tình hình trong phòng, trong lòng đã hiểu được chung chung, thật ra cốt truyện phát triển đến mức này đã rất rõ ràng.
Bản thân cô chắc chắn không phải hung thủ, bởi vì độc chỉ bỏ vào hai viên kẹo, Antonio vẫn để trong túi quần không hề ăn.
Động cơ giết người của Robert không rõ ràng, nói đúng hơn là sau khi có được thư giới thiệu, gã hoàn toàn có thể rời khỏi trang viên Mist cao chạy xa bay, không cần phải xen vào ân oán tình thù nơi này. Cho dù bà Mary là người tình của gã nhưng đây chẳng phải chuyện bị cấm cản ở thời đại này, trái lại còn là chuyện thường tình ở một số nơi.
Vậy nên thực ra động cơ giết người của Robert là thấp nhất, cho dù có, đối tượng cũng nên là John chứ không phải Antonio đã viết thư giới thiệu cho gã. Antonio chẳng có ý kiến gì về việc gã rời khỏi bà Mary hoặc mang bà Mary đi, y chỉ là một kẻ si mê quyền lực và tiền tài.
Điều này có thể thấy rõ từ việc y muốn gả người em gái cùng cha khác mẹ cho một lão già để đổi lấy tiền đồ chính trị cho bản thân. Còn về phần vì sao lại viết thư giới thiệu cho Robert, Mạc Tiểu Nghiêu hoài nghi, có thể Robert đang nắm giữ nhược điểm nào đó của Antonio, có lẽ là thứ có liên quan đến thân phận con riêng của y.
Tiếp theo là Michelle và John, nhìn bề ngoài hai người này là kẻ đáng nghi nhất, bởi vì là người thừa kế theo thứ tự, chỉ cần Antonio chết là họ sẽ được lợi. Nhưng có một tiền đề lớn, họ phải khôi phục lại thân phận của mình trước đã.
Như vậy, hai người họ tạo thành thế cân bằng kỳ diệu, nếu ai ra tay trước, người còn lại có thể thẳng tay chỉ tội đối phương, đảm bảo mình là người thừa kế duy nhất rồi thì sẽ nghĩ cách khôi phục thân phận sau.
Kết hợp với những gì pháp y đã nói, Mạc Tiểu Nghiêu gần như có thể khẳng định hung thủ là Susanna hoặc bà Mary. Tuy nhiên vấn đề là, nếu cô đứng ra bỏ phiếu cho Susanna, bà Mary và Robert nhất định sẽ theo nhưng nếu cô chỉ ra bà Mary, có lẽ kết quả sẽ là hòa.
Liếc mắt nhìn sáu phút còn lại trong ngân hàng thời gian, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy đã đến lúc mình phải hành động.
Có lẽ vì Susanna đã dùng mất một điểm trinh sát nên lúc này cô ta hơi bất chấp, không đợi những người khác lên tiếng đã nói với pháp y: "Xe trà này là do tôi đẩy từ phòng bếp ra, mọi thứ đều đã được bày lên bàn, anh cứ kiểm tra xem có độc không, dù sao tôi cũng không phải hung thủ, không sợ."
Có người trả điểm trinh sát, đương nhiên pháp y sẽ bắt đầu làm việc, anh ta đi tới kiểm tra một lượt, sau đó trừ của Susanna hai điểm trinh sát: "Trong trà đen có độc, uống vào sẽ xuất hiện triệu chứng giống như người chết, bánh ngọt không có độc."
Bà Mary: "Trà này là do Zoya tự tay pha! Cô ta là hung thủ!"
Ánh mắt của ba người đều đổ dồn vào Mạc Tiểu Nghiêu, bà Mary còn gào lên đòi bỏ phiếu cho cô để kết thúc trò chơi, có vẻ Robert và Susanna cũng hơi dao động.
Mạc Tiểu Nghiêu không để ý đến họ, cô quay sang hỏi John và Michelle: "Hai người còn quyền bỏ phiếu chứ?"
Michelle và John: "Chúng tôi có thể bỏ phiếu."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Vậy căn cứ để bỏ phiếu là gì?"
Michelle và John: "Ngẫu nhiên hoặc theo người nắm giữ bằng chứng quyết định."
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, quay lại nhìn bà Mary, buông hai tay đang khoanh trước ngực ra để lộ một đôi găng tay đang nắm chặt trong tay phải: "Ví dụ như cái này sao?"
Nói xong, không đợi ai lên tiếng, Mạc Tiểu Nghiêu cầm đôi găng tay đi tới trước mặt pháp y rồi đưa cho anh ta: "Anh kiểm tra cái này đi, Susanna, giúp tôi trả điểm trinh sát, của tôi dùng hết rồi."
Susanna: "... Sao lại là tôi?"
Mạc Tiểu Nghiêu chậm rãi hỏi: "Cô không muốn nhanh chóng kết thúc màn chơi này à? Đây là manh mối mấu chốt đấy, lúc ở phòng bếp, bà Mary đã đeo đôi găng tay này."
Susanna nửa tin nửa ngờ những gì Mạc Tiểu Nghiêu nói nhưng hiện tại cô ta đã dùng ba điểm trinh sát rồi, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, sau vài giây do dự, cô ta đồng ý.
Pháp y: "Trên đôi găng tay này có dính chất độc, giống hệt với chất độc trong trà đen."
Mạc Tiểu Nghiêu nhận lại đôi găng tay từ pháp y, lắc lư: "Thông tin đồ vật ghi rõ là găng tay bẩn của bà Mary, tại sao lại dính chất độc? Tôi nghĩ mọi người đều đã rõ. Chất độc trong trà đen là do bà ta bỏ vào, người bà ta muốn g**t ch*t thật ra là Edward nhưng không biết vì sao Antonio lại uống nhầm nên mới bị độc chết. Chậc chậc, suýt chút nữa bà ta đã có thể dựa vào suy nghĩ hổ dữ không ăn thịt con mà thoát tội rồi."
Không đợi bà Mary cãi lại, Mạc Tiểu Nghiêu giơ tay lên chỉ thẳng vào bà ta: "Tôi đề nghị bỏ phiếu, kết thúc màn chơi hại não này đi, tôi cho rằng hung thủ chính là bà Mary."