Susanna dứt khoát bỏ phiếu theo. Dù sao chắc chắn hung thủ không phải cô ta, cô ta cũng chẳng biết là ai, bây giờ có cao thủ dẫn dắt rồi, lại nói rất có lý, cứ theo thôi.
Đương nhiên bà Mary sẽ không chịu thua, bà ta chỉ tay về phía Mạc Tiểu Nghiêu: "Tôi cho rằng là Zoya hạ độc, trà đen là do cô ta tự tay pha, tôi cho rằng hung thủ là Zoya!"
Robert do dự hồi lâu, cuối cùng cũng bỏ phiếu cho Zoya theo bà Mary. Hiện tại tỉ số đang là 2 vs 2, tạo thành thế cân bằng như lời Michelle và John đã nói.
Lúc này mọi người đều nhìn về phía hai con rối kia, chờ đợi phán quyết của chúng, bất kể là bỏ phiếu ngẫu nhiên hay là bỏ phiếu theo, lập tức sẽ có kết quả.
Michelle và John suy nghĩ vài giây, đồng thời giơ tay lên, đầu ngón tay hướng lên trời: "Chúng tôi bỏ phiếu cho…"
Lời còn chưa dứt, hai cánh tay con rối đồng thời hạ xuống chỉ thẳng vào bà Mary.
4 vs 2, bà Mary bị bầu là hung thủ.
"Thật đặc sắc, thật đặc sắc." Giọng nói của cô Lộc lại vang lên, nóc nhà đột ngột biến mất, gương mặt có đôi mắt trong veo và lông tơ mềm mại của cô bé lại xuất hiện trước mặt mọi người.
"Trò chơi kết thúc, người thua cuộc phải ở lại Nhà Rối tiếp tục rèn luyện kỹ năng diễn xuất." Cô Lộc nói xong đưa tay nhấc bà Mary lên, mặc kệ bà ta giãy giụa kêu gào, rất thành thạo buộc dây treo lên người bà ta sau đó ném sang chỗ Michelle và John.
Cô Lộc nhìn Robert đang ngồi bệt dưới đất, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhân từ tha cho anh ta: "Nhiệm vụ chính mới chỉ hoàn thành được một nửa, anh có thể lựa chọn ở lại Nhà Rối chơi với tôi hoặc từ bỏ."
Mạc Tiểu Nghiêu chú ý tới, cô Lộc dùng chữ "từ bỏ" chứ không phải "quay về". Nhưng cô không muốn xen vào chuyện của người khác, hơn nữa ai biết được có thể rước họa vào thân hay không nếu tùy tiện lên tiếng nhắc nhở trong tình huống này, nhìn thế nào cũng thấy cô Lộc cũng là một Boss cực kỳ mạnh mẽ.
Lần này khác hẳn lần ở thị trấn suối nước nóng, cô không chỉ đổi cơ thể mà còn không mang theo túi xách, không thể triệu hồi sổ thẻ bài... Mà cho dù có triệu hồi thì bên trong cũng chẳng còn lá bài nào dùng được.
Chứng kiến kết cục của bà Mary sau khi bị ép buộc ở lại, Robert nào dám chọn ở lại theo, anh ta run rẩy lên tiếng trả lời, nếu như cẩn thận phân biệt còn có thể nhận ra trong đó xen lẫn chút may mắn và giải thoát.
"Cô Lộc tôn kính, tôi xin được từ bỏ."
Đôi mắt trong suốt của cô Lộc nhìn Robert chằm chặp một hồi, ngay khi anh ta thấp thỏm cho rằng đối phương sắp giận thì cô bé lại cười hì hì: "Được rồi, tôi là đứa trẻ ngoan sẽ không ép buộc người khác, anh đã không muốn ở lại chơi với tôi thì thôi vậy."
Nói xong, cô Lộc vươn tay cầm lấy con rối Robert giơ lên giữa không trung, không để ý anh ta giãy dụa mà lắc lắc vài cái. Sau đó một người đàn ông mặc quần áo thể thao bị ném ra từ trong con rối, ngã xuống trước mặt Mạc Tiểu Nghiêu và Susanna.
Máu tươi từ trên người anh ta ồ ạt chảy ra nhưng nhìn kỹ có vẻ anh ta vẫn còn sống. Hai người nhìn nhau, đồng thời lựa chọn lui về phía sau vài bước, ai cũng không có ý muốn tiến lên giúp đỡ.
"Phải cất kỹ con rối mà chúa tể Cõi Âm tặng." Cô Lộc lải nhải mặc quần áo cho con rối Robert trong tay rồi đặt nó ở bên cạnh bà Mary, đứng thành một hàng với Michelle và John.
Sau đó, cô bé giống như vừa nhìn thấy Robert chảy máu vì ngã từ trên cao xuống, giọng điệu tràn ngập sự chán ghét khoa trương: "Í, con bọ đáng ghét làm bẩn phòng đồ chơi của mình, phải vứt bỏ mới được!"
Hai ngón tay cô Lộc vươn vào kẹp lấy Robert vốn đã không thể cử động, ném ra sau, Mạc Tiểu Nghiêu không còn nhìn thấy người đàn ông kia nữa.
"Ngoan yêu, lại vứt rác bừa bãi rồi." Lần này giọng nói trầm ấm pha chút trách móc vang lên: "Để mẹ con nhìn thấy lại dùng nĩa chọc sừng con đấy."
Cô Lộc lập tức che hai chiếc sừng nhỏ trên đầu: "Con đi nhặt lên ném vào thùng rác đây, cha đừng mách mẹ nhé."
Nói xong, cô bé phát ra tiếng "bịch bịch bịch" cực kỳ mạnh mẽ khi chạy, hẳn là đi nhặt xác Robert để ném vào thùng rác.
"Làm sao bây giờ, có phải chúng ta cũng chết ở đây không?"
Lúc này Susanna mới dám run rẩy mở miệng, cô ta vốn định nắm lấy cánh tay Mạc Tiểu Nghiêu nhưng lại sợ lực tay của mình làm hỏng con rối thì thảm.
Mạc Tiểu Nghiêu còn đang suy tư "cô Lộc" có phải là tuần lộc hay không, dù sao trong ấn tượng của cô, trên Trái đất chỉ có loài hươu này là loài cái cũng có sừng.
Bị Susanna cắt ngang suy nghĩ, cô mới quay đầu nhìn cô ta: "Nhiệm vụ chính của tôi đã hoàn thành, cô thì sao?"
Susanna run rẩy trả lời: "Cũng hoàn thành rồi."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Vậy thì không cần sợ, hệ thống sẽ không để cho người hoàn thành nhiệm vụ không thể sống sót trở về."
Lúc này Susanna mới thoáng an tâm, ôm tâm trạng thấp thỏm lo âu chờ cô Lộc trở về thả hai người đã qua màn chơi rời đi.
Tốc độ trở về của cô Lộc rất nhanh, trước sau chưa tới ba phút nhưng trong mắt hai người chờ đợi qua màn lại hoàn toàn là một cảm giác khác. Giống như thời gian lên lớp và thời gian tan học không hề giống nhau, sự chờ đợi luôn khiến người ta sốt ruột.
Cũng may lần này sau khi trở về cô Lộc không còn vòng vo hỏi những chuyện linh tinh nữa, mà dựng một cánh cửa nhỏ chỉ đủ cho một con rối đi qua trước mặt họ. Bên trong cánh cửa nhỏ giống như một vòng xoáy hỗn loạn kỳ dị, không thể nhìn ra phía đối diện thông đến đâu.
"Đi ra ngoài, hai người có thể trở lại thuyền rồi." Cô Lộc chỉ Susanna: "Cô đi trước đi."
Susanna chỉ mong có câu nói này nhưng nghĩ đến kết cục của Robert trước đó, cô ta vẫn đánh bạo hỏi một câu: "Là dùng thân thể của mình sống sót trở lại thuyền đúng không?"
Cô Lộc nghiêng đầu: "Đương nhiên rồi, tôi không nỡ để cô mang con rối đi đâu."
Lúc này Susanna mới yên tâm, đứng trước cửa nhỏ do dự đưa ngón tay chạm vào vòng xoáy kỳ dị bên trong. Một giây sau, thân thể của cô ta thoát ra khỏi con rối, là một cô gái nhìn qua không lớn hơn Điền Điềm là bao.
Cô nàng kinh ngạc nhìn hai bàn tay của mình, lại sờ gương mặt, lúc này mới quay đầu nở nụ cười ngọt ngào với Mạc Tiểu Nghiêu rồi cất bước đi vào trong cánh cửa nhỏ.
Hiện tại chỉ còn lại một mình Mạc Tiểu Nghiêu.
Cô Lộc không bảo cô đi, Mạc Tiểu Nghiêu cũng đứng im tại chỗ, càng đến lúc này thì càng phải bình tĩnh, tránh hành động quá vội vàng làm rối loạn tình thế.
Mạc Tiểu Nghiêu chợt phát hiện mình bị cô Lộc túm lên không trung, sau đó nhảy ra khỏi Nhà Rối, đến một không gian khác rộng lớn hơn.
Đồ đạc trang trí ở đây không khác gì nhà của người bình thường trên Trái đất, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là mọi thứ đều được phóng to lên rất nhiều lần. Bên cạnh cô có một chiếc cốc cao hơn cô nửa cái đầu làm vật so sánh, thể hiện trực quan sự chênh lệch chiều cao giữa hai bên.
Lúc này cô Lộc đang ngồi trên một chiếc ghế, tay đặt trên mép bàn, chống cằm nhìn Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô là người có điểm số cao nhất trong vở múa rối này, cô thích kịch bản này chứ?"
Mạc Tiểu Nghiêu có thể nói gì? Đương nhiên là gật đầu: "Thích, một kịch bản rất thú vị, có thể thấy được người sáng tác rất có tài."
Nịnh nọt cũng đâu mất mát gì, đối phương muốn nghe bao nhiêu thì cô nịnh bấy nhiêu!
Quả nhiên, cô Lộc nở nụ cười để lộ hàm răng chắc khỏe của động vật ăn cỏ. Mạc Tiểu Nghiêu không biết nếu như bị ăn thịt, bị cắn xé bởi hàm răng sắc nhọn kia đau hơn hay bị loại răng của cô bé này nghiền nát đau hơn.
Có lẽ là kiểu thứ hai, bị nghiền nát đến chết, nghĩ thôi đã thấy khủng khiếp rồi.
"Tác giả của kịch bản này là tôi." Cô Lộc vui vẻ nói: "Tôi biết là mình viết rất hay, có thể biểu diễn cho chúa tể Cõi Âm xem."
Mạc Tiểu Nghiêu thăm dò hỏi: "Chúa tể Cõi Âm là người rất lợi hại à?"
Cô Lộc liên tục gật đầu: "Là người vô cùng lợi hại, ngài ấy là chúa tể của toàn bộ thế giới này, là vị vua vĩ đại nhất của chúng tôi."
Mạc Tiểu Nghiêu tán thưởng: "Vậy thì đúng là rất lợi hại, đúng rồi, cô Lộc vừa thông minh vừa đáng yêu, cô có biết Paradisus không?"
Cô Lộc chớp mắt: "Đương nhiên là biết, đó là nơi chúa tể Cõi Âm..."
Giọng nam trầm ấm đột nhiên vang lên, ngăn cản khả năng con gái ngây thơ của mình bị lừa gạt: "Ngoan yêu, con nói nhiều quá, nhanh lên một chút, mẹ con nấu cơm xong rồi đấy."
"Con biết rồi, cha, con đến ngay đây!" Cô Lộc quay đầu đáp lời, không tiếp tục đòi Mạc Tiểu Nghiêu nịnh nữa.
Cô bé lấy cánh cửa nhỏ từ trong Nhà Rối ra đặt trước mặt cô, sau đó vội vàng cầm một chiếc hộp lớn bằng hộp đựng đồ ăn vặt bán trên taobao đưa cho Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô về đi, đây là phần thưởng thêm cho người chiến thắng có điểm cao nhất, là bảo bối tôi thích nhất, tặng cho cô đó."
Mạc Tiểu Nghiêu giơ hai tay nhận lấy chiếc hộp, nhìn cô Lộc vui vẻ chạy đi, sau đó cô không vội vàng mở hộp mà học theo động tác trước đó của Susanna, chạm vào vòng xoáy bên trong cánh cửa nhỏ để bản thân thoát khỏi thân thể con rối đáng sợ này.
Mac Tiểu Nghiêu xoay người nhìn con rối Zoya ngã trên mặt đất phía sau, thử triệu hồi cuốn sổ thẻ, lại sờ túi xách sau lưng, thấy mọi thứ vẫn còn mới thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy chiếc hộp cô Lộc đưa cho cất vào túi.
Sau đó cô vừa quay người lại đã bắt gặp một đôi mắt rõ ràng không thuộc về cô Lộc. Ngẩng đầu nhìn lên, một cặp sừng hươu to lớn đẹp đẽ, uy phong hùng tráng xuất hiện trong tầm mắt của cô.
"Muốn lừa gạt con gái ngây thơ của tôi? Quả nhiên là loài người gian xảo được chúa tể Cõi Âm khen ngợi, để tôi xé rách thân thể của cô xem thử rốt cuộc trái tim kia có màu gì."
Cùng lúc giọng nói trầm ấm vang lên, một đôi bàn tay to lớn từ trên trời giáng xuống, Mạc Tiểu Nghiêu theo bản năng lăn một vòng về phía trước, vừa lăn vừa bò chui vào cánh cửa nhỏ có vòng xoáy kỳ dị kia.
"Rầm" một tiếng, Mạc Tiểu Nghiêu ngã khỏi ghế té xuống sàn thư viện trên du thuyền. Sau đó dưới ánh mắt tò mò và kinh ngạc của mọi người, cô thản nhiên đứng dậy, cúi người nhấc chiếc ghế lên rồi ngồi xuống lại với vẻ mặt "mọi người nhìn nhầm rồi, không có chuyện gì xảy ra hết".
Mạc Tiểu Nghiêu cúi đầu nhìn hai tay mình, yên lặng chờ đợi những người khác trở về, bất kể quá trình có nguy hiểm đến đâu, có thể sống sót trở về thật tốt.