Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 96

Cảm giác đứng trong nhà nhìn thây ma từ xa và đứng ngoài vườn nhìn ở tầm gần rất khác nhau. Cho dù chỉ cách nhau có mấy bước chân, nhưng khi rời khỏi nơi có ánh đèn màu cam và mái nhà để đến một nơi trống trải, cảm giác nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội.

Đặc biệt là trong không khí còn thoang thoảng mùi hôi thối ngày càng nồng nặc theo bước chân của thây ma tiến lại gần, hai người mới vốn nhát gan không khỏi sợ hãi, tuy không đến mức ngồi bệt xuống đất nhưng bước chân chạy về phía căn nhà nhỏ lại vô cùng loạng choạng.

Ngay khi họ sắp bước vào nhà, một tấm chắn cao ngang người kèm theo tiếng gió rít lao đến chắn ngang giữa vườn và căn nhà nhỏ, chỉ cách mũi chân của họ vài xen-ti-mét.

Điền Điềm ở trong nhà cười nói: "Hai người không nghe thấy anh Khương nói gì à? Dám quay về, anh ấy sẽ giết thật đấy! Không phải hai anh rất tài giỏi hả? Đi đánh thây ma đi, chỉ biết cãi nhau với người lớn tuổi thì tính là bản lĩnh gì?"

Người mới A lập tức sợ hãi, vừa khóc vừa xin lỗi Điền Điềm: "Xin lỗi, là chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên nói như vậy, xin hãy cho tôi vào trong... Thây ma, thây ma đáng sợ quá..."

Hiệu ứng 3D từ xa và VR trước mặt có giống nhau không?

Người mới B có vẻ cứng cỏi hơn người mới A, thấy không còn đường quay về, anh ta bỗng dũng cảm hơn: "Đừng cầu xin họ! Tự mình chiến đấu thôi! Đều là con người, tại sao họ làm được mà chúng ta lại không!"

Tất nhiên, miệng nói vậy chứ chân anh ta vẫn run rẩy, cố tỏ ra dũng cảm bằng cách nói lớn tiếng để tự cổ vũ bản thân.

Mạc Tiểu Nghiêu lười nhìn họ, từ lúc Khương Yển lên tiếng, cô đã không còn để ý đến mấy người này nữa. Chiến trường chính là đàn thây ma đối diện và người chơi trên du thuyền khác, đâu còn tâm trí đâu mà quan tâm đến hai tên đồng đội heo này.

Dù sao thì họ cũng không có khả năng sống sót trở về du thuyền, thậm chí Mạc Tiểu Nghiêu còn chẳng muốn biết tên của họ.

Trong khoảng thời gian này, do thây ma cấp một liên tục bị Mạc Tiểu Nghiêu đánh lui nên dù chỉ có một cây cấp một bảo vệ nhưng não của người mới A không hề gặp nguy hiểm gì, thây ma đều bị tiêu diệt từ xa.

Theo kế hoạch ban đầu, những người không liên quan sẽ không được tự do suy nghĩ, như vậy có thể lợi dụng hiệu quả ánh sáng trắng của nhóm điều khiển não để thu hút thây ma, tập trung tiêu diệt chúng.

Nhưng bây giờ vì não của hai người mới kia liên tục phát sáng, tuy có cung cấp năng lượng nhưng lại phá hỏng kế hoạch ban đầu của Mạc Tiểu Nghiêu, thật khiến người ta khó chịu.

Nếu không phải vì một điểm của bộ não, Mạc Tiểu Nghiêu thật sự muốn mặc kệ cho thây ma lao đến cắn chết hai tên đồng đội kia sau đó mới đánh lui nó, đỡ phải nghe họ lải nhải phiền chết đi được.

Đáng tiếc, việc lớn vẫn quan trọng hơn.

Mạc Tiểu Nghiêu thở dài, quay về căn nhà nhỏ lấy cây cấp hai mới được tạo ra, trồng vào hàng của mình, sau đó mới ném cây tiếp theo vào hàng của người mới A.

"Tiểu Nghiêu, thử nhổ một cây cấp một lên xem có nhận lại được năng lượng không, rồi xem vị trí đó có trồng cây mới được không."

Khương Yển nhìn quanh, thấy tốc độ tiêu diệt thây ma của mọi người khá đồng đều và cũng sắp đến giai đoạn nghỉ ngơi, anh bèn nói với Mạc Tiểu Nghiêu, muốn thử nghiệm một chút tránh trường hợp lúc cần dùng mới phát hiện ra khác với dự đoán, vậy thì toi đời.

"Được."

Mạc Tiểu Nghiêu đáp, ngẩng đầu nhìn quanh, trong vườn chỉ còn lại hai con thây ma cấp hai, một con đang ở hàng não của cô, con còn lại ở hàng của Khương Yển, đang bị cây cấp hai đánh cho gào thét thảm thiết. Xem ra nó không trụ được bao lâu nên cô không để ý đến nữa, đi đến hàng não của mình nghiên cứu cây cấp một được trồng đầu tiên.

Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ một chút, đặt hai tay lên cây, dùng sức nhổ lên. Cô tưởng rằng có thể dễ dàng nhổ cây lên nhưng lại vấp phải sự phản kháng mãnh liệt, cứ như thể cây đã có ý thức không muốn rời khỏi mảnh đất ấm áp.

"Có lực cản." Mạc Tiểu Nghiêu buông tay, nghiêng đầu nhìn Khương Yển đang đứng cách đó không xa: "Hình như nó không muốn bị nhổ. Tiếp tục không?"

Vừa nói, não cô lại lóe sáng vài cái, Mạc Tiểu Nghiêu quyết định ngừng suy nghĩ, ném hết tất cả vấn đề cho Khương Yển chờ anh trả lời.

Khương Yển cũng rất do dự nhưng nghĩ đến việc có thể phải thay toàn bộ số cây sau này, anh quyết định: "Cứ nhổ lên xem sao, xem rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì."

"Ừ." Mạc Tiểu Nghiêu đáp, thản nhiên đặt hai tay lên cây, lần này không thử nữa mà dùng hết sức nhổ lên!

Sau một tiếng kêu thảm thiết như chuột chũi, cây cấp một bị Mạc Tiểu Nghiêu nhổ lên đang giãy giụa dữ dội trong tay cô, sau đó biến thành một quả cầu năng lượng màu trắng lơ lửng trên tay cô.

Mạc Tiểu Nghiêu định đưa quả cầu năng lượng cho Khương Yển nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, những cây khác vốn đang tấn công thây ma bỗng nhiên dừng lại, tất cả đều ngừng hoạt động không còn tấn công thây ma nữa, giống như thời gian đột ngột dừng.

"Bắt lấy!" Không kịp suy nghĩ, dưới ánh mắt lo lắng của Khương Yển, Mạc Tiểu Nghiêu ném quả cầu năng lượng về phía Mạnh Đan Thu cũng đã nhận ra có gì đó không ổn đang chạy đến, sau đó rút đôi giày cao gót đã cất trong túi ra, xông về phía con thây ma đang lao tới.

Khương Yển nhìn Mạc Tiểu Nghiêu chăm chăm, cố gắng giữ bình tĩnh dặn dò Mạnh Đan Thu đang cầm quả cầu năng lượng chạy tới: "Nhanh chóng ném vào máy đi, xem có thể chuyển hóa được bao nhiêu năng lượng."

Mạnh Đan Thu đáp một tiếng, vội vàng chạy về phía máy tạo cây, liếc nhìn năng lượng hiện có rồi ném quả cầu năng lượng vào, lập tức báo cáo: "Năm điểm!"

"Hơn một nửa một chút." Khương Yển lẩm bẩm, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng lưng Mạc Tiểu Nghiêu không rời: "Một cây cấp một cần tám điểm năng lượng, lợi nhuận cũng tạm được nhưng trạng thái cứng đờ này rất phiền phức."

Trong lúc nói chuyện, có thể là do hết thời gian hiệu lực, nhóm cây trồng lại bắt đầu công việc phun hạt giống, trong âm thanh "bụp bụp" đều đều, rất nhanh đã tiêu diệt sạch sẽ hai con thây ma bị Mạc Tiểu Nghiêu đánh trở lại điểm xuất phát.

Thấy Mạc Tiểu Nghiêu bình an, Khương Yển lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn quanh thuận miệng hỏi: "Vừa rồi mọi người có gặp tình huống gì không?"

Đậu Vọng: "Không có."

Nhạc Âm: "Mọi thứ bình thường."

Thanh niên vạm vỡ: "Bên tôi cũng không có việc gì."

Khương Yển gật đầu: "Mọi người chú ý, Tiểu Nghiêu đã thử qua, sau khi cây cấp một bị nhổ lên sẽ khiến những cây khác lâm vào trạng thái cứng đờ không thể tấn công, kéo dài khoảng hai mươi giây."

Thấy nguy hiểm đã qua, vườn bên mình sạch sẽ, Mạc Tiểu Nghiêu cũng muốn động não một chút để bản thân tranh thủ lúc nghỉ ngơi cũng có thể phát huy tác dụng.

"Tôi đoán tất cả cây trồng sau khi bị nhổ đều sẽ khiến những cây khác lâm vào trạng thái cứng đờ." Mạc Tiểu Nghiêu đi ngang qua người mới A vẫn còn đang run rẩy, đến bên căn nhà nhỏ nói với Khương Yển: "Nhưng thời gian chưa chắc đã là hai mươi giây, chỉ có thể dài hơn, không thể ngắn hơn. Hơn nữa, tôi sợ cây càng cao cấp phạm vi ảnh hưởng sau khi bị nhổ sẽ càng lớn, có lẽ sau khi bị nhổ sẽ khiến tất cả cây trong vườn đều lâm vào trạng thái cứng đờ, cả sân bãi công."

Với cái thuộc tính thích chơi khăm người chơi của hệ thống, chuyện này không phải không thể mà là rất có khả năng xảy ra.

Bầu không khí thoáng chốc yên tĩnh, những người biết động não đều không nhịn được suy nghĩ về vấn đề này. Chuyện này không thể giải quyết bằng cách dùng bạo lực được, cây cấp cao cần nhiều năng lượng nên chắc chắn không thể liên tục sản xuất.

Sản lượng ít đồng nghĩa với việc phân phối ít, độ khó sẽ ngày càng tăng theo thời gian, nếu số lượng cây cấp cao không theo kịp, đến lúc đó liệu những cây trước đó có thể chống đỡ được đợt tấn công tiếp theo của thây ma hay không cũng rất khó nói.

Nhưng chỉ sản xuất cây cấp thấp cũng không được, số lượng ô đất có hạn, lực sát thương của cây cấp thấp cũng có hạn, cách thức tấn công đơn giản. Nếu chỉ dựa vào chúng, Mạc Tiểu Nghiêu rất nghi ngờ đến những đợt cuối cùng, có thể lũ thây ma đã đến nơi rồi mà bên mình vẫn chưa phá được phòng thủ của chúng.

Đây mới chỉ là đợt đầu tiên, phỏng chừng phe đối thủ vẫn chưa nhận được nhiệm vụ đặc biệt gì. Mạc Tiểu Nghiêu nhìn lướt qua đội hình đồng đội, thầm nghĩ may mà đồng đội đáng tin cậy nhiều. Nếu không cho dù cô có thể bảo đảm vườn bên mình không bị công phá cũng không thể nào lo cho cả ba mặt còn lại, sớm muộn gì cũng sẽ thua.

"Tôi nghĩ, hay mình thử thả diều xem sao?" Mạc Tiểu Nghiêu phá vỡ sự yên tĩnh, đưa ra chiến thuật của mình.

Khương Yển ngẩng đầu, vẻ mặt hoang mang: "Diều gì? Trang bị à?"

Chưa đợi Mạc Tiểu Nghiêu lên tiếng, Điền Điềm đã chủ động giải thích: "Là một thuật ngữ trong game, ví dụ như có hai con Boss tinh anh cùng xuất hiện, đánh cùng lúc sẽ rất nguy hiểm. Lúc này để một người có kỹ năng tầm xa kéo một con Boss chạy vòng vòng, đợi đồng đội tiêu diệt con còn lại rồi mới quay lại xử lý, gọi là thả diều. Hoặc là một mình kéo quái chạy vòng vòng, vừa đánh vừa chạy, cố gắng không bị thương, cũng gọi là thả diều, đòi hỏi kỹ thuật cá nhân khá cao."

Đậu Vọng kinh ngạc: "Giỏi đấy cô em, chơi game dữ vậy."

Điền Điềm thản nhiên: "Nghe A Tang nói thôi, chứ tôi không biết chơi game."

Thời gian nghỉ ngơi không nhiều, Mạc Tiểu Nghiêu cũng không để họ thảo luận lung tung nữa, quay lại chủ đề chính: "Cũng gần như vậy, những người không liên quan cứ để đầu óc trống rỗng, còn nhóm suy nghĩ thì hãy vận dụng hết khả năng của mình để tạo ra năng lượng, thu hút lũ thây ma đổi hướng. Đợi chúng tụ tập gần hết thì dừng lại, đổi nhóm khác thu hút, khiến lũ thây ma mệt mỏi vì đổi hướng liên tục, áp lực sẽ giảm đi rất nhiều."

"So với thả diều, có vẻ giống đổi người đỡ đòn hơn..." Điền Điềm lẩm bẩm, lại nói: "Bảo người ta để đầu óc trống rỗng không nghĩ gì hết khó lắm đấy."

"Tôi thấy có thể học hỏi người kia." Cô gái mũm mĩm ít nói chợt lên tiếng, dưới ánh mắt của mọi người, cô ấy hơi rụt rè nhưng vẫn lấy hết can đảm chỉ vào mục tiêu: "Là anh ta, tôi để ý thấy nãy giờ bộ não của anh ta chưa sáng lần nào."

Mọi người nhìn theo hướng tay cô gái mũm mĩm, trong đó ánh mắt của Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu hơi phức tạp.

"Nhạc Âm, sao anh làm được vậy?"

Nhạc Âm bị Khương Yển gọi tên có vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta mơ màng nhìn xung quanh, thốt ra một câu trả lời theo bản năng.

"Hả?"

Bình Luận (0)
Comment