"Tôi hỏi anh làm thế nào mà làm được vậy?" Khương Yển lặp lại lần nữa, còn cố ý cao giọng, giơ tay chỉ vào đầu mình: "Khiến bộ não không sáng lên, anh vẫn luôn không suy nghĩ à?"
"Ồ, chuyện này đơn giản mà." Nhạc Âm gãi đầu, luôn cảm thấy tiếng động khi cọ xát tóc cũng khác với trước kia: "Cứ nghĩ đến những thứ mình quen thuộc, sau đó để quán tính làm việc thôi."
Cô gái mũm mĩm nhìn bộ não của Nhạc Âm chằm chằm, giọng điệu khó giấu nổi sự kinh ngạc: "Sao bộ não của anh vẫn chưa sáng lên? Anh nói chuyện không cần suy nghĩ à?"
Nhạc Âm mờ mịt nhìn cô ấy: "Bây giờ tôi nói chuyện không cần đầu óc."
Không khí rơi vào tĩnh lặng trong giây lát, sự ngây ngô của Nhạc Âm khiến người ta nghẹt thở.
Cuối cùng Khương Yển là người phá vỡ sự bối rối này, anh cho rằng Nhạc Âm có lẽ đã tiến vào trạng thái thiền định nào đó, bèn nói thẳng: "Anh thuật lại những gì vừa nghĩ trong đầu xem, chúng tôi nghe thử coi có giá trị tham khảo không."
"Ồ." Nhạc Âm gật đầu, ánh mắt vẫn mơ màng, sau đó ngân nga một giai điệu quen thuộc: "Đất trời mênh mông là tình yêu của ta, dưới chân núi xanh trùng điệp hoa đang nở rộ, nhịp điệu như thế nào mới là vui tươi nhất, giọng hát như thế nào mới là thoải mái nhất*..."
*Bài Phong cách dân tộc đẹp nhất của Phượng Hoàng Truyền Kỳ.
Mí mắt Khương Yển giật giật, anh nhìn quanh, phát hiện đã có người vừa ngân nga vừa lắc lư theo.
Lúc này, ánh mắt Nhạc Âm trở nên mơ màng, bước chân di chuyển như đang giẫm lên trống, sau đó giai điệu ngân nga chuyển sang một bài hát tẩy não khác: "A a, a a a, a a a a hí a, a a a a a..."
Khương Yển không để ý đến những người bên cạnh cũng đang đổi nhịp theo, làm động tác dừng lại với Nhạc Âm, đồng thời lên tiếng: "Dừng, dừng, dừng đã! Dừng lại trước đã! Tôi hiểu ý anh rồi, lát nữa hát tiếp, tự mình hát trong im lặng thôi đừng dẫn dắt người khác."
Nếu còn tiếp tục, cho dù là anh cũng sẽ không nhịn được mà ngân nga theo mất.
Nhạc Âm ngoan ngoãn dừng lại, còn giải thích thêm: "Không nhớ lời thì ngân nga, không nhớ đoạn sau thì hát lại đoạn trước, nhớ đến đâu thì hát đến đó, có lộn xộn cũng không sao. Dù sao cũng chỉ là để cho quán tính chiếm lấy đầu óc, hát gì, có lạc nhịp hay không chẳng quan trọng."
"Thây ma đến kìa!" Mạc Tiểu Nghiêu lên tiếng nhắc nhở, cô vừa nghe mọi người nói chuyện vừa để ý đến tình hình bên phía vườn, thấy trên mặt đất trống trơn lại xuất hiện bóng dáng là biết đã bắt đầu rồi.
Khương Yển lập tức quay đầu nhìn thoáng qua, ra lệnh: "Thử xem, tranh thủ luyện tập kỹ năng chuyển đổi giữa suy nghĩ và quán tính trong lúc lũ thây ma này tấn công. Cẩn thận, đây là Boss tinh anh đấy!"
Hai mươi bốn con thây ma cấp ba to lớn hơn trước xuất hiện ở rìa vườn, chúng xếp thành hàng hai, lê bước chân nặng nề, vừa gào thét vừa tiến về phía những bộ não thơm ngon.
Mạc Tiểu Nghiêu lại xông ra, mượn lực nhảy lên, hai tay đồng thời ra đòn, gót giày cao gót giáng lên mặt lũ thây ma. Gót giày nhọn hoắt cắm phập vào hốc mắt, con ngươi b*n r* rơi xuống đất, không biết lăn đến đâu.
Thế nhưng lần này, tuy lũ thây ma trông có vẻ bị thương nặng hơn trước nhưng chúng chỉ hơi lảo đảo lùi về sau nửa bước rồi vung móng vuốt sắc nhọn về phía Mạc Tiểu Nghiêu, miệng không ngừng gào thét.
"Đói!!!"
Mạc Tiểu Nghiêu nghiêng đầu né tránh khỏi cái miệng nham nhở và hơi thở hôi thối của thây ma, chân phải co lại đá văng móng vuốt của nó, sau đó nhân lúc nó di chuyển chậm chạp thì nhắm gót giày vào điểm yếu chí mạng của lũ thây ma là phần đầu, ra sức gõ.
Sau khi được cường hóa, thể chất của Mạc Tiểu đã khác hẳn lúc trước khi dùng giày cao gót đánh người trong màn chơi rạp xiếc, không chỉ lực mạnh hơn rất nhiều mà tốc độ và sự chính xác cũng được nâng lên một tầm cao mới.
Chỉ trong vòng một giây, cô đã giáng xuống mười ba cú đánh, biến đầu con thây ma thành tổ ong, đừng nói là não mà e là cả óc cũng không còn.
Nếu là màn chơi về thây ma như Resident Evil, con thây ma này coi như bỏ đi rồi, nhưng ở đây nó được quy tắc bảo vệ, ngoài gào thét và lùi về sau thì không hề có dấu hiệu sắp gục ngã.
Mạc Tiểu Nghiêu không đuổi theo, đứng tại chỗ quan sát nó vài giây, cô rất tò mò không biết thứ đồ chơi bị biến thành tổ ong thế kia rốt cuộc tiếng gào thét phát ra từ đâu.
Giải quyết xong con thây ma này, Mạc Tiểu Nghiêu chạy đến hàng của Khương Yển để xử lý con bên đó theo cách tương tự, dù sao cũng chỉ có sáu con, lại chia ra tấn công trước sau, chắc chắn kịp thời gian.
Thế nhưng người mới A kia không nghĩ như vậy, anh ta nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Nghiêu với ánh mắt oán độc, thấy cô cứ chạy qua chạy lại giữa hai hàng bên kia, chỉ đến khi con thây ma bên này sắp đi đến giữa vườn mới chạy đến đá vài cái, đợi nó lùi bước thì lại chạy về tiếp tục bên kia, vô cùng khó chịu.
"Sao không đến giúp tôi? Rõ ràng hai hàng bên cô nhiều cây cối nhất, bên tôi chỉ có một cây cấp một đáng thương, không phải nên ưu tiên bảo vệ kẻ yếu à?"
Người mới A lẩm bẩm, anh ta biết không thể để người khác nghe thấy nên đã tháo tai nghe xuống trước. Trong đầu anh ta bây giờ đầy ắp oán hận, hoàn toàn quên mất lời dặn dò của Khương Yển. Trong tưởng tượng, anh ta nghĩ ra đủ mọi cách tàn nhẫn để hành hạ những người chơi cũ, đặc biệt là Mạc Tiểu Nghiêu chung một nhóm với mình.
Người mới A chìm đắm trong thế giới riêng, hoàn toàn không nhận ra đầu óc mình đang không ngừng lóe sáng, tốc độ cung cấp năng lượng chẳng kém Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu là bao.
Lúc này Mạc Tiểu Nghiêu đang thử nghiệm chiến thuật "đổi người đỡ đòn" với Khương Yển, có đôi khi lý thuyết là khả thi nhưng thực hành lại khó như lên trời.
Khương Yển quyết định sẽ tích trữ năng lượng trong đợt này, chưa phân phối cây cối mới, Mạc Tiểu Nghiêu cũng không cần phải chạy đi trồng cây. Nếu không cô sẽ càng thêm luống cuống, hơn nữa còn phải để ý đến sáu con thây ma cấp ba, chắc chắn sẽ xảy ra sơ suất.
Ý của Khương Yển rất rõ ràng, anh muốn xem thử hai mươi bốn con thây ma cấp ba này có thể bị tiêu diệt bởi số cây cối hiện tại cùng với sức người hay không. Nếu được, dựa vào số lượng thây ma của đợt tiếp theo để phân phối cây cối mới, tình hình sẽ dễ thở hơn rất nhiều.
Nếu không được, anh sẽ nhanh chóng tạo ra một số cây cối cấp hai phân phát cho mọi người, ít nhất cũng sẽ không xảy ra sai sót nghiêm trọng. Anh nghĩ rất tốt nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, đồng đội heo rất khó đề phòng.
Khương Yển không thể nào nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Nghiêu mọi lúc được, anh còn rất nhiều việc phải làm, vừa phải nhanh chóng suy nghĩ về những tình huống có thể xảy ra vừa phải chú ý đến những tình huống bất ngờ, ví dụ như năng lượng sản sinh ra không có ai thu thập hoặc là có con thây ma nào đó đã đến quá gần.
Anh không dám giao nhiệm vụ gì quá phức tạp cho cô gái mũm mĩm, chỉ bảo cô ấy tập trung chơi cờ, cố gắng tạo ra càng nhiều năng lượng càng tốt.
Thanh niên vạm vỡ bên kia cũng được sắp xếp như vậy, không trông mong gì vào việc cậu ta có thể thực hiện chiến thuật "đổi người đỡ đòn", chỉ cần giữ vững vị trí là được rồi. Vì vậy anh còn phân cho cậu ta nhiều cây cối hơn một chút, hy vọng khi gặp phải nguy hiểm cậu ta có thể kiên trì đến khi có người đến hỗ trợ.
Mạnh Đan Thu bây giờ rất rối rắm, lúc thì nghĩ đến những lời anh trai đã nói, không biết là thật hay giả, có ẩn tình gì không. Lúc thì lại cố gắng để đầu óc trống rỗng bằng cách nhẩm những bài hát tẩy não.
Đối với một người tự nhận không thông minh như cô ấy, như vậy đã là quá sức rồi, vậy mà Khương Yển còn lén giao thêm nhiệm vụ bảo cô ấy trông chừng hai người mới, đừng để họ sơ suất ảnh hưởng đến cục diện chung.
Nói cách khác, nếu không ảnh hưởng đến cục diện chung, họ muốn tìm đường chết thì cứ mặc kệ họ.
Điền Điềm bên này cũng phải chú ý rất nhiều thứ, cô ấy phụ trách quan sát tình hình của hai vườn sau lưng Khương Yển, dù sao thì một người cứ xoay tới xoay lui rất dễ bị loạn, lại còn dễ chóng mặt nữa.
Tuy rằng nhỏ tuổi nhất trong số những người này nhưng Điền Điềm đã quen gánh vác áp lực và trách nhiệm, không nói hai lời lập tức đồng ý với nhiệm vụ Khương Yển giao, tận chức tận trách vừa thích ứng với cảm giác đầu óc trống rỗng vừa cố gắng cống hiến năng lượng.
Cục diện trước mắt coi như ổn định, dưới sự tấn công không ngừng và đánh lui của các cây trồng, hai mươi bốn con thây ma cấp ba chỉ còn lại mười con. Trong đó bên Đậu Vọng đã giải quyết xong, bên Nhạc Âm và Mạc Tiểu Nghiêu đều còn ba con, bên thanh niên vạm vỡ còn lại bốn con.
"Đậu Vọng, sang hỗ trợ đội người mới!" Khương Yển điều phối tài nguyên có thể vận dụng trong tay: "Tôi không biết còn đợt thứ tư hay không, mọi người tranh thủ đi!"
Mạc Tiểu Nghiêu vừa dùng gót giày đẩy lùi con thây ma đi được nửa đường vừa nói với Khương Yển: "Vừa nãy tôi tính giờ rồi, hai đợt đầu đều là mười lăm phút, đánh nhanh thì nhiều thời gian nghỉ ngơi, đánh chậm thì ít thời gian nghỉ ngơi."
Cô nghiêng đầu hít một hơi không khí có mùi hôi thối nhưng không còn quá nặng, thở phào một cái rồi tiếp tục nói: "Hai người mới bị bỏ ở ngoài kia làm gì thế, đứng ngây ra đó chờ được gánh à?"
Thật ra Mạc Tiểu Nghiêu không ngại gánh đồng đội nhưng điều kiện tiên quyết phải là "đồng đội" thật sự, còn hai kẻ vừa ngu vừa vô dụng kia thì thôi đi.
Cô vừa dứt lời, giống như giọt nước tràn ly, người mới A vốn im lặng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt oán độc dán chặt vào người Mạc Tiểu Nghiêu, giọng nói nhuốm đầy điên cuồng như thể đã mất hết lý trí.
"Ha ha, ha ha..."
Người mới A cười quái dị, vừa lùi về phía sau vừa trút hết oán hận trong lòng.
"Lũ già mấy người chỉ biết bắt nạt người mới... Tôi biết, tôi biết, cá lớn nuốt cá bé thôi mà? Không nuôi nhốt người mới, không bóc lột người mới thì sao mấy người mạnh lên được đúng không? Đừng tưởng tôi chưa từng đọc tiểu thuyết vô hạn lưu, trong đó có nhiều kẻ giống mấy người lắm! Tôi nói cho mấy người biết, cái loại như mấy người chỉ là vai phụ mà thôi! Là tốt thí! Sớm muộn gì cũng chết trong tay phe chính nghĩa!"
Nói xong, người mới A bất chợt xoay người, hai tay bóp chặt lấy cây cấp một duy nhất gần bộ não của anh ta, vẻ mặt dữ tợn.
"Bây giờ, tôi muốn cho các người biết, người mới bị các người ức h**p cũng có thể phản..."
Lời còn chưa dứt đã dính một mũi tên xuyên qua ngực, người mới A trợn trừng mắt, chậm rãi cúi đầu nhìn mũi tên đang run lên trước ngực, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, ngã ngửa ra sau chết không nhắm mắt.
"Phản diện thường chết vì nói quá nhiều."
Trước ánh mắt bao người, Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh cất cung tên rồi rút giày cao gót, xoay người trở lại chiến trường vật lộn với thây ma.