Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 98

Mũi tên của Mạc Tiểu Nghiêu đã chứng minh đây không phải trò chơi miễn trừ sát thương đồng đội mà là màn chơi có thể chết người.

Người cũ và người mới có cách nhìn nhận khác nhau về việc này. Sắc mặt những người mới kể cả thanh niên vạm vỡ đều không tốt, còn những người cũ lại nhìn về phía bộ não không hề biến mất theo cái xác.

"Não vẫn còn." Khương Yển liếc nhìn con số trên biểu tượng trong nhà, thản nhiên lên tiếng: "Chúng tôi sẽ không tùy tiện ra tay với đồng đội nhưng ai không muốn làm đồng đội thì cũng đừng mong làm người nữa."

Nói cách khác, muốn phá rối thì đi chết đi.

Điền Điềm lại triệu hồi lá chắn, đi ra ngoài: "Để tôi giúp chị Tiểu Nghiêu." Cô ấy dùng hành động chứng minh bản thân không hề bận tâm, thậm chí còn khá vui vẻ.

Cô ấy ghét nhất loại người "tôi yếu tôi có lý", không muốn nỗ lực trở nên mạnh mẽ mà còn thích dùng đạo đức để ràng buộc người khác, bắt người khác phải nhường nhịn che chở, nếu không thì là ỷ mạnh h**p yếu.

Điền Điềm vừa nghĩ đến người hàng xóm trước kia cứ bám theo mình vừa dùng lá chắn đẩy lùi một con thây ma, không chú ý bị hơi thở của nó hun cho ho sặc sụa, nước mắt giàn giụa.

"Hôi lắm." Mạc Tiểu Nghiêu nhắc nhở Điền Điềm, sau đó bước sang lối đi của người mới A, đưa tay chỉnh lại tai nghe bị lệch do di chuyển quá mạnh: "Khương Yển, bên này cần một cây cấp hai, nếu không thì chậm quá, cây cấp mấy có hiệu ứng giảm tốc?"

"Trồng ở đâu? Để tôi bảo Mạnh Đan Thu mang sang, cô ở đó luôn đi."

Khương Yển quay sang ra lệnh cho người mới bên cạnh máy tạo cây trồng, sau đó Mạnh Đan Thu chạy tới ôm lấy cái cây cao bằng người đi về phía vườn của Mạc Tiểu Nghiêu.

Mạc Tiểu Nghiêu không quay đầu lại, tin tưởng giao phó tấm lưng cho đồng đội: "Cứ trồng vào chỗ bộ não của người mới kia là được, tiện thể xem thử có rút được mũi tên ra không, tiết kiệm chút nào hay chút đó."

Cô vừa nói vừa dùng mũi chân đá một cú đẹp mắt vào đầu con thây ma, đẩy nó lùi về sau vài bước, chưa kịp tiến lên đã bị cây cấp hai vừa mới được trồng xuống và cây cấp một tiêu diệt trong hàng loạt tiếng bắn hạt giống "bụp bụp".

Vài phút sau, con thây ma cấp ba cuối cùng cũng bị tiêu diệt, con số phía sau biểu tượng thây ma trong căn nhà nhỏ cuối cùng đã thay đổi, từ 0/8 thành 1/8. Phía sau còn xuất hiện thêm đồng hồ đếm ngược mười lăm phút, có vẻ là thời gian chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo của thây ma.

Những người bên ngoài đều quay về trong nhà, tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, những người khác cũng lộ vẻ mặt nhẹ nhõm, nói chuyện phiếm thả lỏng tinh thần.

Thanh niên vạm vỡ ngồi bên cạnh Nhạc Âm tỏ vẻ muốn nói lại thôi, Đậu Vọng ngồi đối diện thấy vậy bèn giơ chân huých nhẹ cậu ta, nói thẳng: "Muốn hỏi gì thì hỏi, muốn nói gì thì nói, cứ ấp a ấp úng như đàn bà thế."

Mạc Tiểu Nghiêu, Điền Điềm, Mạnh Đan Thu: "Ha ha."

Đậu Vọng lạnh sống lưng, như thể cảm nhận được sát khí, vội vàng quay đầu lại chắp hai tay về phía ba cô gái: "Mấy chị em, tôi không nói các cô, ba cô còn mạnh hơn cả đàn ông nữa."

Mạc Tiểu Nghiêu, Điền Điềm, Mạnh Đan Thu: "Ha ha!"

Nhạc Âm không nhịn được cười "phụt" một tiếng, cũng học theo Đậu Vọng, giơ chân huých gã rồi hỏi: "Đậu Vọng, sao tôi thấy anh còn ngốc hơn cả tôi vậy?"

Đậu Vọng quay người lại, thản nhiên chỉ vào bộ não bé bằng quả cà chua bi kia: "Não tôi ở đây chứ có phải trong đầu đâu mà suy nghĩ?"

Nhạc Âm giơ ngón cái: "Chuẩn men!"

Lời nói đùa của hai người khiến sắc mặt thanh niên vạm vỡ dễ nhìn hơn, có vẻ cảm thấy những người này không giống loại sẽ giết người bừa bãi, lúc này mới mở miệng hỏi: "Người mới vừa rồi..."

"Đừng để ý đến loại muốn kéo cả nhóm chết chung kia! Không muốn bỏ sức ra, chỉ muốn hại người khác!" Đậu Vọng xua tay, vẻ mặt chán ghét: "Tiểu Nghiêu làm tốt lắm, phải giết tên khốn đó từ trước mới đúng!"

Nhạc Âm gật đầu đồng ý, tuy rằng lúc nãy anh ta chỉ lo giữ cho đầu óc trống rỗng nên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nếu đã là Mạc Tiểu Nghiêu làm thì chắc chắn là đúng.

Nghe thấy cuộc trò chuyện, Mạnh Đan Thu vừa thu thập năng lượng từ bộ não vừa nói: "Người đó bị thần kinh, cho rằng mọi người phải ưu tiên bảo vệ anh ta, nếu không sẽ nhổ hết cây, muốn chết chùm. Tiểu Nghiêu không trồng cây cấp hai ở khu vực đó nhưng cũng không để thây ma vượt qua nửa sân. Nói trắng ra anh ta chỉ muốn lợi ích, không muốn thiệt thòi, muốn tất cả mọi người xoay quanh anh ta."

Cô ấy ném năng lượng vào máy tạo cây trồng, quay lại giúp Mạc Tiểu Nghiêu nhổ hết toàn bộ cây cấp một trong khu vực của cô. Tranh thủ lúc thây ma chưa tấn công, cho dù bị tê cứng cũng không sao, đây là thời điểm tốt nhất để thay thế cây cấp một bằng cây cấp cao hơn.

Việc này không cần những người bên ngoài phải làm, Khương Yển dẫn theo những người ở lại đi ra ngoài, vừa nhổ cây vừa chỉ huy họ sắp xếp lại, thay toàn bộ cây trong bốn khu vực.

"Đợt tiếp theo không cần nhiều người trong nhà như vậy." Khương Yển nói: "Có thể luân phiên thì luân phiên, không thể thì bố trí thêm người đánh lui. Mỗi đợt sẽ khó hơn đợt trước, tôi không cần phải nói nhiều nữa nhỉ?"

Mọi người gật đầu, đừng nói là màn chơi, cho dù là chơi game thực tế cũng biết độ khó sẽ tăng dần chứ không thể nào giảm dần được.

"Còn về những người mới..."

Khương Yển trầm ngâm một lát, ánh mắt lướt qua ba người còn lại. Trải qua vụ tấn công tự sát của A, anh thực sự không yên tâm về ba người này. Họ không giống thanh niên vạm vỡ và cô gái mũm mĩm nhiệt tình giúp đỡ mà là người bình thường, ngay từ đầu đã muốn dựa dẫm người khác để qua ải.

Mang theo họ cũng không sao nhưng nếu lại có người phản bội thì rất phiền phức. Giết hết thì không được, sẽ khiến hai người mới khác phản kháng. Hơn nữa giết hết họ cũng không phù hợp với kế hoạch phát triển của nhóm, những người cũ cũng chưa chắc đã đồng ý.

Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Yển quyết định quan sát trước, đương nhiên vẫn phải cảnh cáo họ một chút. Song anh không thể làm người ác, không phải vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng mà là vì không đủ sức uy h**p, dù là Đậu Vọng hay Mạc Tiểu Nghiêu thì sức uy h**p của họ đều vượt xa vị chỉ huy bề ngoài như anh.

Cuối cùng, nhiệm vụ này lại do Đậu Vọng đảm nhận. Gã đứng dậy đi đến bên cạnh ba người mới, cúi người khoác tay lên vai hai người, ghé sát đầu vào họ nhưng giọng nói không hề nhỏ đi.

"Ba vị, vừa rồi các vị cũng thấy hành động ngu xuẩn của tên kia rồi đấy? Bản thân còn chưa gặp nguy hiểm đã muốn kéo tất cả chết chung, cũng không nghĩ xem bản thân có đáng giá hay không."

Đậu Vọng biết rõ mình không thể nói lý lẽ như anh trai, cũng chưa từng nghĩ đến việc đi theo con đường đó. Nói xong câu đó coi như mở đầu, gã cũng chẳng muốn vòng vo, nói thẳng vào vấn đề.

"Ngoan ngoãn một chút, đừng gây chuyện thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Tốt nhất là tự mình nỗ lực mạnh lên, lần này là chiến đấu tập thể còn có người gánh, nhưng đến màn chơi sau hoặc vào Trạm bổ sung phải gặp đoàn chiến..."

Nói đến đây, Đậu Vọng dừng lại một chút, buông tay đang khoác trên vai họ ra vỗ vỗ vài cái, đứng thẳng dậy tiếp tục nói: "Anh trai tôi đã nói cho các vị biết vì sao trước khi các vị đến, trên thuyền chỉ còn lại ba mươi bảy người rồi nhỉ? Muốn sống thì phải tự mình mạnh lên, ngoài bản thân ra không ai có thể giúp được các vị. Lần này các vị có hèn nhát hay làm gì tôi cũng mặc kệ, chỉ cần nhớ kỹ một câu, đừng gây chuyện, nếu không bất kỳ ai trong số những người cũ ở đây đều có thể giết các vị!"

Nói xong những gì cần nói, Đậu Vọng cũng không muốn ở lại đây nhìn họ run rẩy nữa, quay về khu vực của mình. Gã vừa khởi động cơ thể vừa nhìn ra bên ngoài, đột nhiên "ơ" lên một tiếng như thể phát hiện ra điều gì đó.

"Sao vậy?" Nhạc Âm vừa lúc đi tới, thuận thế dừng lại cùng nhìn ra ngoài: "Thấy gì thế?"

Đậu Vọng chỉ vào bầu trời: "Anh bạn, anh nhìn xem, có phải bầu trời tối hơn một chút không?"

Nhạc Âm ngẩng đầu nhìn một lúc, thành thật lắc đầu: "Tôi không nhìn ra, để tôi hỏi người khác cho."

Thật ra cả hai đều đeo tai nghe, tất nhiên mọi người cũng nghe thấy những gì họ nói. Mấy người ở bên ngoài nghe vậy đều đi ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên phát hiện có gì đó không đúng.

"Tối hơn thật." Mạc Tiểu Nghiêu trầm giọng nói: "Tôi nghi ngờ nơi này có hệ thống ngày đêm, có lẽ sau vài đợt nữa sẽ chuyển sang ban đêm. Bất kể là trò chơi gì, trừ khi ban đầu thiết lập là ban đêm, nếu không quái ban đêm sẽ mạnh hơn ban ngày rất nhiều."

"Ừ." Khương Yển đáp lại, anh lại nghĩ đến một chuyện khác: "Hệ thống đã nói, ngoài nhiệm vụ ra không được phép rời khỏi khu vực của mình, có phải là sẽ có nhiệm vụ yêu cầu chúng ta rời đi, đến phá rối đối phương không? Hay nói cách khác, chúng ta là bên phòng thủ, chỉ có nhóm kia mới có thể đến đây?"

Điền Điềm "chậc" một tiếng: "Tôi thích đánh nhau."

Đậu Vọng cũng lẩm bẩm: "Tôi cũng thích đánh nhau, thây ma đánh mãi không chết, phiền phức thật."

Khương Yển không lạc quan như họ, nghiêm túc nói: "Mọi người cẩn thận, hệ thống không nói rõ họ sẽ đến vào đợt thứ mấy, cũng không nói sẽ đến công khai hay lén lút, cảnh giác một chút đừng để bị đánh lén."

Mọi người gật đầu đồng ý. Tạ Phỉ cũng là thanh viên vạm vỡ kia, không biết lấy từ đâu ra mấy chiếc cuốc, xẻng, nĩa… các loại dụng cụ làm nông đã hoen gỉ chia cho những người mới để họ phòng thân, lỡ như không kịp quan tâm thì cũng biết tự bảo vệ mình

Những người cũ ngầm đồng ý hành động đó, không ai dám đảm bảo trong trận chiến tiếp theo có thể chăm sóc cho những người mới này. Dù họ có chết đi, bộ não vẫn sẽ ở lại, nhưng chỉ cần không phải tìm đường chết như người mới A kia thì không ai muốn nhìn thấy đồng đội chết.

Ngay sau khi mọi người đã chuẩn bị xong, thời gian mười lăm phút nghỉ ngơi cũng kết thúc, đợt thây ma mới ùa tới từ bên ngoài vườn, chuẩn bị lao vào đánh chén một bữa ngon lành.

Đợt tấn công thứ hai của thây ma bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment