“Chủ tịch, làm ơn hãy bỏ qua cho chúng tôi lần này đi! Tôi sẽ không tái phạm nữa đâu!”
“Phải đó, phải đó! Chuyện lần này là do chúng tôi nhất thời không kiểm soát được lòng tham, xin cô hãy…” Đôi nam nữ trung niên lạy lục cầu xin vị nữ chủ tịch đang ngồi trên ghế.
Cô ta không đáp trả, thậm chí là lười nhìn vào như thể họ chỉ đơn giản là một thứ gì đó thấp kém, đáng khinh, không đáng để để tâm. Vị chủ tịch cứ thế kiêu sa ngồi vắt chân hướng về phía tấm kính trong suốt của tòa nhà Landmirk, tay thì vuốt vuốt chiếc máy tính bảng.
Sau những lời cầu xin không nhận được hồi đáp của đôi nam nữ kia, một giọng nữ trong trẻo nhẹ nhàng cất lên.
“Xin lỗi, chủ tịch đã nói hết những gì cần nói trong phiên họp lần đó nên hai người cũng không cần cố gắng thêm! Mời về cho, nếu không thì chúng tôi đành phải nhờ bảo vệ vậy!”
Tay hướng về phía cửa, thân người gập nhẹ tỏ ý nhún nhường. Cô gái này chính là thư ký riêng của vị chủ tịch kia. Diện trên người là áo blouse kết hợp cùng chân váy búi chì, nét đẹp của cô nhẹ nhàng tựa một bức họa mùa xuân, tuy đường cong không phải tuyệt phẩm như vị chủ tịch nhưng lại có sự thanh tú khiến người khác càng nhìn càng bị cuốn hút.
Đôi nam nữ kia vì không còn lời nào để nói nữa nên cũng hết cách, họ tự biết rằng dù có mặt dày ở lại thêm vài phút thì cũng chẳng thu được kết quả gì nên liền bỏ đi với thái độ quay ngoắt.
Cô thư ký sau khi đóng cửa liền tiến lại gần phía sau vị nữ chủ tịch, ghé lại gần tai của cô ta và nói.
“Ôi trời, chị thật sự ngồi lướt web đọc truyện thong thả như thế này trong khi người khác đang cầu xin mình sao, chủ tịch Kim của em? Chị thích như vậy sao? Khẩu vị của chị cũng mặn thật đó!”
Nói dứt lời, cô nàng thư ký liền choàng tay qua cổ từ phía sau rồi ôm chầm lấy vị chủ tịch. Vị chủ tịch này thế mà cũng không phản ứng lại, liền đáp.
“Chẳng phải em là người giới thiệu cho chị bộ truyện này sao? Với cả, nếu em còn khịa nữa thì đừng trách chị nếu ba gửi em qua Pháp thêm vài năm nữa!”
Cô thư ký chợt nhảy dựng lên, lùi về sau nữa bước.
“Í! em xin lỗi, em xin lỗi!”
Tên đầy đủ của cô nàng thư ký này là Nguyễn Ngọc Thiên Xuân, cô chính là em gái của vị nữ chủ tịch. Thiên Xuân năm nay vừa tròn 18 tuổi, và là một trong các thiếu niên thiên tài vừa về nước không lâu. Cô nàng từ nhỏ luôn bám theo cô chị của mình và đến khi về nước sau 1 thời gian du học thì vẫn một mực muốn xin vào công ty làm thư ký riêng của chị mình. Dù chỉ mới 18 nhưng vì tài năng đã được công nhận nên vốn chẳng có ai trong công ty ý kiến về thực lực của cô.
Còn cô chị chủ tịch kia thì tên là Nguyễn Ngọc Thiên Kim, năm nay 22 tuổi. Con đường học vấn cao ngút, nhan sắc thì cụm từ “cá lặn, chim sa” cũng không đủ để miêu tả. Sự nghiệp cô nàng thì luôn tiến triển như cá gặp nước do từ nhỏ luôn có hứng thú với kinh doanh rồi theo cha của mình học hỏi trong việc kinh doanh. Bắt đầu khởi nghiệp vào năm 16 và bây giờ thì đứng đầu cả một tập đoàn lớn nhất nhì Việt Nam.
Thiên Xuân tựa nhẹ người vào ghế, hai tay cô nàng thảo mai nắn bóp đôi vai cho chị của mình rồi hỏi.
“Mà chị nè, chị thấy bộ truyện này thế nào?”
“Còn thế nào được? Chị đã bảo là không thích mấy cái thể loại cung đấu của Tàu mà! Stress thêm chứ chả thấy giải trí được gì mấy!” Thiên Kim phe phẩy ngón tay trên chiếc máy tính bảng một cách nhàm chán và trả lời ngay tức khắc.
“Hề hề…”
Thiên Xuân cười gượng hai cái rồi tiếp tục xóa bóp cho cô chị chủ tịch. Một lúc sau, cô để ý thấy chị mình đang lướt trên một trang web lạ mà cô chưa từng biết nên liền hỏi thử.
“Ủa, chị đang xem trên web nào mà lạ quá vậy? Giao diện nhìn cũng ưng mắt phết!”
“Không rõ nữa, nó đề xuất ở hàng đầu tiên khi chị tìm bộ truyện trên Guugle đó!”
Lúc này, Thiên Kim liền nhanh tay nhấn vào nút F11 để thoát khỏi chế độ toàn màn hình. Đường liên kết của trang web liền hiện ra nhưng kỳ lạ thay, nó chỉ toàn là những dấu “thăng”.
Cô em gái Thiên Xuân lúc này cảm thấy kỳ lạ, liền nói với vẻ mặt lo lắng.
“Có khi nào là một trang web độc không? Chị có dữ liệu quan trọng gì trong máy chứ?”
“Chẳng vấn đề, tài liệu của chị đều ở trong laptop cả!”
Cô chị bình thản trả lời rồi dạo quanh một vòng xem thử trang web. Lúc này, cô nàng nhấn vào phần giới thiệu trang web để xem thử nhưng nó lại xuất hiện một trang khảo sát với một câu hỏi duy nhất.
“Hãy chọn một tựa truyện bất kỳ!”
Lúc này, một danh sách các tựa “truyện vừa đọc” hiện ra và đầu danh sách chính là tựa truyện cung đấu cô không hề có hứng thú. Trước đó, cô nàng có dạo quanh và nhấn vào xem một vài bộ truyện do chúng có phần bìa truyện cuốn hút nên bây giờ chúng cũng xuất hiện bên dưới tựa truyện cung đấu kia.
Thiên Kim cũng chẳng nề hà thêm vài giây để lựa chọn mà nhấn bừa vào tựa truyện đầu danh sách.
Màn hình hiện lên một bảng thông báo đang kiểm tra lịch sử đọc, chẳng mấy chốc liền có một âm thanh vang vọng trong đầu cô.
‘’Xác nhận thành công sự kiện cuối cùng bạn đã đọc.’’
Âm thanh vừa dứt, từ chiếc máy tính bảng liền tỏa ra một vầng hào quang sáng chói tựa như chứa đựng cả mặt trời, nó ập vào tầm mắt của Thiên Kim khiến cô nàng bị lóa trong phút chốc.
Trong phút chốc ấy, cô cảm giác mình như bị mù trong một khoảng thời gian dài, những gì cô ấy thấy được lúc này vừa giống như ánh sáng mà lại đồng thời cũng như đang chìm trong bóng tối vô tận.
Nó không giống một giấc mơ, nhưng cũng không phải một dạng tưởng tượng bất chợt nào đó do bị choáng. Cô không cảm thấy cơ thể mình, cứ như bản thân đang là hư không, đang vô định. Cô không có cảm giác chính mình bị trôi dạt, cũng không có cảm giác bản thân đang tồn tại với hình thức nào.
Tuy nhiên, mọi thứ cũng chỉ đơn giản là trong phút chốc nên mọi nhận thức của Thiên Kim cũng dần khôi phục trở lại. Bóng tối trước mắt dần bị xua tan, cơ thể dần được cảm nhận ngày một rõ ràng. Rồi dần dần, Thiên Kim cũng bắt đầu cảm nhận được mọi thứ xung quanh dù chưa trực tiếp mở mắt. Cô liền nghĩ.
“Mùi này, không giống của máy lọc không khí! Rất dễ chịu! Nhưng nệm thì mỏng quá, chất lượng quá kém, dù là phòng bệnh phổ thông cũng không nên dùng loại nệm này cho bệnh nhân chứ?”
Cô nàng cảm thán đánh giá xung quanh. Thiên Kim đã nghĩ rằng mình đã được đưa tới bệnh viện và hiện tại cô nàng có đôi chút thay đổi suy nghĩ.
“Ối, mùi thuốc nồng nặc quá, là thuốc bắc à? Bệnh viện thời nay làm gì còn sắc thuốc trực tiếp thế này chứ?”
Cô cảm thấy khó chịu, liền ngồi bật dậy mà không nhận ra mình đã hoàn toàn kiểm soát được cơ thể. Việc đột nhiên cử động được có đôi chút khiến cô bất ngờ, nhưng rồi cô nàng ngay sau đó cũng liền chậm rãi mở mắt ra.
Dù không phải là ánh sáng trực tiếp hắt vào, nhưng cô vẫn cảm thấy chưa quen với ánh sáng này nên cũng đành dùng một tay che hờ lại để dần làm quen.
Cả quá trình từ lúc bật dậy đến lúc dùng tay che nắng chỉ trong khoảng năm giây ngắn ngủi, Thiên Kim thuận mình xoay qua trái định bước xuống giường. Lúc này, thấp thoáng trước đôi mắt đang nheo lại chính là một loạt những cô gái mặc đồ cổ trang như trong phim đang quỳ xuống. Họ đồng thành hô lớn.
“Chào mừng Thánh Nữ đã đến với Đại Luân Quốc!”
Loạt âm thanh đều đặn, tuy không trong trẻo và dễ nghe nhưng cảm giác cũng khá hùng hồn khiến Thiên Kim có chút nổi da gà nhẹ. Sau một lát, cô nàng liền định thần rồi quan sát cảnh vật xung quanh. Mọi thứ trong tầm mắt cô lúc này đều rất quen thuộc, đều giống hệt như bối cảnh trong các bộ phim cổ trang của Trung Quốc mà cô đã từng xem. Với lại, bây giờ để ý kỹ thì những cô gái kia vừa rồi là đã sử dụng tiếng Trung.
“Đùa sao? Không lẽ mình lại xuyên không?” Thiên Kim nói thầm rồi vỗ vỗ hai cái vào thái dương, sau đó liền hướng về những cô gái kia để hỏi bằng tiếng Trung.
“À… Mặc dù có hơi lạ nhưng các cô có thể cho tôi biết đây là đâu được không?”
Những cô gái đang quỳ bên dưới đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát rồi một người ở phía trước liền cất tiếng khi vẫn đang cuối đầu nhìn xuống đất không dám ngẩng lên.
“Bẩm Thánh Nữ, chúng ta hiện đang ở trong hoàng cung của Đại Luân Quốc ạ!”
“Đại Luân Quốc, Đại Luân Quốc? Vậy không lẽ hoàng đế của các người là Luân Xinh Từ?”
Thiên Kim liền nhận ra tên của đất nước này ngay lập tức vì nó vốn chưa từng tồn tại trong lịch sử mà cô biết. Nó chính là cái tên đã được nhắc ở trong bộ truyện cô vừa đọc trước đó không lâu. Vừa nghe ba chữ “Đại Luân Quốc” thì lập tức trong đầu cô liền nhảy số ra ba chữ “Luân Xinh Từ”. Bất chợt, ngay sau đó liền vang vọng một giọng quát nạt cao vót phát ra từ ngoài cửa.
“Vô lễ, sao ngươi dám gọi thẳng tên của hoàng thượng?”
Rầm một phát, cánh cửa đang đóng đột nhiên mở toang. Nhìn dạng trang phục này, Thiên Kim liền biết ngay đó là một tên thái giám hay đại loại thế. Nhưng điều cô chú ý chính là dáng hình đang lộ dần của kẻ phía sau. “Hoàng bào?” Cô nhỏ giọng nói.
“Lý công công, không được vô lễ với Thánh Nữ!” Người đàn ông mặc hoàng bào tiếp bước ngay sau Lý công công gằn giọng với với hắn, ngay sau đó thì người này tiến đến chỗ Thiên Kim. Hắn chắp tay thi lễ: “Bái kiến Thánh Nữ, tại hạ là Luân Xinh Từ, hoàng đế của Đại Luân Quốc!”
Cô nàng lúc này cũng hơi lúng túng đôi chút nhưng vẫn đủ bình tĩnh để đáp lễ bằng cách bắt chước theo những gì cô đã từng thấy thông qua các bộ phim. Ngay lúc này, Thiên Kim cũng trộm nhìn vị hoàng đế trước mắt và đưa ra phán đoán từ sắc mặt rằng hắn đang có chút không hài lòng.
Sau khi hành lễ, hắn chẳng nói chẳng rằng liền quay đi. Thiên Kim cũng chẳng biết phản ứng như thế nào, chỉ biết đứng im nhìn hắn ta khuất bóng hẳn.
Sự việc bây giờ thật không dễ xử lý bởi thông tin mà Thiên Kim có hiện tại cũng quá ít nên cô chẳng đủ để tự tin phản ứng với những vấn đề phát sinh. Thế là cô liền nhanh tay chộp lấy cổ tay của cô gái gần mình nhất rồi phẩy tay bảo những người khác rời đi. Một người hỏi, một người trả lời cứ thế mà phải mất hết một buổi trưa thì cô mới hài lòng với những thông tin mình có.