Đại Luân Quốc năm thứ 8, triều đại của hoàng đế Luân Xinh Từ là một đất nước nghèo nàn và hiện tại nó còn đang phải chịu đựng nạn hạn hán kéo dài suốt hai năm. Dân chúng của Đại Luân Quốc đều đang chật vật để sống sót bởi khắp nơi trên đất nước này đều lầm than và đói khổ. Sơn tặc, hà tặc, mã tặc cũng vì đó mà hoành hành khắp nơi. Chúng cướp bóc, cưỡng hiếp, làm đủ loại chuyện bất lương khiến trời không dung, đất không tha.
Gần đây, do được hoàng thái hậu đề xuất nên các quân thần trong triều lẫn hoàng đế đã cho lập một buổi lễ cầu mưa, cầu mùa màng, cầu thịnh vượng cho đất nước. Lúc bấy giờ, họ quả thực đã khốn cùng tới mức chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cầu xin thần linh giúp đỡ.
Vào ngày hôm đó, trong lúc buổi lễ đang được tiến hành giữa chừng, bầu trời khắp nơi chợt trở nên dầy đặc mây đen. Cả vùng trời rộng lớn vào khi ấy hoàn toàn chả có lấy một tia sáng nào có thể lọt qua. Các đám mây kia khiến cho cả khu vực hoàng cung đang ở giữa trời trưa nắng chói lại chuyển thành một màu tối đen như đêm muộn.
Mọi người ai nấy đều nhận thấy sự bất thường và trong lòng mỗi người thì đều nhộn nhịp nỗi bất an. Nhưng không một ai trong số họ dám bỏ đi. Bọn họ hiện đều đang cố kiềm chế nỗi sợ để ở lại tham dự cho hết buổi lễ.
Mây đen lúc này đã đến thì sấm chớp tự nhiên cũng sẽ xuất hiện. Nhưng điều kỳ lạ là tia sét này lại hệt như một cái cột đình khổng lồ rơi thẳng từ trên trời xuống. Nó gây ra chấn động cực mạnh khiến mặt đất rung chuyển, cát đá văng tứ tung. Dư chấn khiến cả hoàng cung đều bị xáo trộn, hàng loạt những tên lính gần đó đều bị thổi bay. Chỉ có mỗi Luân Xinh Từ và các vị quan thì được một vài hộ vệ mạnh mẽ đứng chắn phía trước nên vẫn an toàn.
Một khoảng thời gian sau khi cột sét kia xuất hiện, lúc này bụi cát cũng đã dần tan. Mọi người đều đưa ánh nhìn vào vị trí trung tâm nơi sét giáng xuống. Bầu không khí yên lặng chợt vỡ tan khi một người trong số họ phát hiện được một quả cầu ánh sáng đang lơ lửng trên không. Bên trong đó vậy mà lại có một cô gái trông như chỉ tròn đôi mươi đang nằm ngủ.
Đám người xung quanh từ đàn ông cho đến phụ nữ, từ quan ti chức cao cho đến hạ nhân cấp thấp đều ngay lập tức trở nên ngây ngất mà bày ra bộ mặt say mê, ửng đỏ. Chỉ riêng mỗi Luân Xinh Từ là vẫn còn chút bình tĩnh giữ được phong thái của bậc quân vương. Hắn tiến lại gần cô gái kia và hướng ngón trỏ về phía quả cầu như muốn chạm thử.
Sau cái chạm nhẹ, quả cầu ánh sáng cứ như một quả bong bóng nước liền vỡ tan rồi biến mất trong không trung. Cô gái kia cũng vì thế mà từ từ hạ thấp xuống rồi nằm gọn trong vòng tay Luân Xinh Từ.
Đám quân thần xung quanh cũng không nói gì. Bầu không khí lại lần nữa lắng xuống, chỉ một lát sau khi vài nhịp thở trôi qua, một tên trong nhóm quan văn bước lên một bước rồi cung kính nói: “Trời xanh có mắt nên đã phái thánh nữ xuống giúp Đại Luân Quốc ta! Hạ quan xin chúc mừng hoàng thượng!”
Đám người xung quanh nghe thế liền như tâm linh tương thông, tất cả cũng đồng thanh hô lớn: “Chúc mừng hoàng thượng!”
Lúc này ở trong gian phòng, Thiên Kim trầm tư một hồi lâu sau khi nghe nữ hầu kể lại mọi chuyện. Dù cô đã cố nhưng mãi vẫn không lý giải được hiện tượng xuyên không này lẫn lý do tại sao nó lại xảy ra với mình. Cho dù đặt tình huống là bị thế lực nào đó ép đi thử nghiệm một thế giới nhân tạo thì cô cũng ngay lập tức bác bỏ nó. Bởi cho dù là công nghệ năm mươi năm sau thì cũng không cách nào có thể tạo ra một thế giới chân thực thế này được. Chưa kể là chả có lý do gì phải một mực chọn cô là chuột bạch thử nghiệm cả!
Cô đưa tay lên bẹo má của mình một cái thật đau rồi than thở: “Đúng là kỳ dị mà!”
Lúc này, khi nhìn thấy nét mặt nghiệm trọng và hành động kỳ lạ của Thiên Kim, cô gái nữ hầu liền có chút run sợ. Cô ta lắp bắp hỏi: “Thánh...thánh nữ! Nô tỳ đã làm gì sai ạ?”
Thiên Kim nghe thấy liền cảm thấy lạ rồi xoay sang nhìn nữ hầu. Chỉ trong phút chốc liền đoán được tình hình, cô nàng phẩy tay nói: “Không có gì, mau lui ra đi!”
Nữ hầu nghe thấy thế liền thở ra một hơi dài an tâm rồi theo mệnh lệnh mà lui ra. Nhưng lui chưa được ba bước thì giọng của Thiên Kim lại cất lên khiến thân hình nhỏ nhắn kia bỗng giật mình xuýt vấp ngã.
“À phải rồi, ngươi tên gì?” Ánh mắt sắc sảo của cô hướng lên người nữ hầu.
“Thưa thánh nữ, nô tỳ húy là Liễu Bình An, tự là Bảo...Bảo Nhi ạ!” Đôi môi mềm mại lắp bắp một cách yếu ớt. Con tim bé nhỏ của cô có vẻ như đã bị Thiên Kim vô tình hù dọa.
“Ừ, nói với họ sau này người hầu riêng cho ta!”
“Dạ?...dạ vâng, nô tỳ hiểu rồi ạ!” Bình An nước mắt ngắn, nước mắt dài đều là muốn tuôn ra nhưng cô cũng ráng mà nuốt lại vào trong lòng.
Vốn dĩ việc được phục vụ riêng cho một người cao quý chính là mong ước lớn nhất của những người ở tầng lớp thấp như người hầu, gia đinh.
Đây sẽ là cơ hội đổi đời tốt nhất của họ. Tuy nhiên thì nó lại rất khác ở lần này bởi vì với thân phận của Thiên Kim thì hai chữ cao quý là đủ sao? Đến cả hoàng tộc còn phải nhún nhường trước cô nàng thì thử hỏi nếu cô nàng là một người khó ở thì hầu hạ làm sao đây?
Trái ý hoàng thượng thì có thể bay đầu. Nếu làm phật lòng thánh nữ thì chuyện gì sẽ xảy ra? Đám người hầu trước đó đã túm năm, tụm bảy mà nói về những điều này trong lúc Thiên Kim vẫn còn đang hôn mê.
Dù cô nàng lúc này vẫn chưa biết điều đó nhưng nhìn qua thái độ của Liễu Bình An thì cũng thoáng đoán ra được sự lo sợ bên trong biểu cảm ấy. Là người đứng đầu một tập đoàn lớn mà không thể nhìn ra được những điều cơ bản ấy thì mới là chuyện lạ.
Thiên Kim đưa tay lên che miệng cười nhẹ vài tiếng thích thú khi thấy đôi tay run run của Bình An vụng về đóng cánh cửa.
Cô nàng sau đó liền nhặt quyển sách được đặt trên cái bàn gần đó lên. Theo nhưng những gì Bình An kể thì nó đã xuất hiện sau khi Thiên Kim được đưa về gian phòng này. Khi đó bọn họ đã cố gắng mở ra xem nhưng hoàn toàn không thể. Dù có cố gắng thế nào thì một trang sách cũng không bị lay động nên bọn họ liền nghĩ đây là đồ vật của thánh nữ nên người thường không thể động vào.
Quyển sách này trông không quá dày, phần bìa có hơi nhám và cảm giác nó đem lại thì không giống bất kỳ chất liệu nào cô đã từng gặp trước đây.
Cô nàng mơn trớn ngón tay cảm nhận bìa sách được một lát thì chợt trên đó xuất hiện dòng chữ Vạn Giới Chi Thư. Dù đã đoán trước rằng đây không phải một quyển sách bình thường nhưng cô vẫn có đôi chút ngạc nhiên.
Thiên Kim nhẹ nhàng dùng ngón tay mảnh khảnh lật trang sách đầu tiên ra. Trang sách này vậy mà chỉ có duy nhất một dòng chữ kỳ lạ “Hãy viết ra bất cứ câu hỏi nào!”.
“Bất cứ câu hỏi nào?” Cô nàng tự hỏi trong khi tay thì vẫn liên tiếp lật hết thảy các trang phía sau. Do tất cả đều trống rỗng, không có lấy một chữ nào nữa nên cô liền mặc định đây là một quyển sách cung cấp thông tin.
Nghe thì có vẻ là hư cấu nhưng Thiên Kim lại không còn cách giải thích nào khác sau khi đã trải qua một đống điều cũng hư cấu không kém mới đây.
Cô nàng tiến lại chiếc bàn dài được đặt bên góc phải của căn phòng. Treo trên tường là một bức thư pháp chúc phúc, trên mặt bàn thì đã được đặt sẵn nghiên mực, nước và một cây cọ. Do trước đó cô cũng đã từng học qua thư pháp nên việc mài mực hay khả năng khống chế cọ đều vô cùng thuần thục, cô tự tin rằng chúng không thể làm khó được cô.
Sau một thời gian ngắn mài mực, độ sánh của mực trên nghiêng trông cũng đã vừa đủ nên cô nàng bắt đầu vén tay áo và chấm mực rồi viết lên Vạn Giới Chi Thư.
Do tên sách lẫn yêu cầu ở đầu trang được viết hoàn toàn bằng tiếng Việt nên Thiên Kim cũng theo đó mà ghi xuống ba chữ Đại Luân Quốc.
Nét bút uyển chuyển như dải lụa uốn lượn trong tay người vũ công. Sắc độ của mực vừa đủ do đã được Thiên Kim mài không quá loãng. Nhờ vậy mà nét bút khi chạm vào giấy liền ngay ngắn từng nét, từng nét một như đang mở ra một thiên hà thu nhỏ trên trang giấy.
Cô nàng nhấc bút sau khi đã dứt nét chữ cuối, ánh mắt cố định nhìn vào trang sách như thể đang trông đợi một điều kỳ diệu gì đó sắp xảy ra.
Và không phụ lại sự kỳ vọng của cô, quyển sách chợt có biến động. Dòng chữ mà Thiên Kim đã viết giờ đây như một giọt nước gặp phải cái nóng oi bức của mùa hè. Nó cứ thế mà bốc hơi thành một làn khói màu đen rồi biến mất dạng không hề để lại một vết tích. Thiên Kim ngẩn người: “Chỉ vậy thôi hả?”
Cô nàng có hơi không hài lòng từ đôi mày đang chau lại nên đã liền hướng tay về trước để cầm lấy quyển sách, cô muốn kiểm tra nó lại lần nữa. Nhưng khi ngón tay chỉ vừa chạm nhẹ lên mặt giấy thì chợt có một cỗ thông tin khổng lồ như đang cuồn cuộn trào ra. Nó cứ vậy mà trực tiếp chảy vào dòng ký ức của cô như thể bản thân vốn đã ở đó từ ban đầu.
Luồng thông tin bất chợt khiến đầu Thiên Kim trở nên choáng váng. Cơ thể có chút run rẩy, cô lấy tay bụm miệng để kiềm lại cảm giác muốn ói. Cô nàng gượng nói trong nhịp thở nặng nề: “Vậy...vậy là rõ rồi! Cái cách mà nó hoạt động.” Thiên Kim ngồi bệt xuống giường rồi vơ vội lấy chén trà từ tốn uống trong khi điều hòa lại trạng thái.
Lúc trước thông qua lời kể của Bình An, cô chỉ biết được đại khái rằng đất nước này đang rất nghèo do mùa màng thất bát. Nhưng giờ đây, sau khi tiếp nhận được lượng thông tin lớn về Đại Luân Quốc thì cô đã xác định đất nước này không chỉ nghèo mà còn yếu về mặt binh lực nữa.
Đất đai khô cằn, không màu mỡ, không phù sa, không có một tí gì thích hợp để phát triển nông nghiệp nhưng họ vẫn để người dân tập trung vào nghề nông.
Địa thế của lãnh thổ thì chủ yếu là bằng phẳng. Nhưng nó lại có một lợi thế duy nhất là được các dãy núi hiểm trở bao bọc khiến cho nơi đây thành một mục tiêu dễ phòng khó công trong mắt các quốc gia láng giềng.
“Vừa nghèo nàn, vừa khó công kích nên nó mới không bị chú ý nhỉ? Nhưng các dãy núi thì đều bị sơn tặc chiếm đóng, đất nước này tệ hại tới mức nào vậy chứ?” Thiên Kim chán nản nói một mình.
Cô đang rất quan tâm đến tình hình hiện tại của Đại Luân Quốc do lúc này cô nàng cũng nhận thức được bản thân phải trở nên có ích trong vai trò thánh nữ. Nhưng sau khi nhận ra cái đất nước này chỉ còn lại chút hơi tàn thì cô liền đặt nghi vấn: “Đành vực dậy nó như vực dậy một công ty thôi nhỉ? Mình làm quái gì biết làm phép đâu!”