Ánh ban mai dịu dàng của ngày mới trải lên khắp hoàng cung, nhuộm xuống một màu ấm áp lên những mái ngói, xuyên qua các tán cây, âm thầm kêu gọi muôn loài tỉnh thức.
Chim chóc, thú rừng lúc này cũng bắt đầu rời tổ đi tìm mồi. Nhân công trong cung đều đã sớm tất bật mà làm việc.
Kể từ khi tỉnh dậy ở thế giới này, dù đã qua một đêm nhưng Thiên Kim đến giờ vẫn chưa một lần bước chân ra khỏi phòng, và cũng chưa có ai khác đến đây để gặp cô ngoại trừ Luân Xinh Từ khi ấy.
Cô đã quyết định sẽ dành tất cả thời gian của mình ngày hôm qua để khám phá và tận dụng quyển Vạn Giới Chi Thư một cách triệt để nhất có thể. Bởi đối với một người đã từng điều hành cả một tập đoàn lớn, cô nàng hẳn là sẽ hiểu rõ về tầm quan trọng của kiến thức và thông tin, nhất là ở một thế giới xa lạ.
Bất cứ vấn đề gì, bất cứ câu hỏi nào mà chỉ cần là liên quan đến kiến thức hoặc trải nghiệm thì quyển sách đều sẽ tự động chuyển nó cho Thiên Kim như một dạng ký ức. Mặc dù cảm giác được trao những thông tin ấy không mấy dễ chịu nhưng cô nàng đã cố làm quen và tích lũy được một lượng thông tin, kiến thức nhất định sau đêm qua.
Ngoài việc dò hỏi kỹ hơn về Đại Luân Quốc, cô còn tìm hiểu thêm về các đất nước khác gần đây. Hiện tại trong đầu cô chính là một cái bản đồ của thế giới này, nó thậm chí còn chi tiết đến mức có thể so với công nghệ của guugle map ở thời hiện đại. Bất cứ con sông, bất cứ cái hồ hay chỉ đơn thuần là một thôn trấn nhỏ, chúng đều hiện rõ mồn một trong ký ức của Thiên Kim.
Và cũng bởi vì thế mà cô đã phát hiện ra một nơi, một vùng đất nọ ở phía nam với cái tên đặc trưng đến mức mà khi vừa nhìn thấy cái tên đó là cô nàng liền quyết định đó sẽ là điểm đến của mình trong tương lai.
“Thánh nữ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ!” Liễu Bình An cúi người đứng trước cửa phòng, đôi mắt thâm quầng cố gượng mở to. Cô nàng cung kính nói lớn dù bản thân không rõ Thiên Kim ở bên trong đã thức dậy hay chưa.
Do ngày hôm qua Thiên Kim đã dành cả đêm sử dụng cuốn sách nên Bình An cũng vì thế mà buộc phải thức cùng để túc trực bên ngoài, phòng khi thánh nữ có việc cần đến. Mãi cho tới khi ánh đèn dầu trong phòng tắt thì cũng đã 3 giờ sáng hơn, lúc này Bình An mới có thể lò mò đi ngủ.
Đứng chờ trước cửa hơn mười phút, Bình An không giấu được sự mệt mỏi vào trong mà lim dim ngủ đứng. Hai tên thị vệ canh cửa cũng liền đưa mắt hướng sự chú ý lên cô nàng đề phòng bất trắc.
Lát sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng thanh thoát vang lên từ trong gian phòng. Một trong hai tên thị vệ liền nhanh ý gõ nhẹ lên đầu Bình An để ra hiệu cho cô mau tỉnh táo trở lại.
Khi xác nhận tiếng bước chân đã đến đủ gần, hai tên thị vệ liền một loạt mở hai cánh cửa ra và đồng thanh hô lớn: “Thánh nữ!” Lời chào mà lại hét lớn như tát xô nước lạnh vào mặt, thế mà lại còn là vào buổi sớm.
Thiên Kim lúc này do không có sự chuẩn bị mà liền bị dọa, lông tóc dựng ngược hết cả lên.
Cô nàng che giấu sự hoảng hốt mà bày ra nụ cười gượng méo mó.
“Ừ, dù biết là các ngươi muốn phô trương khí thế nhưng không cần làm mấy pha jump scare thế này đâu!”
Cả hai tên đều cúi đầu gãi lấy phía sau ót rồi trưng ra bộ mặt ửng đỏ với chút áy náy. Dù họ vốn không hiểu “jump scare” vừa được thánh nữ nói là gì nhưng họ cũng đã loáng thoáng mà đoán ra ý nghĩa của nó.
Sau đó, Bình An cũng tiếp lời mà cung kính. Vẫn một tư thế cúi đầu với giọng điệu thanh thoát như cũ, cô nói: “Thánh nữ, buổi sáng an lành!” Lời chúc tuôn ra khỏi đôi môi bé nhỏ, cô nàng cũng theo đó mà ngẩng đầu lên.
Lúc này, khi vừa nhìn thấy Thiên Kim thì đôi mắt to tròn của Bình An liền tựa như hóa thành cả một dải thiên hà chứa đựng ngàn vạn vì sao. Đôi má có hơi phúng phính của cô cũng dần chuyển sang sắc đỏ mà ngượng ngùng. Nhịp tim lúc này thì lại mất kiểm soát mà tăng vọt khiến cô như loạng choạng xuýt ngất tới nơi.
Bình An dùng tay che lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, nóng bừng như đang bị thiêu đốt của mình. Xem ra bây giờ cô nàng này đã hoàn toàn say đắm trước nhan sắc của Thiên Kim, dù hiện tại cô nàng vẫn chưa trang điểm.
Ngày hôm qua, ngoài Luân Xinh Từ thì đến giờ vẫn chưa có ai có cơ hội ngắm nhìn Thiên Kim ở khoảng cách gần như thế. Và dù cho Bình An có là người dành nhiều thời gian bên cạnh Thiên Kim nhất thì lúc ấy cô nàng vẫn chưa một lần dám ngẩng đầu lên.
Từ nữ hầu cho tới thị vệ, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là dám trộm nhìn chứ không hoàn toàn đủ dũng khí nhìn thẳng vào khuôn mặt cô.
Thiên Kim lúc này cũng liền theo biểu cảm của Bình An mà xuất hiện vài cảm xúc ngượng ngùng, sau đó cô ho nhẹ hai cái gây chú ý để đổi chủ đề: “Ngẩn ra như thế là đủ rồi! Mau dẫn đường giúp ta!”
Nghe thấy giọng của Thiên Kim có chút lắng xuống, Bình An liền nhận ra bản thân quá không ý tứ. Sau vài hơi thở điều chỉnh lại cảm xúc, cô nàng một lần nữa hạ trọng tâm cơ thể, hướng tay về phía trước nói: “Mời thánh nữ!”
Bình An nhẹ nhàng sải bước phía trước dẫn đường trên chiếc hành lang sàn gỗ.
Đây là lần đầu ra khỏi căn phòng đó, trong lòng Thiên Kim liền có một chút rạo rực khi ngắm nhìn kiến trúc nơi đây. Dù những kiến trúc chỗ này đại thể vẫn khá giống với những gì cô đã xem trên phim, nhưng khi trực tiếp trải nghiệm thì nó lại có gì đó hứng khởi đến khó tả.
Đi thêm một lúc, cả hai liền đã bước chân vào lá phổi của hoàng cung. Tại đây đều có tất thảy những thứ như cây cỏ, chim chóc, côn trùng, ao cá. Mọi thứ đều đầy đủ và được sắp xếp hệt như một cái công viên thu nhỏ.
Bầu không khí này khiến Thiên Kim có chút rung động, cô nàng chủ động chậm bước lại rồi đưa một tay về phía trước vẫy nhẹ. Hành động tưởng chừng vô nghĩa này vậy mà chẳng mấy chốc lại trở thành một bức họa chốn tiên cảnh.
Cái vẫy nhẹ tay của Thiên Kim không biết vì sao lại thu hút được một đàn bướm sặc sỡ đầy sắc màu. Chúng cứ thế mà vỗ cánh bay xung quanh cô nàng như thể cô có điều gì rất thu hút. Mãi cho đến khi Thiên Kim di chuyển ra xa, đến khi khu vườn dần khuất bóng thì bọn chúng mới từ từ mà rời đi.
Lúc này, trong tầm mắt Thiên Kim liền thấp thoáng một hàng dài binh sĩ mang giáp toàn thân, tiếp đó là các văn võ bá quan của Đại Luân Quốc. Họ ngay ngắn đứng ở hai bên mép hành lang chừa một lối đi ở giữa.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của Bình An, loạt binh sĩ hệt như máy móc cứ thế mà đều đặn quỳ một chân xuống. Âm thanh lạch cạch của kim loại vang lên, và cũng nhờ vào sự đều đặn của các thao tác mà nó đã thành công làm tăng thêm vài phần khí thế cho loạt binh sĩ.
Khi vừa nhìn thấy hàng dài binh sĩ thì Thiên Kim cũng đoán được Luân Xinh Từ đang cố ra vẻ thị uy, hay nói gần hơn là hai tên thị vệ canh cửa ồn ào lúc trước. Nhưng liệu có cần làm rõ ràng đến vậy không?
Mục tiêu dù có là để bản thân và đất nước không bị lép vế đi nữa thì điều này lại chẳng khác gì đang nói với Thiên Kim rằng: “Chúng tôi sẽ luôn là kèo trên.”
Ôi trời, thị uy và đe dọa nó gần như là một đấy! Nó hoàn toàn sẽ phản tác dụng nếu như cô nàng của chúng ta là một kẻ khó ở, kiêu ngạo.
Và, vâng! Cô chính xác là một đứa con gái có tính tình kiêu ngạo. Dù nó không quá nhiều nhưng lại đủ để khiến cô không quen phải để bản thân phải chịu ở bên yếu thế.
Và cũng nhờ vào một thời gian dài tồn tại với tư cách của một người đã vững vàng trên vị trí cao. Thiên Kim rất giỏi che giấu cảm xúc, và một phần cô cũng rõ là họ chỉ đang cố khoa trương, để lấp đi sự yếu kém về mặt sức mạnh trong quân đội của mình.
Cô nàng lúc này thấy Bình An nép sang một bên mở lối, cô liền đoán được mình sẽ phải tự vào bên trong.
Thiên Kim không thái độ, cô vẫn cứ đều theo nhịp mà sải bước về phía trước.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, trong mắt bọn người xung quanh lúc này liền thấy cô có gì đó rất lạ. Không nói đến vẻ đẹp thanh tú, không nói đến vóc dáng cân đối hài hòa, không nói đến thần thái cao quý được toát ra.
Trong mắt họ giờ như đang bị thôi miên, mọi thứ hiện diện quanh Thiên Kim cứ như là được phép thuật của thiên giới tạo thành.
Mỗi bước chân của cô nàng đều khá nhẹ nhàng và từ tốn. Nhưng nó cứ như không hề để lại tiếng động mà là để lại phía sau hàng trăm cánh hoa!
Không gian ở nơi này thì hoàn toàn kín gió. Ấy vậy mà lại khiến dải lụa trên người cô phấp phới, hay đúng hơn là nó đang lơ lửng bay trên không.
Trên người cô khi này thì lại không hề có dùng lấy một giọt nước hoa, nhưng cô lại tỏa ra mùi hương khiến người ta bị cuốn hút và thư thái đến lạ.
Mỗi khi cô đi qua một người, một người liền trở nên chao đảo tinh thần. Mỗi khi cô bước qua một con bướm, con bướm cứ thế mà bị cuốn hút bay theo. Cô nàng thì cứ thế mà đi hết con đường, không hề nhìn lấy một người nào đang cung kính ở hai bên, chỉ kiên định mà nhìn thẳng.
Thoáng chốc cũng đến và dừng bước trước bàn tiệc, Luân Xinh Từ cúi đầu, hai tay cũng hành lễ: “Bái kiến thánh nữ!”
Mãi đến lúc hắn ta ngóc đầu dậy, Thiên Kim cũng chỉ đưa một ánh mắt lạnh lẽo nhìn mà không đáp lại khiến hắn cảm thấy kỳ lạ. Thái độ và thần thái của cô hoàn toàn khác với lần gặp mặt ngày hôm qua.
Lúc này, người phụ nữ mặc hoàng bào đứng bên cạnh liền nhanh ý nhìn ra, bà ta liền hạ trọng tâm cơ thể xuống và hành lễ, sau đó nói: “Dù không biết Từ nhi đã làm gì chọc giận thánh nữ, nhưng thần thiếp xin mạo muội mong người đừng trách cứ.”
Gọi hoàng thượng là “Từ nhi” Thiên Kim có ngốc cũng đoán ra được đây là hoàng thái hậu. Nhưng nhìn vào độ trẻ trung này của bà ta thì tự nhiên cô có chút hoài nghi về điều này...
Và cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, Thiên Kim liền dìu hoàng thái hậu dậy, cô vốn cũng không muốn tổn thọ khi để người lớn tuổi hành lễ với mình. Nhưng sau khi vừa dìu hoàng thái hậu dậy, không hiểu vì sao mà đồng tử của bà ta liền trở nên giản ra, đôi mắt thì mở to kinh ngạc.
“Thánh… thánh nữ, cái này là…” Bà ta chỉ ngón trỏ vài dải lụa trắng lắp bắp nói.
Lúc này, Luân Xinh Từ cũng nhìn vào đó mà trố mắt ngạc nhiên. Dải lụa trắng tuyết đáng ra phải nên yên vị nằm trên người Thiên Kim thì giờ đây lại tựa như một cánh tay, nó uốn lượn thành hình rồi dìu hoàng thái hậu.
Thiên Kim nhìn xuống dải lụa, cô vuốt ve nó và nói với nét mặt bình thản: “À, ta gọi nó là Phong Thiên Lăng!”